ZingTruyen.Top

Trans Eunlu Eunseo X Luda Come To Me

Luda tỉnh dậy với một thứ ấm áp đang bao bọc lấy toàn bộ giác quan của mình và những ngón tay khéo léo vuốt ve tóc nàng một cách nhẹ nhàng. Việc mở mắt ngày càng khó khăn cho nàng vì cảm giác thoải mái ngay lúc này thật tuyệt vời biết bao so với bóng tối lạnh lẽo trước đó. Tuy nhiên một cái gì đấy hay chính xác hơn là ai đó đang kêu Luda thức dậy và dường như nàng không thể không làm theo.


"Luda unnie, dậy đi." Nàng mở mắt một cách đầy mệt mỏi, trông thấy Juyeon đang cuối xuống nhìn mình còn đầu nàng đang yên vị trên đùi em ấy, hèn gì mình cảm thấy ấm áp tới vậy. Cơn đau ở đầu làm Luda mất tập trung và khiến nàng rên rỉ vì khó chịu.


"Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với chị thế? Cảm giác như chị đã uống mười chai soju vậy nhưng chị đâu có. Chị không uống mà, phải không?" Câu hỏi làm bật ra tiếng cười khúc khích nhỏ từ cô gái phía trên còn nàng thì lén lút nhìn em.


"Theo như em biết thì chúng ta đã nói chuyện điện thoại vào tối qua vì chị thực sự lo lắng và không ngủ được. Em nghĩ rằng mình đủ hiểu chị để biết liệu chị có say hay không đấy."


"Ôi em im đi. Chị chỉ đang phóng đại mà thôi."


"Em biết, em biết mà, Lee Luda và tính cách nói quá lên. Chị cảm thấy thế nào rồi?"


"Hơi đau đầu nhưng chỉ có vậy." Một thứ gì đó khác đang cố gắng khiến cho đầu nàng cảm thấy rối bời nhưng nó vẫn còn rất mơ hồ và không rõ rệt. Luda đang quên mất chuyện gì đó quan trọng, lý do tại sao nàng không thể ngủ tối qua và quyết định trò chuyện cùng Juyeon cho đến khi cuối cùng nàng không thể kìm lại tiếng ngáp dài từ bản thân. "Chết tiệt! Trận đấu của chị!! Juyeon à trận đấu chết tiệt ấy! Trận đấu quan trọng nhất trong cuộc đời chị!"


"Khoảng một tiếng nữa mới bắt đầu mà vậy nên chị hãy bình tĩnh lại nào, nếu không chị sẽ lại ngất đi trên người em đấy." Juyeon đẩy nàng trở lại nằm xuống trên đùi em ấy và nàng cảm thấy mình đang đỏ mặt nhưng vẫn nghe theo. "Đừng lo lắng về chuyện đó, em đã nói Jiyeon unnie rằng em sẽ đi tìm chị."


"Gì hả? Đội trưởng bỏ qua cho chị dễ dàng vậy luôn?"


"Ừa thì chị ấy đặc biệt căn dặn em phải đưa chị trở lại bốn mươi phút trước khi trận đấu bắt đầu để khởi động nhưng em nghĩ tụi mình vẫn còn nhiều thời gian."


Luda rên rỉ lần thứ hai trong ngày nhưng lần này không phải là vì cơn đau đầu. "Chuyện này xấu hổ chết đi được." Việc lo lắng đến mức ngất đi trước trận đấu là chuyện rất thiếu chuyên nghiệp và nàng không biết sau này mình sẽ đối diện với toàn đội như thế nào.


"Chị biết không, em đã nôn mửa tất cả mọi thứ trong ruột mình vào trước trận đấu chính thức đầu tiên kể từ khi chuyển đến đây đấy." Cô nàng cầu thủ bóng đá đột nhiên tiết lộ.


"Em cái gì cơ?"


"Em, nôn mửa, trận đấu đầu tiên. Em thực sự đã rất lo lắng vì mình là thành viên mới của đội và rồi bất ngờ được giao phó làm đồng đội trưởng mặc dù em chỉ mới tập luyện cùng họ được vài tuần."


"Chị- chị không biết điều này. Làm thế nào mà em vẫn có thể tiếp tục thi đấu ngay sau đó chứ?"


"Em nghĩ là vì mình yêu thích bóng đá quá nhiều." Juyeon mỉm cười đầy chân thành và trong thâm tâm Luda hiểu những điều em vừa nói một cách hoàn hảo và tại sao em quyết định kể cho nàng nghe câu chuyện cụ thể này.


"Chị cũng rất yêu thích môn bóng chuyền." Nàng đáp lời em một cách đơn giản, hai người mỉm cười với nhau vì sự thấu hiểu sâu sắc hơn của cả hai.


----------


"Bạn gái của Hyunjung unnie!" Juyeon hét lên khi em kêu gọi sự chú ý từ đội trưởng của nàng. Luda gần như nghẹn ngào ngay tại chỗ và có vẻ như đội trưởng đội bóng chuyền cũng như thế. Nàng tiếp tục quan sát khi Jiyeon đến gần hai người và tát vào gáy Juyeon ngay lập tức. Em hét lên vì ngạc nhiên và đau đớn nhưng thành thật mà nói thì em ấy xứng đáng với điều đó.


"Vì cái gì cơ chứ!"


"Vì quá ồn ào." Đội trưởng đội bóng chuyền lắc đầu trong sự hoài nghi. "Chị vẫn không thể tin rằng em là đội trưởng của Hyun."


"Điều không thể tin được là chị đang lạm dụng em trong khi em là người tìm thấy cầu thủ siêu sao của chị đấy." Em đẩy nàng về phía trước còn nàng thì phải cố gắng kìm nén sự đỏ mặt khi được gọi như vậy. Juyeon huých nàng khi thấy nàng vẫn không lên tiếng.


"Oh phải rồi uhmm, em xin lỗi vì đã đến muộn nhưng bây giờ em ở đây rồi."


"Em có chắc mình đủ sức để thi đấu chứ?"


Luda tập hợp tất cả sự can đảm và quyết tâm trước khi trả lời chị. "Chắn chắn. Em đã chờ đợi cả đời mình cho chuyện này."


"Đó là tất cả những gì chị muốn nghe từ em. Được rồi, hãy khởi động cùng Soobin đi. Chị trông cậy vào em đấy." Chị vỗ vai nàng trước khi rời đi và tiếp tục luyện tập những cú dứt điểm của mình.


"Em thề rằng chị ấy không hề nghiêm khắc đến vậy vào những lần đến thăm Hyunjung unnie. Dù sao thì chị thế nào rồi? Sẵn sàng chứ?"


Nàng háo hức gật đầu. "Chị luôn luôn sẵn sàng."


"Đây mới là Luda unnie của em. Được rồi, chúc chị may mắn." Ngay sau đó, em bất ngờ hôn lên trán nàng.


"Hãy chiến thắng, okay?" Đó là những gì em nói trước khi di chuyển đến khán đài ngồi cạnh Sojung và Hyunjung, những người có lẽ xuất hiện để cổ vũ bạn gái của mình. Nghĩ lại thì, Juyeon cũng ở đây để cổ vũ mình, phải chăng điều này có nghĩa là... yeah thôi không nghĩ nữa, dù gì thì mình vẫn còn một trận đấu trước mắt phải giải quyết.


-----------


Một cú dứt điểm biến thành hai và nhiều lần nữa khi trận đấu tiếp tục. Luda bắt đầu run rẩy nhưng khi nhớ đến lời Juyeon bảo nàng hãy giành chiến thắng nên nàng sẽ thực hiện điều đó. Trận đấu kết thúc chỉ sau ba hiệp, nàng đứng đó tại chỗ sau khi mang về chiến thắng cho đội mình và nhìn chằm chằm vào tay mình như thể nàng vẫn không thể tin được điều đang xảy ra cho đến khi đồng đội nàng chạy đến, Soobin là người đầu tiên ôm nàng vào lòng. Xuanyi cùng Meiqi đột nhiên nắm lấy tay nàng và điều tiếp tiếp Luda biết là nàng đã được nâng cao lên đôi vai của họ.


Luda có thể nghe thấy và cảm nhận những tiếng hò reo rung động khắp sân đấu nhưng giữa tất cả mọi thứ, nàng bắt gặp Juyeon đang nhìn mình với nụ cười tươi rói trên khuôn mặt em. Juyeon nói "Em rất tự hào về chị" và đó là lúc nàng bắt đầu tin vào những gì đang xảy ra. Mình đã thắng, mình đã thực sự chiến thắng trận đấu đầu tiên của bản thân. Có lẽ lần này thì thế giới đã đứng về phía mình. Luda liếc nhìn khuôn mặt cười toe toét của Juyeon và nàng khá chắc chắn về điều này. Nàng giữ chặt lấy vai người đồng đội cõng mình và tiếp tục tận hưởng cảm giác hạnh phúc cùng thành tích của bản thân.


----------


Mùi bánh kép và mật ong đánh thức Luda nhưng nàng rên rỉ vì vẫn chưa muốn rời giường. Hôm nay là chủ nhật và Jiyeon đã cho phép nàng nghỉ tập cả ngày nên nàng muốn tận dụng tối đa điều này nhất có thể, đồng nghĩa với việc ngủ nướng cả ngày. Nhưng đáng tiếc, dạ dày của nàng đã phản bội lại mong muốn của chủ nhân khi phát ra âm thanh to như tiếng của một con quái vật đang gào thét.


"Luda à ra ngoài và ăn gì đi, chị có thể nghe thấy bụng của em van xin thức ăn từ chỗ chị đang đứng đấy." Soobin hét lên từ phía ngoài cửa phòng nàng, có lẽ chị ấy vẫn còn nấu ăn.


"Đó là tiếng rên rỉ của em chứ không phải là từ dạ dày." Luda trả lời trong khi nằm úp mặt xuống giường với chiếc gối làm nghẹt đi lời nói của nàng.


"Chị đang cố gắng làm bản thân mình nghẹt thở đấy à?" Một giọng nói khác, chắc chắn không phải của Soobin unnie, vang lên từ cửa phòng ngủ của nàng. Luda biết rất rõ giọng nói đó và điều đó càng khiến nàng không muốn đứng dậy.


"Phải, và giờ thì hãy để chị ra đi trong thanh thản đi."


"Em không nghĩ chết ngạt là một cách thanh thản để ra đi đâu." Nàng có thể nghe thấy tiếng bước chân di chuyển đến gần giường mình và điều tiếp theo Luda biết là một trọng lượng nặng nề đột ngột đáp xuống lưng mình.


"Son Juyeon, đi xuống ngay! Chị không muốn chết vì gãy cột sống đâu đấy!" Sau một vài lần vật lộn và cười nghiêng ngả, Juyeon cuối cùng cũng lăn ra và ngồi xuống bên cạnh giường của nàng. Cô gái giống cún con này thường đến thăm ký túc xá của Luda vào buổi sáng trước khi ra ngoài tập luyện. Cuối cùng thì nàng cũng nhìn em nhưng em ấy vẫn tiếp tục tiếng cười của mình ngay cả khi trán của nàng đã nhăn lại nên Luda bắt đầu tấn công em bằng một cái gối.


"Ow! Đây là cách mà chị muốn chúng ta dành buổi sáng cuối cùng của hai đứa sao?" Juyeon bĩu môi khi di chuyển chiếc gối ra khỏi khuôn mặt mình.


"Đây không phải là buổi sáng cuối cùng của chúng ta, đừng có làm quá lên như thế. Và em còn gọi chị là nữ hoàng làm lố cơ đấy."


"Well yeah nhưng chúng ta vẫn sẽ không gặp nhau suốt một tuần mà." Juyeon càng bĩu môi hơn. Luda véo má em ngay cả khi em phản đối việc này.


Em ấy trông thực sự dễ thương đến mức mình không thể cưỡng lại được.


Đội bóng đá sẽ đi đến một trại huấn luyện ở thành phố khác để chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng của họ trong vài tuần nữa. Theo lời Juyeon, điều này bao gồm việc workout và tập luyện ở cường độ cao. Tất nhiên người đội trưởng than vãn về chuyện này không phải vì lý do nghiêm ngặt mà là vì em sẽ không thể gặp nàng trong suốt một tuần. Luda cố gắng không nghĩ quá sâu về hàm ý của điều này.


"Chỉ là một tuần thôi Juyeon à. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ nhắn tin mỗi ngày." Nàng nói một cách lãnh đạm, cố gắng không làm tâm trạng của cô nàng đội trưởng đội bóng đá giảm sút. "Đi thôi, hãy chuẩn bị một ít đồ ăn cho em trước khi khởi hành nào." Khi nhắc đến đồ ăn, khuôn mặt Juyeon sáng lên. Em lập tức kéo nàng ra khỏi giường và đưa nàng vào phòng bếp. Mình đã lên kế hoạch cho một ngày lười biếng nhưng có lẽ dành những giây phút này cùng Juyeon thì tốt hơn.


----------


Một tuần không có Juyeon bên cạnh sẽ không quá tệ, đó là những gì nàng nghĩ. Vài ngày đầu vẫn dễ dàng hơn một chút, Luda tiếp tục những ngày của mình như bình thường, buổi sáng chạy bộ mà không có Juyeon, giữa trưa đi đến máy bán hàng tự động bí mật mà không có Juyeon, buổi chiều tự học tại thư viện mà không có Juyeon. Và bây giờ đi thẳng về nhà vì không có đội bóng đá nào để theo dõi nữa.


"Okay thế là đủ rồi!" Soobin đột ngột kêu lên từ phía bên kia của chiếc ghế dài. "Chị biết rằng em thật sự nhớ Juyeon và có lẽ là em đang yêu em ấy hay gì đó. Tin chị đi, chị hiểu điều này nhưng mà chị phát ngát với hành động như cún con bị đá đít lúc này của em đấy!" Cô giơ tay lên để nhấn mạnh lời mình vừa nói.


"Cái- cái gì?"


"Đừng có mà cái gì với chị. Em biết chính xác điều mà chị đang nói đến."


"Thật ra thì không hề?"


"Chị thề với chúa, Luda à. Em thông minh hơn thế này nhiều. Chị đã nghĩ rằng em là bộ não của cả đội cơ mà." Soobin thở dài và xoa thái dương trong sự thất vọng.


"Ừa thì okay có lẽ em có biết điều chị đang nói tới nhưng chị đâu cần phải nói to như thế cơ chứ!"


"Sẽ có ai đó phải làm chuyện này thôi. Chị hiểu em, Luda à. Em đang cố gắng chối bỏ nó mãi mãi thay vì thực sự đối mặt với cảm xúc của bản thân đấy."


Đến lượt nàng thở dài khi suy ngẫm về những lời nói của Soobin. Tại sao mình lại phủ nhận những gì mình thực sự cảm thấy dành cho em ấy, Luda vẫn không biết nhưng nàng có một suy nghĩ.


"Em không dũng cảm, Soobin unnie. Không một chút nào." Cô ấy dịu đi khi nghe thấy giọng nói của Luda và tiến lại gần hơn, kéo nàng vào một cái ôm.


"Em đã bao giờ nghĩ đến việc Juyeon cũng có thể cảm thấy như vậy hay chưa? Rằng em ấy cũng có thể sợ hãi giống như em vậy?" Nàng lắc đầu một cách nghiêm túc.


"Em nghĩ rằng có lẽ em đã quá tự thu mình lại với những bất an của chính bản thân đến nỗi chưa bao giờ thực sự cân nhắc đến cảm xúc của em ấy." Đầu của nàng bắt đầu trở nên nặng trĩu bỡi những dòng suy nghĩ dồn dập, cuối cùng nàng dựa vào vai Soobin.


"Sẽ ổn thôi. Em có thể nói với Juyeon tất cả về điều đó khi họ trở lại. Chị cũng nhớ bọn họ nữa." Luda xích lại gần Soobin trước câu trả lời buồn bã của bạn mình, cố gắng an ủi cô ấy thật nhiều.


"Okay." Đó là tất cả những gì nàng có thể ghi nhớ trước khi chìm vào giấc ngủ, cố gắng lưu giữ những kỷ niệm về nụ cười ngốc nghếch của Juyeon.


------------


Luda không cần một tin nhắn nào từ Juyeon để biết được họ đã quay lại. Toàn trường đang xôn xao về chuyện này và điều đó đủ để thông báo cho nàng rằng đội bóng đá đã quay trở lại khuôn viên trường. Có lẽ không chỉ mỗi mình và Soobin unnie là nhớ bọn họ.


Vẫn chưa có cơ hội để nàng gặp mặt Juyeon. Hoặc có thể là nàng đang làm mọi thứ để trốn tránh em ấy. Thừa nhận cảm xúc của chính mình với bản thân khác với việc thực sự hành động và chuyện này khiến nàng dần mất đi từng phút tự chủ để không rơi vào trạng thái hoảng loạn. Nhưng Luda không thể phủ nhận rằng nàng thực sự nhớ người đội trưởng đội bóng đá, điều này giải thích lý do tại sao nàng hiện tại đang chiến đấu với sự lo lắng của mình và đi về phía sân thi đấu, nơi họ thường luyện tập với hi vọng cuối cùng sẽ gặp lại em ấy.


Đáng nhẽ mình nên nhận thức rõ hơn về môi trường xung quanh trước khi bước thẳng vào sân cỏ có những quả bóng đang bay xung quanh. Nhưng đầu của nàng là một mớ hỗn độn và nàng không nhận ra điều gì sắp xảy ra cho đến khi một giọng nói hét lên.


"Coi chừng!!" Lời cảnh báo đã quá muộn và Luda chỉ có thể mở to mắt kinh ngạc nhìn quả bóng đập thẳng vào khuôn mặt mình lần thứ hai trong đời.


Bị đập vào mặt bằng một quả bóng là điều đã quá quen thuộc nhưng lần này đặc biệt mạnh hơn và cơ thể nhỏ bé của nàng lùi lại vài bước trước khi ngã xuống mặt đất. Và wow, nếu trước đó mình nghĩ tâm trí đang rối bời thì bây giờ nó còn tệ hơn thế nữa. Luda cảm thấy một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy phần thân trên của mình và đột nhiên nàng được bao bọc bởi một sự ấm áp.


"Luda unnie! Luda unnie hey ở lại với em nào." Một giọng nói cất lên trong sự hoảng hốt.


"Juyeon? Hey là em, em quay lại rồi." Nàng cố gắng nói với hi vọng nó không trở nên choáng váng như mình nghĩ. Có lẽ em đã hiểu ý nàng vì nàng nghe thấy tiếng cười khúc khích quen thuộc.


"Em có nụ cười đẹp nhất đấy, em biết điều đấy chứ hả?" Vì một lý do nào đó, nàng không thể kiểm soát được những điều phát từ miệng mình, chắc chắn là quả bóng vừa rồi đã giết chết hết các tế bào não còn lại của mình rồi.


"Em rất vui vì chị thích tiếng cười của em unnie à nhưng trước tiên em sẽ phải đưa chị đến phòng y tế, được chứ? Mũi của chị đang chảy máu và chúng ta cần phải kiểm tra vết bầm tím này."


"Okay." Luda lờ mờ đồng ý trong khi cố gắng nắm bắt ý thức còn sót lại của bản thân. Nàng cảm thấy cơ thể mình đột nhiên được nhấc bổng khỏi mặt đất. Theo bản năng, nàng vòng tay qua cổ Juyeon và rúc khuôn mặt mình vào cổ của em.


"Em thơm quá, tại sao em vẫn có mùi thơm đến vậy mặc dù em đang đổ rất nhiều mồ hôi cơ chứ? Thật không công bằng Juyeonie à." Tiếng cười khúc khích khác vang lên và nàng có thể cảm thấy Juyeon bắt đầu di chuyển bằng tốc độ nhanh hơn với cơ thể nàng trong vòng tay em.


"Errg cảm ơn unnie? Em đoán thế? Quả bóng thực sự đã làm tổn thương phần đầu của chị rồi đấy nhỉ? Nghe như là chị đang say vậy."


"Chị đang nói sự thật đấy. Thật bực bội khi mọi thứ về em đều hoàn hảo. Em có biết rằng tất cả mọi người trong trường đều yêu em không? Em thật sự nên dừng việc này lại đi." Nàng ngước lên, nhìn Juyeon một cách nghiêm túc nhưng em chỉ mỉm cười với nàng.


"Nếu như em không cần toàn trường yêu em thì sao? Nếu như em chỉ cần sự chú ý của một người duy nhất?" Luda có thể cảm thấy bản thân mình đang choáng váng nhưng nàng vẫn hiểu tất cả những điều em vừa nói.


"Vậy thì người đó chính là kẻ may mắn nhất trên quả đất này." Nàng nói một cách thất vọng.


"Không đâu, em mới là kẻ may mắn."


Wow, mặc kệ người này là ai nhưng thật sự thì kẻ đó đã trúng xổ số với Juyeon. Ừa và giờ thì mình không thể làm gì hết khi mà về cơ bản thì mình đã bị từ chối rồi, tốt hơn hết là hãy ủng hộ em ấy nhiều nhất có thể.


"Em có thể kể về cô ấy với chị không? Biết đâu chị sẽ giúp được em."


"Nàng ấy nhỏ bé và có khuôn mặt xinh đẹp nhất nhưng mọi người không thể để vẻ ngoài đó đánh lừa. Chị ấy có thể trông ngây thơ nhưng lời nói và đầu óc vô cùng sắc bén."


"Cô ấy có vẻ kỳ lạ." Nàng cảm thấy Juyeon cười khúc khích, bước chân của em chậm lại để đi bộ khi cả hai tiến gần hơn đến phòng y tế.


"Bởi vì đó là con người của cô ấy. Tuy nhiên có một điều khó khăn là người này vô cùng cứng rắn tới mức nàng vẫn không chịu để ý đến em cho tới thời điểm này."


"Well vậy thì cô ấy thật sự ngu ngốc mà."


"Phải, chị ấy thực sự ngốc nghếch tới mức thậm chí không nhận ra chính mình đang nói xấu bản thân."


"Đợi chút cái gì cơ?" Nhưng Luda không thể phản đối được nữa khi em đặt nàng trên giường và y tá bước vào, giúp nàng dừng lại việc chảy máu mũi. Juyeon lùi ra sau và nháy mắt về phía nàng trước khi y tá khiến nàng bận rộn với một loạt các cuộc kiểm tra chấn thương đầu cùng với ánh sáng chiếu thẳng vào đôi mắt.


----------


Sau khi kết thúc việc kiểm tra kéo dài tưởng chừng như là vô tận, cô nàng y tá Cheng Xiao cuối cùng cũng cho rằng mọi thứ đều ổn với Luda và cho phép nàng rời đi. Tất cả những gì còn sót lại của nàng khi bước ra khỏi phòng y tế là lòng tự trọng vỡ vụn và một túi đá đi kèm.


"Hey cô nàng kỳ lạ ơi." Luda thậm chí không có cơ hội để quay lại khi mà Juyeon nhấc nàng lên và xoay nàng xung quanh, bất chấp tiếng la hét phản đối từ nàng.


"Juyeon bỏ chị xuống ngay!" Em không buông nàng xuống nhưng ít nhất em cũng đã ngừng việc xoay tròn. "Có phải em muốn chị bị tổn thương não vĩnh viễn hay gì đó không?" Luda nhìn xuống khuôn mặt đang cười toe toét của Juyeon và đáp lại em bằng một cái cau mày.


"Em nghĩ rằng tụi mình đã thống nhất người ngốc nghếch là chị cơ mà?" Nụ cười của em càng toe toét hơn, nàng nhận ra tư thế gần gũi của cả hai ngay lúc này. Juyeon ôm chặt lấy nàng và khuôn mặt của cả hai thật sự gần đến nỗi như muốn tiếp xúc với nhau. Việc kìm lại cơn đỏ mặt thậm chí là điều không thể vào lúc này.


"Vậy thì chị đã đoán ra cô gái may mắn kia là ai chưa hay em phải miêu tả cô ấy rõ ràng hơn?" Em hỏi nàng bằng nụ cười nhếch mép.


Chết tiệt, mình phải chơi trò này cùng em ấy thôi.


"Có lẽ em nên làm vậy. Chị vừa phải trải qua một cú chấn thương chấn động mà, đầu chị vẫn còn khá là mơ hồ mà."


"Hoặc có lẽ em nên mặc kệ mọi thứ và cứ rủ chị ấy hẹn hò." Nàng vô tình nuốt một ngụm nước bọt trước khi siết chặt vòng tay quanh cổ cô gái cao hơn.


"Chị đoán cô ấy sẽ thích điều này đấy." Nàng trả lời Juyeon bằng giọng nói nhẹ nhàng mà chỉ mình em có thể nghe thấy.


"Luda unnie, hãy làm bạn gái của em đi."


Đây rồi, câu nói mà nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được nghe từ cô nàng đội trưởng. Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ và mình thì vẫn còn đang chảy máu trên sân bóng. Nhưng nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc Juyeon ngay lập tức khiến nàng tỉnh táo, đây không phải mơ. Có lẽ sau tất cả, Juyeon không bao giờ là một giấc mơ xa vời đối với nàng.


"Chị sẽ suy nghĩ về chuyện này." Luda nhếch mép khiến em bắt đầu rên rỉ.


"Chị thật sự nghiêm túc quyết định trở thành một kẻ ngốc nghếch đúng khô-" Juyeon không thể hoàn thành câu nói khi mà nàng cuối xuống và ngăn em lại bằng đôi môi của mình.


Cuối cùng, biết được cảm giác hôn Son Juyeon đánh bại mọi sự tưởng tượng mà nàng từng có về chuyện này. Luda nhất thời quên mất việc cả hai vẫn còn đang trong trường và bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy hai người ngay lúc này nhưng mặc kệ tất cả mọi thứ, nàng cuối cùng đã được hôn người con gái mà mình thích và không có gì có thể ngăn cản nàng.


"Chị đồng ý." Sau vài giây ngắn ngủi tưởng chừng là vĩnh viễn, Luda dứt ra khỏi nụ hôn và tựa vào trán em.


"Chị quá đáng lắm đấy, chị biết điều đấy chứ hả?" Juyeon cười khúc khích và tiếp tục nụ hôn cho đến khi em kết thúc nó. "Và chị cũng không cao thêm dù chỉ nửa inch trong thời gian chúng ta xa nhau."


Nàng không có cách nào trả thù em khi mà em đặt nàng xuống và bỏ chạy ngay lập tức. Điều hợp lý duy nhất nàng có thể làm chính là chạy hết tốc lực theo sau em. Có lẽ việc rượt đuổi nhau như này sẽ diễn ra như một lẽ thường tình của cả hai vậy.


Cuộc rượt đuổi kết thúc với việc Juyeon đột ngột dừng lại và ôm nàng vào lòng. Điều này không hề là khó khăn cho Juyeon khi em luôn sẵn sàng đón nàng vào vòng tay mình còn Luda thì nhận ra nàng không hề lo lắng về việc bản thân có thể gặp chấn thương thương. Làm sao có thể khi tất cả những gì mình cảm nhận là sự an toàn tuyệt đối mỗi khi bên cạnh em (trừ một sự thật là em đã đá quả bóng vào mặt mình tận hai lần).


Mọi thứ không còn là vấn đề ngay tại khoảng khắc này, nàng được bao bọc trong cái ôm ấm áp từ Juyeon, tay em trên eo nàng còn cằm em đặt trên đầu nàng. Juyeon chỉ đơn giản là sự quen thuộc mãi không thay đổi của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top