ZingTruyen.Asia

[Touken Ranbu] Saniwa và đám kiếm trai nhà mình

9. Bắt cóc trẻ con (3)

Fuonloveanime

Thứ 4, 30/5/2018
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Cuối cùng... tao cũng tìm được mày rồi...
  Tao sẽ bắt mày nếm trải những đau đớn mà mày mang đến cho tao...
Đồ khốn!"

                       ***
"Ư... đau đầu quá... Đây là..."

Khi tỉnh dậy, Fuon thấy mình đang ở trong một thư phòng rộng lớn nhưng tối tăm. Cách bài trí y hệt như căn phòng của các Saniwa, chỉ có điều hơi xơ xác, vài chỗ bị tróc sơn.

  - Chủ nhân! Chủ nhân! Cứu bọn em! Cứu bọn em!

  "Giọng của Houchou và Ima?".Fuon dáo dác xung quanh. Kia rồi! Hai đứa đang bị nhốt trong một cái lồng... cùng với nhiều đứa trẻ khác. Cái gì? Tại sao lại có cả Toudan và con người? Hơn nữa...

- Houchou! Ima! Tại sao hai đứa- Arggg! Cái quái-

  Tay chân của Fuon bị trói chặt từ lúc nào, khiến nhỏ không thăng bằng được mà ngã gục xuống. Cùng lúc đó, nhỏ mới để ý cả Yagen cũng bị trói ngay cạnh, thở nặng nhọc. Nhỏ cố sức sán lại gần, lay lay Yagen.

- Yagen! Yagen! Tỉnh lại đi! Nè, có nghe tôi nói không?

- Đ- Đại... tướng... Chúng ta... đang ở đâu? Tại sao tay chân tôi... bị trói thế này?

- Yagen-nii! Yagen-nii! Cứu bọn em với!

- Houchou? Houchou! Tìm thấy em rồi! Làm cái gì mà bị nhốt vào trong thế kia?- Yagen sững sờ, cố gắng sán lại gần cái lồng. Đến đây cậu mới nhận ra cả bản thể của mình, Ima và Houchou đều biến mất. Cánh cửa ở cuối phòng đột nhiên mở ra, nhường đường cho một cô gái bước vào.

- Tụi bây ồn ào thật đó!

- Cô! Không lẽ cô- ARGGGG!- Fuon chưa kịp nói hết câu thì bị một bàn chân đá mạnh ngang mặt, làm nhỏ lại ngã gục xuống, nơi khóe miệng nhỏ ra vài giọt máu.

- Đại tướng! Đồ khốn, sao cô dám làm thế với-

- YAGEN/YAGEN-NII!!!- Ima và Houchou gào lên khi thấy Yagen bị cô gái kia bóp cổ, ném mạnh về phía bức tường.

"RẦM!"

Bức tường bị nứt mạnh, còn Yagen thì liên tục hộc ra máu. Cả cơ thể bây giờ phải hứng chịu nhiều vết thương rỉ máu.

- Hah...hah... Yagen... Này, đừng nói với tôi... cô chính là kẻ bắt cóc đó...

- Bingo! Tao chính là "Mỹ nhân ngực bự" Ami đó!- cô gái đưa tay lên khẽ cười.- Mà, ông trời run rủi thế nào mà lại để tao gặp lại kẻ thù chứ. Thật trùng hợp nhỉ, Sonozaki Fuon?

- Cái gì? Làm sao cô biết tên tôi?- cảm giác bất an bỗng ập đến. Fuon cố gắng thử dùng bùa phép cắt sợi dây nhưng không thành. Sợi dây càng siết chặt thêm.

- Oya, mày không biết rằng sợi dây đang trói mày có thể phản kháng lại ma thuật à? Đồ ngu! Hahahahahaha!

- Bà chị kia, không được nói vậy với Chủ nhân bọn tôi!- Ima giận dữ la lên.

- Hừ! Lũ nhãi con đáng ghét! Câm miệng cho ta! Chủ nhân của bọn mi đáng bị như thế! Cô ta hại ta ra thành thế n-

- Tôi...và cô... đâu có quen biết...

-Mày đang giả ngu với tao à con khốn?- Ami nhăn mặt, giọng tức giận. Ả lao đến đá thẳng nhiều phát vào bụng, vào ngực Fuon. Lũ trẻ ở trong lồng sợ hãi, gào khóc inh ỏi.

- Đồ... khốn! Dừng lại!- Yagen như bừng tỉnh khi nhìn thấy Fuon nhăn mặt lại vì đau đớn, miệng liên tục nôn ra một đống máu đỏ.

  Ami nhìn thành quả của ả, híp mắt cười man rợ. Ả túm lấy tóc của Fuon, nhìn vào khuôn mặt lúc này đã bê bết máu, cười tươi.

- Như thế vẫn chưa đủ! Như vậy mày sẽ không hiểu được những đau đớn mà mày gây ra cho tao!

- Rốt cuộc... tôi đã... làm gì...cô...

- Khoan đã!- Ami nghi hoặc.- Mày không nhớ? Đừng nói với tao là bọn chúng tẩy não mày rồi nhá?

Im lặng.

- Hah...Nếu vậy... ĐỂ TAO NHẮC CHO MÀY NHỚ NHÉ CON KHỐN!- Ả nổi điên, nhặt lên một cây gậy, đánh tới tấp vào người Fuon. Bộ miko trên người nhỏ xuất hiện vết máu lan rộng. Lũ trẻ hoảng hốt, càng gào khóc kinh hơn.

- DỪNG LẠI NGAY AMI! KHÔNG ĐƯỢC NÓI!- Yagen gắng sức gào lên. Vết thương bắt đầu hở miệng ra, thấm đỏ hết bộ chiến phục bị nhàu nát.

- Ya...gen...- Fuon cắn răng chịu đau, thều thào gọi Yagen.

- Tại sao cậu lại không muốn ta nói ra cho nó biết? Hay là...

- Kẻ dùng Toudan của mình chỉ để thỏa mãn bản thân như cô không có tư cách để biết. Ra chỉ vì vậy mà năm đó tất cả bọn họ đều bỏ rơi một kẻ dâm đãng như cô-

- Ngươi câm miệng cho ta!- Ami gào lên mất kiểm soát.- Như vậy thì đã sao? Con khốn này năm đó đã thay Boss đưa bọn họ đi, đã vậy còn phá hủy dung nhan và ma pháp của ta nữa. Ta trở lại làm người bình thường, bị mọi người xua đuổi. Ta đã cố trả thù, nhưng nó đột nhiên mất tích nhiều năm trước. Và giờ thì sao?- ả cười điên loạn.- Ta bắt cóc lũ trẻ, dụ được con khốn này đến, quả là một thành công lớn. Giờ thì...

  Ami lại túm tóc Fuon lên, tay còn lại cầm một cái lược đinh.

- Ta sẽ cho nó phải sống với khuôn mặt hỏng này suốt đời!

Cào thẳng vào mặt Fuon.

"AAAAAAAAAAAAAAAA". Fuon gào lên đau đớn, gục mặt xuống. Không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng có thể thấy máu đang chảy tong tong từ mặt xuống sàn gỗ ẩm mốc.
- CHỦ NHÂNNNNN!
- ĐẠI TƯỚNGGG!
Ami nhìn khắp căn phòng, cười điên loạn. Lũ trẻ che mắt không dám nhìn. Yagen thừ người ra nhìn vị Saniwa chịu đau mà không làm được gì. Quả là một cảnh tượng thật đẹp trong mắt ả.
- Còn ngươi Yagen.- Ami lại gần Yagen, kéo cà vạt của cậu lên sát mặt.- Ngươi sẽ giúp ta thỏa mãn tí chứ?

-ĐỒ ĐÊ TIỆN! DÂM ĐÃNG! BỈ ỔI!

"CHÁT!" Một bên mặt của Yagen còn in rõ vết tát ban nãy. Ami khẽ cởi tuột cà vạt của Yagen, kéo rách áo sơ mi bên trong để lộ bờ vai trắng trẻo của cậu.
- Aah... lâu lắm rồi...

" Con tiện nhân dâm đãng xấu xí!"

"Xấu xí". Đó là từ tác động mạnh đến Ami. Ả vội thả Yagen ra quay ngoắt ra phía sau. Yagen không trụ được, khuỵu xuống.
- Tại sao mày-

"Xoẹt!". Một bàn tay trắng xuyên thẳng qua tim ả. Bàn tay còn lại ôm lấy nửa khuôn mặt thấm đầy máu.

- Chủ...nhân...Không, không phải là ngài ấy! Đó...

Phải. Sắc xanh dịu của bầu trời giờ đã thấm đượm màu đỏ tươi của máu. Đôi mắt đỏ đó nhìn trực tiếp vào con ả dâm đãng ngay trước mặt, ánh lên sự kinh dị. Bàn tay kia nhanh chóng rụt lại, nắm trong tay trái tim của con ả đang đập liên hồi.

- F-Fuon? Mày... khuôn mặt đó... Mày là ai?
- Mày nghĩ tao sẽ để yên cho mày muốn làm gì thì làm sao?- giọng nói đó giờ đã trở nên  rành rọt, khàn đục hơn trước. Trái tim trên tay bỗng chốc đóng băng lại, vỡ nát vụn dưới lực bóp quá mạnh của bàn tay. Con ả dâm đãng trước mặt theo đó cũng trợn mắt, đôi đồng tử thu hẹp lại, miệng sùi bọt mép. Ả gục xuống, ra đi với gương mặt sợ hãi trông thật bi thảm.
 
Yagen ngước mắt lên nhìn. Gương mặt đó, vết cào dần thu hẹp lại và biến mất như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng đôi mắt...

  - Funo... Là cô sao?
Funo không nói gì, lẳng lặng phá tan cái lồng giam, đồng thời cắt dây trói cho Yagen.

- Tại sao cô lại ở trong Đại tướng?

"Tốt hơn hết là cậu không nên biết!"

Nói xong, đôi đồng tử đỏ kia khẽ khép lại. Cơ thể nhỏ khuỵu xuống, các vết thương lại bắt đầu tuôn máu. Yagen hoảng sợ lao đến ôm lấy cơ thể đó, nhưng bản thân cậu cũng dần rơi vào trạng thái hôn mê. Cậu không còn nhận thức được rõ về mọi thứ xung quanh.

Tối sầm.

"Bọn họ kia rồi!"

-end

 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia