ZingTruyen.biz

Tỗng Giám Đốc Mỗi Đêm Đều Biến Thân - Ngư Thất Thải

Chương 2: Sau khi tỉnh mơ

caribohouse


Editor: Cà ri

Buổi sáng 7 giờ, đồng hồ báo thức đúng lúc vang lên.

Khi Hà Biên Thu từ trên giường tỉnh lại, vô ý thức sờ đầu một cái. Cơ thể hắn không có cảm giác khó chịu gì, hoàn cảnh trước mắt vẫn là trần nhà quen thuộc.

Xem ra biến thành Doraemon, bị cô gái thất tình ném vào thùng rác gì đó, chỉ là giấc mơ của hắn mà thôi.

Hà Biên Thu vẫn giống như ngày thường, vận động 2 giờ, tắm rửa, ăn sáng, đúng 10 giờ lái xe đến công ty.

Hôm nay Hà Biên Thu mặc một bộ âu phục Italy cao cấp màu xanh, cắt may tinh xảo, điệu thấp mà xa hoa. Bởi vì bản thân hắn thường xuyên vận động, dáng người bảo trì vô cùng tốt, hơn nữa mặc loại âu phục này lên người, hoàn toàn hiện ra dáng người hoàn mỹ hắn sở hữu, hai chân thon dài, lưng thẳng, bả vai dày rộng, cùng với eo mạnh mẽ có sức, phối hợp với vẻ bề ngoài lạnh lùng như điêu khắccủa hắn kia là một đôi mắt thấm thúy, dường như có thể làm ngưng đập tất cả trái tim nữ tính.

Bước chân Hà Biên Thu đi trên đường nhanh như gió, rõ ràng là đang nhanh chân hướng về phía trước, nhưng lại vẫn cao quý ưu nhã kiếm cho người ta phải lom lom mắt mà nhìn. Cả người tản ra loại khí tức cấm dục làm người ta khát vọng mà không dám cầu, có thể nói là 'Sức mạnh mê hoặc đến tận mạng'. Đơn giản mà giải thích chính là rất dễ dàng bị hấp dẫn, nhưng thật sự tới gần thật sự sẽ mất mạng.

Khi tổng giám đốc tới, tám người trợ lý đã sớm vào chỗ, mọi người dồn dập đứng dậy, hướng về phía Hà Biên Thu chào hỏi. Nhưng tiếng nói của họ không lớn, cái loại âm lượng vừa đủ nghe lại dễ chịu, tuyệt đối không làm ồn ào đến lỗ tai của Hà Biên Thu.

Hà Biên Thu mắt không chớp, mặt không thay đổi trực tiếp tiến vào văn phòng.

Kế hoạch thông báo tuyển dụng sân vườn đã đặt trên bàn làm việc của hắn. Hà Biên Thu liếc một chút, nhịn không được nhớ tới giấc mơ tối hôm qua.

Hà Biên Thu nhíu mày, vỗ trán cảnh cáo mình: Giấc mơ mà thôi, không thể nào là thật sự.

Hà Biên Thu ngồi xuống, mở tài liệu ra, trong đầu đột nhiên hiện lên một đôi mắt Doraemon to màu xanh, còn có cô gái mặc áo ngủ màu hồng mềm mại xinh xắn, trước ngực áo ngủ in hình hai con thỏ trắng hoạt hình, cơ thể chủ nhân nhoáng một cái bọn chúng giống như là đang sống...

Trong đầu Hà Biên Thu hoàn toàn bị những hình ảnh loạn thất bát tao này chiếm cứ.

Không được, hắn cần xác nhận một chút.

Hà Biên Thu gọi trợ lý Tracy tới, hỏi cô ấy có phải bộ phận thiết kế có một viên chức tên là Tống Thập Nguyệt không.

Tracy sửng sốt một chút, lắc đầu biểu thị không biết.

Đại Boss hỏi thăm về tình huống của viên chức nhỏ, đây còn là lần đầu tiên, chắc hẳn cái người tên Tống Thập Nguyệt hoặc là người sau lưng cô ấy đối với Hà tổng rất quan trọng.

Tracy lập biểu thị cô sẽ lập tức đi hỏi rõ ràng.

"Được."

Hà Biên Thu mở tài liệu ra nhanh chóng xem một lần, không phải rất hài lòng, đem văn kiện ném qua một bên bàn.

Tracy trở về, báo cáo với Hà Biên Thu: "Bộ phận thiết kế là có một người viên chức tên Tống Thập Nguyệt, vừa mới nhận chức một năm, có cần tôi đem cô ấy gọi tới không?"

Hà Biên Thu ngơ ngẩn.

"Hà tổng?" Tracy thử hỏi lại.

"Không cần." Tâm tình Hà Biên Thu có chút phức tạp, hắn lập tức cho Tracy đi ra ngoài, rồi bình phục lại trạng thái của mình.

Cái tên Tống Thập Nguyệt này rất phổ thông, có thể là vừa vặn họ Tống, lại vừa lúc sinh ra vào tháng mười, cho nên lấy cái tên này.

*Thập Nguyệt: Tháng mười.

Hà Biên Thu cảm thấy hắn không thể bởi vì cái tên giống nhau, mà phỏng đoán cho rằng giấc mơ là thật sự được.

Hà Biên Thu cầm điện thoại lên lại muốn gọi Tracy, nhưng do dự một chút, ngón tay chệch sang vị trí khác, gọi cho Chu đặc trợ, để hắn đem hồ sơ của người tên Tống Thập Nguyệt gửi tới hòm thư điện tử của mình.

Sau khi Chu đặc trợ cúp điện thoại của Hà tổng, liền lập tức gọi cho bộ phận nhân sự, muốn thấy hồ sơ cá nhân của Tống Thập Nguyệt.

Tracy muốn đi pha cà phê, hỏi Chu đặc trợ có muốn hay không, cô có thể thuận tiện bận bịu giúp pha một ly mang tới cho, kết quả vừa vặn nghe được điện thoại của Chu đặc trợ.

"Lại là Tống Thập Nguyệt?"

Chu đặc trợ hỏi lại: "Lại là?"

"Hừm, vừa rồi Hà tổng tìm tôi hỏi bộ phận thiết kế có phải có một người tên Tống Thập Nguyệt không." Tracy nói tới đây liền ngừng, cô và Chu đặc trợ nhìn nhau thoáng qua, cũng không nói nhiều.

Ở một công ty lớn như vậy, đặc biệt là trợ lý của tổng giám đốc cao tầng, Ngoan ngoãn làm theo đạo lý sinh tồn "nói ít làm nhiều" tuyệt đối không sai, đây là con đường đảm bảo cho việc lương của bản thân tăng cao lại phát triển tinh thần.

Cho nên hai người Tracy cùng Chu đặc trợ khi đụng phải chuyện gì, chỉ cần liếc nhau, ngầm hiểu là được rồi, tuyệt sẽ không bình luận gì nhiều thêm.

Nhưng một cú điện thoại của Chu đặc trợ, lại làm bộ phận nhân sự náo loạn.

Bộ phận nhân sự làm cái gì, đương nhiên là làm kế hoạch nhân lực tài nguyên và tổ chức chiến lược cân đối bộ môn, đối với 'người' vẫn là mẫn cảm nhất, nhất cử nhất động của tổng giám đốc bọn họ chính là chong chóng đo chiều gió. Chân trước Chu đặc trợ gọi điện thoại cho một viên chức nhỏ của bộ phận nhân sự, chân sau tổng giám bộ phận nhân sự đã nhận được tin tức này, tự mình điều ra hồ sơ của Tống Thập Nguyệt.

Nhìn cô gái nhỏ có khuôn mặt thanh tú ngọt ngào, một tấm ảnh thẻ cũng có thể chụp đẹp như vậy, chắc hẳn trụ cột cũng không quá kém. Nhưng mà lý lịch trung bình, một người mới tốt nghiệp một năm. Trường học cũng không phải loại đứng đầu, mặc dù cũng xếp trước top 50 cả nước, nhưng nhân tài ở Hợp Việt đông đúc, cũng chỉ coi là trung đẳng. Còn những lời tự giới thiệu trong hồ sơ kia, tinh thông linh tinh, nhìn là biết chỉ là kịch bản có sẵn qua loa có lệ, không có gì nổi bật.

Sau khi tổng giám bộ phận nhân sự nghiên cứu một vòng hồ sơ của Tông Thập Nguyêt, cuối cùng cảm thấy hình tượng của cô gái này, không thích hợp với khẩu vị của Hà tổng nhà bọn họ, bọn hắn vẫn luôn cảm thấy Hà tổng cao lãnh như vậy, đối tượng thích hợp hẳn lên là hình tượng ngự tỷ lãnh diễm mới đúng. Nhưng mà mỗi người đều có khẩu vị khác nhau, có lẽ Hà tổng thích loại hình tượng này cũng khó nói. Tóm lại trước sắp xếp tra bối cảnh của Tống Thập Nguyệt, trong nhà có người nào có quan hệ mật thiết với Hà tổng, nếu như không có vậy cũng chỉ còn có khả nằng này thôi.

Sau khi Hà Biên Thu xem báo cáo thống kê số liệu bộ môn tuần này rồi cùng bộ phận kỹ thuật mở một cuộc họp nhỏ nghiên cứu, để cho họ phải nhanh chóng tiến hành thêm một bước ưu hóa hình, đề cao độ sử dụng tiện lợi của người sử dụng.

Sau khi mở họp xong, Hà Biên Thu quay lại ngồi trước máy tính, thấy được bưu kiện Chu đặc trợ đã gửi đến từ sớm cho hắn.

Hà Biên Thu để văn kiện trong tay, ngồi xuống, di chuyển con chuột, dừng lại hai giây mới ấn mở.

Cô gái trong tấm ảnh thình lình nhảy vào trong tầm mắt hắn.

Mặc dù chỉ là một tấm ảnh thẻ nhìn mặt có chút phẳng, không đủ linh động, nhưng mà ngũ quan xinh xắn của cô gái vẫn bày ở đó. Giấc mơ tối qua ly kỳ chân thận như vậy, để lại ấn tương vô cùng khắc sâu với Hà biên Thu, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái là lập tức có thể khẳng định là cô!

Hà Biên Thu ấn hai cái, đem hình ảnh phóng to, nhìn chằm chằm ảnh chụp vẻn vẹn mười giây, cố gắng tiến hành các loại hồi ức, từ đầu đến cuối cũng không cảm thấy trước tối qua hắn đã gặp qua cô lần nào. Vậy thì tại sao cô lại có thể xuất hiện trong giấc mơ của hắn?

Sau đó Hà Biên Thu lại bị một ý nghĩ của mình làm giật nảy mình.

Đây là chủ nghia xã hội, học khoa học, chỗ nào sẽ có chuyện tà môn như vậy chứ.

Có lẽ là trước đây khi hắn ở công ty có lần ngẫu nhiên gặp được cô, mặc dù là hắn không có nhớ kỹ cô, nhưng là bộ dáng của cô đã vô ý thức khắc ở trong đầu hắn, cho nên khi hắn nằm mơ từ ý thức mới xuất hiện diện mạo của cô gái này.

Hà Biên Thu cảm thấy lời giải thích hắn vừa nghĩ này không sai, nhưng mà hắn cần phải chứng thực. Ý thức là hắn không có cách nào trực tiếp chứng thực, nhưng mà hắn có thể thông qua phương pháp bài trừ. Ví dun như nhà của cô, áo ngủ của cô. Hắn khẳng định mình chưa từng tới nhà cô, cũng không thể nào thấy được dáng vẻ cô mặc áo ngủ. Cho nên chỉ cần chứng thực chỗ cô ở không phải là giống như trong mơ của hắn, hoặc giả mà nói áo ngủ của cô không phải màu hồng phía trước có hai con thỏ kia, là được rồi.

Thế nhưng muốn chứng thực như thế nào, hắn là ông chủ một công ty cũng không thể tùy tiện chạy tới trong nhà một viên chức nhỏ không quên biết, càng không thể trực tiếp mở miệng hỏi áo ngủ của người ta là kiểu dáng gì.

Hà Biên Thu bỗng nhiên nghĩ tới Tống Thập Nguyệt còn có hai cái cốc hình thù kỳ quái, hắn lập tức cầm bút đem hai con heo kỳ quái kia vẽ ra, bày sáng loáng ở trên bàn đợi Tracy đưa cà phê đến.

''Ôi, đây không phải Peppa Pig sao? Hà tổng cũng thích à?'' Sau khi Tracy nhìn thấy bức vẽ trên bàn, cười cảm khái nói.

Con gái quả nhiên hiểu con gái, thì ra thứ này gọi là Peppa Pig.

''Cháu trai vẽ, không cẩn thận mang tới.'' Hà Biên Thu mạnh lạnh giải thích xong, lại nghe Tracy nói một câu.

''Vậy tôi nhất định phải cùng cháu trai của Hà tổng trò chuyện. Tôi cũng thích Peppa Pig, tôi còn có hai cái cốc giống thế này, còn là bản số lượng có hạn đó.''

Hà Biên Thu: ''...''

Bản số lượng có hạn, mà mấy người ai ai cũng có!?

Xem ra không thể chỉ dựa vào một vật làm bài trừ, đã trùng hợp lại càng thêm trùng hợp, vậy chứng minh sẽ không đầy đủ hoàn toàn. Hắn nhất định phải đem tất cả mọi thứ điều tiến hành chứng thực.

Hà Biên Thu lại một lần nữa tra xét hồ sơ của Tống Thập Nguyệt, không có điền địa chỉ. Hắn lập tức chất vấn bộ phận nhân sự, hỏi vì sao không có ghi chép địa chỉ của viên chức công ty.

Tổng giám bộ phận nhân sự lập tức phân phó, trong vòng nửa tiếng sẽ cấp tốc trình lên.

Trên thực tế thì đăng ký này không có làm nhanh được như vậy, nhưng thân là tổng giám bộ phận nhân sự đánh cược một ván, hắn cảm thấy căn bản là Hà tổng không phải muốn địa chỉ nhân viên toàn công ty, mà chỉ là Tống Thập Nguyệt, cho nên hắn chỉ nộp lên của bộ phận thiết kế và bộ phận nhân sự. Quả nhiên Hà tổng không đề cập nữa, còn vô cùng hài lòng hiệu suất làm việc của hắn.

Hà Biên Thu chiếu vào địa chỉ của Tống Thập Nguyệt tìm kiếm một chút, phát hiện là chung cư một phong ngủ một phòng khách. Cái chung cư này lúc trước bán là được trang trí thiết kế riêng, Hà Biên Thu lập tức tra ảnh chụp bản mẫu chung cư lúc trước, tủ bát màu trắng, cùng với bố cục hắn thấy giống nhau như đúc.

Buổi chiều trước khi tan sở, Tống Thập Nguyệt rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vu sáng nay tổ trưởng bàn giao, đi rót ly nước uống, sau đó vui vẻ chờ đúng giờ ta sở.

''Tống Thập Nguyệt, cô đem phần văn kiện này đưa lên cho tổng giám đốc xử lý.''

Tổng giám bộ phận thiết kế đột nhiên giá lâm, dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, rồi đưa văn kiện tới.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hà tổng vẻ mặt ngơ ngác: "Đến cùng là tại sao thế này a a a a a..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz