ZingTruyen.biz

[Tokyo Revengers]/[Phần 2] Tìm Lại Tôi Trong Cậu!

Chương 225: Chào đón Hayashida.

Tunie_02

Người ta nói ngày Tết tiếp càng nhiều khách đến chơi thì sẽ càng may mắn. Nhưng Takemichi chỉ cần họ, không hơn không kém. Đến chiều, mọi người tản nhau về hết, lúc này Takemichi mới chính thức được nghỉ ngơi. Vì trong suốt một buổi như thế cậu chẳng được chơi, nghe qua báo cáo của anh em Haitani, rồi sau đó anh em Kawata báo cáo thêm nữa, kế đến là chuyện cậu giao cho Kisaki ở cái lần Luna và Mana bị bắt cóc.

Nghe ít thế thôi nhưng khiến Takemichi đau não vô cùng. Giao việc thì dễ đó, nhưng phê duyệt và xem xét quả thật là một quá trình mà.

Cuối cùng là chuyện của Koko, Inui cứ cảm thấy bất an nên đã ở lại nhà Takemichi một đêm. Haruchiyo không muốn cũng phải chuẩn bị một phòng cho Inui nghỉ ngơi, nhưng mà nó cứ lẽo đẽo theo Takemichi như con đỉa đói.

Nhân lúc Haruchiyo đi tắm, Inui và Takemichi ngồi ở sofa, anh muốn cậu sấy tóc cho mình. Động tác Takemichi rất nhẹ nhàng, bàn tay mềm mại hơn Koko gấp mấy lần. Inui thoải mái ngã người ra sau dựa vào Takemichi, liếc mắt nhìn cậu. Takemichi vẫn rất tập trung chuyên môn, khuôn mặt bình thản không một sóng gió.

Inui vươn tay chạm nhẹ vào gò má cậu, nheo mắt.

"Boss, cậu đẹp quá."

"Hả?... Làm sao mà đẹp bằng Inuppe được."

Inui cầm tay cậu đặt lên má mình thỏa sức dụi dụi.

"Thật đấy, cậu rất xinh đẹp. Cả bên trong lẫn bên ngoài đều chỉ khiến người khác si mê đến đắm đuối." Quay lại đối diện với Takemichi, lúc nhìn cậu Inui cảm giác cơn sóng thần trong lòng đã tan mất: "Tôi yêu cậu lắm, Takemichi."

"..."

Không lãng mạn như những tiểu thuyết ngôn tình, ba chữ được thốt ra trong một tình cảnh vô cùng bình thường. Ánh đèn chiếu sáng mọi ngóc ngách, che mờ đi đường nét góc cạnh của một người xinh đẹp như Inui. Nhưng tỷ lệ khuôn mặt cả cơ thể của cậu ấy đều rất chuẩn xác, mặc áo ngủ của Haruchiyo có phần chật chội, tôn lên những điểm nổi bật khiến cho người khác khó bỏ sự chú ý.

Đôi môi ấy chỉ mỉm cười nhẹ, mắt không chớp nhìn Takemichi. Inui vươn người, nâng cằm Takemichi, hôn nhẹ lên môi cậu rồi buông ra, và Takemichi một chút phòng bị cũng không có. Cậu đỏ mặt, một tay che miệng. Anh ấy hôn cậu, một người xinh đẹp như Inui.

"À… ừm…"

Cạch!

Haruchiyo đã tắm xong, dùng khăn vò mái tóc vừa gội. Anh đi tới đá Inui lên sofa, vứt cho cậu ta một tấm chăn rồi ôm Takemichi lên phòng.

"Cậu sấy tóc cho tôi nhé?"

Takemichi ôm cổ Haruchiyo, thần sắc âm trầm. Cậu nhìn Inui lòng càng thêm rối bời, vừa vào phòng Haruchiyo đã lập tức cầm cốc thủy tinh vứt mạnh vào tường đến mức nó vỡ tan. Những mảnh vỡ theo phản xạ dội ngược, cắt lên người Takemichi vài đường nhỏ, máu rỉ ra.

Cậu trợn tròn mắt, căm hận nhìn vào hư không. Hôm nay là năm mới, đầu tiên mà cũng có thể là cuối cùng cậu ở cùng mọi người. Vậy mà, lão già đó… vẫn rãnh rỗi kiếm chuyện với cậu như thế. Một ngày khiến cậu không nghĩ đến khó như thế sao? Takemichi cuộn chặt tay, cậu phải đi cứu Koko, đích thân cậu phải cướp Koko từ tay lão ta về.

"Tao sẽ đến căn cứ của lão. Koko là của tao, lão dám động vào sao?"

Mặc dù không phải lần đầu nhưng những lần Takemichi điên lên đều khiến Haruchiyo rùng mình không kiểm soát. Anh rợn người mỉm chi, luôn vô cùng thích một Takemichi như thế này, một Takemichi với sự chiếm hữu vô hạn. Anh tiến tới, ôm cậu đặt lên giường, dùng miệng mút những giọt máu đang chảy xuống.

"Ưm… nhột đó Haruchiyo. Ahh… sẽ để lại dấu bây giờ."

"Ngồi im không là tôi sẽ hôn cậu." Cái âm thanh này, kích thích quá…

"..." Takemichi cắn răng chịu đựng.

Hình như Haruchiyo đã xác định được điều mà mình muốn làm với Takemichi rồi. Thứ âm thanh đó, anh muốn nghe nhiều hơn từ cậu, và chỉ một mình cậu.

Cậu là của tôi, Takemichi.

Cuối cùng, mùa xuân đến đã chấm dứt chuỗi ngày dài chỉ có tuyết rơi, thay vào đó còn có nắng ấm, chiếu sáng cả đoạn đường đi. Còn có hoa anh đào cứ nở rồi rơi theo ngọn gió, lung linh ảo diệu như một thế giới huyền ảo. Có cánh hoa rơi xuống đất, cánh hoa đậu lại trên mái tóc người kia.

Một ngày vô cùng đẹp trời, trời không quá trong xanh gì vẫn còn lát đát vài đám mây rải tuyết xuân, nhưng để đi dạo tán gẫu và ngắm cảnh thì hết số dách.

Và, cuộc đời đã bị bẻ gãy bằng chữ nhưng…

Thế quái nào đi đón tên mập đó thôi mà lại kéo cả đại đội đến đây vậy chứ? Haruchiyo giữ Takemichi không buông, từng phút giây luôn phải đề phòng để không cho ai khác cướp cậu đi. Thật là khác biệt quá lớn, rõ ràng những năm trước chỉ có anh và cậu, những ngày của năm mới trôi qua thật yên bình và ấm áp.

Vì người đến quá đông, nhân viên sân bay đề nghị chỉ cho phép vài người được vào. Nhưng cô gái này lại nhận ra một vài người trong số đó, một vài anh hùng của đêm định ở bệnh viện lớn nhất Tokyo. Cô gái vội vàng chạy vào thưa với sếp lớn, dùng hết tài lẻ để sếp cho phép tất cả được vào bên trong.

Vụ bệnh viện Kisaki nổi tiếng khắp Tokyo, người thân của lão sếp kia cũng là một trong những nạn nhân thoát chết đêm hôm đó. Ông ta vô cùng biết ơn đích thân chạy ra tiếp đón, đích thân hạ mình thành nhân viên hướng dẫn mọi người đi đúng lộ trình đến nơi cần đến. Takemichi có chút rụt rè với sự nhiệt tình của người khác, từ đầu đến cuối đều nép sau lưng Haruchiyo.

Còn South thì nắm áo cậu, gã sợ lạc đường ở Nhật Bản lắm rồi.

Mọi thông tin giả mạo không đủ bằng chứng về cậu ấm nhà Hayashida ở Nhật Bản đã hoàn toàn bị đàn áp xuống dưới, cuối cùng vừa bị chèn ép từ nhà nước và cả Phạm Thiên đã phải phá sản, giám đốc thì bị thu hồi giấy phép hành nghề. Pachin về nước bằng máy bay tư nhân khoan VIP, vừa đáp cánh đã háo hức chạy ra cửa, hành lý để tụi giúp việc nó làm.

Chuyến bay này có năm người, Pachin, Peyan và Yumi Mori, người có hôn ước với nhà Hayashida từ bé, cuối cùng là bố mẹ của Pachin nữa. Yumi dáng người nhỏ nhắn mặt một bộ váy thể thao, lanh lợi vọt nhanh hơn Pachin, đầu tiên là mở cửa sổ máy bay nhìn ra ngoài trước, nhìn thấy Takemichi liền ríu rít vẫy tay chào. Một tay kéo cửa chính bằng kim loại nặng trĩu, mang cao gót chạy xuống từng nấc cầu thang, tà áo tung bay phấp phới đẹp mắt.

Takemichi cả kinh, vụt lên để đỡ cô ấy từ trên xuống, vừa vặn ôm Yumi đặt an tọa trên mặt đất.

"Nguy hiểm mà!"

"Takemichi, anh khỏe không? Tụi em bên đó nhớ anh lắm đó, Haruki đếm từng ngày được về nước để gặp anh nữa cơ."

Để đề phòng Pachin và Peyan chơi vơi ở nước Mỹ, Takemichi đã sắp xếp cho Yumi xuất ngoại nhưng vẫn tiếp tục việc học tập, sau đó, vì không muốn ông bà Hayashida lo lắng mà vẳng họ qua bển luôn, chuyện bên này cậu gián tiếp lo liệu, và người ban lệnh quyết định xuống vẫn là ông Hayashida.

Ông bà Hayashida xuống sau, vô cùng hiền hậu đón chào Takemichi và đám người phía sau. Bà Hayashida trông đã có tuổi, mặc một bộ trang phục bó sát, mái tóc búi lên gọn gàng. Ông Hayashida thì vẫn là phục trang lịch sự, nôn nao giơ tay muốn bắt với Takemichi một cái.

"Nhà Hayashida đạt được đến thành tựu của ngày hôm nay công lao lớn nhất là nhờ cậu Hanagaki và cậu Sanzu, tôi thật sự không có lời nào để diễn tả hết. Thằng bé Haruki an toàn đến bây giờ vẫn nhờ cậu, gia tộc Hayashida trong sạch sau biến cố lớn đó vẫn nhờ cậu."

"Kìa, cháu không có làm nhiều đến thế mà." Được một người lớn tuổi hơn dùng kính ngữ và kính động, Takemichi không thích ứng được: "Đều nhờ tất cả mọi người thời gian qua đã giúp cháu cho nên mới có được ngày hôm nay. Nhà bác còn cung cấp cho Phạm Thiên vũ khí, thiết bị công nghệ tân tiến hơn bên ngoài nhiều mà. Cháu là người cảm ơn mới phải."

Bà Hayashida cảm thấy điều này vô cùng bình thường, trong mắt bà Takemichi luôn là một cậu bé khiêm tốn, và luôn đặt bản thân vào tâm thế phải cảm ơn người khác.

"Thôi, nhân dịp vừa về nước, hôm nay cũng là ngày Tết thứ ba. Chúng ta về nhà tổ Hayashida chơi nhé. Các con nữa, mấy thằng nhóc bạn của Haruki và Ryohei chắc là có nhiều chuyện để nói lắm đúng không? Đi nào." Bà lấy điện thoại trong túi: "Đi bằng xe nhà Hayashida nhé?"

Nói là tất cả, nhưng rất nhanh đã bị chia thành hai phe hai phái. Đâu hẳn tất cả mọi người đều có quen biết với Pachin? Chỉ có những thành viên của Toman mà thôi, chuyện Pachin mất tích người lo lắng cũng là bọn chúng, vậy liệu đi theo hết thì có chung đề tài để nói không?

"Kakuchou, đi về thôi."

"Hửm, Izana không đi cùng sao?"

"Chúng ta với hắn thì có gì quen biết? Đi chỉ tổ chật chội nhà người ta."

"Anh Izana!" Takemichi chạy tới: "Cùng đi với em nha."

"Ừm, chỉ cần có em là anh sẽ đi."

Kakuchou: "..."

Chấm hỏi?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz