ZingTruyen.biz

[TR] - [ALLTAKE] QUY PHỤC DƯỚI TRƯỚNG ÁNH DƯƠNG

Chap 2: Lại Một Lần Nữa

Kanik_LFishh

Author: Little Fishh & Kanik
___________________________________________

"..."

cơ thể em không ngừng run rẩy, hơi thở dồn dập. em đưa tay lên cố gắng ngăn chặn những giọt nước mắt nhưng nó lại không ngừng trào ra

... Mẹ kiếp... tại sao lại trở về, tại sao không buông tha cho em đi chứ hả?! Tại sao cứ ép em trở lại đây với chức danh này hả? tại sao cứ phải để nó đeo bám em không buông vậy chứ ? không muốn...em không muốn bị tổn thương nữa! Em muốn được nghỉ ngơi, em muốn thoát khỏi vòng xoáy của mất mát mà họ kéo em vào, em không muốn làm anh hùng nữa. em càng không muốn cứu vớt một ai nữa, làm ơn... cứu em, cứu em với!!!

"Takemicchi... t-tao... thích mày, thật sự rất thích mày..." - Mikey

"cộng sự" - Chifuyu

"nhìn mày ngu quá đi, nhưng không hiểu sao tao lại thích mày nữa" Baji

"anh hùng của tao..." - Kisaki

"màu sắc của mày rực rỡ thật đấy Hanagaki" - Hanma

"tao yêu mày hơn mày nghĩ đấy thằng ngốc!" - Draken

"kì lạ thật... tao ghét mày nhưng tao lại thích mày" - Angry & Smiley

"thật muốn đem nụ cười của mày trưng bày trong tủ kính" - Haitani

"nếu mày muốn tao hạnh phúc.... thì xin mày hãy ở cạnh tao" - Kazutora

-------------

"miệng nhỏ của mày chỉ nên phục vụ đàn ông thôi"

"thằng chó! sao mày dám đánh em ấy hả?"

"mày để em ấy đợi thì tao sẽ giết mày"

"nếu mày dám đụng vào em ấy một lần nữa thì tao sẽ rút xương của mày ra"

...

dừng lại...

dừng lại đi....

"DỪNG LẠI!!!" em gào lớn đầy đau đớn

một lần lại một lần, vẫn là cái công viên xưa cũ đó, nơi duy nhất em cho là bình yên. nơi mà em được cùng Hina nói chuyện đến quên trời quên đất, nơi duy nhất em cho phép mình nở nụ cười trong những năm tháng đau khổ ấy.

tất nhiên bây giờ tất cả chỉ toàn là những hồi ức tốt đẹp lẫn xấu xí của em mà thôi. em đã từng tự hỏi không biết bao nhiêu lần rằng họ có thật sự yêu em như cách mà em yêu họ hay không? Có phải em đã quá tham lam khi chỉ muốn ôm lấy họ giữ hết cho riêng mình không?.. em cũng muốn được đền đáp mà..

Hay suy cho cùng em cũng chỉ là một công cụ biết đi để bọn họ tùy ý sử dụng? Nhưng nghĩ thử xem? chẳng có món đồ nào không cũ đi cả. nhất là món đồ đã vận hành hết công suất cho việc tốt nhất nó có thể làm. Bây giờ thử ví em như món đồ đó đi? đều như nhau không hơn không kém, thích thì giữ còn không thì cứ thoải mái mà chà đạp đến khi thỏa mãn thì thôi.

Thậm chí đến lúc mà em đã hư hỏng nặng nề thì bọn họ vẫn không cho em một giây để quay đầu hay một lối mòn để thoát ra, cưỡng chế giữ em lại rồi biến em thành một "bao cát" nơi để bọn họ trút giận. Em một chút cũng không thể phản kháng mặc cho bọn họ đánh đập, hành hạ, sỉ nhục. Bọn họ vốn chỉ cần "mặt trời nhỏ" mới của bọn họ mà thôi, cách bọn họ yêu tên đó khiến em ghen tị biết bao. bọn họ yêu hắn đến điên đảo, từng chút từng chút thể hiện sự si mê của mình, cứ vậy mà điên cuồng yêu thương, điên cuồng chiếm giữ

còn em thì sao? chỉ là một món đồ tùy ý vứt bỏ, thử hỏi xem bọn họ đã cho em được thứ gì nào? cho em hi vọng rồi lại dập tắt nó? cho em thứ gọi là "thương hại" xong lại phũ phàng rời bỏ em? hay là cho em những trận đánh đến ứa máu, những lời sỉ nhục và những lời vu khống đau tai?

CHẾT TIỆT!

em đứng bật dậy, không kìm nén được sự tức giận trong người mà đấm liên tục vào cây sắt ngay bên cạnh, nước mắt cứ ứa ra. từng hồi ức cứ thể tua đi tua lại trong đầu em như một cuộn băng cũ. nắm đấm cứ vậy mạnh bạo giáng vào cây sắt đến khi cây sắt bị lõm xuống, đến khi các khớp ngón tay của em tê dại không thấy cơn đau, nước mắt hòa vào máu từ trên tay từng giọt rớt xuống mặt cát bên dưới....

"hah...ha..... mẹ kiếp..." em thở hổn hển, đôi bàn tay đầy máu đã dừng lại mà buông thõng xuống hai bên, nước mắt em dường như đã chẳng còn để mà khóc tiếp nữa...

Em muốn "CHẾT"

....

gió đêm dần hong khô những giọt nước mắt trên gò má, cơ thể này sao nhỏ bé quá, mỏng manh quá. có vẻ như bàn tay trái của em đã gãy vụn. em chẳng biết mình có nên tới bệnh viện không nữa.

".... 19...tháng 8... 2003"

em lúc này đã về nhà, nhưng cái thứ chờ đợi em lại là căn nhà được bao phủ bởi một màu đên tối, đúng rồi nhỉ? bố mẹ em đi tìm hạnh phúc mới rồi, bỏ em ở đây sống tự lập từ 2 năm trước kia mà.... em lỡ quên mất nhỉ? nhưng may mắn là họ còn có tình người, vẫn gửi tiền về hằng tháng.... số tiền không nhỏ...

'thôi thì, sao cũng được' em thở hắt ra một hơi rồi vào tủ lạnh lấy nước

'lúc này mình vẫn còn là tóc đen nhỉ...? thôi kệ, không nhuộm nữa' - em đưa bàn tay vẫn còn dây đầy máu xoa nhẹ mái tóc, em không làm nắng nữa. Em muốn làm trăng, làm sao trời, làm gió biển.. tự do tự tại hơn nhiều..

'đau' đầu em đột nhiên nhói lên một cái, một chất giọng trẻ con quen thuộc vang lên. nó cứ vậy văng vẳng trong đầu em khiến đầu em nhói từng cơn

"....giết....."

"hả? cái gì giết?"

"........anh Shin đã bị giết......"

"anh Shin? Anh ấy làm sao..cơ?"

"anh tao đã bị.... Giết....... vào ngày...."

"..... cái gì? bị giết? ngày?"

"anh Shin đã bị Kazutora giết vào ngày......"

"cái quái gì? giọng Mikey?"

"......19 tháng 8 năm 2003.... trước sinh nhật tao...." Mikey

gì vậy? cái gì vậy? giọng của Mikey từ đâu ra? bị Kazutora giết? từng mảnh vỡ chảy dọc theo con sông hồi ức. hình ảnh đứt quãng, âm thanh đứt quãng, cảm xúc rối bời cũng lúc ẩn lúc hiện.

"Shinichiro Sano anh trai của Mikey đã bị Kazutora giết vào ngày 19/8/2003, Baji là đồng phạm cùng Kazutora đến tiệm xe của anh Shin để lấy cắp con CB250T làm quà sinh nhật cho Mikey nhưng họ không biết đó là tiệm xe của anh Shin nên đã ra tay giết anh ấy..." Draken

đúng rồi... đúng rồi..... anh Shinichiro đã bị Kazutora giết ,đây chính là một trong những nguyên nhân dẫn đến bản năng hắc ám cho Mikey. không được, mình phải ngăn lại... mình phải ngăn lại.... ngày hôm nay ... ngày hôm nay chính là ngày đó!!!

'chết tiệt.... thời gian mau dừng lại đi mà!!'

chân vừa ra khỏi cửa, em đột ngột dừng bước. em đang làm gì thế này? em đang làm gì thế này?.. em là đang tự dấn thân vào địa ngục một lần nữa sao!?

Như- nhưng Manjirou thì phải làm sao.. hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà.

Trong giây phút này con tim em lựa chọn lối mòn cũ, em mặc kệ dù nước mắt cuốn lí trí em theo gió tuột lại phía sau theo từng bước chân.

Là em có lỗi với chính mình... Sai lầm này tự em gánh lấy "một lần nữa"

mất quá lâu để tâm trí như ti vi nhiễu sóng của em cho em hiểu được toàn bộ vấn đề em cần hành động. em đang cố gắng dùng hết tốc lực của mình chạy như điên đến tiệm xe của Draken trong kí ức, đó cũng là tiệm xe của Shinichiro ngày trước, chính Inuipe đã nói vậy. hãy đợi một chút, em sẽ tới ngay mà... đợi em một chút Shinichiro, hãy ngăn Kazutora lại đi Baji!!!

"hộc....hộc... đến rồi"

đôi đồng tử em bất chợt co rút, mẹ kiếp em có phải đã đến chậm một bước rồi không?

cánh cửa kính đã bị đập vỡ.... em không chần chừ, lập tức chạy thật nhanh vào trong cửa hàng xe. em thấy Kazutora đang bước từ đằng sau đến, tay cầm một vật dài đang chuẩn bị dơ lên cao

"Kazutora!!! dừng lại!!!" Baji

cốp!

"ư....."

'đau quá.....'

em đau đớn một tay ôm lấy cái đầu đang chảy máu của mình, cố gắng dùng chút sức còn lại ôm chặt lấy Kazutora đang nằm đè trên người mình

lúc nãy em đã kịp thời chạy đến chỗ Kazutora trước khi hắn đập cái cờ lê vào đầu anh Shinichiro, em đã ôm chặt lấy ngang bụng hắn và cùng hắn ngã ra đằng sau. nhưng đằng sau đầu hắn lại là cái cạnh bàn gỗ.... em không thể suy nghĩ thêm được nữa, em liền xoay ngược đổi vị trí giữa hắn và em để đỡ cho hắn. nhưng thật tốt quá... vận may lần này đã mỉm cười với em, em chỉ bị cái bàn rạch ngang một đường trên trán, không phải đập vào cạnh bàn...
"này !!! đừng có nhắm mắt lại"

"thật...tốt quá..." Takemichi

"bế nhóc ấy lên xe!! Keisuke, bế nhóc ấy lên xe của anh, xe cứu thương không tới kịp đâu" Shinichiro

"mẹ kiếp!!! đừng ngủ!!!" Kazutora

tầm mắt em mờ nhòe, đầu óc cứ ong ong, tai thì cứ vậy mà ù đi chỉ nghe loáng thoáng được giọng Shinichiro nói cùng giọng Kazutora đang không ngừng hét lên....

'thật tốt.... em cứu được Shinichiro rồi....'- mắt em mờ dần mọi thứ lại tối đen..

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz