ZingTruyen.Top

[Trans][ZSWW] HƯỚNG VỀ MẶT TRỜI MỌC

Chương 8. Tẩu tử? TÔI?

Windy_Hill

Tiêu Chiến như hóa đá, trong lòng lúc này mới bối rối, tại sao lại nói ra những lời trong lòng? Nếu hắn nói vừa rồi chỉ là đùa, Vương Nhất Bác có tin không?

Vương Nhất Bác mặc cái gì mới tốt, hắn cũng không quản a..! Trời ạ! Trời ạ! Nhất định là đem Vương Nhất Bác  xem như con trai, chỉ có ba ba mới quản chuyện con trai mình mặc gì! Nhất định là như vậy! Tiêu Chiến âm thầm bào chữa cho những lời nói và việc làm không bình thường của mình.

“Đến gặp Ngô Tuệ, tìm được manh mối gì mới sao?” Kỳ thật Vương Nhất Bác nghe xong câu nói vừa rồi cũng ngây ngẩn, cậu khônghiểu, Tiêu Chiến quản chuyện ăn mặc của cậu làm gì?

Vương Nhất Bác còn cúi đầu nhìn xuống quần áo của mình, không phải chỉ là một cái áo và quần jean đơn giản? Còn chưa đủ giản dị sao? Chẳng lẽ Tiêu Chiến lớn tuổi, chỉ thích áo của ông già? Nếu Tiêu Chiến thấy quần áo thời trung học của cậu, chắc sẽ tức chết, quần rách, áo sơ mi hoa, tóc nhuộm đủ màu, khuyên tai, chẳng khác gì Khổng Tước.

"Phòng pháp y tìm thấy tóc của Ngô Tuệ và Trần Hủy Đồng ở nhà của Lâm Hiên. Trần Hủy Đồng là trợ lý sinh hoạt của Lâm Hiên, cả hai đều thuận tay trái." Khi Vương Nhất Bác đổi chủ đề, Tiêu Chiến ngay lập tức tiếp lời, vừa rồi thật là xấu hổ.

“Có tư liệu chi tiết không? Tôi muốn xem trước một chút.” Vương Nhất Bác gật đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Trong điện thoại của tôi, mật khẩu là 1005.” Tiêu Chiến một tay đưa điện thoại cho Vương Nhất Bác.

Để tiện chăm sóc các nghệ sĩ, nhà của Ngô Tuệ và Trần Hủy Đồng ở khu Bắc Thành. Trên đường đi, Vương Nhất Bác xem tư liệu tình tiết vụ án, Tiêu Chiến chuyên tâm lái xe, cả hai đều không nói gì.

“Vương Dật Hiên kia, các anh đã loại trừ anh ta khỏi đối tượng tình nghi rồi sao?” Đến chỗ ở của Ngô Tuệ, Vương Nhất Bác trả lại điện thoại cho Tiêu Chiến.

"Vẫn chưa, hôm đó sau khi anh ta từ nhà Lâm Hiên trở về, đã nói ở nhà một mình, không có người làm chứng, nhưng anh ta không phải thuận tay trái." Tiêu Chiến đậu xe, đưa Vương Nhất Bác đến nhà Ngô Tuệ. Ngô Tuệ sống trong một tiểu khu cũ, còn rất khuất.

“Hàn Kiệt thì sao?” Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến, hai người cách nhau một hai bước.

"Hắn có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng nhất, xác thực không có thời gian gây án, mười một giờ đêm hôm đó tôi nhìn thấy hắn đưa cậu về." Giọng điệu của Tiêu Chiến trở nên lạnh hơn một chút khi nhắc đến Hàn Kiệt.

Vương Nhất Bác liếc nhìn bóng lưng của Tiêu Chiến, thì ra đêm đó cậu không nhìn nhầm, Tiêu Chiến đứng ở ban công lầu hai nhìn cậu.

Sau khi đi vài con đường ngoằn ngoèo, họ đến một ngôi nhà cổ kính, lên tầng 5, gõ cửa.

Ngô Tuệ ra mở cửa, hôm nay cô ấy mặc quần áo bình thường, không trang điểm, sắc mặc còn có chút khó coi, khí chất cũng yếu đi không ít.

“Cảnh sát Tiêu, mời vào.” Ngô Tuệ đi một đôi dép, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đi sau lưng Tiêu Chiến, "Đây là đệ đệ của anh sao?" Cũng không trách Ngô Tuệ lại hỏi như vậy, nhìn qua Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác có tám chín phần tương tự nhau, hôm nay Vương Nhất Bác lại mặc quần áo rất trẻ trung, dĩ nhiên rất dễ tưởng cậu là đệ đệ của Tiêu Chiến.

“Đây là chuyên gia tâm lý học của Cục Cảnh sát chúng tôi, Vương cố vấn, hôm nay đến làm việc cùng với tôi.” Tiêu Chiến nhìn qua Vương Nhất Bác, hắn biết nhất định sẽ bị hiểu lầm, may mà không nói là con trai mình.

"Xin chào, xin chào! Hạnh ngộ hạnh ngộ! Vương cố vấn thật là tuổi trẻ tài cao a...!" Ngô Tuệ vội vàng cầm dép trong nhà đưa cho Vương Nhất Bác, lại bắt tay với Vương Nhất Bác, cô không ngờ, tiểu nam hài này tuổi còn nhỏ như vậy đã làm cố vấn cho Cục Cảnh sát thành phố.

“Lần này chúng tôi đến đây để xác minh một số vấn đề.” Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế sofa, ấn mở bút ghi âm. "Cùng ngày xảy ra vụ án, sau khi cùng Lâm Hiên tách ra ở phi trường, cô đã đi đâu?"

"Tôi đến siêu thị, lần trước tôi đã đưa biên lai cho cảnh sát Triệu kiểm tra, sau đó thì về nhà, khoảng chín giờ hơn, tôi xuống nhà ném rác, gặp hàng xóm ở đối diện nên chào hỏi vài câu, hàng xóm cũng có thể làm chứng cho tôi. Mười giờ, tôi đến cửa hàng tiện lợi mua ba gói khăn ướt, ông chủ cửa hàng cũng có thể làm chứng cho tôi.”

Những lời này trước đó đã hỏi qua, bây giờ Tiêu Chiến hỏi lại, chỉ hy vọng Vương Nhất Bác quan sát những biểu hiện của Ngô Tuệ, xem cô ấy có khả năng nói dối hay không.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, thật ra hắn không nói rõ mục đích đưa Vương Nhất Bác đến đây, nhưng điều đáng ngạc nhiên là Vương Nhất Bác dường như hiểu ý hắn, khẽ lắc đầu, chứng tỏ Ngô Tuệ không nói dối.

“Tôi muốn hỏi thêm một chút vấn đề riêng tư, Lâm Hiên có bạn gái không?” Ánh mắt sáng ngời của Vương Nhất Bác nhìn Ngô Tuệ, ánh mắt kiên nghị làm cho người ta muốn tránh cũng không thể tránh.

Thực ra, cậu hỏi điều này vì lần trước Tiêu Chiến cho cậu xem ảnh chụp hiện trường, phát hiện gian phòng của Lâm Hiên rất sạch sẽ, không phù hợp với tình trạng tâm lý nóng nảy của Lâm Hiên, hơn nữa trên tủ đầu giường bày biện một con heo trắng hồng bằng bông mềm, rất dễ bị bỏ qua nếu không nhìn kỹ, phong cách trang trí trong nhà của Lâm Hiên lấy màu chủ đạo là màu đen, con gấu bông trắng hồng này có chút khác thường.

"Làm sao có thể? A Hiên là nghệ sĩ đại chúng, không thể có chuyện yêu đương!" Ngô Tuệ cũng nhìn Vương Nhất Bác, chắp tay, bắt chéo hai chân, cố gắng không để mất đi khí chất của mình.

"Vừa rồi khi cô trả lời, ánh mắt né tránh, ngón cái tay phải vô thức xoa lên mu bàn tay trái, sau khi nói xong liền nhấc chân. Một người đang khẩn trương, khi nói dối cử động cơ thể không kìm chế được sẽ thay đổi." Vương Nhất Bác vẫn nhìn chằm chằm Ngô Tuệ, giọng điệu như cũ nhàn nhạt, thập phần trầm thấp.

“Cô Ngô, tôi hy vọng cô có thể tích cực hợp tác với chúng tôi, bằng không cô không ngại cùng chúng tôi đến Cục Cảnh sát một chuyến!” Nhìn vào đôi mắt đen của Tiêu Chiến, Ngô Tuệ cảm thấy lạnh cả sống lưng, lông tơ dựng thẳng lên.

"Từ sau khi anh ta đại hỏa, quyền lên tiếng của tôi bị hạ thấp, tôi không dám can thiệp vào đời tư của A Hiên, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc, tôi sẽ theo anh ta đi. Nhưng hôm trước tôi đã nhìn thấy anh ta và tiểu Đồng ở sau hậu trường nghỉ ngơi dây dưa, tôi cảm thấy không đúng, sau này nói bóng nói gió hỏi anh ta, mặc dù anh ta không thừa nhận nhưng tôi có thể thấy anh ta và tiểu Đồng nhất định có vấn đề.” Ngô Tuệ thay đổi tư thế, nói tiếp.

"Cho đến hôm đó khi tôi đến nhà anh ta, thấy rất nhiều gấu bông nhỏ màu trắng hồng, tôi biết A Hiên ghét nhất những con gấu bông này, anh ta không thể để những thứ này trong nhà, khi tôi hỏi anh ta còn tức giận, cuối cùng tôi chỉ có thể cho qua, sau đó, tôi tìm thấy một con gấu bông tương tự ở nhà A Hiên trong túi của tiểu Đồng, tôi mới biết bọn họ đang ở cùng nhau."

Ngô Tuệ liếc nhìn Vương Nhất Bác, cô không biết Vương Nhất Bác làm sao biết được, cô vốn đã rất cẩn thận, còn lén lút đem gấu bông trong nhà Lâm Hiên ném đi, cũng cảnh cáo Trần Hủy Đồng không được nói ra mối quan hệ giữa cô ta và Lâm Hiên, còn ép Trần Hủy Đồng vứt hết tất cả gấu bông.

“Con dao gọt hoa quả ở nhà Lâm Hiên là của cô đưa sao?” Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, thấy cậu không đáp, điều này chứng tỏ những gì Ngô Tuệ vừa nói là thật.

"Đúng vậy, tôi cũng đã đưa hóa đơn cho cảnh sát Triệu xem. Con dao này thực ra là một bộ với bốn con dao kia, tôi mua nó từ một nghệ nhân già, tặng cho A Hiên làm quà sinh nhật, vì A Hiên có thói quen sưu tầm dao cụ.” Ngô Tuệ lúc này cảm thấy có chút sợ hãi, một Tiêu đội trưởng đã khiến cô có chút không chịu nổi, còn thêm một Vương cố vấn, cô thật sự cảm thấy như ngồi trên đống lửa.

“Trần Hủy Đồng có biết bộ dao cụ này không?” Vương Nhất Bác đột ngột hỏi.

"Hẳn là biết. Tiểu Đồng đã đến nhà A Hiên nhiều lần, bộ dao này được đặt ở bức tường của phòng khách, rất dễ khiến người khác chú ý. Nhưng A Hiên đặc biệt quý trọng bộ dao này, bình thường đặt ở đó, cũng không để người khác chạm vào, cho dù là tôi tặng, cũng không để đụng vào.” Ngô Tuệ cẩn thận nhớ lại.

Vương Nhất Bác hỏi thêm một số chi tiết khác, mỗi khi cậu mở miệng, Ngô Tuệ có thể cảm nhận được một ánh nhìn sắc bén khác, cô cảm thấy bị hai ánh mắt này bao quanh, khiến người ta cảm thấy khó thở.

"Không còn việc gì nữa, chúng tôi về trước, nhưng chúng tôi vẫn hy vọng cô Ngô có thể tùy thời chờ lệnh, không chừng một ngày nào đó, chúng ta có thể mời cô đến Cục Cảnh sát ngồi một chút." Tiêu Chiến đứng dậy, Ngô Tuệ thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu, bây giờ cô không còn bộ dáng của người phụ nữ điềm tĩnh và mạnh mẽ như ngày hôm qua nữa, tổ hợp Đội trưởng Tiêu cùng Vương cố vấn, thật sự làm cho người ta sợ hãi.

Bước ra khỏi nhà Ngô Tuệ, Tiêu Chiến cười với Vương Nhất Bác, "Có thể a...! Hai chúng ta phối hợp rất ăn ý! Không ngờ lại có thêm thu hoạch!"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, dưới ánh mặt trời, nụ cười của Tiêu Chiến khiến người ta cảm thấy như tắm gió xuân, cậu có chút sững sờ, “Bây giờ có phải đến nhà Trần Hủy Đồng không?” Vương Nhất Bác nhanh chóng hồi thần.

"Đúng! Cô ta giấu rất kỹ, khi chúng tôi hỏi cô ta, hoàn toàn không nhìn ra mối quan hệ yêu đương giữa cô ta với Lâm Hiên." Thực ra, nhà của Trần Hủy Đồng khá gần nhà của Ngô Tuệ, Tiêu Chiến lái xe năm, sáu phút đã đến.

Trần Hủy Đồng sống ở một tiểu khu cao cấp, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nhìn nhau, không ngờ chỗ ở của trợ lý nhỏ này còn tốt hơn nhiều so với người đại diện.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã tìm thấy nhà của Trần Hủy Đồng, trang trí của ngôi nhà là màu trắng hồng, rất có tâm hồn thiếu nữ, giống như bản thân cô ta. Nhưng có một giá sách lớn trong phòng khách, phía trên bày đủ các loại sách, tác phẩm kinh điển, tạp chí, sách chuyên ngành, cái gì có đều có, còn có một chiếc loa cổ điển.

Trần Hủy Đồng là một cô gái nhỏ nhắn, cao khoảng 1,5m, dáng người gầy, tóc mái ngố, cột cao đuôi ngựa, đeo một cặp kính tròn, nhưng khuôn mặt hơi bầu, trông rất đơn thuần. Nếu Tiêu Chiến không xem chứng minh thư của Trần Hủy Đồng, hắn sẽ không nhìn ra cô gái nhỏ hai mươi sáu tuổi thoạt nhìn như mười sáu tuổi trước mắt.

"Đây là Vương cố vấn ở Cục Cảnh sát của chúng tôi. Hôm nay cùng tôi ra ngoài làm việc." Để tránh việc Vương Nhất Bác bị nhầm là người ngoài biên chế nhân viên, Tiêu Chiến đã giới thiệu danh tính của Vương Nhất Bác cho Trần Hủy Đồng ngay khi ngồi xuống.

Trần Hủy Đồng rụt rè liếc nhìn Vương Nhất Bác, sau đó gật đầu với Vương Nhất Bác, thoạt nhìn là một cô gái nhút nhát.

"Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề! Chúng tôi vừa biết được từ Ngô Tuệ, cô và Lâm Hiên là người yêu của nhau?" Tiêu Chiến bắt chéo chân đặt tay lên đầu gối, không biết còn tưởng hắn đang nói chuyện đại sự gì.

"Tôi... tôi... tôi không cố ý che giấu, chính là... chị Tuệ không cho tôi nói, nếu để fan hôm mộ biết, tôi sẽ bị mắng vô cùng thảm, còn hủy hoại sự nghiệp của Hiên ca." Trần Hủy Đồng rõ ràng bị hoảng sợ, cô không ngờ Tiêu Chiến lại biết mối quan hệ của Lâm Hiên và cô.

Cô ấp úng đáp lại, giọng càng ngày càng nhẹ, điềm đạm đáng yêu nhìn Tiêu Chiến, như thể một giây sau sẽ khóc, Tiêu Chiến chỉnh lại tư thế ngồi, sợ làm cô ta khóc.

“Cô có thể nói về việc cô và Lâm Hiên như thế nào ở bên nhau không?” Vương Nhất Bác liếc nhìn phản ứng của Tiêu Chiến, mặt không biểu tình nhìn Trần Hủy Đồng, cũng không bị thái độ yếu đuối của cô ta ảnh hưởng.

"Tôi đã ở với Hiên ca được ba năm, nhận lời mời vào một Studio, chúng tôi... chúng tôi chỉ mới ở bên nhau năm ngoái, đến nay đã gần một năm." Trần Hủy Đồng nói, ngón tay không ngừng nắm góc áo, ánh mắt vụng trộm nhìn Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác luôn nhìn chằm chằm vào phản ứng của Trần Hủy Đồng, tự nhiên nhận thấy cô ta đang nhìn trộm Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ngồi ở phía trước, nghiêng người một chút chặn tầm nhìn của Trần Hủy Đồng, "Nào, cô nói tiếp đi."

Tiêu Chiến vừa định để Trần Hủy Đồng điều chỉnh lại thái độ của mình, liền thấy Vương Nhất Bác chắn trước mắt, thật kỳ lạ là hắn thực sự cảm thấy có chút vui vẻ.

Trần Hủy Đồng liếc nhìn Vương Nhất Bác, sau đó nhìn Tiêu Chiến phía sau, nói tiếp, "Tôi với Hiên ca rất thường trò chuyện, tự nhiên chúng tôi đã ở bên nhau, bình thường anh ấy rất tốt với tôi, mặc dù mối quan hệ của chúng tôi không thể công khai, nhưng anh ấy sẽ làm những gì có thể cho tôi, giống như tôi thích những con gấu bông nhỏ, dù không thích nhưng anh ấy cũng sẽ mua rất nhiều để ở nhà”.

“Cô có biết con dao gọt hoa quả này không?” Tiêu Chiến cho Trần Hủy Đồng xem ảnh chụp trong điện thoại, Trần Hủy Đồng vẫn ở nhà vào ngày xảy ra vụ án, chưa nhìn thấy hung khí.

"Đã từng thấy, là của chị Tuệ tặng cho Hiên ca, Hiên ca rất thích nó, thậm chí còn trả lại một món quà đắt tiền cho chị Tuệ, anh ấy đã khoe với tôi vài lần." Trần Hủy Đồng trả lại điện thoại cho Tiêu Chiến.

“Đêm xảy ra vụ án, cô làm gì? Ở đâu?” Vương Nhất Bác vẫn là mặt không biểu tình.

"Tôi ở nhà xem 《Thiên Dữ Thiên Tầm》, bắt đầu lúc hai mươi giờ ba mươi phút, kết thúc vào khoảng hai mươi hai giờ ba mươi phút." Trần Hủy Đồng thực sự có chút sợ Vương Nhất Bác, đặc biệt là đôi mắt của cậu, như thể bất kỳ cử động nhỏ nào cũng không thể thoát khỏi tầm mắt đó.

“Cô rất thích đọc sách a...” Tiêu Chiến đứng dậy, đi tới giá sách lớn, cầm một quyển 《Phiêu》 mở ra, quyển sách có những vết lõm rất cũ, chứng tỏ đã xem qua nhiều lần.

“Đúng vậy, bình thường tôi không có sở thích gì, chỉ thích đọc sách.” Trần Hủy Đồng đẩy kính trên sống mũi.

“Cô và Hàn Kiệt gặp nhau như thế nào?” Tiêu Chiến đặt sách xuống, dựa vào giá sách, hai tay đút vào túi quần hỏi.

"Tôi và học trưởng Hàn học chung trường cấp 3, anh ấy hơn tôi một tuổi, cả hai chúng tôi đều là thành viên của đội đồng ca. Từ khi Hiên ca mắc bệnh trầm cảm, đi khám rất nhiều bác sĩ cũng không có chuyển biến tốt, tôi có chút lo lắng, chợt nhớ học trưởng Hàn bây giờ cũng là bác sĩ tâm lý, cho nên tôi muốn nhờ học trưởng Hàn xem qua một chút.” Trần Hủy Đồng vẫn không ngừng vò góc áo của mình.

“Tay của cô?” Bởi vì Trần Hủy Đồng liên tục vò góc áo của mình, ánh mắt sắc bén của Vương Nhất Bác nhìn thấy một vết bầm tím trên cổ tay Trần Hủy Đồng, được ống tay áo che lại.

“Mấy ngày trước tôi giúp đoàn phim nâng một cái rương, không cẩn thận bị đụng trúng, bầm một chút.” Trần Hủy Đồng liếc nhìn Vương Nhất Bác, tự nhiên kéo tay áo xuống để che vết bầm.

Lại hỏi thêm một số vấn đề, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác liền đứng dậy rời khỏi nhà của Trần Hủy Đồng.

"Tôi mời cậu ăn cơm! Vốn dĩ hôm nay cậu không đi làm, còn bị tôi kéo ra ngoài một hồi." Tiêu Chiến liếc mắt nhìn đồng hồ, đã sáu giờ, là giờ ăn cơm tối.

“Chờ đã.” Vương Nhất Bác đột nhiên quay người, gõ cửa nhà hàng xóm đối diện Trần Hủy Đồng.

Người hàng xóm ra mở cửa, thấy một cậu nhóc rất trẻ và đẹp đang đứng ở ngưỡng cửa.

"Xin chào! Tôi là người của đội Hình sự thành phố, muốn hỏi lại một vài chuyện, từ hai mươi giờ ba mươi phút đến hai mươi hai giờ ba mươi phút ngày 9 tháng 4, bác có chắc đã nghe thấy âm thanh của nhà đối diện không?" Vương Nhất Bác lịch sự hỏi.

Người hàng xóm nhìn Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới, “Nhóc con, đừng quấy rối!” Nói xong muốn đóng cửa lại.

“Hy vọng bác có thể hợp tác với chúng tôi.” Tiêu Chiến đưa thẻ cảnh sát của mình ra chứng minh.

Thấy đúng là cảnh sát, người hàng xóm nhớ lại: “Tối hôm đó nhà đối diện mở tiếng rất lớn, nhưng sau đó không nghe tiếng gì nữa, hẳn là xem xong rồi.”

“Khi không có âm thanh, bác có nhớ là mấy giờ không?” Vương Nhất Bác nhìn người hàng xóm không chớp mắt.

"Tôi nghĩ lại xem...! Tôi nhớ rồi! Hai mươi hai giờ ba mươi lăm phút! Lúc đó tôi liếc nhìn đồng hồ báo thức, vừa muốn đi ra ngoài gọi cửa nhà đối diện yêu cầu mở nhỏ tiếng, đột nhiên không còn tiếng gì nữa, tôi cũng không đi ra ngoài." Người hàng xóm đột nhiên kích động nói.

Sau khi cảm ơn người hàng xóm, Vương Nhất Bác cúi đầu, tâm sự nặng nề rời đi, căn cứ theo lời nói của người hàng xóm, những gì Trần Hủy Đồng nói đều đúng.

“Không nghĩ nữa, chúng ta về Cục Cảnh sát trước, tôi lấy một ít đồ, sau đó đưa cậu đi ăn tối!” Tiêu Chiến tự nhiên đặt tay lên vai Vương Nhất Bác, hắn thường làm như vậy với đội viên của mình.

Nhìn bàn tay trên vai, Vương Nhất Bác nhíu mày, cậu không thích tiếp xúc với người khác, nhưng cũng không để Tiêu Chiến bỏ tay xuống, "Tôi cảm thấy Trần Hủy Đồng là đối tượng tình nghi rất lớn."

"Hả? Cô ta chỉ là một cô gái yếu đuối, có lẽ không thể cởi quần áo của Lâm Hiên cao 1,8m, trên người Lâm Hiên cũng không có dấu vết lôi kéo!" Tiêu Chiến thoải mái nói.

"Đội trưởng Tiêu, tôi không quan tâm anh thích kiểu con gái như thế nào, nhưng hy vọng anh công tư rõ ràng, đừng thấy người ta mắt đưa mày lại với anh một lần thì trở nên không có đầu óc." Vương Nhất Bác dừng lại, gạt tay Tiêu Chiến khỏi vai mình, bước nhanh về phía trước.

Nếu Vương Nhất Bác không nói, Tiêu Chiến gần như đã quên mất, vừa rồi đúng là Trần Hủy Đồng có mấy lần mắt qua mày lại với hắn, Tiêu Chiến vội vàng đuổi theo Vương Nhất Bác, "Tôi không có, cậu đừng đổ oan cho tôi, chỉ là tôi cân nhắc sự thật, cậu cũng xem qua hồ sơ, Lâm Hiên không bị hạ thuốc, khả năng Trần Hủy Đồng di chuyển xác của Lâm Hiên không lớn. Hơn nữa, tôi không thích loại này."

“Anh thích loại đó, là việc của anh, tôi không quản.” Vương Nhất Bác tìm được xe của Tiêu Chiến, quay người, mặt không biểu tình nói: “Thất thần làm gì? Nhanh lái xe đi!"

Nhìn dáng vẻ tức giận của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm thấy có chút đáng yêu, liền vội vàng lái xe đi.

Trên đường đi, Tiêu Chiến tìm kiếm các chủ đề khác nhau, Vương Nhất Bác chỉ trả lời một cách thờ ơ. Trên thực tế, chính Vương Nhất Bác cũng cảm thấy buồn bực, tại sao mình lại tức giận.

Đã đến Cục Cảnh sát thành phố, tâm trạng của Vương Nhất Bác bình tĩnh trở lại. Tiêu Chiến bước đến bên cạnh Vương Nhất Bác, "Tôi sẽ đưa cậu xem các đồng nghiệp của tôi ở Cục cảnh sát trước, sau đó sẽ dẫn cậu đi xem phòng làm việc đã chuẩn bị cho cậu!"

Vương Nhất Bác không nói gì, cảm thấy vừa rồi tức giận với Tiêu Chiến, có chút xấu hổ, vì vậy im lặng đi theo Tiêu Chiến.

"Mọi người! Đây là cố vấn tâm lý học tội phạm mới của chúng tôi, Vương Nhất Bác, Vương cố vấn, sau này sẽ là đồng sự của chúng tôi!" Tiêu Chiến gõ cửa phòng làm việc Đội Hình sự, hét lớn, mọi ánh mắt đều tập trung về hai người.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xuất hiện trong Cục Cảnh sát thành phố theo cách này, cảm thấy giống như một con khỉ, cậu cúi đầu chào mọi người, "Sau này mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn!"

Ngô Hải Lâm là người đầu tiên phản ứng, thì ra cậu đã hiểu lầm lão đại nhà mình, cố vấn chính là bác sĩ tiểu Vương.... lão đại nhà cậu rất tận tâm, bữa ăn tối của cậu có thể để dành, cho nên cậu rất cao hứng, lời nói không suy nghĩ, hô lên một tiếng với Vương Nhất Bác, "Chào chị dâu!"

Vốn dĩ, sau khi nghe Vương Nhất Bác giới thiệu, phòng làm việc rất yên tĩnh, dẫn đến tiếng gọi của Ngô Hải Lâm khiến tất cả mọi người đều nghe được, bao gồm Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đang đứng ở cửa.

Vương Nhất Bác bị giọng nói này làm cho ngây người, nhìn sau lưng mình và Tiêu Chiến, phía sau không có một bóng người, cậu nhìn Ngô Hải Lâm, chỉ vào chính mình, "Chị dâu? Tôi?"

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Tiêu Chiến bên cạnh, sắc mặt Tiêu Chiến không thể đen hơn nữa.

Lời tác giả:

Trong bài viết có liên quan đến một từ biểu cảm vi mô, tôi sớm đã biết đến《Chuyên gia độc tâm》, nhưng không tìm hiểu chuyên sâu, cho nên dựa vào biểu cảm vi mô nhìn ra tâm tình của người nói, những điều này đều do tôi tự biên. Dd là một bác sĩ tâm lý, hướng nghiên cứu chính là biểu cảm vi mô, đã được đề cập trong bài viết trước, cho nên khi phá án, cậu sẽ quan sát biểu cảm và hành vi của người đối diện, tiếp theo hỗ trợ bằng một số phương pháp thôi miên hoặc phân tích tâm lý, bởi vì giáo sư Hứa Văn Sơn, giáo sư Hứa của dd, am hiểu nhất là phân tích tâm lý, cho nên dd cũng biết một chút, bài viết sau sẽ có trình bày, phương pháp thôi miên những chương sau cũng sẽ được sử dụng.)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top