ZingTruyen.biz

[Tokyo Revengers]/[Phần 2] Tìm Lại Tôi Trong Cậu!

Chương 199: Tao yêu Takemichi.

Tunie_02

Nghe được câu này, bỗng dưng đôi chân đang đứng của Draken nhũn ra, khắp lồng ngực đau thốn như dao đâm, đạn bắn. Hắn khụy người ôm ngực, sao đau thế này. Giống như bản thân đang hấp hối, mà lý trí tỉnh táo như đang đánh nhau với cảm giác báo hiệu bản thân sắp chết, hắn sợ.

Đối diện với biểu hiện của Draken, Haruchiyo chỉ liếc mắt rồi thôi. Thật ích kỷ, từ bao giờ anh đã chẳng ưa ẩm gì đám người do Takemichi cứu, đến khi ngộ ra thì đã ghét cay ghét đắng rồi. Được cứu đồng nghĩa với việc có mối liên kết với cậu ấy, cùng nhau cảm nhận cơn đau khi hấp hối.

Haruchiyo rũ mắt, còn anh một lần cũng không, chỉ có thể đứng bên cạnh chứng kiến người ấy quằn quại trong cơn đau.

"Đúng, bản thân tao từng rất ghét cậu ấy. Cậu ấy là lối cản duy nhất, chướng ngại vật ngăn tao đến gần với Mikey." Ngón tay thon gầy khẽ chạm vào vết thẹo bên mép miệng: "Tao si mê cái bóng tối của Mikey chết đi được, tao muốn nó là của tao, Mikey phải trở thành của tao. Chỉ có tao mới là đồng đội duy nhất mà Mikey có."

"Và rồi tao mê mẩn cái ánh sáng ấy. Tao không hiểu tại sao là bất lương lại ngại việc giết người, trong mắt người chúng ta chẳng khác gì cặn bã của xã hội, hà cớ gì một hai vẫn phải trở thành người tốt vậy chứ." Nụ cười vụt tắt: "Rồi mày biết cậu ấy nói gì với tao không?"

Takemichi: "Vậy mày giết tao đi, Sanzu-kun. Tra tấn thân thể tao đến khi nào mày cảm thấy thoải mái. Tao sẽ mặc kệ nếu đó là mày, mày là người duy nhất giúp đỡ tao khi tao chỉ có một mình."

"Trải qua biết bao nhiêu dòng thời gian, Takemichi cứu Mikey vì biết rõ sâu thẳm trong lòng Mikey vẫn là người tốt. Còn tao, mười lần về mười đều trở thành kẻ sát nhân không tình người, vậy mà lại chấp nhận lấy thân thể mình đặt ra để thỏa mãn tao. Thấy có ngốc không?"

"Bố mất sớm, trên là anh trai dưới là em gái. Anh trai thì lúc nào cũng nghĩ cho em út, em út thì nhỏ tuổi chẳng hiểu chuyện. Từ lúc nào tao bị cho ra rìa, tâm lý khẳng định bản thân thiếu thốn tình thương, Takemichi đã bù đắp nó cho tao. Bao la và lớn hơn cái tham vọng giết chóc, sâu trong tiềm thức đã coi trọng cậu ấy đến mức như cả sinh mạng, tự nguyện phục tùng."

"Tụi mày không hiểu, không ai hiểu. Nếu như là dòng thời gian đầu tiên, tất cả đều yêu cậu ấy. Nhưng ở dòng thời gian hiện tại..." Đôi mắt chợt sáng lên trừng trừng: "Vị trí bên cạnh Takemichi chỉ có thể là tao."

"Nhưng cộng sự của Takemichi là Chifuyu cơ mà?"

Khẽ nhíu mày, đầu óc hỗn loạn như nước đường cho vào máy khuấy làm kẹo mạch nha. Đầu não truyền đến từng dòng ký ức hỗn loạn chồng chép quấn vào nhau, Draken ôm nửa phần đầu, không khóc mà nước mắt lại rơi. Cảm giác đau đớn này là gì, tại sao cứ dằn vặt hắn như vậy.

Hô hấp Draken dần chậm đi và gấp gáp từng nhịp.

"Baji không chết, mày nghĩ nó sẽ- Mày nói gì cơ?"

Draken đã bất tỉnh.

Lúc này, Mikey nghĩ rằng mình không nên lặng im bên kia nữa. Cánh cửa chầm chậm mở ra, khuôn mặt Mikey tối sầm tiến đến bên Draken và đỡ dậy.

"Thật tò mò cuộc sống của mày và Takemicchi sau từng ấy năm."

"Đừng có mà xen vào!"

Đi đôi với lời nói là một luồng sát khí với áp bức mãnh liệt. Làm cho Mikey phải giật mình một phen.

"Nhất là mày, đừng có mà nảy sinh ý định chen vào giữa tao và Takemichi!"

Về cuối như hét lên, cả thân thể mất kiểm soát run lên cầm cập. Mười ngón tay bấu chặt vào da trắng bệch, cho thấy người ấy đã sử dụng lực tay mạnh đến đâu, dù cho nó có tra tấn bản thân cũng không màn.

Cảm nhận địch ý từ đối phương, ngược lại chẳng mang một chút sợ hãi. Nhưng điều mà Mikey không hiểu, tại sao nhất định phải là hắn? Bản thân hắn cảm thấy Izana và anh Shin còn nguy hiểm hơn, còn thằng này sao nhỉ nhắm tới mỗi mình hắn.

Nhưng...

Mikey và Haruchiyo: "Tao yêu Takemichi."

"..."

Mikey: "Hả?" Hắn nghiến răng: "Mày biết bản thân đang nói cái gì không?"

Haruchiyo trợn mắt, nói lớn hơn nữa: "Tao yêu Takemichi, yêu cậu ấy hơn mày và cái lũ kia gấp trăm gấp ngàn lần!!!"

"Mày..."

Reng!!!

"Có chuyện gì?"

Bên kia, Ran vô cùng gấp gáp: "Sanzu, mày đang ở đâu mau trở về ngay. Boss cần mày!"

Rụp!

"Thuốc an thần không có tác dụng." Y tá bị vẻ mặt của hai người kia làm cho hoảng sợ.

Rindou: "Mau, gọi Kisaki!"

Ran: "Boss ơi, cậu bình tĩnh lại đi mà..."

Trước biểu cảm mấy kiểm soát của cậu, Ran liều mạng ôm Takemichi giữ chặt trong lòng mình. Cậu hoảng loạn đến mức chẳng phân biệt ai với ai, cắn vào bả vai Ran xuyên qua lớp áo lông dày, đâm chọt vào da thịt.

Koko và Inui đang cố gắng đưa Waka ngồi lại lên xe lăng, đột nhiên ngửi thấy mùi máu mà hốt hoảng.

Waka bị thương nặng nhất trong tất cả, nhưng anh lúc nào cũng nghĩ đến Takemichi, chỉ hơn mười tiếng mà nhớ muốn điên. Anh cũng chỉ hành động giống như bao người, từ từ tiến tới cửa phòng bệnh chỉ định ngắm em ấy một chút. Nào ngờ y tá đẩy xe quá nhanh không chú ý va phải, Waka không ý muốn lọt tỏng vào trong, ma xui quỷ khiến làm sao Takemichi cũng nhìn đăm đăm về phía này.

Ban đầu cậu vẫn ngơ ngác quan sát đối phương một chút, chốc sau biểu tình biến đổi, cậu chuyển tầm chú ý xuống cả cánh chân được bó bột đặc biệt kia, chưa đến ba mươi giây sau lập tức rơi vào hoảng loạn.

"Anh đã làm gì thế này? Đáng lẽ... phải ngoan ngoãn ở phòng bệnh mới đúng!"

Cũng chỉ có thể tự an ủi mình, vì chẳng có ai là không muốn đến và cùng trò chuyện với Takemichi. Waka khóc không thành tiếng, nhìn bộ dạng của Takemichi mà tội lỗi tày trời. Em ấy đang dằn vặt, sâu trong thân tâm em ấy vẫn quan tâm đến mọi người, và sẽ đau khổ khi trông thấy họ bị thương.

Mày thật đáng chết Wakasa, mày chỉ biết mang đến khổ đau cho em ấy!

"Bình tĩnh nào Waka-kun, ngón tay anh sẽ đứt mất."

Nhận thấy Waka cũng bắt đầu mất bình tĩnh, Inui và Koko quyết định không nhẹ tay nữa nhanh chóng đẩy Waka đi. May mắn gặp Benkei đang đi tìm thằng bạn thích chạy loạn mà mang về, trông thấy tình trạng Takemichi vẫn không quên cảm thán một cách tiêu cực.

"Takemichi, có chuyện gì xảy ra với em ấy thế?"

Kisaki đẩy cửa phòng bệnh, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh khi nhìn thấy Takemichi. Hắn nhìn Waka đang nằm trên vai Benkei, nhanh chóng vẫy tay để họ rời đi.

Không ổn rồi, nếu để lâu hơn nữa thần kinh Takemichi sẽ gặp vấn đề.

"Sanzu, mày đi đến đâu rồi?"

"Nói!"

"Tao đến chỗ mẹ, có chạy gãy chân hay té cầu thang cũng phải lết cái xác lên đây một cách nhanh nhất cho tao!"

"..."

Haruchiyo không biết chuyện gì cả, đến Kisaki còn mất kiểm soát như thế.

Lúc về đến, hàm răng của Takemichi vẫn ghim vào người Ran chẳng có dấu hiệu xê dịch. Haruchiyo có chút không thể tin, thật khó khăn để kéo Takemichi khỏi Ran đang máu me đầm đìa.

Thoát khỏi Ran, Takemichi tự cắn lấy cổ tay mình như cách duy nhất, hai mắt trợn tròn đến nỗi muốn chui ra, hàm răng run lẩy bẩy còn nghe được tiếng gầm gừ từ cuống họng. Ngay thời khắc Haruchiyo ôm cậu, cậu liền cắn mạnh vào một bên cổ của anh. Haruchiyo vì đau đớn nhắm tịt mắt, nhưng một tiếng cũng không kêu than, một cách dịu dàng nhất xoa xoa mái đầu bù xù.

"Ngoan, ngoan. Tôi đã ở đây rồi."

Thế mà lần này, sự xuất hiện của Haruchiyo không có tác dụng tốt như mọi người đã nghĩ. Đơn giản anh biến thành tấm bia duy nhất để Takemichi càn quấy, chứng tỏ rằng thật sự tâm can cậu đang vô thức giằng xé như thế nào. Haruchiyo đau càng thêm đau ấn đầu Takemichi vào sâu, hãy cắn cho tới khi nào cậu thõa mãn.

Máu loang lổ thấm ướt toàn ga giường, Haruchiyo đã có dấu hiệu choáng váng. Kisaki cuối cùng cũng trở lại, trên tay là loại thuốc an thần do chính tay mẹ đặc chế. Hắn nhanh chóng tiêm vào thanh truyền nước, không lâu sau Takemichi mới hoàn toàn ngủ yên.

Đặt Takemichi xuống giường, vết máu me kia khiến Haruchiyo tối sầm lại.

"Phải mau chóng thay đi, cậu ấy sẽ dậy bất cứ lúc nào."

Ran: "Mày cũng nên đi sơ cứu vết thương rồi đó."

Vết cắn rất sâu, còn lòi lõm. Ran khẽ rùng mình thầm so sánh, cậu ấy cắn xuyên qua lớp áo mùa đông, tên kia còn cố ý dúi vào vùng thịt không bao phủ, nghĩ thế nào cũng đau đớn hơn hắn gấp ngàn lần.

"Nói cho tao nghe xem có chuyện gì?"

Ran: "Cậu ấy nhìn thấy người bị thương."

Rindou: "Rồi mất kiểm soát."

Cả hai đều cố ý tránh né việc ai là người đã xuất hiện, Haruchiyo cũng chẳng muốn truy cứu theo hai tên kia đi sơ cứu vết thương và giao Takemichi lại cho Kisaki, tiến hành kiểm tra tất cả lại thêm một lần.

Ran và Rindou đều nhận ra, phản ứng của Haruchiyo hôm nay không giống như mọi ngày. Hắn không làm ầm, không chửi bới, thậm chí mất luôn sự cố chấp đối với người đã khiến Boss rơi vào tình huống này. Lúc ấy còn rất dứt khoát thả cậu ấy ra trao cho Kisaki.

Ngồi trên giường bệnh, Haruchiyo thẫn thờ như người mất hồn. Anh em Haitani biết mình không thể làm gì nên rời đi trước, để anh ở lại với mẹ Kisaki. Bà Kisaki tiếp xúc chỉ vài lần với Haruchiyo, nhận ra thằng bé không hẳn đáng sợ như lời đồn. Còn có chút ôn nhu, là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Luôn kỹ càng với mọi người, đặc biệt là với thằng nhóc Hanagaki.

"Lại có tâm sự sao? Takemichi sẽ không có vấn đề gì đâu, ta dùng danh dự của mình ra đảm bảo."

"Không phải Takemichi..."

Bà làm điệu bộ như không ngờ tới: "Có ai khác khiến cậu quan tâm hơn thằng bé sao?"

Haruchiyo liền thừa nhận: "Ờ... chúng nó đều giống tôi. Đều yêu cậu ấy."

Nhất là Mikey, nếu hắn ta thật sự yêu Takemichi...

Nghe đến chữ "đều", bà Kisaki liền ngây ngốc như một đứa trẻ. Yêu ư? Là giống như cái kiểu Kisaki đối với thằng bé Hanagaki á? Tất cả? Có nghĩa là tất cả đều là tình địch của Kisaki?

"..." Bà vô thức lắp bắp: "B-Bá đạo như thế sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz