ZingTruyen.Top

[ TRƯỜNG × VƯƠNG ] SẼ LẠI TƯƠNG PHÙNG🤍

Chap 9

vton_fyy

Cả hai đã yên vị chỗ ngồi, Xuân Trường không hay ăn những đồ ăn nhanh thế này, một phần là vì dầu mỡ nhiều, phần còn lại chắc là....không hợp khẩu vị. Nhìn nhân viên phục vụ mang từng món ra anh chán ngắt mà quay phắt đi hướng khác. Nhưng người đối diện thì ngược lại hoàn toàn với anh, đôi mắt cứ long lanh to tròn mở ra, cái miệng chúm chím khép rồi lại mở như đang " wa" lên một tiếng. Thấy vậy anh càng thất thần hơn, có lẽ.....người này dễ thương một chút.

" Anh không ăn sao? " Cậu trai trẻ vừa gặm cái đùi gà to vừa hỏi anh. Xuân Trường chẳng buồn trả lời, vẻ mặt lại quy cũ thờ ơ lạnh nhạt lắc đầu. Minh Vương thầm nghĩ người gì mà sao lại ít nói thế.

Ăn xong cả hai cùng quay về nhà, một số thứ vừa chốt đơn lúc nãy sẽ được nhân viên chuyển phát vận chuyển đến vào buổi tối. Xong việc thì ai về phòng nấy, không nói với nhau câu nào cả.

Trong căn phòng yên tĩnh bấy giờ, tiếng tim đập dồn dập như tiếng trống, càng lúc càng mạnh, tuy đã bật điều hòa ở mức thấp nhất nhưng căn phòng bị bao trùm bởi một nhiệt độ rất nóng. Người đang ngồi ở dưới góc phòng, đang lấy tay tìm cho mình hộp thuốc nhỏ. Không biết trải qua bao nhiêu lâu mới lấy lại bình tĩnh.

" Không hiểu nổi. " Xuân Trường không hiểu, anh không hiểu tại sao cơ thể mình lại như vậy, từ khi sinh ra cũng đã kiểm tra sức khỏe rất kĩ càng, thậm chí còn tìm đến các bác sĩ cao tay, họ bảo rằng anh không hề mắc bệnh gì về tim mạch, cơ thể khỏe mạnh bình thường. Anh thầm nghĩ không thể nào như thế, đôi lúc anh dường như sắp nhớ ra chuyện gì đó đã bị mình lãng quên, trái tim anh liền co rút, cơ thể nhức nhói không thôi, phải tìm đến thuốc bổ trợ.

Ví như hôm nay, sau khi hai người tách nhau ra về phòng, khoảnh khắc cậu đóng cửa lại, không biết ma xui quỷ khiến gì khiến anh quay đầu lại nhìn, đôi mắt người ấy...có chút quen thuộc. Dường như đã nhìn thấy ở đâu rồi. Trong lòng Xuân Trường cuộn sóng lớn, lồng ngực bất giác đau đớn, anh cố gắng đóng chặc cửa đi vào tìm thuốc. Anh càng muốn nhớ ra điều gì đó trái tim lại càng đau.

Dường như không muốn cho anh nhớ ra, không muốn cho anh gặp lại, vĩnh viễn không thể nhớ ra.

" Dì Lưu,...."

Tiếng gọi từ trên lầu vọng xuống, giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào khiến dì không thể không vui vẻ vào buổi sáng. Dì nhẹ giọng đáp lại cậu " Sao thế? Con dậy rồi à? "

Minh Vương đã chuẩn bị tươm tất mọi thứ, quần áo, tóc tai, tài liệu để đến ngôi trường mới. Ở nơi xa lạ như vậy, vẫn là có chút hơi sợ, từ đó đến giờ cậu chưa bao giờ rời xa thôn nhỏ nơi mình sống, chưa bao giờ rời xa ông nội.

" Con...cái đó, địa chỉ trường học, con không rành lắm. " Giọng nói nhè nhẹ phảng phất bên tai dì giúp việc khiến dì bật cười.

" Thằng nhóc này, cậu chủ đã chuẩn bị xe rồi, tài xế sẽ đưa con đi, khi về sẽ có người đón. "

Cái gì?! Cái tên mặt lạnh kia vậy mà chu đáo thế sao? Không thể nào, như thế này hình như là muốn kiềm hãm mình phải không?

Suy nghĩ một loạt trong đầu, nhìn sắc mặt của cậu cũng đủ hiểu cậu nghĩ thế nào dì Lưu đành lên tiếng giải vây cái danh xấu cho cậu chủ nhà mình.

" Không phải như con nghĩ, cậu chủ sợ con chưa quen ở đây, để tài xế đưa con vài tuần rồi sẽ cho con tự do đi lại. "

" Vâng. " Nói rồi cậu cũng chào tạm biệt dì mà theo tài xế đến trường, vị tài xế này cũng được coi là người thân cận với Xuân Trường, ước chừng tầm tuổi với anh, tên là Tần Nguyên. Ngược lại với dáng vẻ lạnh nhạt của cậu chủ thì người này lại nói nhiều vô cực điểm. Trên đường đi cứ luyên thuyên mãi không thôi.

Tần Nguyên không nói không rằng mà đưa cậu vào tận văn phòng của trường đại học, một thân tây trang đen từ trên xuống dưới cộng thêm vẻ mặt ngáo ngơ thích tỏ vẻ ngầu lòi của hắn khiến ai ai cũng để ý đến hai người. Trời ơi, Minh Vương muốn đào hố trốn xuống lòng đất quá! Đưa cậu vào phòng hiệu trưởng, đích thân nói ra một cái tên khiến người có chức vị cao nhất ở trường cũng nể mặt. Không có cái tên nào khác ngoài " Lương Xuân Trường ".

Thầy hiệu trưởng đích thân đưa cậu lên lớp, cậu cũng lễ phép không thôi, còn Tần Nguyên hắn nói có việc phải làm giúp Lương tổng, không thể kè kè bên cậu được, đành xin phép lui trước. Trong lòng Minh Vương thầm cả tạ trời đất.

" Này, thầy Minh, có bạn học vừa mới chuyển đến, thầy đưa em ấy vào lớp đi, kèm cập cho cẩn thận, người của Lương thiếu. "

Thầy hiệu trường với dáng vẻ rụt rè kề sát tai thầy Minh mà nói. Cũng chẳng phải người cao siu gì nhưng công ty của nhà họ Lương thì ai mà không biết đến chứ? Thậm chí mấy năm nay, nhà họ còn góp công góp sức vào việc xây thêm dãy kí túc xá, phòng thư viện cho trường, chỉ bao nhiêu đó thôi đã là nhà đầu tư số một của trường đại học rồi. Nay đưa con cháu đến học, họ phải đối đãi tốt một chút coi như đó là lời cảm ơn từ tận đáy lòng.

" Được! "

Nói rồi thầy Minh vẫy tay gọi cậu vào lớp, Minh Vương cũng không phải là loại người không biết điều mà làm xằng bậy, quan sát thái độ từ lúc Tần Nguyên nói ra tên người đó cho đến bây giờ, đến cả thầy hiệu trường đều đối tốt với cậu thì e rằng sức ảnh hưởng của tên kia cũng khá lớn.

Thầy Minh nói sơ qua về giáo trình mình đang giảng dở một nữa, cậu cũng là người thông mình nhanh nhẹn nên đã hiểu hết, từ đầu đến cuối một mực cấm đầu ghi ghi chép chép không thiếu sót một chữ nào. Lớp học trở nên ồn ào hơn khi giáo sư không còn đứng lớp. Minh Vương chọn vị trí ngồi ở hàng giữa, vì thế cũng dễ là trung tâm của ánh nhìn.

Từ xa có người tiến đến trước mặt cậu, đưa tay ra chào hỏi thân thiện.

" Chào cậu, cậu mới chuyển đến đây sao? "

Lần đầu tiên cậu được người lạ bắt chuyện làm quen, có chút lúng túng ngước lên nhìn người đối diện, ngũ quan tinh xảo, người đó cao hơn cậu hẳn một cái đầu, da dẻ trắng mịn hồng hào, đường sóng mũi cao thẳng tấp, chung quy lại thì cả thân hình đến gương mặt đều rất nổi bật, khó bị lẫn vào đám đông, nếu nhìn kĩ hơn nữa có lẽ...ừm..có một chút giống với con gái...theo cậu thì là vậy.

" A, tôi mới chuyển đến đây sống, cho nên là...."

Do ở trên thôn nhỏ, cậu ít tiếp xúc với người khác, cả ngày chỉ đến trường rồi về nhà với ông nội, bạn bè cũng phải nói là rất ít nên không giỏi giao tiếp cho lắm. Vẻ mặt lúc này thật sự là lúng túng rồi, đôi mày chau lại trông rất khó coi nhưng người đối diện lại nở nụ cười nhẹ nhàng, đập tay lên vai cậu một cái nhẹ.

" Không sao, chúng ta bây giờ coi như đã là bạn bè rồi nhé! "

Cậu trai kia cũng rất tự tin mà kết luận, thấy vậy Minh Vương thả lỏng một chút, thật sự tìm được bạn rồi, cậu ngơ ra một hồi lâu lại nghe người trước mặt lờ mờ nói.

" Tớ tên Trọng. "

" Là Đình Trọng. "

" Họ tên đầy đủ là Trần Đình Trọng. "

Giới thiệu họ tên với cậu xong, Đình Trọng cuối cùng cũng bật cười lớn, cái con người này ở đâu ra mà ngơ đến vậy chứ, nhìn vừa có thiện cảm vừa biết là người tốt bụng, đợi đến khi trở về nhà cậu sẽ kể lại với anh lớn của mình chắc chắn anh ấy sẽ cười một trận cho mà xem.

" A, tôi tên Minh Vương. "

Cuối cùng cũng chịu nói rồi, cũng không phải là bất ngờ gì mấy nhưng đây là lầm đầu tiên có người lại chào hỏi làm quen với cậu đấy, lúc còn ở trên thôn khi đi học, bọn họ chỉ toàn trêu ghẹo cậu thôi, không ai thật sự muốn làm bạn với cậu nhóc không cha không mẹ cả. Để có bên cạnh người bầu bạn chỉ có thể là con cún bằng thú nhồi bông do ông nội tặng lúc sinh nhật thôi. Tuổi thân lắm.

Con người mà, gia đình thôi thật sự cũng không đủ, không có bạn bè thì ra ngoài xã hội tiếp xúc kiểu gì đây?

Bây giờ cậu có bạn rồi, là một người vừa mới quen, chỉ vừa mới tiếp xúc được một buổi thôi mà cả hai cảm thấy dường như đã gặp ở đâu đó rồi cảm giác rất thân thuộc, còn có cả cảm xúc bồi hồi nữa.

Ngồi đến hết giờ, cả hai chào tạm biệt nhau ra về. Ra đến cổng trường lại thấy Tần Nguyên một thân vest đen đứng thẳng tấp bên chiếc xe ô tô đậu áng cả một cái cổng trường, ai ai cũng tò mò liếc mắt, cảm thấy như vậy không ổn. Cậu vội vàng chạy vọt vào trong xe không đợi tên kia chào hỏi câu nào.

Về đến nhà, dì Lưu đã chuẩn bị cơm cho cả hai người nhưng hôm nay Xuân Trường không ăn cùng cậu, cả ngày anh phải giải quyết một mớ rắc rối do bên khách hàng tự tạo ra rồi đổ lỗi cho bên phía anh làm ăn không chính đáng. Không chính đáng cái nổi gì? Ai ai cũng biết Trà Yên thuộc quản lí của công ty lớn là Lương Thị, một khi hợp tác với Trà Yên thì chỉ cần ngồi im mà đếm tiền, còn đằng này họ lại cứ tự thích tạo drama.

Một bàn ăn bày biện hơn năm đến sáu món gì đó, toàn là những món cao sơn hải vị mà một mình cậu thì không thể nào ăn hết đành gọi Tần Nguyên vào ăn cùng, từ sáng đến giờ chạy tới chạy lui chắc cậu ta cũng đói rồi, vừa ngồi xuống một cái đã không nể mặt ai mà ăn lấy ăn để, tấm tắt khen ngon để lấy lòng dì Lưu.

Đến tối, vẫn chưa thấy anh bước ra khỏi phòng làm việc, tâm trạng cậu chùn xuống không ít, cả một ngày nay không thấy mặt anh ta rồi, làm việc cũng quá sức rồi đấy chứ, gần mười giờ hơn rồi, cứ cắm đầu trong đầy từ chiều đến giờ không mệt sao?

Nhưng tại sao cậu lại phải lo lắng cho anh ta như vậy? Cũng có yêu thương gì nhau đâu, chỉ vừa tiếp xúc được hơn một tuần lễ thôi. Nhưng thật sự anh ta rất quen thuộc đối với cậu, không từ nào có thể diễn tả được là quen thuộc như thế nào.

Lần đầu tiên nhìn thấy, chạm mắt với Xuân Trường bỗng nhiên cậu khó thở và sau đó lã ngã lăn ra đất, đúng vậy, đó là ấn tượng lần đầu tiên cậu gặp anh. Cùng với một chút nhói ở trong tim nữa, dường như họ biết nhau từ rất lâu rồi.

___________________________

by: fyy_

20/08/2023

SẼ LẠI TƯƠNG PHÙNG

[ XUÂN TRƯỜNG × MINH VƯƠNG ]

Không chuyển ver, đem fic đi nơi khác dưới bất kì hình thức nào khi chưa có sự đồng ý của tác giả.

Thank all🌷

________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top