ZingTruyen.biz

Trieu Cu Phai Sinh Van Kiem Nhat X Trac Dieu Canh Khong Nguoi

Đã nằm bất động trên giường một khoảng thời gian dài, bây giờ cả tứ chi Vạn Kiếm Nhất muốn cử động cũng khó khăn, vừa khẽ động đậy thì thân thể lại đau nhức không thôi, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, dùng giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng dễ nghe nói với Thương Tùng.

"Nào, đỡ ta ngồi dậy một chút."

Lúc này Thương Tùng mới hoàn toàn tin tưởng đây không phải là hắn đang nằm mộng. Liền đỡ Vạn Kiếm Nhất ngồi dậy để người nọ tựa vào vai mình, trong phút chốc trái tim cũng nhảy lên một nhịp. 

Thương Tùng đặt tay lên ngực Vạn Kiếm Nhất bắt đầu truyền linh lực. Sau một lúc, sắc mặt Vạn Kiếm Nhất đã tốt lên vài phần mới hạ tay xuống, nhưng thâm tâm vẫn rất lo lắng.

"Sư huynh, bây giờ huynh cảm thấy thế nào? Còn có chỗ nào không khoẻ? Đệ lập tức đi tìm người kiểm tra cho huynh được không?"

Vừa thấy Thương Tùng định nhóm người lên, Vạn Kiếm Nhất đã kéo tay hắn quay trở lại, ngẩng đầu, miễn cưỡng cười cười.

"Đừng, ta không sao..."

Vạn Kiếm Nhất nheo đôi mắt sâu lại, khẽ nở nụ cười: "Thương Tùng, ta nghĩ kĩ rồi, đợi ta khá hơn một chút sẽ rời khỏi đây...ta..."

Thương Tùng định lên tiếng phản bác, đã có một giọng nói nghiêm khắc vang lên, trong đó còn có phần hơi trách cứ.

"Là ai cho phép đệ rời khỏi?"

Vạn Kiếm Nhất nhất thời sững sờ chỉ thốt lên hai chữ: "Sư huynh."

Thương Tùng vẫn rất khó chịu với Đạo Huyền, từ lúc hắn bước vào phòng đến giờ cũng không nhìn hắn lấy một lần. Đạo Huyền nhìn Thương Tùng không nói gì, trong lòng tuy có vài phần mất mát, nhưng cũng không trách sự vô lễ này của hắn.

Lúc sau, Đạo Huyền lại nhìn qua nét mặt xanh xao của Vạn Kiếm Nhất liền không khỏi thở dài, đi đến bên giường nhăn mặt ngồi xuống ghế, nắm lấy tay của Vạn Kiếm Nhất nói.

"Đệ đó, thật không biết yêu thương bản thân. Chỉ mới mấy năm không gặp, xem xem đã biến mình thành bộ dạng thế này. Sư huynh nhìn đệ thật sự thương tâm."

Vạn Kiếm Nhất cúi đầu đem nước mắt vội lau đi: "Xin lỗi, sư huynh, đệ..."

Đạo Huyền đối với vị sư đệ này của mình quả thật trong lòng vẫn có hơi hơi áy náy: "Được rồi... những lời lúc trước ta nói, trước khi đệ rời đi chỉ là nhất thời tức giận, hơn nữa cũng là không muốn đệ rời đi mới nói như vậy, đệ đừng để trong lòng. Thanh Vân Môn, mãi mãi là nhà của đệ. Đệ cũng mãi mãi là đệ đệ mà ta yêu thương nhất."

Tâm Vạn Kiếm Nhất vốn đã như tro tàn, một lần nữa bị làm cho xúc động, vì cái gì các sư huynh đệ lại đối xử tốt với hắn như thế, mà chính người hắn yêu thương hơn cả sinh mạng lại không chút do dự mà tàn nhẫn với hắn đến như vậy.

"Đệ hãy an tâm tịnh dưỡng, ta đã căn dặn tất cả các đệ tử trong môn phái tuyệt đối không để lộ tin tức của đệ ra ngoài. Vì vậy, trong khoảng thời gian này phải để đệ chịu thiệt thòi tiếp tục ở lại tổ đường."

"Sư huynh yên tâm, đệ hiểu tâm ý của huynh, đệ sẽ không làm huynh phải khó xử."

Đạo Huyền gật đầu với Vạn Kiếm Nhất sau đó mới nhìn Thương Tùng dặn dò.

"Thương Tùng, vậy từ nay phải làm phiền đệ chắn sóc cho đệ ấy."

Đạo Huyền khi nói ra những lời này, không ai biết được, trong lòng hắn có bao nhiêu khổ sở. Dù sao hắn cũng chỉ là một người bình thường, dù cao thượng đến mấy, nhưng sao có thể không đau lòng cho được.

Cách xư xử của Thương Tùng với Đạo Huyền vô cùng xa cách, dù trên mặt hắn vẫn nở nụ cười, cúi đầu nhận lệnh. Tuy xa cách là thế, nhưng Đạo Huyền không hề oán trách, trái lại còn vui mừng vì Thương Tùng đã chịu nhìn đến hắn.

Một thời gian sau, dù vết thương trên người Vạn Kiếm Nhất đã không còn đáng ngại, nhưng Thương Tùng vẫn cứ đều đặn chạy đến chăm sóc cho hắn, có lúc còn muốn ở lại, nhưng người kia nhất vẫn quyết không chịu. 

Rõ ràng là chỉ cách có một bước nhưng Thương Tùng lại cảm thấy mình cùng Vạn Kiếm Nhất như cách xa vạn dặm vậy, vĩnh viễn cũng không cách nào chạm vào được, cuối cùng cũng đành ngậm ngùi nhụt chí mà quay trở về phòng.

Nhưng hôm nay, vừa mở cửa phòng đã không thấy thân ảnh Vạn Kiếm Nhất, trong lòng lo lắng tột cùng, hắn sợ Vạn Kiếm Nhất lại suy nghĩ không thông làm ra chuyện dại dột, liền tức tốc chạy khắp nơi tìm kiếm.

Nửa canh giờ sau, cuối cùng hắn cũng đã nhìn thấy bóng lưng người kia, một áo bào trắng nhẹ nhàng tung bay, đang đứng ở sát vách núi phía sau Thanh Vân Môn. Thương Tùng lòng như lửa đốt, không nói không rằng chạy đến ôm chầm lấy phía sau Vạn Kiếm Nhất. Người kia cũng vì hành động này mà thất kinh một lúc, nhưng cũng không có đẩy Thương Tùng ra, cứ để mặc mà ôm lấy mình.

Thương Tùng trong lòng sợ hãi, bàn tay cũng siết chặt lấy eo Vạn Kiếm Nhất thêm vài phần, hắn thật sự sợ cảnh tượng một năm trước lại tái diễn lần nữa, hắn không muốn lần nữa lại mất đi người này, trên miệng còn không ngừng lặp lại.

"Sư huynh...đừng...đệ xin huynh."

Vạn Kiếm Nhất trong lòng hiểu rõ Thương Tùng đang nghĩ gì, hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi, gỡ tay Thương Tùng ra xoay người lại vỗ vai hắn trấn an.

"Ta là cảm thấy trong phòng lâu ngày ngột ngạt, mới đi dạo một chút, nhưng đi đến một lúc thật không ngờ lại đến nơi này, quả thật không có ý gì khác. Hơn nữa ta cũng đã đi dạo Quỷ Môn Quan một lần, sẽ không đến đó lần hai, đệ yên tâm ta sẽ không làm chuyện dại dột nữa."

Vạn Kiếm Nhất mỉm cười, trong nháy mắt đã câu hồn đoạt phách người đối diện, làm Thương Tùng nhìn đến ngẩn người. Thương Tùng lặng lẽ ngắm nhìn góc nghiêng của Vạn Kiếm Nhất, sư huynh hắn có đôi mắt nhu hòa, đẹp đến rung động lòng người. 

Cảm thấy Thương Tùng vẫn lặng người, Vạn Kiếm Nhất liền lên tiếng gọi.

"Thương Tùng, đệ làm sao vậy, lại nhìn ta đến ngẩn người."

Thương Tùng sửng sốt một chút, lúc này mới kịp hiểu chính mình đang thất thố, mặt đỏ tía tai, xấu hổ không thôi, ngập ngừng nói.

 "Vì....vì huynh...huynh rất đẹp."

Vạn Kiếm Nhất không biết nên khóc hay nên cười, thật không thể tin được, đây là lần đầu tiên có người khen hắn đẹp, liền nhịn không được vươn tay gõ lên trán Thương Tùng một cái: "Đệ đó."

Thương Tùng tâm tình vô cùng vui sướng, còn chưa kịp mở miệng, thì Vạn Kiếm Nhất lại trầm giọng nói.

"Phải rồi, bây giờ ta đã hoàn toàn hồi phục. Đệ cũng không cần phải cực khổ đến chăm sóc ta mỗi ngày nữa."

Nụ cười trên mặt Thương Tùng cũng đông cứng lại, hắn tất nhiên là không chịu, vội vã nói.

"Đệ không thấy cực khổ, thật đó, đệ chỉ muốn ở bên huynh."

Vạn Kiếm Nhất khẽ nhíu mày: "Ngốc ạ! Đệ suốt ngày ở bên ta, vậy người trong lòng đệ phải làm sao? Không phải đệ từng nói với ta đã có người trong lòng rồi sao?"

Thương Tùng chợt nhớ lại, khi đó hắn ở Thanh Hoa Cung đúng thật có nói những lời này. Liếc nhìn Vạn Kiếm Nhất một chút, liếc đỏ mặt.

"Sư huynh..."

Vạn Kiếm Nhất nhìn vị sư đệ lúc nào cũng lanh lợi, hoạt náo này của mình, bây giờ lại nói năng ấp a ấp úng, khiến hắn rất hiếu kỳ.

Thương Tùng nắm chặt hai tay, lấy hết can đảm để nói ra những lời tiếp theo. Có lẽ bây giờ đã đến lúc, nếu còn không nói, hắn sợ sẽ bỏ lỡ người trước mặt một lần nữa.

Thương Tùng hít thở thật sâu, thả lỏng thả lỏng: "Huynh muốn biết người trong lòng ta là ai không?"

Vạn Kiếm Nhất gật đầu, không hề cảm thấy chuyện này có gì phải giấu giếm: "Tất nhiên."

"Vậy bây giờ, ta liền nói cho huynh biết."

Không đợi Vạn Kiếm Nhất phản ứng Thương Tùng đã bắt lấy cổ đối phương, mà kéo mạnh xuống, cúi đầu cưỡng hôn lên đôi môi kia. Giờ phút này hắn cái gì cũng không cần biết nữa, hắn chỉ biết bây giờ đây là chuyện hắn muốn làm nhất, muốn đến mức khiến hắn sắp phát điên rồi. Đôi môi mát lạnh mang hương thơm vô cùng mềm mại, hơn nữa còn rất ngọt ngào đều như hắn từng mơ tưởng...

Vạn Kiếm Nhất mở to hai mắt, không thể tin gương mặt của Thương Tùng phóng đại lại ở cự li rất gần mình, hoảng sợ đến cực điểm, liền mạnh mẽ đẩy người nọ ra, giọng nói lắp bắp.

"Đệ....đệ...đây là có ý gì?"

"Không phải huynh nói muốn biết sao? Là huynh thật sự không hiểu hay là hành động của ta vẫn chưa đủ rõ ràng." 

Thương Tùng vuốt mấy sợi tóc của mình, ung dung nói. Thanh âm rất nhẹ, cũng rất ôn nhu, nhưng lại làm cho Vạn Kiếm Nhất có loại cảm giác lông tơ dựng đứng hết lên.

Thương Tùng nhìn Vạn Kiếm Nhất, lặp lại một lần nữa, cực kỳ chân thành.

"Người ta thích là một người mãi mãi không thể nào thuộc về ta. Lúc ta bước vào Thanh Vân Môn, là huynh ấy dạy ta luyện công, lúc ta tuyệt vọng nhất cũng là huynh ấy ở bên động viên ta. Nhưng ta chỉ có thể gọi huynh ấy một tiếng sư huynh."

Thương Tùng lần nữa từng bước từng bước tiến tới gần Vạn Kiếm Nhất ép sát hắn phải dựa vào vách núi. Còn đem toàn bộ trọng lượng của cơ thể đè lên người Vạn Kiếm Nhất, lần này ngay cả tay của Vạn Kiếm Nhất cũng bị chặn lại.

Vạn Kiếm Nhất tâm hoảng ý loạn, nhìn chằm chằm vào hai tay đan xen của hai người, hắn cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Thương Tùng.

Tựa hồ cũng có thể qua bàn tay này mà cảm nhận được nhịp tim của người trước mặt, ngẩng đầu lên thì lại chạm phải vào ánh mắt nóng bỏng của Thương Tùng, thế là hắn liền đanh mặt lại, nghiêm túc nói.

"Trong lòng ta, từ đầu đến cuối chỉ có một người. Đối với ta, tình cảm của huynh đệ hai ta đã khắc sâu trong lòng. Nếu đệ có tình cảm khác, xin đừng phơi bày ra nữa. Trước giờ, chúng ta xem nhau như huynh đệ, ta cũng xem đệ như đệ đệ ruột thịt của mình. Nếu nhất định phải nói đến mối quan hệ đó, thì cũng là ta không xứng với đệ. Vạn Kiếm Nhất khó mà nhận lời."

Thanh âm Vạn Kiếm Nhất lạnh đến nỗi làm cho tâm Thương Tùng cũng phát run. Thương Tùng nghe vậy đột nhiên buông lỏng tay, ánh mắt thống khổ nhìn Vạn Kiếm Nhất: "Chỉ là đệ đệ?"

Chờ mong ít ỏi của Thương Tùng lại bị dập tắt chỉ trong một từ ngắn ngủi của Vạn Kiếm Nhất: "Phải."

Thương Tùng khổ sở muốn khóc, mặc dù biết đây là phản ứng Vạn Kiếm Nhất nhất định có, nhưng đến lúc thực sự bị cự tuyệt vẫn cảm thấy rất khó chịu, nhưng hắn không cam lòng, tại sao hắn mãi mãi cũng không thể thay thế được Trác Diệu trong lòng Vạn Kiếm Nhất?

"Sư huynh, Trác Diệu có gì tốt, mà bao nhiêu năm huynh vẫn nhớ măi không quên? Rõ ràng chỉ có ta luôn ở cạnh huynh, tình cảm của ta đối với huynh là chân tình. Từ đầu đến cuối, điều ta muốn, duy nhất chỉ có huynh thôi."

Một lúc sau vẫn chưa nghe thấy Vạn Kiếm Nhất trả lời, hắn liếc mắt nhìn qua, bất thình lình chạm phải ánh mắt sâu như biển của Vạn Kiếm Nhất, âm trầm đến cực điểm, gương mặt ôn nhu kia nay đã ngưng đọng thành một tầng băng sương, không bao giờ tan được, trong lòng hắn đau đớn, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

"Sư huynh, ta vì huynh cái gì cũng có thể từ bỏ, ta không cần quyền lực, không cần địa vị, thậm chí cả mạng sống cũng không cần. Ta chỉ mong huynh có thể thương xót mà yêu ta một lần."

Thương Tùng vô hồn mà nhìn Vạn Kiếm Nhất. Từ trước đến giờ, chưa từng có ai làm tổn thương hắn như vậy. Nếu đổi lại là người khác, hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó muốn sống không được muốn chết không xong, nhưng đối với Vạn Kiếm Nhất, thật không thể xuống tay được, thậm chí cũng không thể sinh ra chút tức giận, chỉ là cảm thấy rất ủy khuất, đau đớn, đau đến rát bỏng, đau đến quặn lòng, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, tình yêu này của hắn hèn mọn đến đáng thương.

Một đoạn tình cảm của Thương Tùng cứ thế bị chôn vùi, đau đến tận xương tủy, hắn vô lực nhắm mắt.

"Sư huynh, thật sự ta chỉ mong huynh chỉ thuộc về một mình ta, nhưng ta biết đó chỉ là mơ tưởng hảo huyền, vì vậy ta chỉ mong trong lòng huynh có một vị trí nhỏ cho ta là đủ rồi. Bí mật này, giống như gông xiềng trong lòng ta. Bao năm nay, đè ép ta không thở nổi. Giờ nói ra, thoải mái hơn nhiều rồi....ta...."

"Được rồi, đệ đừng nói nữa. Ta có chút mệt, ta về phòng trước."

Vạn Kiếm Nhất lạnh lùng nhìn Thương Tùng một cái rồi lập tức xoay người bỏ đi.

Thương Tùng chỉ có thể đau khổ nhìn Vạn Kiếm Nhất dần dần biến mất ở ngã rẽ, ánh mắt hắn thật thê lương, phía trước là bóng đêm, là thống khổ, là sự thật đau đến tan nát tâm can.

Thương Tùng đứng chết lặng thật lâu, cho đến khi toàn thân mất đi tri giác, hắn thật sự không ngờ ngay cả người máu lạnh như hắn cũng có ngày lại vì một người mà lại cay mắt thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz