ZingTruyen.biz

Trang chủ, đừng vội!

Chương 102: Người xấu phải nát JJ

VictoriaHa5

Tám đại thành quan Cửu Đầu Sơn Cẩm Quốc được thế gian coi là thành trì hiểm trở khó phá nhất, nay lại bị Niệm Quốc dùng một tháng không tổn thất người nào tóm gọn. Chuyện này đảo mắt đã truyền ra khiến cho thiên hạ sóng to gió lớn.

Hoàng cung Cẩm Quốc, trên triều toàn bộ yên tĩnh, bất kể là quan văn hay quan võ đều kinh hồn táng đảm, thẳng đến khi bãi triều mới thấy toàn thân nhẹ nhõm, đưa tay sờ trán đầy mồ hôi lạnh.

Trong thư phòng, Quan Tử Sơ ngồi trên ghế rồng nhìn tin tức tình báo trong tay, sắc mặt vô tình lạnh như băng, ánh mắt tràn ngập quyết tuyệt.

"Năm mươi vạn đại quân xuất chinh Lạc Hải Quan bị tính kế, trừ bỏ Lôi La cùng Lục Vịnh Chi không ai sống sót. Tám quan Cửu Đầu sơn bị chiếm trong vòng một tháng, đối phương không hề tổn thất người nào." Hắn lạnh lùng nói, mấy người ở dưới nghe sắc mặt trắng xanh, không ai lên tiếng.

Quan Tử Sơ buông tin tức trong tay, "Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm xuất chinh tới tám thành quan Cửu Đầu sơn, xem ra là quyết phân cao thấp cùng trẫm."

"Ha ha." Hắn lạnh như băng cười, "Quả là không lên tiếng thì thôi vừa lên tiếng liền khiến người ta kinh ngạc, Tư Lăng Cô Hồng thế mà giỏi thủ đoạn."

"Một tháng, lợi dụng mãnh thú trên núi Cửu Đầu sơn, không tổn thất người nào chiếm tám thành quan Cửu Đầu sơn của Cẩm Quốc. Đây căn bản chính là hung hăng tát Cẩm Quốc một bạt tai mà, khiến cho sĩ khí Cẩm Quốc sụt giảm, nhân dân hoảng hốt a."

"Hoàng thượng." Phía dưới một gã mưu sĩ tiến lên hành lễ nói: "Cửu Đầu sơn nếu có sơ hở lớn như vậy, bị Niệm Quốc chiếm cũng vô dụng thôi, huống chi theo tin tình báo thì tám thành chủ đã dẫn thủ hạ tinh binh rời đi, ở trong thành chỉ còn lại đám dân chúng cùng binh lính già nua yếu ớt vô dụng, nhìn chung tổn thất không lớn. Huống chi bọn họ đã bị vây trong Cửu Cung bát quái trận, chỉ cần chúng ta xuất binh bao vây, dùng phương pháp tương tự dẫn dụ mãnh thú, bọn họ sẽ... Hự!"

Mưu sĩ còn chưa nói xong, người đã bị một bóng đen đánh trúng, miệng phun máu tươi ngã xuống đất chết đi.

Quan Tử Sơ khoát tay, bóng đen kia liền tự động biến mất, hắn thản nhiên nhìn đám mưu sĩ còn lại bên dưới: "Biết vì sao hắn chết không?"

Phía dưới một trận yên tĩnh.

Quan Tử Sơ giọng nói trầm xuống, "Trẫm đang hỏi các ngươi."

Mọi người phát lạnh, một người tiến lên nói: "Là hắn nghĩ quá đơn giản."

"A?" Quan Tử Sơ đạm cười: "Vậy ngươi nói một chút, ý nghĩ của hắn đơn giản như thế nào."

Người nọ nói: "Tư Lăng Cô Hồng có thể lập mưu chiếm Cửu Đầu sơn trong một tháng, có thể thấy được tâm tư rất thông minh rất cẩn trọng. Hắn đương nhiên sẽ biết trong tám thành quan của Cửu Đầu sơn có Cửu Cung bát quái trận, dưới sự trợ giúp của ở mãnh thú chiếm Cửu Đầu sơn xong hắn còn cho binh mã vào thành, chỉnh đốn lại toàn bộ rồi định trú trong đó, nhất định là có cơ sở và chắc chắn của hắn, không sợ Cẩm quốc dùng mưu kế tương tự đối phó mình."

Quan Tử Sơ gật đầu, sát ý trong mắt cũng nhạt đi không ít.

Gã mưu sĩ tiếp tục nói: "Mãnh thú ở Cửu Đầu sơn quả thực đáng sợ, nhưng trăm năm đến khó gặp một lần cả đàn mãnh thú tấn công, có thể thấy được chúng nó cũng không muốn ra khỏi Cửu Đầu sơn. Mưu kế lần này của Tư Lăng Cô Hồng xem ra không phải ai cũng rập khuôn được. Cửu Đầu sơn là nơi hiểm trở, địa vực dốc đứng, chỉ cần hơi sơ sẩy liền mất mạng, huống chi là tránh được vô số mãnh thú đuổi giết, dẫn chúng đi vào thành. Lại nói đan dược mê hoặc khống chế mãnh thú rốt cuộc là phẩm gì, phương thuốc ra sao đều không ai biết, nhiều mãnh thú như thế cần bao nhiêu đan dược? Tất cả những chuyện này chúng ta đều không rõ."

Đợi gã nói xong, trong thư phòng lại tiếp tục yên tĩnh.

Quan Tử Sơ híp mắt, trong lòng nghĩ tới nữ tử làm cho hắn vừa yêu vừa hận kia, một lát sau cười nói: "Đường Niệm Niệm ơi Đường Niệm Niệm, luyện dược sư Thiên Đế sao? Ha!"

Nếu năm đó khi hắn kết giao cùng Đường Thu Sinh bỏ một phần tâm tư đi chú ý tới vị Đường gia nhị tiểu thư, thì kết cục bây giờ sẽ thế nào?

Hắn mơ hồ nhớ rõ năm đó đi Đường Môn, lúc ngồi trong đình tạ ở hồ sen ẩm trà cùng Đường Thu Sinh, khoé mắt có nhìn thấy cách đó không xa Đường Xảo Chi mặc áo đỏ đứng đối diện với một nữ tử áo lam vênh váo tự đắc quát lớn cái gì. Nữ tử áo lam kia mảnh mai như liễu, cúi đầu, tóc đen trút xuống, gần như che khuất toàn bộ dung nhan, chỉ bóng dáng thôi đã khiến người ta cảm thấy xinh đẹp.

Chỉ thấy Đường Xảo Chi nói xong, nàng kia thân mình lay động, giống như ngay sau đó sẽ ngã xuống, tiếp theo được tỳ nữ nâng đỡ chậm rãi rời đi. Bóng dáng đó, khi bước đi làn váy như mây, tinh tế xinh đẹp, dưới chân chạm đất rất khẽ, giống như liễu rủ bay trong gió khiến người ta lo lắng không biết có thể gãy hay không, lại xinh đẹp như kinh hồng, tựa như ngay sau đó sẽ theo gió bay đi.

Lúc ấy hắn cũng không nhìn kỹ, trong lòng chỉ hơi kinh diễm tán thưởng, nhưng theo thời gian trôi qua cũng quên đi. Nếu không phải Đường Niệm Niệm lại xuất hiện ở trước mắt hắn trong Hàn Mai Tửu Cư khiến hắn động lòng thì cho tới bây giờ chắc đã không bao giờ nhớ đến kinh hồng thoáng qua năm đó.

Nếu lúc ấy, hắn tiến lên bảo vệ nàng, nhìn thấy vẻ ngoài của nàng, có còn liếc mắt đã khắc sâu trong lòng, sau đó giữ chặt nàng trong ngực hay không? Nếu vậy, nàng sẽ thuộc về hắn, có trợ giúp của nàng, thống nhất thiên hạ hùng tâm bá nghiệp chỉ sợ cũng không phải khó khăn như vậy.

Quan Tử Sơ có chút thất thần nghĩ, mắt hạnh hiện lên vẻ trào phúng, trong lòng lại tự châm chọc mình.

Trên đời này không có hối hận, huống chi nay nhớ lại, thân ảnh kinh hồng thoáng qua ở Đường Môn kia cũng không lưu lại ấn tượng quá sâu trong lòng hắn, cũng không khiến hắn tâm động như Đường Niệm Niệm bây giờ, chỉ e lúc đó cho dù có nhìn thấy dung mạo của nàng thì hắn cũng sẽ không nảy sinh tâm tư gì khác.

"Các vị mưu sĩ đã rõ tình hình chiến đấu của Cẩm Quốc cùng Niệm Quốc, không biết có biện pháp gì có thể nói cho trẫm nghe một chút không?" Quan Tử Sơ thu hồi các loại niệm tưởng hỗn loạn trong lòng, nhìn mấy người bên dưới hỏi.

Hắn vừa hỏi, trên mặt mấy người đều lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, một lúc lâu vẫn không ai lên tiếng.

Thời gian trôi dần, Quan Tử Sơ chậm rãi nói: "Chư vị ngày thường đều kiêu ngạo tài trí hơn người, nay lại kế gì cũng không nghĩ ra sao?"

Mấy người đều nghe ra lãnh ý sau vẻ ôn hoà bình thản của hắn, nếu bọn họ thật sự không được ra được ý kiến gì, chỉ e người nằm trên đất kia sẽ chính là kết cục của bọn họ.

Gã mưu sĩ đầu tiên nói: "Theo ý kiến của tiểu nhân, hoàng thượng Niệm Quốc Tư Lăng Cô Hồng ngự giá thân chinh, còn mang theo vợ con, xác thực tăng lên sĩ khí cho binh lính Niệm Quốc, nhưng cũng làm cho những người khác có hội thừa nước đục thả câu."

Quan Tử Sơ nói: "Ngươi nói tiếp đi."

"Vâng." Gã mưu sĩ tiếp tục nói: "Nếu có thể giết Tư Lăng Cô Hồng, sĩ khí Niệm Quốc tất nhiên giảm mạnh, Niệm Quốc cũng đại loạn, không còn lực uy hiếp nữa. Nhưng Tư Lăng Cô Hồng tâm tư cẩn trọng, thực lực cao thâm, muốn giết hắn xác thực rất khó, như vậy chỉ có thể ra tay với người bên cạnh hắn. Thiên hạ sớm đã đồn đại, Tư Lăng Cô Hồng thương vợ tận xương, Niệm Quốc hoàng hậu Đường Niệm Niệm lại là luyện dược sư Thiên Đế, muốn bắt cũng cực kì khó khăn, nhưng có một người lại đơn giản hơn nhiều..."

Mưu sĩ đứng bên trái gã nói: "Ngài nói là thái tử Niệm Quốc, Tư Lăng Vô Tà!" (TNN: Chúc mừng thím đã nhìn nhầm tiểu hổ thành mèo con =]])

"Đúng vậy, Tư Lăng Vô Tà năm nay mới ba tuổi, thằng nhóc này tuy rằng cực kì thông minh, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, hơn nữa hiếu động, chỉ cần tóm được nó, không sợ Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm không chịu khống chế."

"Nhưng Tư Lăng Vô Tà thân là thái tử Niệm Quốc, con trai duy nhất của Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm, bên cạnh nó làm sao có thể không an bài người bảo vệ?"

"Người tất nhiên là có, nhưng nó gần như hình với bóng cùng Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm, xuống tay trên người nó là đơn giản nhất. Huống chi hai quân giao chiến, làm sao bận tâm để ý được một đứa nhỏ? Không chỉ nó, ở bên cạnh Đường Niệm Niệm còn có một tỳ nữ tên là Thù Lam, tỳ nữ này từ bé lớn lên bên cạnh nàng, tình cảm rất sâu nặng."

"Lấy thân áp chế, ở trên chiến trường luôn là hạ sách, nếu để thế nhân biết, chỉ sợ sẽ nói Cẩm Quốc vô năng."

(*) Lấy thân áp chế: Bắt người thân của đối phương để uy hiếp.

"Cái gọi là binh bất yếm trá, từ xưa đến nay, chuyện lấy thân áp chế không hề ít. Thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần thắng là được, cường giả vi tôn, chỉ cần chiếm được Niệm Quốc, tình hình chiến đấu trong sách sử đúng hay sai đương nhiên sẽ do Cẩm quốc chúng ta định đoạt."

"Thế nhân đều tin vào quỷ thần, ta sớm đã nghe nói thái tử Niệm Quốc có yêu đồng bẩm sinh, tính tình quái đản, chúng ta có thể xuống tay từ chỗ này, tản ra lời đồn nói thái tử Niệm Quốc là yêu ma chuyển thế, từ nhỏ hại nước hại dân, sẽ gây ra tai ương vận hạn diệt thế. Lời đồn này mà truyền ra, sĩ khí Niệm Quốc sẽ bị hao tổn, trong lòng dân chúng cũng sẽ tiềm ẩn mầm mống hoài nghi."

"Nói đến hại nước hại dân, vận hận diệt thế, lúc trước năm mươi vạn binh mã Chu Quốc cùng ba vạn binh lính Cẩm Quốc, đều bị giết không còn một mống ở chỗ Tư Lăng Cô Hồng, xung quanh hoang vu, còn có thành Hà Lạc tới bây giờ vẫn khó mọc được ngọn cỏ, việc này sớm đã bị tứ phương đồn đãi, đều nói Tư Lăng Cô Hồng giả thần giả quỷ. Nay có thể lợi dụng dị trạng của Tư Lăng Vô Tà mà đem chuyện này chụp mũ lên đầu bọn họ."

Trên cao, Quan Tử Sơ lãnh đạm nghe mấy người bàn luận, trong đầu không khỏi nhớ tới dáng vẻ và hành vi của Bé Ngoan khi ở thành Hà Lạc lúc trước.

Cặp đồng tử yêu dị kia, không cần nói đã có thể doạ chạy Mộ Dung Ngưng Chân? Còn có lúc ghé vào trên người hắn, hai tay vừa đấm hắn trên mặt lại lộ ra nụ cười tà ác.

Đứa nhỏ kia, xác thực cổ quái.

"Đủ rồi." Quan Tử Sơ lên tiếng ngăn lại mấy người đàm luận.

Giọng chúng mưu sĩ hoàn toàn đình chỉ, cung kính đứng thẳng.

Quan Tử Sơ nói: "Lời các ngươi nói trẫm đã biết, lui ra đi."

"Vâng." Mọi người nghe tiếng tuân lệnh rời đi, cảm thấy nhẹ nhõm.

Xác chết trên đất cũng bị ảnh vệ lôi đi xử lý, toàn bộ thư phòng chỉ còn lại một mình Quan Tử Sơ, chỉ thấy hai mắt hắn thâm thúy, ngón tay khẽ gõ vào tay vịn, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Mấy tin tức này không chỉ được Cẩm Quốc coi trọng, Quan Tử Sơ tính kế sâu xa, mà Chu Quốc cùng Hạ Quốc cũng nghe được, khiến vô số người trầm tư.

Thành Đông Xuân Chu Quốc, phủ thành chủ.

Tô Duy Thâm theo một đường tỳ nữ nô bộc hành lễ đi đến điện nghị sự ở chủ trạch. Khi hắn tới, nơi này đã có rất nhiều người đang ngồi, trong đó có đại ca hắn - Tô Duy Tuyệt ngồi trên chủ vị, bên trái là lão thành chủ Tô Vinh Cao, ghế bên phải trống không, phía dưới trái phải là các trưởng lão Tô gia.

"Duy Thâm, lại đây ngồi." Tô Duy Tuyệt nhìn thấy hắn liền chỉ sang ghế phải bên cạnh.

Tô Duy Thâm đi đến vị trí kia ngồi xuống, cười nói: "Đệ tới chậm."

Mọi người ngồi đây đều không hề có nửa ý trách tội hay nói gì.

Tô Duy Tuyệt nói: "Mời chư vị tới đây vì chuyện gì, chắc hẳn chư vị đã rõ. Niệm Quốc vô thanh vô tức nổi lên, hoàng thượng là Chủ nhân Vô Ngân trên giang hồ - Tư Lăng Cô Hồng, hoàng hậu là Kinh Hồng Tiên Tử - Đường Niệm Niệm, hai người đều là cao thủ Thiên phẩm, điểm này đã được thế nhân truyền bá. Hai người lấy tiểu quốc xung quanh làm cơ sở, trong hai năm đã tạo nên Niệm Quốc. Ngay từ đầu, ta cùng với chư vị giống nhau, tuy rằng cố kỵ Tư Lăng Cô Hồng nhưng đối với một quốc gia vừa thành lập cũng không coi trọng. Nhưng nay..."

Giọng hắn trầm xuống, "Tất cả chúng ta đều xem thường hắn, chỉ hai năm hắn đã làm cho Niệm Quốc gần như trở thành đại quốc thứ tư trên đại lục! Vì sao nói là gần như? Bởi vì chuyện này đều do thế nhân đồn đại mà thôi, ở trong mắt ba đại quốc Cẩm, Hạ, Chu được kế truyền mấy ngàn năm thì Niệm quốc chẳng qua chỉ là một mảnh đất không có thành chắn cũng không rộng lớn dồi dào, binh lực tất nhiên không phải đối thủ của ba đại quốc."

Tất cả không nói gì, đơn giản vì lời Tô Duy Tuyệt nói đều là ý nghĩ ban đầu của bọn họ, ở trong mắt bọn họ khi đó, Niệm Quốc căn bản không đủ sợ hãi.

Tô Duy Thâm thở dài một tiếng, nói: "Cho nên mới nói chúng ta xem thường hắn, nếu không phải lần này Niệm Quốc đấu cùng Cẩm Quốc, chỉ e chúng ta có thể vẫn sẽ tiếp tục xem nhẹ hắn như vậy, thẳng đến khi Niệm Quốc càng thêm lớn mạnh, đến lúc đó chỉ sợ Chu Quốc cũng khó thoát khỏi một kiếp."

Đại trưởng lão nói: "Tư Lăng Cô Hồng người này, đúng là không ra mặt thì thôi, vừa ra mặt liền khiến người ta sợ hãi, trước đây không lộ sơn thủy, kì thực tâm tư như biển a."

"Đúng vậy." Tô Duy Tuyệt nói: "Nghĩ đến chư vị đều đã biết, Cẩm Quốc xuất binh năm mươi vạn quân vốn muốn chiếm Lạc Hải Quan của Niệm Quốc, cuối cùng lại để Niệm Quốc chỉ dùng năm ngàn người và một toà thành trống, giữ lại toàn bộ binh mã của bọn họ. Lại nói, tám đại thành quan hiểm trở của Cẩm quốc, thế mà bị Tư Lăng Cô Hồng ngự giá thân chinh cùng một trận mãnh thú giết hại, không tổn hại người nào ngay trong một tháng chiếm vào trong tay."

Việc này những người ở đây đã sớm biết, nhưng sau khi nghe Tô Duy Tuyệt chính miệng nói ra thì trong lòng không khỏi lạnh run một trận.

Tư Lăng Cô Hồng này, lúc nào cũng bí hiểm như vậy.

Tô Duy Tuyệt nói: "Lần này gọi chư vị đến, chính là vì chiến sự của Niệm Quốc cùng Cẩm Quốc, và chuyện đoạt vị của Chu Quốc." Tạm dừng một chút, hắn nói: "Ta muốn cùng Cẩm Quốc hợp tác đối phó Niệm Quốc."

"Cái gì?"

Hắn vừa nói ra, trưởng lão bên dưới đều biến sắc, tam trưởng lão nói ngay: "Thành chủ, Niệm Quốc nói thế nào cũng là vừa khởi dậy, cho dù Tư Lăng Cô Hồng tâm tư như hải, liệu sự như thần thế nào, cũng không bì được hai đại quốc hợp lực đối phó, cái này căn bản chính là dùng dao mổ trâu đi giết gà, cho dù thắng cũng sẽ bị thiên hạ nhạo báng."

Tô Duy Tuyệt nhìn sắc mặt mấy vị trưởng lão chung quanh, nói: "Xem ra chư vị trưởng lão vẫn đang xem nhẹ Tư Lăng Cô Hồng, Duy Thâm đệ nói đi."

Tô Duy Thâm ngồi ghế phải vẫn mỉm cười lúc này gật đầu, nhìn mọi người nói: "Đối với Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm, ta mới chỉ gặp qua hai lần mà thôi, một lần là ở Đại Vân Hải, một lần là ở bổn thành. Hai lần gặp, ta chẳng những không nhìn thấu được hai người mảy may, mà ngược lại còn cảm thấy khó hiểu hơn. Ta không rõ hai người này, chư vị cũng không hiểu, hoặc nói là người trong thiên hạ đều không hiểu. Hai người kia giống như lăng không xuất thế, ngay từ đầu đều chỉ biết một chút thanh danh, không thấy người, sau đó hai người dắt tay hiện thế, ai cũng tra không ra chuyện quá khứ của bọn họ, hay họ đã từng trải qua chuyện gì, tất cả trở nên hoàn toàn bất đồng."

Chúng trưởng lão im lặng nghe, Tô Duy Thâm vốn khéo léo nhạy bén dễ dàng hiểu rõ đối phương, nay lại nói ra những lời như vậy. Vừa gặp không hiểu, gặp lại càng thêm không hiểu? Bọn họ đúng là lần đầu tiên nghe được Tô Duy Thâm tán thưởng người khác như thế.

Tô Duy Thâm cười nói: "Chư vị cũng biết ta hành tẩu trên giang hồ, cơ sở ngầm bố trí rất đông, thế mới có danh hiệu Bách Hiểu Sanh. Theo ta biết, Tuyết Diên Sơn Trang không biết bị Tư Lăng Cô Hồng dùng thủ đoạn che giấu gì mà biến mất, bất kể thế nhân dùng biện pháp gì cũng không thể tìm được. Tư Lăng gia tộc hàng năm trụ trong Vô Ngân Sâm Lâm, không biết bày ra trận pháp gì làm cho mọi người âm thầm do thám đều vô công trở về. Niệm Quốc nay phân binh bốn hướng, xem ra là muốn chiến cùng Cẩm Quốc. Chiến thần Hạ Quốc Liêu Trọng Nhiên từ hai năm trước đã không ở Hạ Quốc nữa, sau khi cướp Hàm Nguyệt công chúa trên đường xuất giá Cẩm Quốc, hắn đã gặp phải Tư Lăng Cô Hồng rồi ẩn cư núi rừng, sống bằng nghề ngân diện."

Tạm dừng một chút, chờ mọi người nghi hoặc suy nghĩ, hắn mới tiếp tục nói: "Hai năm trước, Tư Lăng Cô Hồng bắt đầu thành lập Niệm Quốc, Liêu Trọng Nhiên mang theo vợ con rời khỏi núi rừng không biết đi đâu, ta cho người chú ý hành tung của bọn họ nhưng tới giờ vẫn chưa phát hiện. Gần đây mới nhận được tin hoài nghi Liêu Trọng Nhiên xuất hiện ở Hạ Quốc, chư vị có biết chuyện này nói lên cái gì không?"

Tô Duy Thâm hai mắt sâu lắng, cười nói: "Chư vị đừng tưởng rằng Liêu Trọng Nhiên trở về vì Hạ Quốc, tiếp tục làm chiến thần Hạ Quốc gì đó."

Sắc mặt mọi người lập tức biến hoá, đại trưởng lão ngưng giọng nói: "Ngài hoài nghi Liêu Trọng Nhiên sớm đã là người của Tư Lăng Cô Hồng, đang giúp Tư Lăng Cô Hồng mưu đồ chiếm Hạ Quốc hay sao?"

"Không phải hoài nghi." Tô Duy Thâm nhấn từng chữ nói: "Mà sự thật chính là như thế."

"Tất cả đều nói lên rằng, ngay khi Tư Lăng Cô Hồng bắt đầu chiếm đóng các tiểu quốc xung quanh lập nên Niệm Quốc thì trong lòng hắn đã mưu đồ chiếm toàn bộ thiên hạ rồi!"

Toàn bộ điện nghị sự, hoang vắng một mảnh.

"Ha ha ha ha." Một trận cười đánh tan bầu không khí trầm tĩnh, tam trưởng lão nói: "Tư Lăng Cô Hồng này tâm tư không khỏi quá lớn, hắn nghĩ chỉ bằng hắn vừa lập một quốc gia nho nhỏ là đã có thể đối kháng với ba đại quốc của thiên hạ sao? Buồn cười! Vừa nói hắn có chút mưu lược, nay xem ra không khỏi quá mức tự cao tự đại, người như vậy muốn thành đại sự? Khó! Khó! Khó!"

Cho dù nói ba chữ khó, chữ sau nặng hơn chữ trước, nhưng sắc mặt tam trưởng lão vẫn ngày càng trầm trọng, đôi mắt loé ra không chừng.

Tô Duy Thâm vẫn chưa nói toạc ra bất an trong lòng lão, mỉm cười nhìn về phía Tô Duy Tuyệt bên cạnh.

Tô Duy Tuyệt gật đầu, nhìn mọi người nói: "Việc này ta đã quyết định, Chu Quốc và Cẩm Quốc hợp tác cũng không xấu. Cửu hoàng tử năm nay còn nhỏ, có Cẩm Quốc giúp sẽ sớm đoạt được ngôi vị hoàng đế hơn, cũng có thể làm cho Tô gia chúng ta sớm trở thành hoàng tộc chân chính. Bêu danh khắp thiên hạ cũng sẽ không rơi vào Chu Quốc hoặc Tô gia chúng ta. Niệm Quốc nay muốn đánh là Cẩm Quốc, nếu Chu Quốc chúng ta tương trợ, thế nhân chỉ biết là Cẩm Quốc vô năng, ngay cả một Niệm Quốc mới nổi cũng không thắng được, phải cầu đại Chu quốc ta. Mà Chu quốc ta giúp đỡ chính là coi trọng tình cảm nhiều năm giữa hai nước."

Mọi người nghe xong, ánh mắt đều sáng ngời.

Tô Duy Tuyệt hai mắt thâm thúy, nói: "Quyết không thể làm cho Niệm Quốc tiếp tục như vậy, căn nguyên đã muốn sớm bị bóp méo, Tư Lăng Cô Hồng này quá mức bí hiểm, nếu Cẩm Quốc thật sự bị diệt, như vậy kế tiếp không phải Hạ Quốc thì chính là Chu Quốc, đến lúc đó có thể ngăn cản hay không, không ai chắc chắn được."

Phía dưới trưởng lão đều đồng ý.

Đại Vân Hải, đảo Nhập Thiên.

Nước biển xanh thẫm, bên cạnh bờ biển cao ngất của Nhập Thiên đảo.

Cung Cẩn Mặc mặc áo bào xanh đứng trên đỉnh, ánh mắt dừng ở vùng biển vô tận, trên mặt không có nhiều biểu tình, Thương Hải buộc trên trán gợn sóng lăn tăn, có thể thấy được tâm tư của hắn cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Quản gia Diệp Kỳ đứng bên cạnh, lẳng lặng nói: "Thiếu gia, sự vụ của Vân Hải Cung gia đã xử lý thỏa đáng, nhưng trong lòng người vẫn còn vướng bận."

Cung Cẩn Mặc hỏi: "Diệp Kỳ, thiên hạ này thế nào?"

Diệp Kỳ đáp: "Phàm thế mà thôi."

"Mà thôi?" Cung Cẩn Mặc quay đầu nhìn hắn, mắt phượng lãnh ngạo nói: "Trước khi không biết thiên ngoại hữu thiên, tuyệt đỉnh trong lòng ta chính là trở thành Thiên Thánh đệ nhất thiên hạ."

Diệp Kỳ nói: "Tâm thiếu gia cao chính là vì Thương Hải Vân Long, phàm thế chưa bao giờ là nơi thiếu gia nên ở."

Cung Cẩn Mặc trầm mặc, trong mắt bốn bề sóng dậy, nói: "Đúng vậy, tâm ta rất cao. Vừa biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Thiên Thánh ở phàm thế trong mắt những người đó chẳng qua chỉ là tu vi khởi đầu, thì máu toàn thân liền không cam lòng gào thét, xương tủy đau đớn, hận không thể lập tức tiến lên, bước tới vùng trời kia."

Giọng hắn thâm trầm, trong vững vàng lộ ra ý chí lăng vân, cao ngạo như từ thân phát ra, dung nhập xương tuỷ hồn phách.

Diệp Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn bao hàm từ ái cùng tôn kính, vui mừng.

Cung Cẩn Mặc ánh mắt hơi ảm đạm nhìn về phía Đông, "Lúc trước vì phần tâm tư này ta áp chế tư tình nhi nữ trong lòng, từ bỏ nàng, từ bỏ niệm tưởng chắp tay bình an qua ngày cùng nàng, lựa chọn trở về Đại Vân Hải rộng lớn mạnh mẽ đầy quyền lực. Nay, lại vì phần tâm tính này, ta lại lựa chọn rời khỏi vùng trời có nàng."

Diệp Kỳ nói: "Thiếu gia đã đem toàn bộ Đại Vân Hải an bài cho nàng."

Cung Cẩn Mặc lắc đầu, "Ngươi không cần an ủi, không phải ta đang tự trách."

Ở trong mắt hắn, tình yêu vốn không có ai đúng ai sai, ai thua thiệt ai, nếu không thương tự nhiên vô tình, nếu yêu thì đối tốt với nàng cũng do bản thân mong muốn. Có tình nhưng khi gặp vô tình, ai có thể nói ai sai? Trách hắn vô tình, xem nhẹ tình ý của bản thân? Hay trách mình gửi tình sai chỗ, tâm bất do kỷ?

"Ta chỉ đang nghĩ, nàng ở bên cạnh Tư Lăng Cô Hồng tốt lắm." Cung Cẩn Mặc lẳng lặng nói: "Tâm tính của ta không thể cho nàng an ổn, cái đặt nơi cao nhất luôn là phần chí khí dã tâm kia, nhưng Tư Lăng Cô Hồng lại có thể."

Diệp Kỳ nói: "Nhưng thiếu gia vẫn không bỏ được nàng."

Cung Cẩn Mặc không đáp.

Đúng vậy, hắn vẫn không bỏ xuống được.

Tâm hắn đã sớm bị thiên hạ kinh luân, chí khí lăng vân nhồi nhét, nhưng một góc nhỏ trong đó lại sớm bị nàng cắm rễ, nhổ không xong, đương nhiên không bỏ xuống được.

Diệp Kỳ than nhẹ một tiếng, nói: "Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm thân phận cũng không đơn giản, đi vào Tiên Nguyên chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

Cung Cẩn Mặc sóng mắt nhảy dựng, không lên tiếng, giây lát sau mới nỉ non: "Thật thế sao."

Diệp Kỳ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy miệng hắn hơi gợi lên một độ cong nhợt nhạt, cũng không rõ ràng, nhưng không thể nghi ngờ đó là nụ cười an tâm.

Đường Niệm Niệm này chôn giữ trong lòng thiếu gia, rốt cuộc là phúc hay họa, thật sự khó lường.

Diệp Kỳ triệu ra pháp bảo phi hành, nói: "Thiếu gia, phải đi rồi."

Cung Cẩn Mặc gật đầu, nhảy lên.

Trước khi đi, hắn lại nhìn về phía đông một cái.

Tư Lăng Cô Hồng, ta đi trước một bước, đừng để ta chờ hai người quá lâu.

Trong cùng thế hệ, chỉ có Tư Lăng Cô Hồng mới là đối thủ chân chính hắn nhận định, không tính đến chuyện Đường Niệm Niệm, tài hoa tu vi của hắn ta đều là người giỏi nhất hắn từng gặp.

Lúc này, chính là sau hai tháng tám thành quan Cửu Đầu sơn bị chiếm.

Hai tháng, dưới sự dẫn dắt của Thù Lam, Chiến Thương Tiễn cùng Chiến Thiên Kích, nay tám đại thành quan Cửu Đầu sơn đã khôi phục như lúc ban đầu, gộp lại số binh lính còn sót cùng hơn trăm vạn người. Chiến Thiên Kích đưa bọn họ an bài phân bố ở tám đại thành quan, sau đó ra thiếp bố cáo ở trong thành, giảm thuế ba năm, chiêu gọi binh lính nhân tài.

Bố cáo vừa ra, dân chúng trong tám đại quan thành đều vui mừng vì được giảm thuế ba năm, nhưng đối với chuyện chiêu gọi binh sĩ nhân tài lại rất lạnh nhạt, cho dù điều kiện đưa ra thật sự không tệ.

Trong hai tháng này, ba chiến quân Thiên Địa Huyền đều ở trên núi Cửu Đầu sơn tập luyện, quan trọng hơn chính là thu phục mãnh thú thành thú cưỡi.

Điểm này đối với Chiến tộc mà nói cũng không khó khăn gì, vốn dĩ bọn họ luôn sinh sống ở Mộc Sâm Quốc, quen thuộc rừng rậm mãnh thú, gần như mỗi người đều kỵ thú riêng, kỹ xảo hợp lực đối chiến cùng mãnh thú càng thêm xuất sắc, điều khó khăn duy nhất là địa hình hiểm trở của Cửu Đầu Sơn. Thiên chiến quân ở trong Cửu Đầu Sơn, Địa chiến quân ở giữa, Huyền chiến quân ở bên ngoài, đây cũng là nhờ cuốn thượng của Chiến Quyết mà Chiến tộc bọn họ tu luyện từ nhỏ, thân thể có thể sánh bằng binh khí, sau lại tu luyện cuốn hạ Chiến Quyết, có được chiến khí, hơn nữa từ nhỏ liền sinh hoạt trong núi rừng nên mới có thể như vậy. Nếu là binh mã khác, chỉ e lên núi Cửu Đầu sơn không phải quân huấn, mà là đi tìm cái chết.

Trời vừa sáng, trong Sơn Sử Quan đã nghênh đón mấy người.

Triệu Thiết một thân áo giáp, Mộc Linh Nhi mặc váy dài màu xanh biếc, chị em Diệp thị giống nhau y chang. Bốn người vừa tiến vào Sơn Sử Quan liền đi về hướng Sơn Hà Quan mà đám người Tư Lăng Cô Hồng cùng Đường Niệm Niệm đang ở.

Lúc này Đường Niệm Niệm đang đứng trên một vùng đất trống, đối diện nàng là Tư Lăng Cô Hồng. Bé Ngoan ngồi ở cách đó không xa, bên cạnh đặt một cái bàn gỗ, trên bàn gỗ bày mấy mấy đĩa bánh nhỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm hai người, tay nhỏ cầm bánh ăn.

Đứng bên kia là Thù Lam cùng Chiến Thương Tiễn.

Đường Niệm Niệm lật tay đánh ra vài đạo pháp quyết, từng đạo đánh về phía Tư Lăng Cô Hồng đối diện.

Thân ảnh Tư Lăng Cô Hồng tránh né chớp nhoáng, cũng không di động vị trí dưới chân, nhanh đến gần như làm cho người ta cảm thấy hắn kỳ thật không hề động đậy.

"Trói." Đường Niệm Niệm trong miệng lẩm bẩm, một chữ triện màu xanh bước từ đầu ngón tay loé lên.

Chung quanh thân thể Tư Lăng Cô Hồng bị một tầng năng lượng hình dây xích màu xanh biếc quấn chặt, đôi mắt nhìn Đường Niệm Niệm hơi loé, ngay khi Đường Niệm Niệm lật tay phóng ra một luồng Liên Bạch Hoả thì tầng xiềng xích màu xanh trên người hắn đứt đoạn, thân ảnh nhoáng lên một cái hiện ra phía sau Đường Niệm Niệm, Liên Bạch Hoả phóng đến nơi hắn vừa đứng, mặt đất thoáng chốc cháy đen.

Đường Niệm Niệm dưới chân hơi động, người lập tức cách xa ba trượng, phía sau lại dâng lên Liên Bạch Hoả. Trong tay nàng đánh ra pháp quyết, một ánh huỳnh quang hiện lên, một bàn tay trắng nõn như ngọc đã chế trụ tay nàng, trên lưng cũng bị một cánh tay ôm trụ, cả người rơi vào ngực ai đó.

"Cô Hồng." Ngửa đầu, quả nhiên là Tư Lăng Cô Hồng.

Tư Lăng Cô Hồng cười khẽ.

Đường Niệm Niệm nháy mắt, ánh xanh đáy mắt hiện lên, một luồng Liên Bạch Hoả hung mãnh bốc lên, hoàn toàn bao vây hai người ở bên trong.

"A --!"

Triệu Thiết, Mộc Linh Nhi, chị em Diệp thị vừa tới đã nhìn thấy Tư Lăng Cô Hồng bị xiềng xích màu xanh trói buộc, sau đó thân ảnh đột nhiên không thấy, Liên Bạch Hoả nổ trên mặt đất, bốn người sửng sốt. Khi bọn họ hoàn hồn đã thấy Tư Lăng Cô Hồng ôm lấy Đường Niệm Niệm, chị em Diệp thị cười há mồm đang định gọi thì đã bị hình ảnh ngọn lửa thiêu hai người doạ cho sợ không nhẹ, tiếng gọi thoát ra miệng cũng hoá thành tiếng kêu sợ hãi.

Giọng hai người hơi bén nhọn, hấp dẫn ánh mắt Thù Lam, Chiến Thương Tiễn và Bé Ngoan.

Lúc này, ngọn lửa lớn mãnh liệt tiêu tán, lộ ra thân ảnh Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng bên trong, hai người không có nửa điểm biến hóa, lông tóc không tổn hao gì.

Liên Kiều cùng Mộc Hương vỗ ngực an ủi, gần như trăm miệng một lời nói: "Hoàng thượng và hoàng hậu cãi nhau à? Làm sao lại đánh nhau rồi?"

Đường Niệm Niệm nhìn hai người còn chưa khôi phục sắc mặt tái nhợt, ngón tay bắn ra, hai luồng dược lực dừng ở trên người hai người. Về phần nghi vấn của bọn họ, nàng nhìn nhìn Tư Lăng Cô Hồng.

Ô.

Cãi nhau?

Nàng cùng Tư Lăng Cô Hồng hình như chưa bao giờ cãi nhau.

Đường Niệm Niệm nhớ tới các loại nguyên nhân vợ chồng cãi nhau mà mình từng đọc trong sách, quan hệ với cha mẹ không hoà thuận? Tư Lăng Cô Hồng không có cha mẹ, mình cũng có thể xem như không có. Việc vặt trong nhà? Cái này đám Thù Lam sẽ xử lý. Cơ thiếp tranh giành tình cảm? Cô Hồng chỉ có một mình mình. Hồng hạnh vượt tường? Mình lại chỉ thích Cô Hồng.

Về phần vấn đề khác, Đường Niệm Niệm nghĩ, bất kể nàng muốn làm chuyện gì Tư Lăng Cô Hồng cũng nghe theo nàng, căn bản sẽ không cùng nàng tranh luận, chỉ cần là việc Tư Lăng Cô Hồng muốn làm, nàng cũng sẽ chiều theo.

"Niệm Niệm nghĩ gì vậy?" Tư Lăng Cô Hồng hỏi.

"Nghĩ cùng Cô Hồng cãi nhau." Đường Niệm Niệm nói thẳng ra suy nghĩ của bản thân.

Mấy người bên cạnh nghe xong lời của nàng, trên mặt có chút quái dị. Đừng nói hai người không biết cãi nhau, nếu hai người thật sự cãi nhau? Kia rốt cuộc sẽ là tình cảnh gì?

Tư Lăng Cô Hồng giật mình, một hồi lâu sau mới nói: "Không biết."

Hắn sẽ không cùng Đường Niệm Niệm cãi nhau, cũng chưa bao giờ cãi nhau, thật sự 'không biết' cãi.

Đường Niệm Niệm gật đầu, nhàn nhạt nói: "Ta nghĩ qua một lần, không có lý do cãi nhau với Cô Hồng."

Khóe môi Tư Lăng Cô Hồng cong lên, từ trong túi Càn Khôn thả ra ghế dựa, ôm nàng ngồi, nhìn về phía bốn người Liên Kiều liếc mắt một cái.

Liên Kiều, Mộc Hương, Triệu Thiết, Mộc Linh Nhi đi đến trước mặt hai người hành lễ, Mộc Linh Nhi lấy tin tình báo giao cho hai người, nói: "Thiết Ưng mang ba mươi lăm vạn binh mã đã tới gần Vân Đào Quan - biên cảnh Cẩm Quốc, Chư Cát Thanh cầm năm mươi vạn binh mã ở phía nam Trường Hà Cốc đợi lệnh, Thạch Điện Cận dẫn tám mươi vạn binh mã đã đến Thiên Câu Quan, Kha Cẩm Sắt đưa tin nói tất cả đều đã chuẩn bị tốt."

Tư Lăng Cô Hồng gật đầu.

Liên Kiều cùng Mộc Hương nắm tay, Liên Kiều vui tươi hớn hở nói: "Chúng thần vốn là Ngự Sử, nên đi theo bên người hoàng thượng. Niệm Quốc bên kia đã có Thư Tu Trúc cùng Tống Quân Khanh, Lý Cảnh là đủ rồi, thêm hay bớt đi chúng thần cũng không việc gì a!"

Mộc Hương cũng liên tục nói: "Đúng vậy! Huống chi chúng thần đã tìm được một người không tệ ngồi thay vị trí Ngự Sử, đám Thư Tu Trúc cũng đều thừa nhận, còn nói hắn làm còn tốt hơn chúng thần đó."

Hai người nói đến thành khẩn, bộ dáng lấy lòng xinh đẹp, thêm hiểu biết của bọn họ về tâm tư thực sự của hai người, tức khắc mọi người cười vang.

Đường Niệm Niệm nhìn hai người một cái, nói với Tư Lăng Cô Hồng: "Luận bàn ban nãy thế nào?"

Nàng vừa hỏi, tâm tư Tư Lăng Cô Hồng liền dừng trên người nàng, tự nhiên không hề để ý tới chị em Diệp thị bỏ rơi nhiệm vụ.

Hai chị em Diệp thị lập tức nhìn Đường Niệm Niệm đầy cảm kích, trong lòng cũng hiểu. Mới vừa rồi bọn họ đâu phải cãi nhau, rõ ràng là đang tỷ thí, cũng do các nàng bị dọa choáng váng, cư nhiên nghĩ đến chuyện vốn không có khả năng kia.

Tư Lăng Cô Hồng nhẹ giọng nói: "Tốc độ pháp quyết chậm."

Đường Niệm Niệm còn thật sự gật đầu.

"Ứng biến, chỗ đứng, pháp thuật dùng đều bị sai."

Đường Niệm Niệm hơi hơi mím môi, vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Tư Lăng Cô Hồng nói: "Niệm Niệm ngộ tính tốt lắm, chỉ là thiếu thực chiến."

Đường Niệm Niệm nhìn hắn, nói: "Cô Hồng lần sau cứ dùng sức đánh, xuất huyết không sao, ta hồi phục rất nhanh."

Nàng là dược tu, vẫn luôn dùng dược đối địch, ở phàm thế cũng căn bản không có mấy người là đối thủ của nàng, sử dụng pháp thuật đối chiến thật sự đã ít lại càng ít. Trong lúc luận bàn với Tư Lăng Cô Hồng, hắn từ đầu đến cuối chỉ tránh né, không tổn thương nàng mảy may, nhưng cứ như vậy thì năng lực ứng biến sử dụng pháp thuật đối chiến của nàng sẽ tăng rất chậm.

Nhìn nàng nói chân thành nghiêm túc như vậy, Tư Lăng Cô Hồng sóng mắt chợt lóe, nhất thời không nói gì.

Đường Niệm Niệm lại nói: "Ta cũng sẽ thật sự đánh Cô Hồng."

Kỳ thật, nếu nói Tư Lăng Cô Hồng không thương tổn nàng, chính nàng còn không phải thế sao, không hề âm thầm đánh lén, mỗi lần đều đánh trực diện.

Tư Lăng Cô Hồng nhìn ánh mắt nàng, trong suốt sạch sẽ tràn ngập kiên định.

"Được."

Chỉ cần là nàng kiên trì, hắn liền đáp ứng.

Nàng không muốn làm nữ tử suốt ngày bị che chở, nàng muốn cùng hắn sóng vai, nếu hắn muốn che chở nàng, thì nàng cũng muốn đủ khả năng bảo vệ hắn, không muốn trở thành kẻ yếu, trói buộc của hắn.

Những điều nàng nghĩ, hắn đều cảm thụ được, cũng hiểu được. Cho dù không muốn đả thương nàng, không muốn làm nàng chịu khổ, nhưng lại biết đây mới là điều nàng muốn nhất.

Đường Niệm Niệm nghe được hắn đáp ứng, đôi mắt ngưng lại nhìn hắn chằm chằm, trên mặt tươi cười như hoa, nói: "Cô Hồng, ta không sợ đau."

"Ừ."

"Ta chỉ sợ không bảo vệ được thứ mình thích."

"Ta biết." Tư Lăng Cô Hồng nhẹ giọng đáp.

Hắn biết, bởi vì hắn cũng như thế. Điều duy nhất hắn cảm thấy sợ, chỉ có mất đi nàng.

Mọi người nghe, im ắng không tiếng động rời khỏi. Bé Ngoan nghiêng đầu nhìn hai người, tay nhỏ bé chống cằm, mắt đảo tròn. Phụ thân cùng mẫu thân đều thật sự rất đẹp, nhưng vì sao mẫu thân lại sợ không bảo vệ được thứ mình thích? Mẫu thân bảo vệ không được phụ thân sẽ giúp đỡ, Bé Ngoan cũng sẽ giúp đỡ, chỉ cần là thứ mẫu thân thích, Bé Ngoan đều sẽ bảo vệ cho!

Hôm sau, Cửu Cung bát quái trận của tám đại thành quan Cửu Đầu sơn đóng lại.

Một nhà ba người Tư Lăng Cô Hồng đồng loạt rời khỏi nơi này, đi theo còn có Thù Lam, Chiến Thương Tiễn, Mộc Linh Nhi, Triệu Thiết, Liên Kiều, Mộc Hương, Chiến Thiên Kích cùng chín vạn quân Thiên Địa Huyền Chiến, còn lại một vạn chiến quân ở trong tám thành, do tám tiểu tướng quản lý.

Nay trong chín vạn tam quân Thiên Địa Huyền Chiến, mỗi người đều cưỡi một con mãnh thú. Mười đầu lĩnh dẫn theo quân đội mênh mông hùng dũng ra khỏi Cửu Đầu sơn, trong đó Mộc Linh Nhi ánh mắt chợt lóe, không có lộ ra, sau khi đi mới truyền âm cho mọi người: "Hoàng thượng, thần cảm giác được vài luồng ác ý, là đối với thái tử điện hạ."

Bé Ngoan ngồi trên đầu quái xà khổng lồ, trong lòng ôm Lục Lục, mở to đôi mắt tinh thuần, nói: "Ta không hề chọc bọn hắn, bọn họ vì sao có ác ý với ta. Nếu như vậy, bọn họ nhất định là người xấu."

"Sách nói, người xấu đều phải bị phạt. Ai, nên phạt bọn họ thế nào mới tốt đây?" Bé Ngoan đưa tay chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ.

Đám người Mộc Linh Nhi nhìn bé, vừa nghe vậy đã biết bé đang đánh chủ ý xấu gì, nhưng bộ dạng kia nhìn sao cũng thấy thiên chân vô tà, chỉ sợ nếu là người mới gặp chắc sẽ không nghĩ đến, phía sau bề ngoài phấn điêu ngọc mài ngây thơ kia, kì thật chính là một trái tim đen kịt.

Liên Kiều chỉ e thiên hạ không loạn xen vào giúp vui nói: "Thái tử điện hạ, vậy còn phải xem kẻ đánh chủ ý xấu kia là nam hay nữ, nếu là nam, người có biết biện pháp gì trừng phạt nặng nhất không? Hê hê hê!"

Mộc Hương khinh trừng nàng một cái. Không nhìn đến hoàng thượng cũng ở trong này sao? Huống chi thái tử điện hạ vốn chính là nam được không? Cho dù muốn nói cũng không thể nói trắng trợn như vậy, phải truyền âm nhập mật a!

Nàng nghĩ, song biểu tình trên mặt kì thực cũng cười trộm y hệt Liên Kiều.

Bé Ngoan hỏi: "Nếu là nam, trừng phạt thế nào là nặng nhất?"

Liên Kiều, Mộc Hương mặt đỏ hồng, nhưng vẻ tà ác càng đậm, sau đó gần như là cùng nhau truyền âm nhập mật nói ra.

Bé Ngoan chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía hạ thân Tư Lăng Cô Hồng, lại nhìn hạ thân Triệu Thiết cùng Chiến Thương Tiễn, Chiến Thiên Kích, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, "À..."

Bé vừa làm ra vẻ mặt này, mấy nam tử ở đây làm sao còn không đoán ra Liên Kiều cùng Mộc Hương nói gì?

Lúc này, giọng nói non nớt thanh thuý quỷ dị vang lên: "Ừ, vậy thì phạt bọn họ nát JJ đi!"

Lời vừa nói ra, ngoại trử Tư Lăng Cô Hồng cùng Đường Niệm Niệm, sắc mặt mấy người toàn bộ thay đổi.

"A a a --!"

Xa xa, vài tiếng gào thê lương truyền tới.

Triệu Thiết lập tức kẹp chặt hai chân, kỵ thú dưới thân hắn sợ hãi kêu lên, thiếu chút nữa chạy như điên ra ngoài. May mắn Triệu Thiết đúng lúc buông hai chân ra, giữ chặt dây cương trấn an mới khôi phục nguyên trạng.

Chiến Thiên Kích cùng Chiến Thiên Kích có vẻ nội liễm hơn rất nhiều, tuy rằng thần sắc nhìn không ra biến hóa gì quá lớn, nhưng nhìn bọn họ mạnh mẽ nắm chặt dây cương thì xem ra tiếng kêu kia cũng không phải không có ảnh hưởng gì.

Bé Ngoan nghi hoặc nhìn về phía Triệu Thiết, nói: "Thiết thúc, ta lại không có phạt thúc, thúc cũng đau?"

Mặc kệ bộ dáng bây giờ của bé đáng yêu bao nhiêu, thì ở trong mắt Triệu Thiết cũng không khác tiểu ác ma lắm, huống chi đừng tưởng rằng hắn không nhìn thấy tia sáng sáng rọi trong mắt bé kia.

Triệu Thiết hàm hậu cười, "A ha ha, thái tử điện hạ, thần mắc tiểu, mắc tiểu ấy mà!"

Bé Ngoan khóe miệng cong lên, lại bỗng nhiên tỉnh ngộ, "À..."

Liên Kiều kêu lên: "Triệu đại ca, huynh mắc thì cũng đừng nói ra chứ!"

Mộc Hương nói tiếp: "Triệu đại ca, hoàng thượng cùng hoàng hậu còn đang ở đây đó! Đám nữ tử bọn muội cũng đang ở đây đó!"

Triệu Thiết vẫn hàm hậu ngây ngô cười, nhưng khuôn mặt cũng đã đỏ lên.

Nhất thời, chợt nghe Liên Kiều cùng Mộc Hương thanh thúy cười vang.

Đường Niệm Niệm nhìn về phía sau, chỉ thấy hai người vẫn còn đang trêu Triệu Thiết, những người khác trên mặt đều có vài phần ý cười.

Nàng chớp mắt, phấn môi cũng nổi lên nụ cười.

Tư Lăng Cô Hồng thấy nàng cười, khoé môi cũng cong lên.

Một trận hành quân, tràn đầy sung sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz