ZingTruyen.Top

[Trans] Muốn Gặp Em.

Chương 14

Jiminjeongcross


35, 34

"Chị không thể tin điều này." Karina não nề thở dài. “Lúc đó chị chỉ mới hai mươi. Chị chưa sẵn sàng để có con, hoặc thậm chí tưởng tượng có một gia đình! Và chị đã rất tức giận vào thời điểm đó. "

"Chắc chắn dường như đã sẵn sàng để ngủ với em và cầu hôn," Winter nói một cách bình tĩnh không bỏ lỡ một nhịp nào. "Hãy chịu trách nhiệm cho những hành động của chị."

Karina rên rỉ. “Bọn mình sẽ không đặt tên cho con là Lele,” cô thẳng thắn nói.

“Thôi nào, nó không tệ lắm đâu,” Winter dỗ dành. "Nhìn này, thằng bé thật đáng yêu, thằng bé sẽ ổn với cái tên đó mà." Cô ấy đẩy tập hồ sơ thông tin của cậu bé mà hai người có ý định nhận nuôi từ Trung Quốc, với đầy những bức ảnh dễ thương mà hai người đã dành cả buổi sáng để thủ thỉ. "Thêm nữa, chị đã đặt tên cho cậu bé kia rồi."

Cậu bé còn lại nhỏ hơn vài tháng tuổi, đến từ một trại trẻ mồ côi ở Hàn Quốc. Cậu chàng chưa có tên nên Karina đã chọn cái tên Jisung cho cậu. Đó là cái tên mà cô luôn muốn đặt cho con trai mình, và cô đã có thể chọn một cái tên nào đó đẹp đẽ không kém cho cậu bé kia giá như Winter không cứng đầu như vậy. Không phải lần đầu tiên, Karina thầm mắng bản thân thủa niên thiếu của mình.

~~~~~~~~~~~~~

36, 35

Winter tan rã theo đúng nghĩa đen chỉ sau một cú đâm đặc biệt mạnh từ những ngón tay, và Karina bị bỏ lại với một cái đầu đầy lo lắng. Cô biết đó là lỗi của mình, rằng cô không nên thô bạo như vậy, đáng lẽ cô phải nhìn thấy những dấu hiệu cảnh báo khi tiếng khóc của Winter bắt đầu nghe có vẻ đau khổ hơn là vui sướng. Nhưng đây là lần đầu tiên cô quên việc phải kìm chế, và chắc chắn, Winter đã không thể chịu đựng được. Cô ấy luôn khoe khoang và xua đi nỗi sợ hãi của Karina, gọi cô là người hay lo lắng, than vãn và thì thầm nhanh hơn, mạnh hơn, đẩy Karina đến giới hạn của chính mình. Karina chắc như đinh đóng cột rằng sẽ không để cô ấy chôn vùi chuyện này khi cô ấy quay lại.

Vào thời điểm Winter trở lại, vẫn khỏa thân, Karina may mắn đã thoát khỏi cơn hứng tình, đang ngồi khoanh tay trên chiếc ghế bành và nhìn ra vẻ phán xét một cách thích đáng. Nhưng những lời thốt ra từ miệng cô không hề mang ý trách móc mà lại nhẹ nhàng. "Em có ổn không?"

Winter cười và nhặt lấy áo của Karina, vội vã mặc nó vào. “Ừm, ngoài sự thật là em đang chết vì xấu hổ. Em nghĩ em đã tạo nên một vết thương tinh thần nghiêm trọng cho người đàn ông đó khi em xuất hiện trên cánh đồng hoa cúc của ông ấy trong tình trạng khỏa thân. May mắn là ông ấy đã ngất xỉu, nếu không em sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời để giải thích ”. Winter cười thầm, trông gian ác hơn là xấu hổ.

"Có người nhìn thấy em?" Karina nói một cách sắc bén, nhìn thẳng xuống phần dưới chưa được che đậy của Winter. "Một người đàn ông đã nhìn thấy em?"

Winter khịt mũi và cười thành tiếng, ánh mắt cô ấy cười nhạo Karina. “Thư giãn đi, unnie. Ông ấy trông như, tám mươi. "

"Ah." Karina dịu xuống nhẹ nhõm, sau đó quan sát cách Winter nhìn vào chiếc áo sơ mi của cô một cách thích thú. "Ông ấy sẽ giải quyết. Bây giờ trở lại giường, bọn mình vẫn chưa xong đâu.”

~~~~~~~~~~~~~~~

41, 40

Đôi khi Karina thức dậy một mình, cô ngái ngủ đưa tay mò mẫm sang nửa giường bên cạnh để nhận ra là nó trống không, khăn trải giường chụm lại. Cô cố gắng không để tâm trí mình quá bi quan khi bước ra khỏi giường và bắt đầu thực hiện nhiệm vụ khó khăn là đánh thức lũ trẻ, những cậu bé sáu tuổi, hoàn toàn hoàn hảo và có quá nhiều năng lượng cho lợi ích của chúng.

Liệu cô có bao giờ quen với điều này không? Karina tự hỏi khi cô chuẩn bị bữa sáng, làm cháy bánh mì nướng và nướng quá chín trứng. Cô không nghĩ vậy. Ngay cả sau nhiều thập kỷ, nó vẫn lộn xộn và mất phương hướng như ngày đầu tiên. Và nếu nó đã khó khăn với cô như thế này, điều đó phải tồi tệ hơn gấp mười lần đối với Winter.

Karina đang nghiền ngẫm và trầm ngâm khi cô chuẩn bị đưa các chàng trai đến trường, mặc đồng phục của Chenle một cách bất cẩn cho đến khi cậu bé kêu lên phản đối, "Umma, áo của con bị ngược!"

Khi cô nhìn xuống bộ đồng phục mẫu giáo thủy thủ của Chenle, quả thực là như vậy. Cô nhanh chóng xin lỗi và đang cố mặc lại đúng chiều khi Winter bước vào nhà, nở một nụ cười rạng rỡ và vô tư như thể cô ấy không biết gì về việc Karina đã dành cả buổi sáng để tự làm khổ mình.

"Em đã ở đâu?" Karina cáu kỉnh, nốt trầm trong giọng nói của cô khiến Winter dừng lại, mở to mắt.

"Vừa ở chợ, chọn một số món đồ tạp hóa. Tại sao?"

"Sao em không để lại lời nhắn? Em có biết ... chị đã lo lắng như thế nào không?" Karina nghẹn ngào, giọng khản đi, và mắt Winter dịu lại khi cô ấy bỏ túi xuống và nhanh chóng băng qua phòng, ôm Karina vào lòng và vỗ nhẹ vào lưng cô như thể cô là một đứa trẻ. "Em quên mất. Em nghĩ em sẽ quay trở lại trước khi chị thức dậy."

“Đừng bao giờ làm như vậy nữa,” Karina nói một cách quyết liệt, vòng tay ôm Winter thật chặt đến nỗi cô ấy cảm thấy khó thở. Winter gật đầu vào vai cô, tạo ra những tiếng động an ủi không lời bên tai Karina.

“Umma, mẹ,” Chenle kéo mạnh cánh tay cô trong khi Jisung làm vẻ mặt muốn nôn. "Bọn con trễ học rồi."

“Ồ, đúng rồi,” Karina hắng giọng khi cả hai ngượng ngùng tách nhau ra. Winter đang đỏ mặt xấu hổ và đó là điều đáng yêu nhất mà cô từng thấy, nó ngay lập tức làm tan biến cơn giận trong cô. Nhưng Karina vẫn giữ giọng càu nhàu khi cúi xuống để giúp Chenle đeo cặp và buộc dây giày cho Jisung. "Chị sẽ đưa bọn trẻ đến trường." Cô nhìn lên Winter. "Em có muốn đi cùng với bọn chị không?"

Winter nở một nụ cười rạng rỡ, làm lóe lên hai hàng răng trắng như ngọc. "Chắc chắn rồi. Chỉ cần đợi em quẳng sữa vào tủ lạnh. "

Karina tung chùm chìa khóa lên không trung và bắt lấy nó khi cô đang dựa vào xe của mình. Đó là một chiếc xe gia đình sáu chỗ, với đủ không gian cho hai ghế trẻ em mà họ cần khi Chenle và Jisung đã bắt đầu lớn. Cô nhìn lên bên ngoài ngôi nhà trát vữa trắng của họ, lấp lánh đầy kiêu hãnh dưới ánh nắng. Đó là tất cả những gì cô muốn - một ngôi nhà đẹp và hai đứa trẻ với Winter. Tuy nhiên, Karina mong muốn hạnh phúc này có thể thực sự trọn vẹn và không bị gián đoạn bởi những nỗi bất an thường xuyên trong bụng cô.

Winter ra khỏi nhà, dùng một cánh tay tung hứng Chenle và khóa cửa đằng sau cô ấy với tay còn lại, đồng thời nói chuyện rôm rả với Chenle. Cô ấy dễ dàng nắm lấy tay Jisung và dẫn bọn trẻ về phía chiếc xe, nở một nụ cười rạng rỡ đầy lực sát thương về phía Karina, và Karina mở cửa, mỉm cười đáp lại khi cô đỡ Chenle khỏi vòng tay của Winter và nhẹ nhàng đặt cậu bé vào băng ghế sau.

Karina đã luôn mong Winter trở thành một người mẹ, nhưng Winter đã khiến cô ngạc nhiên về khả năng nuôi dưỡng của mình, cách cô ấy kỷ luật những đứa con của họ bằng những lời nói nhẹ nhàng và cả sự nghiêm khắc. Nhưng trên hết, Winter đã khiến Karina ngạc nhiên về sự ấm áp và dịu dàng của cô ấy, cô ấy bảo vệ Chenle quyết liệt như thế nào và cô ấy sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì Jisung trong tích tắc ra sao. Nhìn Winter trở thành một người mẹ, Karina lại yêu cô ấy nhiều hơn.

Winter đảm bảo rằng dây an toàn của hai cậu chàng được thắt đúng cách trước khi leo lên ghế phụ bên cạnh Karina. Cô ấy nhìn lại một cách yêu chiều và trêu chọc, "Cố gắng đừng giết nhau ở đó cho đến khi chúng ta đến trường, được không?" Chenle và Jisung gật đầu như những thiên thần nhỏ, nhưng khoảnh khắc Winter quay đi, tiếng kêu của bọn trẻ vang lên. Winter thở dài và cười trìu mến, trao đổi một cái nhìn bực tức với Karina.

Khi họ dừng lại ở một cột đèn giao thông, Winter tạo ra một tiếng thở khó nhọc và Karina quay lại một cách cảnh giác để thấy cô ấy gập người lại, chiếc áo phông thấm đẫm mồ hôi. Winter nhìn lên, một nụ cười yếu ớt hiện lên trên khuôn mặt của cô ấy. “Em nghĩ rằng em thực sự sẽ đi lần này. Chị có thể đảm đương được không? "

Karina nhanh chóng gật đầu, cố gắng mỉm cười đáp lại, khi điều cô thực sự muốn nói là cô thậm chí không thể giữ lũ trẻ yên bình với nhau trong một phút sau khi Winter đi, rằng cô thậm chí không thể giữ mình bình tĩnh. Nhưng Karina vẫn giữ nụ cười vui vẻ mà Winter cần trên khuôn mặt của cô cho đến lúc chiếc ghế bên cạnh cô trống không và khuôn mặt cô như muốn nứt ra.

"Mẹ đi đâu vậy ạ?" Chenle nghiêng người qua ghế, đôi mắt mù mịt mở to. Karina nuốt nước bọt. "Mẹ con... uhh ..."

"Pabo!" Jisung đập đầu Chenle “Mẹ có một siêu năng lực. Đó là khả năng tàng hình,” cậu nhóc nói một cách tự hào.

"À, anh biết rồi!" Chenle hét lên. "Mẹ giống như người nhện, đúng không?"

Karina lắc đầu và cười miễn cưỡng. Cô ước mình có thể quay trở lại những ngày mà cô ngây thơ và dễ dàng chấp nhận như bọn trẻ, khi cô vẫn nghĩ việc du hành thời gian của Winter là một siêu năng lực thay vì một trở ngại, đó là những ngày trước khi cô yêu Winter. Nhưng rồi sau đó Karina bắt gặp cảnh Chenle và Jisung cãi vã và ầm ĩ trong gương chiếu hậu, cô cười khoái chí và nghĩ, có lẽ không.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top