ZingTruyen.biz

Truong Cong Chua Trong Sinh Yoonsic Ver


Lại thêm một phen nữa, chờ Tú Nghiên hoàn toàn tỉnh lại thì đã khuya. Nghiêng đầu nhìn Tiểu Duẫn nằm bên cạnh, Tú Nghiên tức giận đánh Tiểu Duẫn vài cái. Nàng bị ép buộc thảm như thế này, Tiểu Duẫn lại ngủ ngon như vậy, không thể tha thứ.

Tú Nghiên đưa tay hung hăng nhéo hai má Tiểu Duẫn, da thịt mềm mại, Tú Nghiên nhéo vài cái liền ghiền.

Tiểu Duẫn mở mắt, lên án Tú Nghiên.

" Ngươi ép buộc Bản Công Chúa như vậy, Bản Công Chúa nhéo má ngươi thì sao?" Tú Nghiên vỗ vỗ hai má bị nhéo mà sưng đỏ lên của Tiểu Duẫn, khẽ cười.

" Kia nếu Nghiên nhéo hai má Tiểu Duẫn, sẽ không tức giận nữa sao?" Tiểu Duẫn cười cười nhìn Tú Nghiên.

" Ngươi nghĩ thật tốt." Tú Nghiên hừ một tiếng, " Ngươi làm chuyện vô lễ với ta, đừng nghĩ bản Công Chúa sẽ như vậy mà bỏ qua cho ngươi."

" Nghiên, ngươi xác định chuyện kia, chỉ có một mình Tiểu Duẫn sai lầm sao?" Tiểu Duẫn để sát vào hai má Tú Nghiên, nhân cơ hội hôn trộm một cái.

" Ngươi... không biết xấu hổ...." 

" Đối với Nghiên, Tiểu Duẫn quả thực không biết xấu hổ." Tiểu Duẫn cười khẽ, sờ sờ eo Tú Nghiên, " Này hai ngày không phải Nghiên đã hiểu rồi sao?"

Vuốt ve phần eo của Tú Nghiên, Tiểu Duẫn cảm thấy cảm xúc thật sự làm người ta mê muội, nhịn không được di chuyển xuống dưới.

Tú Nghiên hung hăng đánh Tiểu Duẫn một cái, hung hăng trừng Tiểu Duẫn, " Ngươi dám đụng ta nữa, tin hay không bản Công Chúa đem ngươi cởi sạch, treo ở cửa thành."

" A" Tiểu Duẫn khẽ cười, " Không cần Nghiên đến cởi, hiện tại Tiểu Duẫn chính là không có mặc cái gì a. Đến đây đi, đem Tiểu Duẫn treo ở cửa thành đi, vừa lúc để mọi người biết, người có được thân thể của Trưởng Công Chúa, là ai a."

" Hỗn ... hỗn đản!" Đưa tay chỉ thẳng vào mũi của Tiểu Duẫn, trừ bỏ nói này hai chữ, Tú Nghiên cũng không biết nói gì thêm.

" Vâng, Tiểu Duẫn hỗn đản." Tiểu Duẫn nắm lấy cánh tay Tú Nghiên, dùng sức một chút, kéo Tú Nghiên ôm vào lòng, " Nghiên ngươi nên biết, Tiểu Duẫn hỗn đản là do ai dạy dỗ a."

" Hừ, dù sao cũng không phải Bản Công Chúa." Tú Nghiên đối diện nhìn Tiểu Duẫn, trong mắt tràn đầy ý, ngươi dám nói là ta. Ta sẽ không để yên.

Tiểu Duẫn bất đắc dĩ nói, " Vâng, không phải Nghiên, là Tiểu Duẫn tự học."

" Này còn..." Tú Nghiên còn chưa nói hết, Tiểu Duẫn đã nói thêm.

" Tiểu Duẫn a, từ nhỏ đã đối với Nghiên hỗn đản." Tiểu Duẫn cười cười, " Xem bộ dáng của Nghiên, cũng rất thích Tiểu Duẫn hỗn đản đi."

" Ai, ai thích!" Tú Nghiên nói, " Đừng có tự thiếp vàng lên mặt của mình! Bản, bản Công Chúa một chút cũng không thích."

" Tối hôm qua bộ dáng của Nghiên có chút nào là không thích đâu." Tiểu Duẫn nhắm mắt lại, làm lại bộ dáng của Tú Nghiên, nói " Ân,,, Tiểu Duẫn... thích... thật tốt..."

" Câm miệng !" Tú Nghiên thẹn quá thành giận, đưa tay ôm lại miệng Tiểu Duẫn, " Ngươi còn nói nữa, từ hôm nay về sau, đừng có vào phòng của Bản Công Chúa."

" Nghiên, ngươi xác định, không có Tiểu Duẫn vẫn ngủ được sao?" Tiểu Duẫn nghi ngờ. Lúc trước Liễu nhi có nói cho nàng, lúc nàng bị nhốt ở thiên lao, Tú Nghiên đều ngủ dưới đất. Nàng có thể hiểu tại sao Tú Nghiên làm như vậy.

" Bính" một tiếng, có vật gì đó rơi xuống đất.

Tiểu Duẫn phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đang ngồi dưới đất. Nhìn hai mắt chán nản của Tú Nghiên, Tiểu Duẫn hiểu được, nàng là bị Công Chúa đạp xuống giường a.

" Nghiên, ngươi cũng thật vô tình." Tiểu Duẫn đứng lên, một chút cũng không để ý chính mình không có mặc cái gì trên người. Nhưng mà Tú Nghiên nhìn thấy chỉ thấy hai má nòng lên, " Xoát một cái đã đỏ ửng."

Tiểu Duẫn cười cười, nhà nàng Công Chúa, chính là như thế đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được muốn hung hăng yêu thương.

Tú Nghiên cầm lấy quần áo trên đầu giường ném cho Tiểu Duẫn, " Ban ngày ban mặt, thân mình xích lỏa còn ra thể thống gì! Mau mặc vào cho ta!"

" Nghiên, không mặc quần áo, ngoài Tiểu Duẫn, còn có Nghiên a." Tiểu Duẫn vô cùng không chừa mặt mũi cho Tú Nghiên.

" Còn không mau đem quần áo đến cho Bản Công Chúa." Trừng mắt nhìn Tiểu Duẫn, Tú Nghiên nói.

" Vâng." Tiểu Duẫn xoay người từ tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo màu đỏ, đưa cho Tú Nghiên.

Nhìn thấy màu đỏ, Tú Nghiên lại nhớ đến hôm qua, có chút thẹn thùng " Như thế nào lại là màu đỏ?"

" Tiểu Duẫn thích Nghiên mặc màu đỏ, Tiểu Duẫn cảm thấy trên đời này không có ai thích hợp hơn Nghiên. Đàng hoàng, diễm lệ, không bị cản trở, giống như Nghiên đêm qua vậy."

" Không được nhắc tới đêm qua." Tú Nghiên tức giận nói, " Nói nữa, Bản Công Chúa thật sự sẽ xử phạt ngươi!"

" Vâng, vâng, vâng nghe lời Công Chúa điện hạ." 

Chờ Tiểu Duẫn thay xong quần áo, Tú Nghiên cầm lấy quần áo, hướng tới Tiểu Duẫn ngoắc ngoắc ngón tay, " Ngươi, tới đây."

" Nghiên có gì phân phó?" Tiểu Duẫn đi đến bên người Tú Nghiên, ngồi trên giường.

" Giúp ta mặc quần áo." Tú Nghiên quay đầu đi, không muốn để cho Tiểu Duẫn thấy hai má đỏ ửng. Bị Tiểu Duẫn hung hăng ép buộc hai lần, nàng thật là không còn sức lực. Vì không muốn xấu mặt trước Tiểu Duẫn, Tú Nghiên liền để Tiểu Duẫn làm.

" Vâng, của ta Công Chúa điện hạ." Biết nguyên nhân Nghiên kêu mình mặc quần áo, Tiểu Duẫn mỉm cười, nâng lên hai cánh tay Tú Nghiên, giúp Tú Nghiên mặc vào quần áo.

" Bản, bản Công Chúa cảnh cáo ngươi." Tú Nghiên nói, " Không được lại, lại làm chuyện đó."

" Tiểu Duẫn đương nhiên biết." Tiểu Duẫn nói, " Tiểu Duẫn cũng không phải cầm thú."

Ngươi còn chưa phải cầm thú sao. Ép buộc ta hai lần. Còn nói không phải cầm thú. Trong lòng Tú Nghiên hung hăng mắng một phen.

Bất quá lần này Tú Nghiên rút kinh nghiệm không nói ra, miễn cho Tiểu Duẫn lấy cớ làm cho chính mình biết cầm thú là như thế nào, lại chà đạp mình nữa.

Tiểu Duẫn giúp Tú Nghiên mặc xong quần áo so với bình thường lâu hơn một lát. Từ tâm lý Tiểu Duẫn chỉ muốn nhìn thân thể Tú Nghiên nhiều thêm một chút.

" Nghiên, ngươi ngồi ở đây một lát, Tiểu Duẫn gọi người đem đồ ăn lên." Tiểu Duẫn nói xong liền đứng dậy đi tới cửa.

" Ân." Liên tục hai hồi, nàng còn chưa ăn cái gì, hiện tại rất đói a.

Đem đồ ăn đặt lên bàn, Tiểu Duẫn đi tới chỗ Tú Nghiên, không nói hai lời, ôm lấy Tú Nghiên.

" Oanh, Tiểu Duẫn ngươi làm cái gì vậy!" Tú Nghiên gắt gao ôm lấy cổ Tiểu Duẫn, sợ mình sẽ ngã xuống.

" Tiểu Duẫn là vì Nghiên a." Tiểu Duẫn cười nói, " Ngay cả mặc quần áo Nghiên còn không có sức, thì làm sao đi đến bàn a, Tiểu Duẫn là sợ Nghiên ngã trên mặt đất."

" Thả bản Công Chúa xuống dưới." Tú Nghiên nói, " Ngươi quá coi thường bản Công Chúa, ngắn như vậy, ta đi được."

" Vâng, Nghiên đi được." Tiểu Duẫn phụ họa, " Do Tiểu Duẫn muốn lấy cớ ôm Công Chúa thôi. 

Chẳng lẽ Nghiên không thể thỏa mãn môt chút yêu cầu của Tiểu Duẫn sao?"

"Được rồi." Tú Nghiên nói, " Ngươi đã muốn ôm Bản Công Chúa, Bản Công Chúa liền miễn cưỡng cho phép."

" Kia Tiểu Duẫn liền đa tạ Công Chúa điện hạ."

" Không cần lại gọi ta là Công Chúa điện hạ." Tú Nghiên ghé vào vai Tiểu Duẫn, rầu rĩ nói.

" Nghiên không thích?" Tiểu Duẫn hỏi.

" Hai chữ điện hạ không thích hợp với Bản Công Chúa." Tú Nghiên nói, " Bản Công Chúa rõ ràng là mặt trên a."

Hiểu được ý tứ của Tú Nghiên, Tiểu Duẫn liền bật cười.

" Cười cái gì mà cười." Tú Nghiên hơi xấu hổ, đánh đánh bả vai Tiểu Duẫn, " Vui lắm à?"

" Có chút....." 

" Không cho cười."

" Là, của ta Công Chúa..."

" Cũng không cho kêu điện hạ." Tiểu Duẫn còn chưa nói xong, đã bị Tú Nghiên đánh gãy.

" Tốt, của ta Công Chúa đại nhân, cái này, ngài vừa lòng không?" Tiểu Duẫn cười, chỉ cảm thấy không ai đáng yêu bằng Tú Nghiên.

" Bản Công Chúa đói bụng, nhanh a." 

" Vâng, Công Chúa đại nhân." Tiểu Duẫn bước nhanh đến bàn, ngồi xuống ghế, đem Tú Nghiên ôm vào trong lòng. Đẩy Tiểu Duẫn hai cái, nhưng không thành công, Tú Nghiên thập giọng nói, " Ngươi ôm ta như vậy, làm sao ta ăn a."

" Tiểu Duẫn đút người ăn." Tiểu Duẫn cười cười, cầm lên chén canh, " Ngươi một ngày chưa ăn cái gì, uống trước chén canh ấm bụng đi."

" Ừ." Tú Nghiên nói xong, đưa tay cầm lấy chén canh, lại bị Tiểu Duẫn né.

Cầm lấy thìa múc miếng nước canh, đặt ở bên miệng thổi thổi, mới uống, rồi hung hăng hôn Tú Nghiên.

Nước canh theo miệng Tiểu Duẫn truyền qua miệng Tú Nghiên.

" Ngô..." Tú Nghiên trừng mắt nhìn Tiểu Duẫn, hai mắt Tiểu Duẫn tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịch, Tú Nghiên cảm thấy cả người như muốn đắm chìm đi vào.

Đầu lưỡi dây dưa cùng nhau, Tú Nghiên đã muốn không phân biệt được này hương vị là Tiểu Duẫn hay là nước canh.

Thẳng đến uống xong, Tiểu Duẫn mới buông ra Tú Nghiên, ánh mắt mê ly, " Nghiên ngươi thật đẹp."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz