ZingTruyen.Top

[Trans][ZSWW] HƯỚNG VỀ MẶT TRỜI MỌC

Chương 33. Tôi đã yêu một ngôi sao cô đơn

Windy_Hill

Kể từ khi Vương Nhất Bác đồng ý với Tiêu Chiến, từng giây từng phút Tiêu Chiến đều mang khuôn mặt tươi cười, vào cái đêm quay lại nhà Lâm nữ sĩ, Lâm nữ sĩ nhìn thấy con trai mình khóe miệng giương cao muốn lên trời, Lâm nữ sĩ tò mò nghĩ, con trai nhà bà bị ngốc rồi sao?

Bởi vì đã quá muộn, bọn họ ở lại nhà Lâm nữ sĩ thêm một đêm nữa, sáng hôm sau Tiêu Chiến vẫn vẻ mặt gió xuân như ý, Lâm nữ sĩ nghĩ thầm, xong rồi xong rồi, con trai bà bị ngốc thật rồi, hiện tại đến bệnh viện kiểm tra còn kịp không?

Xe của Tiêu Chiến đã đổ đầy xăng, cho nên ăn sáng xong, hắn đưa Vương Nhất Bác trở về nhà ở khu Đông Thành. Vương Nhất Bác có chút mất tự nhiên từ biệt Lâm nữ sĩ, cậu cảm thấy có chút xấu hổ với Lâm nữ sĩ, dù sao trước đó không lâu Lâm nữ sĩ còn nói với cậu, muốn cho Tiêu Chiến hẹn hò, bà muốn ôm cháu trai mập mạp, bây giờ nhìn xem, điều này đoán chừng là không thể, trừ phi, sau này cơ sở y tế phát triển.

Khi đến chung cư Thanh Thủy khu Đông Thành, Tiêu Chiến nhất quyết muốn Vương Nhất Bác chuyển mọi thứ đến nhà hắn, chính thức quang minh chính đại chung sống, Vương Nhất Bác liếc hắn một cái, cũng không đáp ứng Tiêu Chiến, mà phối hợp đi mở cửa.

"Nhất Bác, không phải em đã đồng ý với anh sao, bây giờ chúng ta sống chung cũng là hợp tình hợp lý." Tiêu Chiến không thuận theo không buông tha nắm tay Vương Nhất Bác lắc lắc.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn bàn tay đang kéo áo mình, nhìn Tiêu Chiến làm nũng, bất đắc dĩ thở dài, "Chờ qua mấy ngày nữa em tìm được nhà, sửa chữa xong sẽ chuyển đến đó!"

Tiêu Chiến đã gần ba mươi, lại mỗi ngày làm nũng với cậu, đã nói Đội trưởng đội Hình sự vô tư đấy! Đã nói lớn hơn sáu tuổi đấy!

“Thật sao!” Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, cuối cùng tâm Tiêu Chiến cũng buông xuống, hóa ra không phải Vương Nhất Bác không muốn sống chung với hắn, mà là muốn có một ngôi nhà nhỏ cho hai người.

Tiêu Chiến nghĩ cũng đúng, bây giờ căn nhà này đều trang trí theo sở thích của hắn, ngày đó nhìn thấy trang trí trong nhà Vương Nhất Bác, hoàn toàn không giống phong cách của hắn, đổi một nhà khác cũng tốt, hắn có thể thiết kế thành kiểu dáng hai người yêu thích, như vậy mới là gia đình nhỏ thuộc về hai người.

Tiêu Chiến nhanh chóng ôm mặt Vương Nhất Bác, hôn lên môi Vương Nhất Bác, sau đó vừa đi vào cửa vừa ngân nga một giai điệu vui vẻ. Để lại Vương Nhất Bác vẫn không nói nên lời.

Tiêu Chiến vào bếp cắt một đĩa dứa cho Vương Nhất Bác, mười mấy ngày ở chung, Tiêu Chiến cảm thấy mình rất nhanh sắp hiểu được sở thích của Vương Nhất Bác.

Nuôi Vương Nhất Bác rất tốt, cho gì ăn đó, ngoại trừ cà rốt, những thứ khác cơ bản đều ăn, thói quen của con cháu nhà giàu cậu cũng không có, chỉ là có chút thích sạch sẽ, nhưng với hắn không sao, thật ra ngay cả đôi mắt và khuôn mặt đều lạnh lùng với người khác, không thể chạm vào, hắn còn có thể chủ động đụng chạm làm nũng. Hơn nữa cả người rất tùy ý, mặc kệ là loại hoàn cảnh nào đều thích ứng rất nhanh, cho dù trong lòng có chút khó chịu, cũng sẽ không lộ ra ngoài mặt.

Trước mặt người ngoài, Vương Nhất Bác giống như một tảng băng, bộ dáng chớ lại gần, trước mặt người quen lại giống như kem tan chảy. Tiêu Chiến thích nhất là bộ dáng cười sảng khoái của Vương Nhất Bác, thích Vương Nhất Bác ngọt ngào gọi hắn là Chiến ca, thích Vương Nhất Bác không biết lớn nhỏ nói đùa với hắn, cảm thấy chỉ khi trước mặt người thân quen, Vương Nhất Bác mới có sức sống tuổi trẻ mà một chàng trai hai mươi hai tuổi mới có, trước người ngoài biểu hiện quá mức trưởng thành.

“Ăn một ít dứa đi!” Tiêu Chiến mang dứa đến phòng khách, đưa một cây tăm đã ghim sẵn một miếng dứa cho Vương Nhất Bác.

Chuông điện thoại của Tiêu Chiến vang lên, Tiêu Chiến im lặng nhìn thoáng qua, hắn muốn nhìn xem là tên không có tầm nhìn nào, quấy rầy thế giới của hai người bọn họ.

"Lão đại! Bảy giờ tối nay! Đừng quên! Nhớ mang theo Vương cố vấn!" Ngô Hải Lâm nói trong điện thoại.

“Bảy giờ tối cái gì!” Tiêu Chiến thản nhiên nói, đút cho Vương Nhất Bác một miếng dứa.

"Không phải chứ, lão đại! Một tuần trước chơi trò chơi ở Sở Cảnh sát, không phải tôi thua sao? Cuối cùng, để tôi mời cơm, không phải anh nói, ở nhà tôi sao, bây giờ mọi người đang trên đường đến nhà tôi, lão đại, anh sẽ không quên a!” Ngô Hải Lâm nói thầm, cậu biết, lão đại nhà mình không có trí nhớ tốt, ngoại trừ vụ án, những chuyện khác không nhớ được.

"A! Tôi đương nhiên không quên, tôi nhất định đến sớm, nhất định sẽ tới!" Tiêu Chiến chột dạ nói, được Ngô Hải Lâm nhắc nhở như vậy, hắn suy nghĩ, một tuần trước, lúc đó đi làm nhiệm vụ rất muộn, hơn nữa vụ án đã vào giai đoạn kết thúc, mọi người đều sớm mệt mỏi không có tinh thần, vì để mọi người nâng cao tinh thần, Tiêu Chiến đề xuất chơi game, trò chơi "Có bạn không có tôi", Ngô Hải Lâm nhân duyên tốt, tính cách hiền hòa, mọi người quả nhiên có chút "nhắm vào" cậu ta, cho nên đương nhiên là Ngô Hải Lâm thua, Tiêu Chiến và mọi người nói đùa để Ngô Hải Lâm mời cơm. Cuối cùng cũng là Tiêu Chiến nói, trực tiếp đến nhà Ngô Hải Lâm ăn cơm, lúc đó Vương Nhất Bác không có mặt, Ngô Hải Lâm còn nói hắn mang Vương Nhất Bác đi cùng.

Từ sau ngày Vương Nhất Bác hứa với hắn, hắn vui mừng đến mức quên mất chuyện này, một lòng muốn cùng Vương Nhất Bác sống trong thế giới hai người.

“Làm sao vậy?” Nhìn Tiêu Chiến đang luống cuống tìm cái gì đó trong điện thoại di động, vẻ mặt còn chột dạ, Vương Nhất Bác tò mò hỏi.

“Tìm được rồi!” Tiêu Chiến rất may mắn, lúc đó hắn hỏi Ngô Hải Lâm địa chỉ nhà mới, cuối cùng bây giờ cũng tìm được. "Ngô Hải Lâm này vắt cổ chày ra nước, muốn mời chúng ta đến nhà cậu ta ăn một bữa cơm!"

"Đi thôi! Chúng ta đến sớm một chút giúp cậu ta chuẩn bị!" Tiêu Chiến thấy bây giờ còn quá sớm, hắn có thể đi giúp Ngô Hải Lâm làm một chút cơm hay gì đó, tài nấu ăn của tiểu tử trạch nam này, hắn thật không yên tâm, cũng không thể để hơn mười người ăn đồ mua bên ngoài.

“Anh đi tay không?” Vương Nhất Bác ngồi trên sô pha không nhúc nhích, lễ nghi dày công tu dưỡng từ nhỏ không cho phép Vương Nhất Bác đi tay không đến nhà người lạ, lẽ thẳng khí hùng như vậy.

“Ah, đúng, để anh nhìn xem nhà anh có cái gì có thể đem đi không.” Nói xong, Tiêu Chiến đi vơ vét đồ gia dụng nhà mình, nhìn xem có cái nào phù hợp với Ngô Hải Lâm. Nói ra thật xấu hổ, đây cũng là lần đầu tiên hắn đến nhà Ngô Hải Lâm, trước kia vẫn chưa có thời gian, cũng không có cơ hội thích hợp, mặc dù là Ngô Hải Lâm mời cơm, nhưng hắn đến nhà làm khách dù sao cũng phải mang theo thứ gì đó!

Vương Nhất Bác im lặng nhìn bóng lưng bận rộn của Tiêu Chiến, lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi cho Thư ký Ngô, chỉ có Tiêu Chiến mới nghĩ ra ý tưởng cùi bắp như vậy, tặng những đồ gia dụng hắn đã sử dụng.

Tiêu Chiến lái xe, Thư ký Ngô gọi tới công ty nội thất đi theo sau bọn họ, Vương Nhất Bác không biết Ngô Hải Lâm thích gì, vì vậy đã mua một cái máy làm ẩm không khí, một con robot quét dọn, nghe nói Ngô Hải Lâm thích chơi game, Vương Nhất Bác còn mua một cái ghế chơi game phiên bản giới hạn.

Bọn họ vừa đến, Ngô Hải Lâm xuống lầu đón tiếp, nhìn thấy những món quà mà Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mang đến, không phải nói Ngô Hải Lâm vui mừng như thế nào, đặc biệt là ghế chơi game, thật sự khắc vào lòng cậu ta, cái ghế chơi game này đắt như vậy, nhất định là Vương cố vấn tặng.

Nghĩ nghĩ, nhất thời Ngô Hải Lâm không kìm được, bay tới ôm Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, hai tay thoáng ôm lấy Ngô Hải Lâm, nói: “Cậu thích là tốt rồi."

Nhìn thấy Ngô Hải Lâm ôm Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lập tức đi đến tách bọn họ ra, "Đủ rồi! Cũng không phải là lần đầu tiên cậu gặp Vương cố vấn!" Đùa chắc, lão bà của hắn, hắn còn chưa ôm, lại có người khác ôm trước rồi?

Ngô Hải Lâm cũng không để ý nhiều như vậy, vào bếp gọt hoa quả.

“Sau này không được phép tiếp xúc thân mật với người khác như vậy.” Nhìn thấy Ngô Hải Lâm đi rồi, Tiêu Chiến ghé vào tai Vương Nhất Bác nghiêm túc nói.

“Chỉ ôm một chút thôi mà.” Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nói, tại sao cậu lại tìm được một hũ dấm chua lớn chứ, ôm một chút thì có làm sao, hơn nữa tất cả mọi người chỉ là bạn bè.

"Không được!” Dường như Tiêu Chiến không chấp nhận, lại bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất nhìn Vương Nhất Bác, “Em chỉ có thể để một mình anh ôm."

Vương Nhất Bác thở dài, vẫy vẫy tay với Tiêu Chiến, bất đắc dĩ nói: "Được được được! Nghe lời anh!"

Nhìn thấy Vương Nhất Bác thỏa hiệp, tâm trạng Tiêu Chiến lập tức tốt lên, hắn đi đến phòng bếp, xem bữa tối của bọn họ chuẩn bị như thế nào.

Nhìn thấy mấy hộp thức ăn mang đi đặt trên bàn, Tiêu Chiến đã biết, tiểu tử Ngô Hải Lâm này chắc chắn không nấu ăn, phải gọi đồ ăn bên ngoài đãi bọn họ.

Tiêu Chiến cởi áo khoác, vén tay áo lên, đi đến bên cạnh Ngô Hải Lâm nói: "Vẫn là để tôi làm cơm! Cậu có nguyên liệu gì?"

Nghe Tiêu Chiến nói vậy, ánh mắt Ngô Hải Lâm sáng rực, thời gian rảnh rỗi Tiêu Chiến sẽ nấu vài món mang đến Cục Cảnh sát, mấy đội viên chia ra ăn, hương vị tuyệt đối có thể so với khách sạn năm sao, đáng tiếc Cục Cảnh sát bề bộn công việc, cơ hội để Tiêu Chiến nấu ăn rất ít, nhưng những đội viên này đều nhớ kỹ món ăn Tiêu Chiến làm.

Ngô Hải Lâm tìm thấy nguyên liệu đã chuẩn bị ở nhà, bày ra từng món để Tiêu Chiến chọn.

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ, vừa nhìn Ngô Hải Lâm, tiểu tử này ở đây đợi hắn, đoán chừng đã sớm muốn hắn nấu rồi.

Tiêu Chiến lắc đầu, cam chịu số phận bắt tay vào làm sạch các nguyên liệu, bọn họ có thể ăn đồ đặt bên ngoài, nhưng bạn nhỏ của hắn không thể, bạn nhỏ nhà hắn dạ dày không tốt, đồ đặt bên ngoài không tốt cho sức khỏe, nếu không phải vì bạn nhỏ nhà mình, làm sao hắn có thể chủ động đến nấu.

Tiêu Chiến và Ngô Hải Lâm bận rộn trong nhà bếp, Vương Nhất Bác thảnh thơi ngồi xem TiVi ở phòng khách. Vốn dĩ Vương Nhất Bác muốn vào bếp phụ giúp, nhưng Tiêu Chiến trực tiếp đuổi cậu ra ngoài, nói bạn nhỏ chỉ cần chờ ăn là được rồi, Ngô Hải Lâm sững sờ một hồi, bạn nhỏ? Đây là xưng hô của mấy đôi tình lữ thối sao.

Không bao lâu, Triệu Tuyết và Tôn Hầu cũng đến, ngoại trừ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, Ngô Hải Lâm còn mời được bảy tám người, tất cả đều là người của đội Hình sự Cục Cảnh sát, ngoại trừ Lý Thịnh, bởi vì Ngô Hải Lâm thường xuyên phải ra ngoài làm việc, cần chào hỏi Đội trưởng đội Cảnh sát giao thông, hơn nữa Lý Thịnh là bạn đại học của Tiêu Chiến, cho nên rất nhanh Ngô Hải Lâm đã kết thân với Lý Thịnh.

Đây là lần thứ hai Lý Thịnh và Vương Nhất Bác gặp mặt, lần trước nhìn thấy Vương Nhất Bác, là ở Trung tâm thương mại Đông Thắng, nhìn thấy Vương Nhất Bác và Hàn Kiệt cùng nhau ăn tối. Lý Thịnh bước tới bắt tay Vương Nhất Bác, "Đội trưởng đội Cảnh sát giao thông thành phố, Lý Thịnh."

Vương Nhất Bác đứng dậy, nhìn Lý Thịnh đánh giá, sau đó bắt tay Lý Thịnh, nói: "Tôi là Cố vấn Tâm lý học tội phạm của đội Hình sự, Vương Nhất Bác."

Lý Thịnh nhìn thiếu niên điển trai trước mặt, đây là người đẹp nhất mà hắn từng thấy, mặc dù Tiêu Chiến cũng khá ưa nhìn, nhưng người con trai trước mặt không phải cùng dạng với Tiêu Chiến, trong đầu Lý Thịnh nghĩ ra một từ để hình dung Vương Nhất Bác, chính là cao cấp.

"Thịnh ca, ăn nho không?” Triệu Tuyết gọi Lý Thịnh một tiếng, Lý Thịnh vội vàng dời tầm mắt khỏi Vương Nhất Bác, hắn vậy mà nhìn một thiếu niên đến ngây người, tội lỗi tội lỗi.

Lý Thịnh ngồi xuống, uống một ly nước, che đi xấu hổ vừa rồi.

“Thịnh ca, thừa dịp lão đại không có ở đây, anh kể cho chúng tôi nghe một chút chuyện thời đại học của lão đại đi!” Triệu Tuyết bát quái nói với Lý Thịnh. Tiêu Chiến chưa bao giờ đề cập đến chuyện thời đại học của hắn, bản thân hắn không chịu nói, cũng không cho Lý Thịnh nói.

“Mấy người muốn nghe gì?” Mặc dù Lý Thịnh đã là cha của đứa trẻ một tuổi, nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ tuổi, nói chuyện rất hòa nhã, chuyện thời đại học của Tiêu Chiến, hắn cũng rất thích chia sẻ với người khác.

“Đương nhiên là lịch sử tình ái rồi!” Triệu Tuyết hưng phấn nói, nàng còn lén lút nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, nghĩ để cho Vương cố vấn ăn dấm chua, trợ giúp cho Tiêu Chiến một chút.

Đáng tiếc bây giờ cô vẫn chưa biết Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã ở cùng nhau, nếu không cho dù đánh chết cô cũng nhất định không hỏi mấy câu này.

"Lịch sử tình ái của Tiêu Chiến thật cổ quái!" Lý Thịnh dựa vào sô pha, thống khoái nói, "Tiêu Chiến thế nhưng là giáo thảo của học viện Cảnh sát chúng ta, những người theo đuổi hắn đều xếp hàng đến Paris Pháp!"

"Thật sao? Thật sao? Lão đại được hoan nghênh như vậy!" Triệu Tuyết còn lấy hạt dưa ra ăn.

"Nhưng lão Tiêu yêu cầu rất cao, người theo đuổi hắn có nam có nữ, nhưng hắn đã nói chuyện với hai người. Một người chỉ nửa năm đã chia tay, người còn lại thời gian tương đối lâu, đại khái là Đại học năm hai, Đại học năm tư, cô gái kia dường như phải ra nước ngoài, hai người bọn họ cũng chia tay, mẹ của lão Tiêu đã mua cho hắn một phòng tân hôn, nhưng không ngờ bọn họ lại chia tay." Lý Thịnh nhớ lại.

Triệu Tuyết say sưa lắng nghe, không muốn bỏ sót một chi tiết nhỏ nào, thậm chí cô còn hỏi Tiêu Chiến và cô gái kia có liên lạc với nhau không.

Vương Nhất Bác yên lặng ngồi ở bên cạnh, nghe quá khứ của Tiêu Chiến, nếu nói trong lòng cậu hoàn toàn không ghen tỵ là không có khả năng, nhưng nghe một chút cũng rất tốt, cậu có thể biết rõ đoạn quá khứ cậu không tham gia.

Tiêu Chiến nấu xong vài món bưng lên bàn, nhìn Lý Thịnh và Triệu Tuyết vui vẻ trò chuyện, Tiêu Chiến thuận miệng hỏi một câu: "Đang nói cái gì, vui vẻ như vậy."

“Đang nói lịch sử tình ái của lão đại!” Triệu Tuyết nghe rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý tới người hỏi cô chính là Tiêu Chiến.

"Cái gì! Lý Thịnh!" Nghe Triệu Tuyết nói vậy, Tiêu Chiến vội vàng khẩn trương nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, đặt bát xuống, đi tới phòng khách ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói: "Nhất Bác, em đừng nghe lời nói càn rỡ của Lý Thịnh."

Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn Tiêu Chiến, vẻ mặt suy nghĩ nói, "Phòng tân hôn cũng mua xong rồi?"

Trong nội tâm Tiêu Chiến chùng xuống, Lý Thịnh nói tất cả những thứ gì! Trong miệng không giữ cửa.

“Nhưng bây giờ anh chỉ yêu mình em.” Nói xong, Tiêu Chiến tiến đến bên cạnh Vương Nhất Bác, từ phía sau vòng tay ôm eo Vương Nhất Bác, muốn hôn cậu.

Mặc dù hiện tại bọn họ đang ở trong góc khuất, mọi người lại bị Lý Thịnh thu hút chú ý, nhưng Vương Nhất Bác vẫn sợ người khác phát hiện, cậu nhẹ nhàng tách Tiêu Chiến ra, giả vờ nghiêm túc nói: "Đi chuẩn bị cơm!"

Tiêu Chiến ở lại với Vương Nhất Bác một lúc, sờ soạng eo Vương Nhất Bác, sau đó thỏa mãn đi vào phòng bếp tiếp tục nấu ăn.

Vương Nhất Bác lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến thực sự là lão lưu manh, có cơ hội sẽ chiếm tiện nghi của cậu, chẳng lẽ Tiêu Chiến đối xử với bạn đời đều như vậy sao?

Bữa ăn rất nhanh đã chuẩn bị xong, may mắn Ngô Hải Lâm mua bàn ăn khá lớn, bởi vì đám bọn họ nhiều miệng ăn, cho nên gần mười người bọn họ chen chúc cũng có thể ngồi được.

Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác chuẩn bị cơm xong, rót sữa bò, bởi vì Tiêu Chiến tranh thủ bây giờ tay của Vương Nhất Bác chưa hoàn toàn khỏi hẳn, phải uống sữa bổ sung canxi.

Tiêu Chiến bọn họ đang nói chuyện phiếm ở Cục Cảnh sát, đều là chuyện thú vị, Vương Nhất Bác chỉ cúi đầu ăn, cậu đến Cục Cảnh sát không lâu, tự nhiên có rất nhiều chuyện không biết, nhưng có lẽ cậu cũng không nghe cuộc trò chuyện, bởi vì thỉnh thoảng Tiêu Chiến sẽ dừng lại chăm sóc cậu, cậu nói không nhiều, cứ như vậy nghe một chút chuyện thú vị cũng rất vui.

Lý Thịnh nhận thấy bất thường của Tiêu Chiến, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tiêu Chiến nhiệt tình chăm sóc một người như vậy, hắn hồi tưởng một chút, nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Bác ở Trung tâm thương mại Đông Thắng, ngày đó Tiêu Chiến rất không đúng, sau khi Trung tâm thương mại Đông Thắng phát nổ, Tiêu Chiến muốn tìm một nam hài, đoán chừng chính là người trước mặt này.

Lý Thịnh cầm điện thoại, bí mật gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, "Lão Tiêu, cậu và tiểu nam hài này xảy ra chuyện gì, có phải thật không?"

Khi Tiêu Chiến đang dọn món ăn, nhìn thấy màn hình điện thoại di động sáng lên, là Lý Thịnh gửi tin nhắn. Tiêu Chiến vẻ mặt tự nhiên nhìn qua Lý Thịnh, cầm điện thoại trả lời tin nhắn, "Đương nhiên là thật, tôi là người tùy tiện xằng bậy sao?"

"Lão Tiêu, cái này cũng không đúng a...! Tiểu nam hài này trưởng thành chưa? Cậu cũng hạ thủ được? Trâu già gặm cỏ non!" Lý Thịnh nhìn thấy câu trả lời của Tiêu Chiến, tốc độ đánh chữ còn nhanh hơn bình thường.

“Cậu ấy đã hai mươi hai tuổi, trưởng thành từ lâu rồi, tôi rất nghiêm túc!” Tiêu Chiến một bên gắp thêm thịt giòn nhỏ cho Vương Nhất Bác, một bên trả lời Lý Thịnh.

Nhìn thấy bộ dáng vừa làm bạn trai vừa làm cha của Tiêu Chiến, Lý Thịnh không biết nói gì, chỉ là bí mật giơ ngón tay cái với Tiêu Chiến, khen ngợi.

Sau khi mọi người vô cùng náo nhiệt ăn xong, một đám người tụ họp ở phòng khách, bắt đầu chơi trò chơi trên bàn, tất cả đều là Ma sói, Tam quốc chí và những thứ tương tự. Bình thường Vương Nhất Bác thích chơi game điện tử, cùng với Ngô Hải Lâm một chỗ chơi game.

Tiêu Chiến lại bị bắt gặp chơi Ma sói,  một đám cảnh sát Hình sự cùng nhau chơi Ma sói, đoán chừng cũng chỉ có bọn họ mới nghĩ ra được. Bởi vì buổi tối Tiêu Chiến phải lái xe về, lại có Đội trưởng đội Cảnh sát giao thông ở đây, buổi tối bọn họ căn bản không uống rượu, đều là đồ uống bình thường.

Lúc này Tiêu Chiến thua, mọi người ồn ào để Tiêu Chiến biểu diễn tiết mục, ngay cả Vương Nhất Bác và Ngô Hải Lâm vẫn luôn chơi game cũng dừng lại. Tiêu Chiến khó xử nhìn thoáng qua mọi người, vừa nhìn Vương Nhất Bác, bất đắc dĩ, hắn chọn hát.

Tiêu Chiến chọn "Kepler" của Tôn Yến Tư, hắn vừa hát, ánh mắt sáng long lanh vẫn nhìn Vương Nhất Bác.

"Sao kia nhấp nháy nhấp nháy xa, cũng giống như cơ thể người, ẩn trong muôn vàn cô tinh, tôi vẫn có thể tìm thấy người. Treo trên bầu trời tỏa sáng, phản chiếu quá khứ của tôi, nhắc nhở tôi không còn là một ngôi sao cô đơn." Nhưng không biết bởi vì quên ca từ hay nguyên nhân gì, Tiêu Chiến sửa lại ca từ trong câu cuối cùng, "Nhắc nhở tôi, tôi đã yêu một ngôi sao cô đơn." (Lời bài hát 《Kepler》- Tôn Yến Tư)

Vương Nhất Bác im lặng nghe Tiêu Chiến hát, vẫn luôn nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hát rất hay, dễ dàng đưa mọi người vào thế giới cảm xúc của bài hát, nghe được một câu cuối cùng, “Tôi đã yêu một ngôi sao cô đơn”,  Vương Nhất Bác cảm giác nước mắt nóng hổi lưng tròng, ​​cậu đột nhiên cảm thấy, cuộc đời này có Tiêu Chiến là đủ rồi.

Hát xong mọi người đều vỗ tay tán thưởng, Tiêu Chiến vẫn nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt chỉ có một mình cậu, hắn nhìn thấy Vương Nhất Bác cười rất ngọt ngào, chiếc áo hồng nhạt càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nhìn ngây người, cho đến khi điện thoại vang lên, Tiêu Chiến mới hoàn hồn lại, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, không trả lời, cũng không cúp máy, để chuông điện thoại liên tục vang lên.

Điện thoại của Tiêu Chiến liên tục đổ chuông, Vương Nhất Bác nhận ra biểu cảm không được tự nhiên của Tiêu Chiến, cậu bước đến bên cạnh Tiêu Chiến, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh không trả lời điện thoại?"

Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhìn thoáng qua điện thoại, người gọi là Tôn Nhã. "Là con gái dì Trần, anh thật sự không muốn nghe."

“Anh đối xử với một cô gái như vậy, thật bất lịch sự.” Sau khi nghe Tiêu Chiến hát, Vương Nhất Bác rất chắc chắn, bài hát vừa rồi là dành cho cậu, cho nên hiện tại tâm trạng của cậu rất tốt, không quan tâm đến những chuyện khác.

“Anh… còn không phải anh sợ em tức giận sao.” Tiêu Chiến ủy khuất nhìn Vương Nhất Bác, hắn và Vương Nhất Bác mới ở bên nhau được một ngày, hắn trả lời điện thoại của cô gái khác, Tiêu Chiến cảm thấy rất không có đạo đức.

"Không sao, cô ấy gọi lâu như vậy, đoán chừng là có chuyện gấp muốn tìm anh. Hơn nữa, em không phải anh, không có sức lực ghen tị lớn như vậy." Vương Nhất Bác lại cầm điện thoại, ý định tiếp tục đấu với Ngô Hải Lâm thêm ba trăm hiệp trong trò chơi.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác đã bắt đầu chơi game, Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử không có lương tâm này, hắn còn ở tại chỗ suy nghĩ lung tung, kết quả Vương Nhất Bác căn bản không quan tâm, rốt cục trò chơi quan trọng hay bạn trai của cậu quan trọng.

Trước khi đi Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Ngô Hải Lâm, sau đó đi ra ban công nghe điện thoại.

“Thực xin lỗi, vừa rồi chơi đùa với mấy người bạn, không nghe thấy.” Tiêu Chiến cúi đầu, xa cách nói.

“Không sao, Tiêu Chiến ca ca.” Bên kia điện thoại là một giọng nữ dễ thương và thanh tao, khéo hiểu lòng người nói.

“Tìm tôi có chuyện gì không?” Tiêu Chiến bị một tiếng ca ca này kích động, khi còn bé Tôn Nhã cũng thường gọi như vậy, dù sao hắn cũng lớn hơn người ta vài tuổi, nhưng bây giờ đã khác trước kia, hắn nghe người khác gọi ca ca, cảm thấy rất không được tự nhiên.

"Tiêu Chiến ca ca, em có thể mời anh ăn tối không? Hoặc ra ngoài gặp mặt cũng được, từ sau khi về nước em chưa gặp anh!" Tôn Nhã ở bên kia ngọt ngào nói.

"À, nhưng hôm nay đã rất muộn rồi, tôi..." Tiêu Chiến châm chước lý do thoái thác, dù sao đối phương cũng là cô gái, hoặc là hắn luôn coi người ta như em gái, hắn không thể không cho đối phương mặt mũi.

“Tiêu Chiến ca ca, là mẹ em muốn gặp anh!” Tôn Nhã vội vàng cắt lời Tiêu Chiến, “Em… em cũng không còn cách nào.” Giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Tiêu Chiến đã hiểu ra, có lẽ là chủ ý của Lâm nữ sĩ và dì Trần, ngày đó ở nhà ăn cơm, Lâm nữ sĩ nói bóng nói gió không phải hắn không hiểu, chỉ là hắn đang giả ngu mà thôi, khi đó trong lòng hắn chỉ có Vương Nhất Bác, nhưng không biết làm sao để nói rõ tâm tư của hắn với Lâm nữ sĩ, chỉ có thể chọn cách im lặng.

Tiêu Chiến nghĩ Tôn Nhã cũng gặp phải vấn đề tương tự như hắn, hắn đi một chuyến, đúng lúc có thể nói rõ với dì Trần, hắn đã có người mình thích, về phần Lâm nữ sĩ hắn sẽ từ từ làm công tác tư tưởng.

Trở lại phòng khách, Tiêu Chiến vỗ đầu Ngô Hải Lâm một cái, nói với cậu ta: "Tôi có việc đi ra ngoài một chuyến, nhớ rõ đưa Vương cố vấn về nhà an toàn."

Ngô Hải Lâm sờ lên đầu bị Tiêu Chiến vỗ, chưa kịp trả lời, thấy Tiêu Chiến rất ôn nhu ngồi xổm xuống, nói bên tai Vương Nhất Bác, vẻ mặt vẫn có chút tâm tình bất định, cho đến khi Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu, Tiêu Chiến không yên tâm nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, sau đó rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chiến, trong lòng Ngô Hải Lâm thầm mắng, song nhãn cẩu!

Tiêu Chiến theo địa chỉ Tôn Nhã cung cấp tìm thấy nhà hàng, bởi vì đã muộn, trong nhà hàng không có người, hắn liếc mắt nhìn thấy Tôn Nhã ngồi bên cửa sổ.

Hôm nay Tôn Nhã mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, mái tóc dài buông xõa, trang điểm nhẹ nhàng, trên lông mày vừa đúng có một nốt ruồi, móng tay được sơn tinh xảo, tiểu hồ điệp xanh lam nhạt và chiếc váy kết hợp với nhau càng đẹp, giống như người phụ nữ bước ra từ bức tranh vùng sông nước Giang Nam, dịu dàng động lòng người.

Nhìn thấy chỉ có một mình Tôn Nhã, đôi mắt Tiêu Chiến tối sầm, hắn biết Tôn Nhã nói dối. Nhưng vì phép lịch sự, hắn không thể quay người bỏ đi, đành ngồi xuống đối diện Tôn Nhã.

“Tiêu Chiến ca ca!” Nhìn thấy Tiêu Chiến đến, Tôn Nhã kinh hỉ kêu một tiếng, sau đó đột nhiên nhận ra mình nói dối, cô chột dạ nói, “Em… mẹ em có việc đi trước”.

"A Nhã, tôi không biết cô nghĩ như thế nào, tôi hiểu rõ, hai người mẹ muốn tác hợp chúng ở bên nhau." Sắc mặt Tiêu Chiến không thể nào tốt hơn, nhìn Tôn Nhã giống nhu thẩm vấn phạm nhân, "Tôi đã có người mình thích, hôm qua chúng tôi mới ở bên nhau."

Nghe Tiêu Chiến nói vậy, Tôn Nhã kinh ngạc khẽ nhếch môi. Cô không ngờ Tiêu Chiến thẳng thắn nói trắng ra với cô như vậy, không có một chút uyển chuyển, thậm chí còn là chiếu lệ.

“Đều tại tôi, không sớm nói rõ với mẹ tôi, yên tâm, về phần dì Trần và mẹ tôi, tôi sẽ giải thích rõ mọi chuyện. A Nhã, thật xin lỗi.” Tiêu Chiến áy náy nói, dù như thế nào, Tôn Nhã cũng là người vô tội, tất cả đều do ở nhà sắp xếp.

"Em... em..." Tôn Nhã không biết phải nói gì, trong lòng cô có hảo cảm với Tiêu Chiến, cho nên khi mẹ cô nói, Tiêu Chiến rất bận rộn, cần cô chủ động một chút, cô cam tâm tình nguyện, thậm chí hôm nay còn làm thành bộ dáng này, chỉ vì để lại ấn tượng tốt, không ngờ Tiêu Chiến đến, nói đã có người mình thích.

Tôn Nhã cảm thấy mình giống như một trò cười, cô vội vàng tạm biệt Tiêu Chiến, sau đó cầm túi xách, bước nhanh ra khỏi nhà hàng.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng cô đơn của Tôn Nhã, thật ra hắn vẫn có chút băn khoăn, nhưng không còn cách nào, hắn đã có Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy ví tiền nhỏ màu hồng trên ghế đối diện, đoán chừng là Tôn Nhã đã vô tình đánh rơi.

Tiêu Chiến đỡ trán mình, cầm ví tiền kia bước ra khỏi nhà hàng, hắn nhớ không nhầm, Tôn Nhã đi bên trái.

Tiêu Chiến vội vàng chạy đuổi theo, hắn nhớ Tôn Nhã đi một đôi giày cao gót, chìa khóa xe vẫn còn trong ví tiền, có lẽ đi không nhanh.

Tiêu Chiến đi vào một con đường nhỏ tương đối yên tĩnh, bởi vì nơi này vẫn đang được thi công, xe không thể vào, chỉ có một số xe điện và người đi bộ chạy qua, bây giờ cũng khá muộn, trên đường không có người, bên đường cũng chỉ có một vài ngọn đèn đường chiếu sáng, cả con đường tối đen như mực. Tiêu Chiến nghĩ thầm, Tôn Nhã thực sự sẽ tìm nơi này.

Đột nhiên, Tiêu Chiến nghe phía trước có một hồi tiếng động, theo bản năng của cảnh sát Hình sự, Tiêu Chiến lập tức chạy về phía trước kiểm tra, thấy một người đàn ông mặc áo đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, tay cầm một mảnh vải trắng che mặt Tôn Nhã.

Tôn Nhã không ngừng vùng vẫy, hai tay cố gắng thoát khỏi xiềng xích của người đàn ông mặc đồ đen.

“Đứng im!” Tiêu Chiến hô lớn một tiếng, người áo đen thấy có người tới, vội vàng cầm vải trắng chạy về phía trước, chỉ mấy bước đã biến mất trên đường.

Tiêu Chiến đuổi theo người đàn ông, nhìn thấy người đàn ông kia linh hoạt chui vào hàng rào của công trường gần đó, chỉ nháy mắt đã biến mất, xem ra cực kỳ thông thạo địa hình ở đây, không biết chui vào con hẻm nhỏ nào.

Bên kia Tôn Nhã ngã trên đất, Tiêu Chiến chạy đến, lay lay vai Tôn Nhã, "A Nhã! A Nhã! Tỉnh lại!" Tôn Nhã không có bất kỳ phản ứng gì, Tiêu Chiến nhanh chóng bế Tôn Nhã lên, chạy đến xe của mình, hắn phải đưa Tôn Nhã đến bệnh viện.

Bên kia Vương Nhất Bác đã về đến nhà, cậu đứng trước cửa kính ban công phòng khách, cầm ly cà phê trên tay, bây giờ đã mười hai giờ đêm, cậu gọi cho Tiêu Chiến rất nhiều lần, đều thông báo máy bận.

Sắc mặt Vương Nhất Bác lạnh lẽo, trên mặt không biểu cảm quá mức, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào màn đêm ngoài cửa sổ, chỉ là tay cầm ly rất chặt, tựa như muốn bóp nát cái ly vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top