ZingTruyen.biz

Trang chủ, đừng vội!

Chương 110: Phụ thân là quỷ hẹp hòi

VictoriaHa5

Bé Ngoan nay cũng mới chỉ ba tuổi, thân cao vừa tới bụng Đường Niệm Niệm. Cầm thứ Đường Niệm Niệm đưa, bé lấy từ túi Càn Khôn ra một cái ghế rồi đứng trên đó, vừa vặn cao bằng cái bàn trước mặt, dựa theo lời Đường Niệm Niệm nói bắt tay vào làm.

Thứ hành tây này thoạt nhìn đỏ đỏ tím tím, Bé Ngoan cũng không nghĩ nhiều, một đao chặt xuống liền cảm thấy mắt hơi khó chịu, thêm hai ba nhát nữa thì không nhịn được cay xè chảy nước mắt.

Bé đưa tay dụi dụi, hai mắt lập tức đỏ ửng. Tới bây giờ bé vẫn không hiểu ra sao chẳng lẽ hành tây này có vấn đề? Hay bị mẫu thân hạ dược? Bằng không sao Bé Ngoan lại chảy nước mắt?

Đường Niệm Niệm đang châm lửa nấu cơm quay đầu nhìn bé, vừa vặn trông thấy ánh mắt đỏ rực tràn ngập nghi hoặc của bé, lại nhìn sang củ hành tây đã bị bé cắt đôi, nàng chớp chớp mắt, nói: "Bé Ngoan làm không tệ."

Lúc trước, lần đầu tiên nàng thái ngay cả thớt cũng đứt đôi, nay Bé Ngoan lại cắt có hình có dạng. Bởi vì là bé trai, lại giống Cô Hồng nên năng khiếu cũng giống nhau sao?

Bé Ngoan bị nàng nói như vậy, khuôn mặt không khỏi vui vẻ tự hào, nghi hoặc nghĩ: Nhìn dáng vẻ mẫu thân cũng không giống là đã hạ thuốc cái này, vậy là do vấn đề của mình sao?

Trong khi hai người nhìn nhau nói chuyện, không khí đột nhiên truyền tới tiếng 'rắc rắc'.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn, chỉ thấy cái nồi trên bếp trước mặt Đường Niệm Niệm đã bị thủng, chính xác là bị nung thủng.

Đường Niệm Niệm búng ngón tay, ngọn lửa phía dưới bếp lò lập tức tắt lịm, nhưng ở đáy nồi đã thủng một lỗ, không thể dùng được nữa.

Bé Ngoan trợn to mắt rưng rưng nước nhìn Đường Niệm Niệm, lại nhìn cái nồi bị cháy hỏng, trong lòng dâng lên một ý nghĩ khó hiểu. Mẫu thân thật sự biết nấu cơm sao? Lấy năng lực luyện đan của mẫu thân thì khả năng khống chế lửa đã là tốt nhất rồi, nếu thật sự biết nấu cơm thì có thể làm thủng nồi sao?

Đường Niệm Niệm so với bé thì có vẻ bình tĩnh hơn, vẫy tay huỷ cái nồi thủng kia đến không còn gì rồi lại lấy ra một cái nồi mới đặt lên bếp, nghĩ thầm ban đầu chuẩn bị trước quả nhiên là đúng.

Nàng cũng không tự tin chỉ một lần là có thể nấu tốt đồ ăn, nên về phần nồi niêu gì đó đã chuẩn bị không ít từ sáng sớm.

Bé Ngoan thấy vậy, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Khi nhìn đến cái nồi mới thoáng chốc lại bị Đường Niệm Niệm dùng lửa thiêu rụi thì len lén nhéo nhéo chân Lục Lục, lắc đầu ra vẻ người lớn không tiếng động than nhẹ. Xem ra lời Lục Lục cũng không thể tin a, bộ dáng này làm sao giống người biết nấu cơm?

Bất kể Bé Ngoan nghĩ thế nào, Đường Niệm Niệm vẫn bình thản ung dung thí nghiệm, dáng vẻ bình tĩnh chăm chú làm cho người ta bất giác không thể khinh thường.

Dược tu chung quy vẫn là dược tu, luyện nhiều đan dược như vậy, đối với việc khống chế lửa xác thực rõ như lòng bàn tay. Sau khi Đường Niệm Niệm nung chảy cái nồi thứ ba cuối cùng cũng tìm được độ lửa thích hợp, cùng bí quyết thay đổi nhiệt độ. Nhưng nồi không bị cháy hỏng, vấn đề lượng dầu muối tương dấm gia vị linh tinh nàng cũng có thể thoải mái giải quyết, song thức ăn nấu bao lâu thì nửa chín nửa sống? Đến khi nào lại thành nhừ ba phần?

Mấy vấn đề này cho dù Đường Niệm Niệm hỏi thì bên cạnh cũng không có ai để hỏi, đành phải dựa theo cảm giác mà làm, trong chớp mắt phòng bếp bắt đầu nổi khói dầu, theo đó là tiếng đứa nhỏ và nữ tử đối thoại truyền tới.

"Mẫu thân, khét! Khét rồi!"

"... Nga."

"Mẫu thân, đây không phải nấu nát quá rồi à? Cũng sắp khét rồi..."

"Ngô."

"Mẫu thân, tỏi, tỏi!"

"... À."

Cửa phòng bếp, Thù Lam nhìn một màn mẹ con nấu cơm này, nghe được cuộc nói chuyện của hai người, cúi đầu bật cười. Như thế này rốt cuộc là mẫu thân chăm sóc đứa nhỏ hay đứa nhỏ chăm sóc mẫu thân đây?

Đang lúc bên này còn đang nhàn nhã ở phòng bếp Cẩm Quốc nấu cơm, binh mã Niệm Quốc tiến vào hoàng thành Cẩm Quốc chỉnh đốn nghỉ ngơi. Thì bên kia Chu Quốc cùng Hạ Quốc cũng bởi vì bọn họ thắng lợi mà biến thành sứt đầu mẻ trán, tâm loạn như ma.

Thái Hằng dẫn dắt năm mươi vạn binh mã Chu Quốc rốt cuộc cũng không tới được chiến trường mà nửa đường đã nghe tin Cẩm Quốc bị Niệm Quốc chiếm rồi. Nay đang định trú ở một chỗ bình nguyên, phái trinh thám trở về Chu Quốc báo tin, xin ý kiến xem nên trở về bổn quốc vẫn ở tại chỗ đợi mệnh. Trên thư tín hắn còn kể lại việc Đại Vân Hải cản trở, muốn dẫn dắt năm mươi vạn binh lính này đi tiêu diệt Đại Vân Hải chết tiệt kia.

Nhưng quân sư Lý Miểu bên cạnh không đồng ý, cũng trực tiếp nói suy nghĩ của hắn sẽ không thành công. Nay thiên hạ đang bị chiến sự hai nước Cẩm Niệm đảo loạn, bất kể Chu Quốc hay Hạ Quốc đều nằm trong thế phiến loạn này, sớm đã vào cục, làm sao còn tâm tư đi quản một thế lực giang hồ, cho dù có tâm cũng là vô lực. Huống chi Đại Vân Hải là thế lực đứng đầu trên giang hồ, bản thân Nhập Thiên đảo chính là phòng tuyến thiên nhiên, xung quanh đều là biển, nếu muốn tấn công thì phải tấn công trên biển hoặc để phi thú binh tấn công.

Đại Vân Hải thế lực nhất đẳng, nhân thủ rất đông, lại có quan hệ với bảy phần hải thương của các nước, nếu tấn công bọn họ, cho dù thắng thì đối với Chu Quốc lúc này cũng là một tổn thất lớn.

Thái Hằng nghe Lý Miểu phân tích, vẻ mặt vô cùng giận dữ không cam lòng. Đường đường binh mã Chu Quốc thế nhưng bị một thế lực giang hồ chơi xỏ, đã vậy còn không thể xử lý?

Tạm thời không nói trong lòng bọn họ nghẹn khuất bất mãn bao nhiêu, cái hai nước Chu Hạ để ý cũng là chuyện lớn hơn nữa —— kết cục bây giờ của Cẩm Quốc liệu có phải là kết cục sau này của hai nước bọn họ hay không? Một quốc gia mới thành lập thế nhưng không tới một năm đã có thể chiếm lĩnh một trong ba đại quốc cường thịnh nhất như thế, hơn nữa chiến sự còn nghiêng hẳn về một phía, nay binh mã Niệm quốc đã nhập trú ở Cẩm Quốc, không bao lâu sau lãnh thổ Cẩm Quốc đều sẽ thuộc về Niệm Quốc, cái tên Cẩm Quốc cũng sẽ biến mất trong thiên hạ, thẳng đến khi mọi người dần dần lãng quên.

Trong Tô gia thành Đông Xuân.

Tô Duy Thâm đang yên tĩnh suy tư, chân mày hơi nhíu lộ ra sự nôn nóng của hắn. Một lúc sau, vết nhíu trên chân mày vẫn không giảm, hai mắt cuối cùng có dao động, nhìn về phía thành chủ Thành Đông Xuân Tô Duy Tuyệt đối diện.

"Duy Thâm, đệ đang nghĩ gì vậy?" Tô Duy Tuyệt hỏi.

Tô Duy Thâm nói: "Ca, đệ từng nói với huynh, Tư Lăng Cô Hồng cùng Đường Niệm Niệm kia giống Mộ Dung Ngưng Chân, đều có thủ đoạn mà người bình thường không có. Lúc trước khi hắn giúp Mộc Sâm Quốc đệ cũng đã dự liệu rất nhiều, bởi vậy mới đẩy nhanh kế hoạch, làm cho Tiểu Cửu tranh vị như hôm nay."

Tô Duy Tuyệt gật đầu, "Đúng vậy, tâm tư của đệ luôn chặt chẽ, đối với mọi chuyện luôn nhìn thấu kẽ hở, ca ca luôn luôn tin đệ."

Tô Duy Thâm mỉm cười, nói: "Từ lúc trước khi ở cùng Mộ Dung Ngưng Chân đệ đã cảm nhận được nàng ta đang băn khoăn cái gì đó, không dám làm ra chuyện khác người ở đây, chỉ có thể bảo chúng ta giúp đỡ hành động. Nay Tư Lăng Cô Hồng cũng chưa từng thực sự động thủ, chỉ dùng mưu kế đoạt quốc, điều này càng làm cho đệ xác định rõ một điểm, nhất định có cái gì đó ngăn cấm bọn họ sử dụng năng lực thần bí kia để đối phó 'người thường' chúng ta. Nhưng cũng chỉ như thế đã khiến đệ cảm thấy Tư Lăng Cô Hồng còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng rồi, người này nếu chỉ có một thân thực lực tuyệt đỉnh thì thôi, song cố tình tâm tư lại khó đoán cẩn mật đáng sợ như vậy."

Tô Duy Tuyệt sắc mặt ngưng trọng, gật đầu tán thành.

Tô Duy Thâm thâm trầm nói: "Ca, lần này Niệm Quốc cùng Cẩm Quốc vừa chiến xong, chính là lúc nghỉ ngơi lấy lại sức, đây cũng là thời cơ tốt nhất, nếu bỏ lỡ thời cơ này, đợi bọn họ khôi phục tinh lực hung mãnh, trải qua một lễ rửa tội sau cuộc đại chiến thì sẽ càng thêm hung mãnh đáng sợ, tới lúc đó muốn diệt sẽ càng khó khăn."

Tô Duy Tuyệt rùng mình, hỏi: "Ý Duy Thâm là?"

Tô Duy Thâm nói: "Làm cho Hạ Quốc xuất binh tấn công Niệm Quốc!"

Tô Duy Tuyệt nhíu mày nói: "Hoàng thượng Hạ Quốc ngu ngốc vô đạo, nhát gan sợ phiền phức, lúc trước đã muốn dùng đám hỏi hợp tác với Cẩm Quốc rồi, kỳ thật là muốn liên hợp lại mưu đồ Chu Quốc chúng ta. Khi ấy còn có một chiến thần Liêu Trọng Nhiên là có thể trấn áp biên quan, không cho ngoại nhân xâm phạm, nay Liêu Trọng Nhiên cũng đã thành người của Tư Lăng Cô Hồng, hắn sẽ không dám đối nghịch với Niệm Quốc đâu."

Tô Duy Thâm cười nói: "Chính vì vậy nên hắn mới càng muốn xuất binh, đệ đã phái người đem tin tức Liêu Trọng Nhiên xuất hiện đưa tới cho hoàng thượng Hạ Quốc, bên trong viết y đã là người của Tư Lăng Cô Hồng, cũng nói Niệm quốc đã sớm mưu đồ Hạ quốc rồi, hẳn là sẽ mau chóng tới tay hắn. Một khi hắn nhận được tin này nhất định đại loạn, con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, huống chi là hoàng thượng một quốc gia."

Hai mắt Tô Duy Thâm thâm thúy, tinh quang liên tục, "Đến lúc đó hắn sẽ đến tìm Chu Quốc hợp tác, Tô gia nhất phái lại đồng loạt kích động khiến hoàng thượng đáp ứng. Hạ Quốc xung phong, Chu Quốc hiệp trợ, có thể ngồi hưởng ngư ông đắc lợi."

"Hay!" Tô Duy Tuyệt cười khen.

Tô Duy Thâm nhìn hắn, sắc mặt chậm rãi trở nên trầm trọng, nhẹ giọng nói: "Ca, không cần cao hứng quá sớm, cho dù hai quốc cùng tấn công, nhưng địch nhân lại là Tư Lăng Cô Hồng, người này đệ không dám chắc chắn là có thể thành công."

Tô Duy Tuyệt kinh dị nói: "Tư Lăng Cô Hồng xác thực đáng sợ, nhưng chính như Duy Thâm nói, hắn nay vừa đánh xong một trận lớn, đúng là thời điểm cần tĩnh dưỡng, huống chi hai nước Chu Hạ..."

Hắn còn chưa nói xong, Tô Duy Thâm đã lắc đầu ngăn lại, thở dài: "Lúc trước chúng ta còn không phải tính xuất binh hiệp trợ Cẩm Quốc sao, đến cuối cùng kết quả thế nào huynh cũng đã thấy rồi đó."

"Ca." Tô Duy Thâm thận trọng nói: "Huynh đáp ứng đệ một chuyện."

Tô Duy Tuyệt nói: "Duy Thâm có chuyện gì nói thẳng liền khả, ca tất hội ứng hạ."

Tô Duy Thâm nói: "Trận này nếu thắng dĩ nhiên là xong, nhưng nếu thua, Tô gia không cần cứng rắn đối địch với Tư Lăng Cô Hồng, thần phục đi!"

Tô Duy Tuyệt vừa nghe liền mạnh mẽ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hai mắt khiếp sợ nhìn hắn.

Tô Duy Thâm cũng đứng lên, không đợi hắn nói chuyện đã tiếp tục nói: "Động tác mấy ngày nay của Niệm Quốc đệ đều đã nhìn rõ, đối đãi dân chúng hàng phục của Cẩm Quốc bọn họ cũng không kỳ thị gì, một số nơi bị chiến sự phá hủy quá mức nghiêm trọng cũng cho người xử lý, giảm thuế mấy năm, chính sách nhân đức như vậy làm cho dân chúng Cẩm Quốc mau chóng tâm phục."

"Đây là thủ đoạn của Tư Lăng Cô Hồng, cũng xác thực là hắn không có lòng kỳ thị nghi ngờ." Tô Duy Thâm từ ghế đứng lên, đối mặt với Tô Duy Tuyệt thành khẩn nói: "Ca, thành Đông Xuân là cơ nghiệp Tô gia, đệ không muốn bởi vì một chút khí phách nhất thời mà huỷ hoại mọi thứ chỉ trong chốc lát, nơi này là nhà của chúng ta! Nếu bại liền thần phục đi, Tư Lăng Cô Hồng cái khác đệ nhìn không thấu, nhưng phần vô tình của hắn đệ lại thấy rõ ràng ràng, chính bởi vì hắn vô tình nên sẽ không thèm muốn cơ nghiệp Tô gia chúng ta, chỉ cần thần phục hắn, không cùng hắn đối địch, tất nhiên hắn sẽ không ra tay với Tô gia."

Thành Đông Xuân là nơi hắn lớn lên từ nhỏ, tất cả nơi này đều làm cho hắn yêu mến, hắn cố gắng vừa vì người thân cũng là vì nơi này, bất kể thế nào hắn đều không muốn hai thứ mình quan tâm nhất biến mất.

Tô Duy Tuyệt sắc mặt biến đổi, hỏi: "Đệ có thể cam đoan, hắn sẽ không ra tay với Tô gia?"

Tô Duy Thâm mỉm cười nói: "Ca! Nếu lần này hành động đánh bại, chỉ sợ Tô gia chúng ta phản kháng cũng chết mà thôi."

Tô Duy Tuyệt thân hình chấn động, một lát sau mới nói: "Ta đã biết. Việc này ta sẽ suy nghĩ."

Tô Duy Thâm mỉm cười gật đầu. Hắn cũng không nóng lòng nhất thời, hắn tin tưởng nếu so tình cảm với thành Đông Xuân thì Tô Duy Tuyệt cũng không ít hơn hắn.

Thời gian trôi qua, mặt trời lặn về phía tây, chân trời hào quang ngàn vạn.

Trong tẩm điện Cẩm Quốc.

Bên trong sương phòng, huân hương thanh u thoang thoảng trong không khí, an nhàn tĩnh lặng, ánh sáng vừa phải. Trên giường sau tấm bình phong thủy mặc, màn trướng nguyệt sắc thêu chỉ bạc, chăn tơ lụa vân cẩm, Tư Lăng Cô Hồng yên tĩnh nằm đó, lúc này hàng mi khẽ rung, chậm rãi mở ra.

Tư Lăng Cô Hồng không cần nhìn cũng biết bên cạnh không có Đường Niệm Niệm, ánh mắt khẽ trở nên ảm đạm.

Hắn từ trên giường đứng dậy, đi giày, khoác áo khoác lên vai, khẽ ngửi mùi hương trong phòng, khoé miệng cong cong.

Mùi hương này mang theo dược hiệu giúp ngủ ngoan, đúng là do Đường Niệm Niệm đốt, nàng chỉ muốn hắn thả lỏng tâm tư mà thôi, chứ không hề hoá giải lực kháng cự, chỉ tuỳ ý hắn hít vào rồi chìm vào giấc ngủ.

Hắn cảm giác mình ngủ rất trầm, nhưng tinh lực vừa khôi phục liền phát giác bên người đã không có hơi thở quen thuộc nên tự giác tỉnh lại.

"Niệm Niệm?" Tư Lăng Cô Hồng đưa mắt nhìn về phía phía bắc, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, còn có ý cười nồng đậm.

Lúc này, Đường Niệm Niệm đang bận rộn trong phòng bếp cũng ngừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn về phía sương phòng ở Cẩm Càn Cung, giống như xuyên qua mọi thứ chạm tới ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng.

"Mẫu thân! Trứng hồng tước điểu lại khét rồi! Khét rồi!" Bé Ngoan bất đắc dĩ kêu lên.

Đường Niệm Niệm quay đầu nhìn cái nồi trong tay mình, lại nhìn chằm chằm đồ ăn đã đen sì sì dính chặt trong đó, sắc mặt không chút thay đổi chợt ửng hồng.

Cô Hồng... Thấy.

Bé Ngoan thong thả đi tới, mở to đôi mắt long lanh nhìn Đường Niệm Niệm đỏ mặt, lập tức đứng thẳng người, nghiêm trang vỗ vỗ lưng nàng, ra dáng người lớn nói: "Mẫu thân không cần ngượng ngùng, cái gì cũng phải học mới biết, mẫu thân đã rất cố gắng rồi! Thật đó!"

"Ngao ô ~" Lục Lục khều khều vai Đường Niệm Niệm, đầu nhỏ cọ cọ mặt nàng.

Đường Niệm Niệm mặt không chút thay đổi đổ sạch thứ đen sì sì trong nồi, sau đó để nồi lại trên bếp, sắc mặt có chút thất bại.

Ở trong mắt nàng luyện đan rất đơn giản, nấu cơm cũng chỉ là nhóm lửa bỏ nguyên liệu, vốn nên dễ như trở bàn tay mới phải. Nhưng khi thực sự bắt tay vào làm, liên tục thất bại khiến nàng phát hiện, cho dù luyện đan thoạt nhìn giống nấu cơm, nhưng luyện dược sư thiên phú tuyệt đỉnh cũng có thể là một kẻ ngốc không biết nấu cơm.

Nàng chính là một trong số đó.

"Mẫu thân?" Bé Ngoan kỳ thật cũng rất bất đắc dĩ, đến lúc này bé chỉ có thẻ cảm thán nghi hoặc, ban đầu rốt cuộc mình bị làm sao, sao có thể nảy sinh ra loại ý nghĩ đáng sợ là mẫu thân rất biết nấu cơm, còn nấu rất ngon nữa?

"Mẫu thân, thật sự không sao mà! Mẫu thân nấu cháo cũng rất tốt! Cái khác để Bé Ngoan làm thì tốt rồi!" Bé Ngoan ngửa đầu an ủi, nghĩ: Khó trách phụ thân nấu đồ ăn ngon như vậy, thì ra là để làm vui lòng mẫu thân!

Đường Niệm Niệm nghe bé nói, quay đầu nhìn về phía cháo hoa giữ ấm bên trong bình ngọc sứ, nàng hơi im lặng, một lát sau mới nói: "Cái đó ai cũng biết làm."

Bé Ngoan ngửa đầu nghiêm trang nói: "Cháo hoa mẫu thân nấu là cháo hoa ngon nhất Bé Ngoan từng ăn!"

Đường Niệm Niệm nhìn bé, Bé Ngoan không hề thoái nhượng, đáy lòng thầm nghĩ: Bé Ngoan mới không nói dối, cháo hoa mẫu thân nấu là ngon nhất từ trước tới giờ, dùng gạo ngọc châu, nước trong hàn đàm vạn năm, lại hầm bằng dược hoả, trên đời này còn ai có thể nấu cháo hoa ngon bằng mẫu thân chứ?

Ngô! Phụ thân không tính!

Sắc mặt Đường Niệm Niệm giãn ra cười, khom người xoa nắn khuôn mặt thịt thịt nho nhỏ của Bé Ngoan, làm hỏng dáng vẻ đại nhân của bé, nói: "Bé Ngoan thật đáng yêu."

Mặt Bé Ngoan thoáng chốc đỏ lừ, không tự nhiên né tránh Đường Niệm Niệm hãm hại.

Lúc này, Đường Niệm Niệm vừa chuẩn bị đưa tay ôm Bé Ngoan vào trong lòng thì eo đã bị một đôi tay quen thuộc vây quanh. Động tác của nàng hơi ngừng một chút, quay đầu nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng đột nhiên xuất hiện ở trong này, cẩn thận đánh giá khí sắc của hắn phát hiện hoàn toàn không việc có gì mới đưa tay đẩy đẩy, nói: "Thả ta xuống dưới."

Tư Lăng Cô Hồng cũng không buông tay mà cúi đầu ghé bên tai nàng nhỏ giọng hỏi: "Niệm Niệm đang làm gì?"

"... Nấu đồ ăn." Đường Niệm Niệm sóng mắt khẽ tránh, không dấu vết cúi xuống, giống như thẹn thùng, dáng vẻ này rất ít khi xuất hiện trên người nàng.

Tư Lăng Cô Hồng ánh mắt tối lại, "Làm cho ai ăn?"

"Cô Hồng." Đường Niệm Niệm ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên vẻ thất bại, mím môi nói: "Còn chưa làm xong."

Tư Lăng Cô Hồng khóe miệng cong lên, đôi mắt thâm thúy, nói: "Làm xong rồi."

Đường Niệm Niệm ngẩn ra, lỗ tai bị hơi thở nóng ẩm của hắn bao vây, mẫn cảm giật giật, lúc này vừa nhìn liền đụng phải một đôi mắt thâm thuý sâu như vực, tâm thần vừa động liền hiểu hắn động tình, đối với chuyện này nàng vẫn cực kì bình tĩnh, yên lặng trả lời: "Chỉ có một bình cháo..."

"Đủ rồi." Tư Lăng Cô Hồng đôi mắt sâu thẳm, môi đụng chạm bên tai nàng, "Có Niệm Niệm là đủ rồi."

Đường Niệm Niệm thân thể mẫn cảm khẽ run lên, suy nghĩ một hồi, còn thật sự nói: "Cô Hồng mệt mỏi, không thể mệt thêm."

Kỳ thật nàng chính là muốn làm xong một vài món ăn hàng ngày.

Từ đến thế giới này tới nay, chưa từng có việc gì làm khó nàng như thế, huống chi đây còn là lần đầu tiên nàng chuyên tâm cùng Bé Ngoan nấu đồ ăn cho Tư Lăng Cô Hồng, thế nào cũng muốn làm cho hoàn hảo.

Tư Lăng Cô Hồng không nói gì, cúi đầu ngậm vành tai nàng, ộng tác ôn nhu vô cùng thân thiết, đủ khiến tim người mềm nhũn, căn bản không thể cự tuyệt.

Đường Niệm Niệm hơi trợn mắt, dưới sự ôn nhu của hắn, thân thể bản năng đã sớm quân lính tan rã. Nàng làm sao biết được, những thứ này đều dựa vào sách nàng tự tay cho, còn có chính miệng nàng bảo hắn chuyên tâm học tập, nay báo ứng tới, còn báo toàn bộ lên người mình.

Tư Lăng Cô Hồng sủng nịch mỉm cười, ôm lấy nàng liền xoay người bước đi.

Từ khi Tư Lăng Cô Hồng xuất hiện, Bé Ngoan hết nhìn đông tới nhìn tây cũng chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của hai người, hiểu được đây nhất định là Tư Lăng Cô Hồng bày pháp thuật, lúc này xem hai người muốn đi, ẩn ẩn cũng đoán ra một ít gì đó, bé đỏ mặt không tiếng động hừ nhẹ, ánh mắt liền chuyển về phía bình giữ ấm đựng cháo hoa trên bàn.

Cháo hoa tự tay mẫu thân làm, người ăn đầu tiên là Bé Ngoan, bây giờ toàn bộ đều là của Bé Ngoan!

Lúc này, dưới ánh mắt lóng lánh của bé, bình ngọc giữ ấm kia đột nhiên biến mất. Bé Ngoan giống như sét đánh ngẩn ra, sau đó mạnh mẽ xoay người, vọng về hướng Tư Lăng Cô Hồng rời đi hô: "Phụ thân xấu xa! Quỷ hẹp hòi! Quỷ hẹp hòi ——!"

Ở cửa phòng bếp, Thù Lam nhìn đứa bé đứa trong phòng đỏ bừng mặt kêu gào, thật không biết nên cười hay nên đồng tình đây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz