ZingTruyen.biz

[Trọng Sinh - Đam Mỹ ] Một Đời Vì Anh - CP PhongHy (Full)

[ Đam Mỹ ] MỘT ĐỜI VÌ ANH - Chương 20

PhongThuc

Lãnh Mặc Cẩn nghe xong liền vào xem tin nhắn, trong đó vị trí định vị của Lãnh Vũ, còn có cả Bạch Hy. Xem ra, tên Lam Tước này địa vị cũng không phải là đơn giản.

"Mặc, Bạch Hy sẽ không sao chứ? Em cảm thấy bất an quá..." Lãnh Phong tay nắm vô lăng siết chặt, áo vest bị cởi quăng sang một bên, cà vạt cũng bị anh ném đi mất. Bây giờ, anh thật sự đang rất lo lắng.

"Đến đây!" Đưa định vị cho Lãnh Phong, Lãnh Mặc Cẩn bình tĩnh nói.

Thật ra, vẻ ngoài bất động điềm tĩnh kia của Lãnh Mặc Cẩn chỉ là nguỵ trang. Trong lòng anh bây giờ, cũng rối loạn một đoàng, này không chỉ có con trai của mình, mà đến cháu của mình cùng Tiểu Hy đều bị đe doạ. Làm sao mà không khẩn trương cùng lo sợ cho được.

Lãnh Phong nhìn xong cũng chẳng nói gì, chỉ là nhấn ga tăng tốc, chạy thẳng về hướng địa điểm trên định vị kia.
——————————

Nhà hoang cũ ở bãi đất trống gần biển, Bạch Hy cùng Lãnh Vũ bị nhốt trong đó, vừa mới tỉnh.

"Sao lại xui xẻo như vậy? Cãi nhau xong, bây giờ còn bị bắt...!" Lãnh Vũ vừa tỉnh đã than vãn, rõ là chẳng sợ chết là gì.

Bạch Hy không thể để ý nhiều như vậy, tay cậu bị trói sau lưng, lúc sớm còn bị mạnh bạo kéo lên xe. Dù lúc đó là bị hạ thuốc mà ngất đi, thì bây giờ cậu cũng đã tỉnh. Hơn nữa, còn đang cảm giác thấy cơn đau nhói từ bụng dưới truyền đến. Hình như, bảo bảo muốn chào đời rồi.

"Cậu đừng nói nữa..." Bạch Hy nhịn đau "Xem coi chừng hắn ta nghe thấy...".

Lãnh Vũ ngồi đối diện Bạch Hy, lúc này nghe giọng mới ngẩn đầu nhìn. Nhà hoang này không có điện, ánh sáng cũng không mấy đủ để nhìn thấy mọi thứ. Nghe giọng của Bạch Hy yếu ớt, Lãnh Vũ cũng thoáng giật mình "Bạch Hy, cậu bây giờ cảm thấy như thế nào rồi? Không sao chứ?".

Bạch Hy nghe thấy vậy lại cười khổ "Bảo bảo dường như muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới này rồi....".

Lãnh Vũ nghe xong sợ hãi "Sao lại như vậy? Sao lại sớm như vậy?".

Bên ngoài lại có động tĩnh, hình như có người vào, cánh cửa mở ra, ánh sáng đột ngột thay đổi làm Lãnh Vũ cùng Bạch Hy chợt nheo mắt lại mà nhìn ra cửa.

"Tỉnh?" Sở Việt bước vào trong, môi trường thay đổi con người cũng thay đổi. Sở Việt đã không còn là một Sở tổng tiền đồ vô lượng nữa, mới mấy ngày bị tạm giam, cả con người liền thay đổi.

Mái tóc rối như tổ quạ, viền mắt thâm quầng, gương mặt cũng hóc hác. Quần áo càng xốc xếch hơn, người ngoài nhìn vào ai mà nghĩ đây là người tài hoa phong nhã kia đâu chứ, này thật cũng quá thảm đi.

"Sở tổng, ngài là muốn làm gì đây? Bắt người là phạm pháp đó!" Lãnh Vũ vừa nhìn người, xong liền mở miệng.

Sở Việt nghe xong lại cười lớn "Phạm pháp? Dù sao cũng phạm rồi, không cần để ý, nhưng có chết, cũng phải mang tên Lãnh Phong kia chôn cùng".

Bạch Hy nghe vậy liền khó chịu "Tôi khuyên anh, mau đầu thú... Như vậy sẽ không quá khổ khi bị bắt lại đâu...".

"Chậc, cậu nên lo cho mình trước thì hơn, bụng thì to bất thường, bây giờ nhìn còn xanh xao hơn hẳn. Tên Lãnh Phong kia rốt cục là xem trọng cậu ở điểm nào?". Sở Việt ngồi xuống đối diện, mắt nhìn vào bụng Bạch Hy.

Bạch Hy theo bản năng né tránh "Rốt cục anh muốn gì?".

Sở Việt nắm mạnh cằm Bạch Hy để cậu đối diện với hắn "Cậu đoán xem? Tôi cũng muốn xem, trong lòng hắn cậu có bao nhiêu quan trọng!".

Bạch Hy bị hắn nắm đến phát đau, mi mắt nhíu lại, mồ hôi lạnh cũng đổ đầy toàn thân. Bảo bảo thật sự muốn ra rồi.

"Anh mau buông người ra, không thấy cậu ấy đang khó chịu sao? Còn không buông?". Lãnh Vũ bên kia nhìn thấy, lại càng thêm nổi giận, nếu như không bị trói, cậu chắc chắn đã tẩn hắn một trận.

"Suỵt..." Làm động tác che miệng, Sở Việt bật cười đứng dậy. "Các cậu ngoan ngoãn ở đây đi, tôi cũng chẳng muốn tổn thương người khác". Nói rồi liền rảo bước đi ra ngoài.

"Cậu còn cầm cự được không?" Lãnh Vũ lo lắng, cũng may tin Bạch Hy mang thai không lan ra ngoài, nếu không không biết tên kia sẽ làm ra chuyện gì.
———————————

Trái ngược với không khí ẩm thấp trong nhà hoang, bên ngoài lại đột ngột một trận bão kéo đến. Lam Tước đã đến nơi, trước mặt là đám côn đồ tay sai của Sở Việt.

"Ít như vậy? Sở tổng thật quá xuống dốc rồi nhỉ?" Lam Tước ngoài cười trong không cười, nói lớn.

Sở Việt nghe vậy lại cau mày "Lam thiếu gia, cậu sao lại xuất hiện ở đây? Lẽ ra là tên Lãnh Phong kia đến mới phải chứ?".

"Sở tổng a Sở tổng, người anh bắt trong kia, một người là anh em tốt của tôi, một người là vợ tôi, anh nói xem sao tôi không đến được đây?" Lam Tước ánh mắt lạnh toát, nhẹ nhàng mà điềm tĩnh đáp.

"Ồ, là vậy sao? Thật ngại quá, nếu vậy thì mời cậu ở lại luôn cũng được, tôi cũng không ý kiến". Sở Việt bên kia gật đầu, đám côn đồ kia, nhận lệnh tiến lên.

15phút sau, Lãnh Phong vừa đến nơi, đã vội chạy tới nơi. Trước mặt là đám hỗn độn, Lam Tước đang vật lộn với đám du côn kia, có mấy tên đã nằm la liệt dưới đất. Nhưng nhìn Lam Tước cũng chẳng mấy nhếch nhác, tóc hơi rối do bị gió biển thổi tung, quần áo thì dính mỗi chút cát. Người vẫn còn vô cùng hăng hái, đến một người liền hạ một người, nếu không phải người quá đông thì Lam Tước đã giải quyết xong từ sớm.

"Ba vợ, người cũng đến rồi nga, nhìn xem con rể người làm được gì nào?" Lam Tước vui vẻ bảo.

"Ấu trĩ, người còn chưa cứu được đã mạnh miệng?" Lãnh Mặc Cẩn nghe xong liền tức cười, giờ nào rồi còn nói mấy thứ đó.

"Lãnh Phong, rốt cục cậu cũng đến, mau chúng ta giải quyết chuyện xưa lẫn nợ mới đi!" Sở Việt bên kia hét lớn.

Bên đây, Lãnh Phong nghe xong cũng bước lên trước "Chuyện của tôi với cậu, chúng ta giải quyết riêng là được, người khác cậu mau thả đi!".

Sở Việt nghe xong lại cười lớn "Thả người? Cậu cũng mơ đẹp quá nhỉ, thả người rồi cậu sao có thể phục tùng tôi?".

Lãnh Phong lạnh mặt tiến đến "Cậu không phải là muốn cùng tôi giải quyết nợ nần sao? Đến, cùng giải quyết".

Lam Tước bên kia đã đánh hạ hết đám côn đồ hung tợn kia. Xoa tay xong liền đến cạnh Lãnh Mặc Cẩn, nhìn diễn biến bên kia.

"Cậu đứng đây làm gì? Còn không nghĩ cách cứu người?" Lãnh Mặc Cẩn nhìn Lam Tước bảo.

Lam Tước nghe xong mỉm cười "Vậy nhờ ba vợ đánh lạc hướng hắn rồi". Nói xong liền lẻn chuồng đi, ra sau nhà hoang.

Lãnh Phong bên đây vẫn đang cật lực làm vơi đi sự chú ý của Sở Việt. Lãnh Mặc Cẩn đứng một bên quan sát tình hình, trong túi anh có một kim tiêm chức thuốc mê. Anh đanh tính toán cự ly để cho Sở Việt không chú ý mà bơm cho hắn.

Bên Lam Tước băng qua mặt rừng, liền tiếp cận phía sau nhà hoang, cũng may đám côn đồ kia, chỉ giỏi về sức mạnh chứ đầu óc không bằng ai mà thuận lợi tiền vào. Lãnh Vũ lúc này vẫn đang động viên tinh thần cho Bạch Hy, dường như cậu ấy sắp không trụ nổi nữa.

"Hai người không sao chứ?" Lam Tước nhỏ giọng, tránh gây nên sự chú ý.

Lãnh Vũ nghe thấy giọng nói quen thuộc kia liền mừng rỡ. Nhưng việc Bạch Hy sắp sinh lại càng quan trọng hơn "Nhanh mau, Bạch Hy muốn sinh rồi, mau đến bệnh viện".

"Cái gì? Còn chưa đủ tháng mà..." Lam Tước nghe xong cũng hoảng loạn.

"Mau... Giúp...Tôi...." Bạch Hy yếu ớt.

"Aaaaaaaaaaaaa......... Chảy máu rồi, máu" Lãnh Vũ sợ hãi hét lớn....
————————

Bảo bảo của ta aaaaaaa.....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz