ZingTruyen.Top

Tong Hop Dbsk S Fanfic

Author: It’s me!! Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ... Nhưng tớ đổi cả tên lẫn họ... Mô Phật!!
Author: Rin cà chớn.
Disclaimer: Có nằm mơ đi nữa thì họ cũng không thuộc về tớ
Category: SA, funny
Pairing: YunJae
Rating: 10 tuổi < thanh thiếu niên < 50 tuổi
Note: phỏng theo một câu chuyện tình có thật mà tớ đã được nghe kể lại.
Summary: Ngày xưa, đã có rất nhiều nhà khoa học, bác học... phát minh ra bao nhiêu là định luật, định lý. Ngày nay, tiếp bước các vị tiền nhân, chàng trai trẻ Shim Changmin của chúng ta cũng đã nghiệm ra được một chân lý hay định lý mới – “Muốn cua gái thì phải đẹp trai; Muốn cua trai thì phải chai mặt.”



~~~~~~~~~~~~




E hèm!! Lời đầu tiên xin được tự giới thiệu: Tớ – Shim Changmin – thiên tài của tất cả thiên tài, là “tinh hoa” của trường trung học Kyunghee nói riêng và toàn thể ngành giáo dục nước Đại Hàn dân quốc này nói chung bởi thành tích hai năm nhảy một lớp...? ? ? ... Xin lỗi! Tớ nói lộn, cho phép tớ nói lại. Tớ – Shim Changmin – là “tinh hoa” của trường... Ôi thôi, dài dòng quá!! Tóm lại, Shim tớ đây nổi tiếng khắp ngành giáo dục bởi thành tích một năm nhảy hai lớp đều đặn từ hồi bắt đầu bước vào lớp Một tới tận bây giờ. Không hiểu à? Tớ nói dễ hiểu hơn nhé. Tức là cứ năm nay học lớp 1 thì năm sau tớ sẽ nhảy lên học lớp 3, rồi lại lên lớp 5 và cứ thế, cứ thế... Nói vậy thì chắc thằng ngu cũng hiểu rồi chứ nhỉ? Và hiện nay, tớ chỉ mới 16 tuồi nhưng đang học lớp 12 trường Kyunghee. Ầy!! Đừng hỏi vì sao tớ một năm nhảy hai lớp mà 16 tuổi mới học lớp 12 thôi. Tớ học vượt như thế để có thời gian rảnh mà đi chu du khắp Thế Giới ấy mà. Thử hỏi trong lúc người người, trò trò đang nai lưng ra mà mài đũng quần trên ghế nhà trường thì tớ đây lại ung dung, thư thả mà thưởng thức tất tần tật các món ngon, vật lạ khắp năm châu, thế có sướng không chứ? Đẹp trai, cao ráo, dáng chuẩn, thông minh, tốt bụng (không tốt sao tiêu hóa được thức ăn?), người người đều mến, nhà nhà đều yêu... Ôi!! Sao mà tớ cũng tự thần tượng tớ quá đi thôi!!!




Giới thiệu ngắn gọn thế thôi, bây giờ, tớ xin được trình bày cho mọi người biết “sự tích” về hoàn cảnh và lý do mà tớ đã nghiệm ra cái chân lý của định lý “chuẩn không cần chỉnh, chỉnh là hết chuẩn” này – “Muốn cua gái thì phải đẹp trai; mà muốn cua trai là phải chai mặt”.




Cũng giống như bất kỳ một nhà khoa học hay bác học nào trên Thế Giới, muốn khám phá ra một định lý phi thường nào thì họ cũng phải bị một cái gì đó khơi gợi cho. Thí dụ như Newton “lão lão” nhờ bị táo rụng trúng đầu, đau quá nên cay cú mà nhờ đó mới lòi ra cái định luật “vạn vật hấp dẫn” để ngày nay đày đọa lũ học sinh chúng ta. Shim tớ đây cũng không ngoại lệ. Hoàn cảnh và nguồn gốc để tớ chiêm nghiệm ra cái chân lý bất hủ ấy có thể nói là một câu chuyện dài. Phải nói đó là một câu chuyện tình... như chuyện tình “Fullhouse”, có điều câu chuyện này bỉ bựa và nhảm nhí chưa từng thấy. Để tớ từ từ kể cho các bạn được nghe tường tận nhé.




Số là trường KyungHee của chúng ta là một trường trung học khét tiếng... Àh không, dùng từ “nổi tiếng” đi vì dù gì thì tớ cũng đang học trong ý mà... Rồi! Vì là trường lớn và rất nổi tiếng nên chỉ riêng khối lớp năm cuối chúng tớ thôi (tức là lớp 12 ấy, lũ nào ngu ạ) thì cũng đã được chia ra thành ba loại lớp rồi. Từ lớp 12A1 tới lớp 12A5 là các lớp tập trung toàn bộ chất xám và nơron thần kinh của trường, là nơi sản sinh ra biết bao học sinh giỏi cấp quận và là những ứng viên xuất sắc nhất của các kỳ thi Olympic. Và một thiên tài hội đủ tất cả tinh hoa của tinh hoa như tớ đây, hiển nhiên là nằm trong tốp năm này rồi. Tiếp theo là các lớp 12A6 tới 12A10, là các lớp bình dân học vụ, hiển nhiên và thường thấy trong tất cả các ngôi trường hiện có trên xứ Hàn này. Và cuối cùng là các lớp 12B11 tới 12B13, nơi tập trung toàn dân anh chị, máu mặt, khét tiếng trời ơi đất hỡi của giới học sinh trung học. Là cái ung nhọt của toàn thể giáo viên trong trường. Và trong số đó, Jung Yunho được xem là cục mủ của cái ung nhọt nhức nhối ấy.




Jung Yunho có thể nói là đại ca của cả đám học sinh cá biệt trong các trường trung học ở ChungNam này. Hung hăng, láo lếu, coi trời bằng vung, coi đất toàn rác... Để tớ giải thích cho nghe nhé. Vì Yunho là đại ca cầm đầu lũ học sinh cá biệt chơi bời, quậy phá nên các thầy cô trong trường vẫn luôn đau đầu, vật vã nghĩ cách loại trừ anh ta. Tớ không có nói bậy đâu, đã nói là nói đúng sự thật đấy, dù là thỉnh thoảng lên cơn có phóng đại sự việc lên khoảng hơn 100 lần so với thực tế chút thôi. Tại sao tớ lại nói vậy ư? Là thế này. Các thầy cô đặt biệt nghiêm cấm việc học sinh bỏ học hay tụ tập đánh bài, uống rượu.v.v.. Nhưng Yunho lúc nào cũng là người bày trò hay khởi xướng mấy vụ đó. Tiếc là lần nào các thầy cô tới bắt tại trận thì anh ta cũng luôn trốn thoát kịp thời. Nếu là bạn, liệu bạn có tức hộc máu không khi bạn nhìn cái tướng chạy như con gấu béo kia, biết chắc 500% là tên ôn thần đó, nhưng lại chưa có lần nào chụp được anh ta, thành ra không có chứng cứ. Mà cái miệng của Yunho không phải thường đâu nhé. Không có chứng cứ xác thực thì đừng mong có cơ hội chụp mũ được anh ta. Ngoài trường đã thế, vào trường lại còn ghê hơn. Nhà trường chỉ định cấm học sinh lái xe máy đi học thì anh ta chơi luôn nguyên chiếc môtô phân khối lớn. Bắt tận mặt thì anh ta ngang ngược bảo là nhà xa, mỗi sáng phải tranh thủ chở mẹ tới nơi làm việc rồi lại vòng ngược về đi học, nếu không đi xe môtô thì không thể kịp giờ vào lớp. Nói thế rồi ai cãi gì lại cho nổi? Rồi tới chuyện đầu tóc. Có một dạo Yunho “chơi” màu tóc “xông khói”, xám xám, bạc bạc (quả đầu trong Rising sun áh ^^), liền bị nhà trường đình chỉ học một tuần lễ, vậy mà tới khi đi học lại, ông giám thị canh cổng suýt rớt luôn hàm răng khi thấy anh ta “quất” luôn kiểu đầu “virus HIV” hung đỏ rất máu (kiểu đầu của bạn Min trong Tri-Angle ý moh ^^). Có quát lên hỏi tại sao dám làm vậy thì Yunho cũng rất thản nhiên mà thưa: “Một tuần ngắn quá, tóc em không kịp dài nên em chơi kiểu đầu khác luôn ạ.” Không lẽ lại đi đình chỉ anh ta một hay hai tuần nữa sao? Vậy đấy! Thế là “đại ca giang hồ” Jung Yunho lần đó đã nghênh ngang dạo khắp trường với quả đầu cực kỳ ấn tượng của mình suốt hơn một tuần sau đó, mãi tới khi anh ta đâm chán và phát phiền với việc mất gần cả tiếng đồng hồ mỗi sáng đứng trước gương để mà chăm chút cho nó.




Nói về Yunho thế là đủ, giờ tớ xin chuyển sang nhân vật thứ hai đã góp phần giúp tớ khám phá ra chân lý bất hủ kia. Nếu đã có một Jung Yunho là cái gai nhức nhối trong mắt ngành giáo dục thì tất nhiên, ông Trời cũng không ngược đãi khi ban cho ngành một viên kim cương sáng lấp lánh và vô giá biết bao... Chính là Shim tớ đây. Thôi được rồi! Công nhận, ngoài tớ ra, chính xác là đứng ngay dưới tớ một bậc, thì còn một người khác nữa – ứng cử viên nặng ký của các kỳ thi Olympic môn Vật lý – Kim Jaejoong.




Chà! Cứ nói tới Jaejoong là chắc chắn các thầy cô sẽ không khỏi toét miệng cười hài lòng. Vì là cùng trong tốp năm các lớp Chọn nên tất nhiên chúng tớ cũng biết lẫn nhau rất rõ, thậm chí còn biết cả mấy lớp trung và hạ đẳng kia nữa mà, và Kim Jaejoong là người được chú ý nhiều nhất. Tất nhiên là sau tớ rồi, hỏi thừa quá!! Mang vẻ đẹp dịu dàng và quyến rũ với nụ cười rất cute nhưng cũng rất quái dị, lại thêm thân hình hơi bị kỳ cục mà đến cả đám con gái còn phải ganh tỵ với vòng eo nhỏ nhắn của anh ấy, suốt 3 năm, Jaejoong chẳng hề chính thức tham dự lần nào nhưng lại rất đường đường chính chính mà giựt đi cái vương miện “Hoa khôi” của trường từ tay cô nàng-đáng-ra-chính-thức-được-chọn-là hoa khôi. Thế nên, đừng hỏi vì sao anh ta là con trai, lại còn là trai đẹp, nhưng số lượng nam nhân theo đuôi thì dài tới tận đầu phố, trong khi số lượng nữ nhân ghen ghét là dài tới tận con phố bên kia. Chậc!! Ngoại hình đã thế thì thôi đi, đằng này Kim Jaejoong lại là con trai cưng của một chủ quán ăn nổi tiếng nhất nhì Chungnam này. Gia thế hiển hách, con nhà gia giáo, ngoan hiền, lễ phép, tốt tính (đem đồ ăn trong quán cho tớ hoài àh >.<)..., thử hỏi có ai mà không yêu thích cho được.




Jung Yunho cũng không ngoại lệ.




Hai người này, một người đầu sông, một người cuối con mương, đáng ra họ chẳng có cớ gì mà phải gặp nhau, phải quen nhau, phải biết nhau, nhưng tất cả chỉ vì đêm hội chợ kỷ niệm thành lập trường lần đó mà cả hai đã vô tình đụng mặt nhau, để rồi sau đó, “đại cả của thành phần bất hảo” – Jung Yunho đã chính thức bị sét đánh... rụng tim. Mọi chuyện cũng bắt đầu từ đây mà ra. Đừng hỏi vì sao tớ lại biết rất rõ mọi chuyện. Tớ là ai chứ? Shim Changmin thiên tài, tinh hoa của tinh hoa mà lại. Không có tớ thì lấy ai kể chuyện cho các bạn nghe đây? Yên lặng cho tớ kể nào.




Số là trước quán ăn nhà Jaejoong có một quán cafe mở cửa khá sớm, thành ra, kể từ sau đêm hội chợ trường ấy, cứ tờ mờ sáng độ khoảng 6 giờ là anh chàng Yunho của chúng ta lại đến mở hàng cho tiệm cafe đó, rồi thì cứ ngồi đấy mà chìm chằm chằm quán ăn đối diện cho tới khi bóng dáng Jaejoong xuất hiện nơi ngưỡng cửa chuẩn bị đi học. Yunho ngay lập tức trả tiền cafe rồi lon ton... gồng người dắt chiếc phân khối lớn của mình kè kè đi theo bên cạnh “người đẹp”




“Jaejoong lên xe tớ chở tới trường cho nhanh.” – Đã từng có ai được nếm thử sự dịu dàng này của đại ca thành phần bất hảo chưa?




Jaejoong trong bộ đồng phục trường, rất nghiêm chỉnh và trông cũng cute lắm, ngơ ngác nhìn Yunho một lúc lâu rồi hỏi:


“Chú à... Sao chú biết tên cháu vậy?”




Lảo đảo... Mém ngất...




CHÚ Á??? Yunho nuốt nước bọt khan, sẵn tiện ngó mặt mình trong gương chiếu hậu một phát rồi bất giác thở dài. Cũng phải thôi, bao nhiêu năm lăn lộn trong giới xã hội đen... học sinh, “quánh” nhau với đập... lộn không biết bao nhiêu trận rồi, khó trách mà trên mặt anh ta đầy những sẹo, làm trông già đi rất nhiều so với tuổi.




Kệ!! Không dễ bỏ cuộc như vậy, Jung Yunho quyết tâm ngẩng thẳng mặt lên mà nhìn thiên hạ... Sáng sớm ở đây chỉ có có mỗi Jaejoong thôi, tiếc là nãy giờ trong lúc Yunho bận soi gương thì cậu ấm Kim đã te tởn đi trước cả đoạn rồi.




“Jaejoong à, không phải chú đâu, chúng ta bằng tuổi nhau đấy. Chúng ta học cùng trường, cùng khối mà?” – Yunho lại dắt xe rượt theo sát kế bên Jaejoong, cất giọng ngọt như mía lùi, nghe mà rởn tóc gáy.




“...” – Jaejoong vẫn bước đi thoăn thoắt, đưa mắt liếc nhìn một lúc thì lạnh lùng buông câu – “Lạ hoắc!”




Loạng choạng... Muốn xỉu tới nơi...




“Vì Jaejoong học lớp đầu khối còn tớ học lớp... cuối khối mà, Jaejoong đâu thể biết hết được để mà quen đâu, nhỉ?” – Kiên nhẫn trưng ra điệu cười ngu như con gấu béo. Đã bảo là phải chai mặt mà lị.




“... Ờ, chắc vậy!” – Jaejoong thờ ơ gật gật đầu rồi lại phăm phăm bước đi.




“Jaejoong lên xe đi, tớ chở tới trường cho nhanh.” – Cười tít mắt, rủ rê.




“...” – Nhìn chằm chằm đầy... thương hại – “Cổng trường trước mặt rồi kìa!”




Vậy đấy! Bạn Jung của chúng ta chưng hửng đứng đó, đần mặt ra mà ngó bạn Kim cũng của chúng ta te tởn... quẩy mông bước vào cổng trường. Cả cái trường Kyunghee này, ai mà để tâm một chút thì đều biết nhà của Jaejoong chỉ cách trường hơn một cây số chút thôi, sáng nào mà anh ta chả đi bộ tới trường. Kỳ này bạn Jung ngốc nghếch đã chọn sai cách thức tấn công rồi. Ai biểu lo “gạo” mấy bộ phim lãng mạn để học cách cua...trai mà quên béng đi cái sự thật là từ nhà bạn Kim tới trường chả cần quái gì phải ngồi xe phân khối lớn cả.




Quyết tâm sẽ chinh phục bạn nhỏ Kim, bạn lớn Jung vẫn kiên trì với cái kế hoạch ấu trĩ của mình, và do đó, kể đầu từ ngày hôm ấy, Shim tớ đây luôn là đối tượng để bạn nhỏ Kim trút hết bức xúc, oán hận, cay cú với bạn lớn Jung. Không điên mới lạ! Cũng hơn một tháng trời rồi chứ có ít đâu, nhưng sáng nào cũng như sáng nấy, Jaejoong của chúng ta vừa khép cửa nhà là y như rằng “cái đuôi” Yunho lập tức xuất hiện với phong cách ngố của một con gấu ngố không hơn không kém.




“SAO NHÀ NGƯƠI CỨ LẼO ĐẼO THEO TA HOÀI DZẬY???” – Jaejoong đã có lần điên tiết mà gào lên tức tưởi như thế – “Ta toàn nợ tiền thằng Changmin không trả chứ có nợ tiền ngươi bao giờ đâu? Theo ta làm cái gì, hả????”




Chậc!! Vậy đấy!! Để lấy máy tính lại coi rốt cuộc bạn nhỏ Kim đã thiếu nợ quỵt tiền bạn Shim bé bỏng hết bao nhiêu rồi.




“Tại tớ muốn cùng đi với Jaejoong tới trường mà.” – Công nhận cái điệp khúc muôn thuở ấy đại ca thành phần bất hảo xài hoài không biết chán nhỉ?




“Nhà ngươi đi xe là chuyện của nhà ngươi, ta đi bộ là chuyện của ta, mắc mớ gì cứ phải dắt cái xe theo kè kè bên ta như vầy hoài hả??” – Jaejoong nghiến răng rít lên tức tưởi. Chẳng ngờ bộ dạng đó trong mắt Yunho lại càng đẹp hơn lúc bình thường gấp mười lần. Lão này có bệnh. Bệnh nặng mà giấu không thèm đi trị nè.




“Buổi sáng đi bộ từ từ thế này cũng vui mà.” – Gấu ngố nhe răng cười te tởn đáp lại.




“Quăng phứt cái xe ở nhà, đi bộ luôn đi!!” – Bạn nhỏ Kim thiếu điều muốn phăng luôn cái cặp vào bản mặt ngố đó rồi. Nhưng người ta là người lịch sự, không thèm làm trò đó đâu.




“Ấy!! Tại nhà xa nên cha mẹ sắm phương tiện cho đi lại thuận tiện hơn mà.”




“Vậy mắc cái gì mà ngày nào cũng dắt bộ theo ám ta kiểu này hoài dzậy??” – Jaejoong nhíu mày thảm thương, nhìn như muốn khóc tới nơi rồi.




“Chừng nào Jaejoong chịu lên xe cho tớ chở tới trường thì tớ mới chạy xe.” – Con gấu ngố cuối cùng cũng ra được tuyệt chiêu cuối với nụ cười nhe hàm răng lởm chởm hai cái răng... nanh ngố của ngố của ngố của mình.




“Vậy đi bộ tới mạt kiếp luôn đi!” – Bạn nhỏ Kim hung hăng đáp trả như thế rồi hùng hổ giậm mạnh chân bước thẳng vào trường.




Thế đó. Mới có hơn một tháng thôi mà sức chịu đựng của Kim Jaejoong đã đặt chế độ báo động rồi, vậy mà con gấu đó vẫn kiên trì kéo dài cái kế sách ấu trĩ của ấu trĩ của anh ta cho tới tận lúc này... Đã hơn một tháng nữa trôi qua.




Sáng nay cũng như bao buổi sáng khác, bạn Jaejoong vẫn mệt mỏi lê bước trên con đường quen thuộc với kế bên là bạn Yunho tiếp tục hành trình... dắt xe dẫn bộ của mình, thầm mong bạn Jaejoong thương xót mà gật đầu cho anh ta chở tới trường một lần để thỏa... cơn thèm khát.




“Hyung!! Yunho hyung!!!” – Yunho ngó quanh quất khi đột nhiên nghe có tiếng kêu gào thảng thốt.




Chà!! Sáng nay chắc không phải là ngày lành với Shim Changmin tớ đây. Mọi hôm thì có thằng bạn tốt Kyuhyun vẫn luôn kiên nhẫn làm xe ôm tự động tự giác và miễn phí, đèo tớ trên cái xe đạp cà tàng của nó mà chở tớ tới trường, vậy mà sáng nay, chẳng biết lên cơn gì mà nó đột nhiên gọi qua từ mờ sáng, dựng đầu tớ dậy để phán cái câu xanh rờn là xe đột nhiên đứt thắng rồi, không qua chở tớ được. Kết quả là giờ đây, Shim tớ đành phải ngậm ngùi lê lết đôi chân gầy gò, bé bỏng, đáng thương mà cuốc bộ tới trường. May sao mà tình cờ gặp cái xe phân khối lớn của Yunho ở đây. Kệ! Shim tớ sống ngần này năm vẫn chưa được đi xe môtô phân khối lớn bao giờ, không tranh thủ có mà ngu à?




“Cho em quá giang tới trường với! Em đau chân quá, đi hết nổi rồi.”




Thật ra thì chỉ hơi mỏi một chút thôi... Nhưng thôi kệ, chẳng phải bạn lớn Jung vừa nghe thế thì chẳng chần chừ thêm giây nào, chẳng buồn tốn thời gian nói nửa chữ, đã leo lên xe, rồ máy rồi phóng vù đến chỗ tớ rồi đèo thẳng tớ tới trường đây sao? Đi xe phân khối lớn công nhận đã gì đâu. Tiếc là quãng đường khi nãy ngắn quá, đi không đã tí nào. Chắc chiều nay te tởn nhờ anh ta chở về nhà một lần cho thỏa. Há há há, Changmin ta thật là thông minh quá đi!!!




Tiếc là Changmin tớ thông minh như thế nhưng lại sơ sót không hề biết rằng, ngay khi bạn lớn Jung vừa chở tớ đi khuất bóng thì bạn nhỏ Kim đã bật lên gào khóc tức tưởi.




“Cà chớn, Jung Yunho... Hu hu hu... Tên ngố đần, Jung Yunho... hu hu hu... Đáng chết!! Đáng ghét... hu hu hu... Hắn dám bỏ mình lại... Hắn bỏ mình lại... hu hu hu ... OA OA OA....”




Vậy đó. Kim Jaejoong cứ ngồi sụp ở giữa đường như thế mà gào khóc tức tưởi làm không biết bao nhiêu người đi đường phải quay đầu ngó lại rồi chợt cảm thán tặc lưỡi tiếc thương thay.




“Jae à, cậu làm gì gào um lên vậy?” – Một người bạn thân khác của bạn nhỏ Kim, ngoài tớ ra, Park Yoochun, vô tình đi ngang qua, chết đứng hết mấy giây rồi rụt rè lên tiếng hỏi.




“Không... Không có gì...” – Chưa thấy ai nói dối tệ như cái anh này. Haizzz. Tớ đây nói dối mà người ta cứ tưởng là thiệt, đến khi nói thiệt thì ai cũng tưởng xạo hết nàh.




“Vậy chứ sao khóc? Còn Yunho đâu? Hôm nay hắn không đi cùng cậu nữa hả?” – Yoochun ngơ ngác hỏi tiếp. Cái sự việc Jung Yunho dắt xe lết bộ theo đuôi Kim Jaejoong đã là cái sự việc quá quen mắt với Yoochun cậu suốt hơn ba tháng nay rồi.




“ĐỪNG CÓ NHẮC TỚI CÁI TÊN KHỐN KIẾP ẤY TRƯỚC MẶT TÔI NỮA!!!!!” – Jaejoong bất thần gào lên làm Yoochun suýt đứng tim.




Lần đầu tiên Park Yoochun biết thế nào là cảm giác bó tay. Cậu nhìn Jaejoong hậm hực đứng yên ở đó, dường như không hề có ý định tiếp tục tới trường, bất giác đưa tay lên gãi gãi mái tóc lãng tử của mình. Yoochun hết gãi đầu lại gãi cổ, sau đó lại gãi cằm... Cậu ta gãi toàn thân, tới khi bộ não “đười ươi” của cậu ta thật sự không thể nghĩ ra được một câu gì để nói cho ra hồn chút, Yoochun đành ngập ngừng lên tiếng:


“Vậy... Không định đi học sao?”




“Không!” – Jaejoong dấm dẳng đáp lại, lấy tay quệt bừa lên gương mặt tèm lem nước mắt, mặt bất chợt lại dài ra giận dỗi.




Vậy là cậu Park của chúng ta ngơ ngơ ngáo ngáo, chả hiểu gì ráo, lủi thủi đi vào trường, vừa đúng lúc gặp ngay Yunho đi ngang qua, liền lấy hết can đảm mà túm lấy cánh tay đại ca thành phần bất hảo, lắp bắp hỏi:


“Cậu... làm gì... mà Jaejoong... Jaejoong đứng... đứng khóc ngoài kìa... vậy?”




“Hả?” – Yunho nghệch mặt ra hỏi lại.




May phước cho anh ta là có Shim tớ đang ở ngay kế bên (thì anh ta đưa tớ tới trường mà), thế là nhờ có tài phiên dịch thần sầu của Shim tớ mà con gấu ngố ấy méo miệng cười ngu:


“Đừng có giỡn cha nội...”




“Giỡn gì? Ai giỡn chứ?” – Yoochun gân cổ lên cãi như vừa bị xúc phạm – “Jaejoong đang đứng khóc ngoài kia kìa.”




Thế là con gấu của chúng ta đần mặt ra hết mười giây rồi ba chân bốn cẳng vội vã lấy xe chạy ngược trở lại chỗ cũ, trong lòng chợt không khỏi trăm hoa tung bay tá lả. Còn đương sự Jaejoong của chúng ta thì vẫn đang đứng sụt sịt khóc hờn dỗi, đột nhiên nghe tiếng xe môtô thì ngẩng lên nhìn để rồi...




“AAAAAAAA....”




Bạn nhỏ Kim hốt hoảng, quăng luôn cả cặp sách, cứ thế mà chui tọt vào núp sau một gốc cây lớn, không dám hé mặt ra. Bạn lớn Jung thì khoái trá thấy rõ, nhưng dường như bộ não thường không bao giờ hoạt động của bạn ấy vừa được nạp điện nên lập tức hoạt động lại cực nhạy. Bạn Jung điềm tĩnh dựng xe rồi bước một bước tới nhặt cái cặp tội nghiệp kia lên, bước thêm hai bước nữa để rồi nguyên bàn tay của bạn nhỏ Kim đã ngoan ngoãn nằm yên trong bàn tay con gấu ngố, và để con gấu ấy hớn hở đèo tới trường trên chiếc môtô phân khối lớn. Chậc!! Cái kế sách ấu trĩ của bạn gấu ngố cuối cùng cũng có cơ hội thành công rồi.




Hỡi ôi!! Chuyện tình “gấu ngố và cậu ấm” tới đó có thể nói là kết thúc mỹ mãn rồi. Giờ thì các bạn đã hiểu vì sao Shim tớ có thể nghiệm ra được câu chân lý chuẩn của chuẩn đó rồi chứ? Nhưng bây giờ, Shim tớ lại muốn nói thêm một chút về phần kết của câu chuyện tình... nhảm nhí kia.




Chẳng là tụi tớ hiện đang là học sinh năm cuối, chuẩn bị thi vào Đại học. Mà ngành giáo dục dở hơi, thường hay có cái lệ là vào khoảng thời gian gần gần kỳ thi quan trọng ấy lại đi tổ chức kỳ thi học sinh giỏi quốc gia. Đạt được giải cao trong kỳ thi đó, hoặc là được cộng điểm thi, hoặc sẽ được tuyển thằng vào các trường tham gia tổ chức kỳ thi đại học. Toàn là những trường danh tiếng nhất thôi. Và thế là, tốp những học sinh được tuyển chọn kỹ càng như chúng tớ đây, khăn gói lên đường tới Seoul để ôn luyện rồi thi luôn. Và trong khoảng thời gian đó, Shim tớ không thể không cảm thấy đôi mắt mình nhức nhối vô cùng.




Chẳng là ngày nào cũng như ngày nào, kể từ khi “người yêu bé bỏng” bị triệu tập đi học nơi xa, bạn lớn Jung của chúng ta sau giờ học đều lái chiếc môtô ấy chạy lên Seoul, chỉ để được ngồi nói chuyện với bạn nhỏ Kim suốt mấy tiếng đồng hồ, mãi tới 11 giờ đêm, khi mà Shim tớ đây cứ luôn phải làm hành động của một cái đồng hồ báo thức, lên tiếng nhắc nhở bạn lớn Jung quay trở về. Thế đấy!! Không biết có phải tình yêu quá vĩ đại hay không, nhưng riêng Shim tớ thì cho rằng, hai cái kẻ phiền phức này mà không gặp mặt nhau một ngày, dám tắt thở chết quá.




Ngày nào cũng vậy, cứ hễ tiễn bạn lớn Jung về rồi thì y như rằng Shim tớ phải né nhìn mặt bạn nhỏ Kim. Chẳng là vì có một lần, vừa tiễn Yunho về, Shim tớ đã suýt té ngửa khi vừa quay mặt sang nhìn đã thấy ngay một... con heo ỉn đang mất hết sức sống. Jaejoong cứ đứng đó, mắt nhìn chằm chằm theo cái chấm nhỏ xíu mang tên Jung Yunho mà hai má phồng lên, môi trề ra cả thước, trông buồn thảm phải biết luôn.




“Làm cái gì mà trông như sắp chết thế này?” – Tớ hỏi, không khỏi cảm thấy bế tắc. Lần đầu tiên tớ cảm thấy bế tắc vì một vấn đề đấy.




“Hyung lo quá! Không biết Yunho đi về có bình an không nữa? Khuya lắm rồi, lỡ xảy ra tai nạn thì sao?” – Lại còn đưa tay lên miệng cắn nữa chứ... Thiệt là hết biết!!




“Lạy ông!! Trời ạ!! Lo thế thì sao ông không thả cho anh ta về sớm đi? 9 giờ lo về là được rồi? Giữ người ta chi tới tận bây giờ rồi lại lo tới lo lui?” – Tớ đã nói thế đấy. Các bạn có thấy họ phiền không? Chưa hết đâu nhé, Jaejoong đã trả lời tớ thế này này.




“Nhưng hyung không muốn cậu ấy về sớm mà.” – Thế đó!! Coi có chết không cơ chứ?? Mô Phật!!




“Khổ quá!!!” – Tớ ôm đầu vật vã – “Biết thế thì lúc đầu anh ta theo đuổi, hyung ừ một phát đi có phải là xong chuyện không? Lúc đó mà ừ thì bây giờ cả hai đã có thêm nhiều thời gian bên nhau rồi? Hồi đó khó khăn quá làm chi, để đợi tới lúc phải xa nhau như thế này rồi mới thấy trân trọng?”




“Nhóc con, biết gì mà nói?” – Jaejoong vờ lẫy, hất đầu Shim tớ một cái rồi ngượng ngùng bỏ vào trong.




Vậy đấy!! Có phiền không kia chứ? Đã thế khi ngượng còn mạnh miệng bảo tôi là con nít không biết chuyện nữa chứ. Các người nhớ đấy, cả một lũ kỳ hoặc!!!!




Buổi kể chuyển về hoàn cảnh giúp tôi chiêm nghiệm ra điều chân lý kia đến đây là kết thúc. Rất hân hạnh và cảm ơn sự lắng nghe tận tâm của quý vị. Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn này, các vị tốt hơn hết là nên quên ngay câu chuyện tình lãng xẹt này đi, không thôi sẽ bị cái sự lãng xẹt của họ lây cho đấy. Thật tội cho Shim tớ mà!! Hix hix hix...


End.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top