ZingTruyen.biz

〘Tokyo revenger〙➳ 𝕟𝕒̆́𝕟𝕘 𝕩𝕦𝕒̂𝕟

66

NgnNguynHong9

Bước nhanh trên lối đi ở bệnh viện, vì tốc độ di chuyển nhanh nên cũng không ít lần Haitani va chạm với nhân viên y tế, nhưng những người đó dám ý kiến gì với bọn hắn chứ, lẳng lặng bỏ qua tránh dính vào rắc rối.

Rindou là người có tâm trạng tồi tệ nhất, hắn vẫn giữ sự tôn trọng đi sau lưng anh trai, nhưng vẫn chẳng để ai vào mắt mà gây sự với người lạ. Ran lặng lẽ, giữ gương mặt lạnh lẽo mà cản lấy những hành động không cần thiết của Rindou.

-"Em đang hành động lỗ mãng quá rồi đấy Rindou!"

Bị Ran nhắc nhở, Rindou cũng chột dạ mà quay mặt sang một bên, sắc mặt hắn vẫn như vậy trầm trọng, nhưng đã kiểm soát được phần nào sát khí và hành động của bản thân.

Từ lúc bỏ đi trước cửa phòng bệnh của Haruhi, tâm trạng của bọn hắn đã vô cùng tồi tệ, Ran cũng chẳng vui vẻ gì đâu, chỉ là gã che giấu cảm xúc quá tốt thôi.

-"Anh định cho lũ đàn em không cần theo dõi con nhóc nữa, em thấy sao?" Ran đút tay vào túi, trên gương mặt vẫn chẳng biểu lộ chút điều gì, kể cả khi đó là điều mà gã đã trăn trở rất nhiều lần.

Biết là em trai gã kiểu gì cũng thuận theo ý mình, nhưng Ran vẫn có ý hỏi, như thể đó là một cách để dò đoán suy nghĩ của Rindou vậy.

-"Tch... Tùy ý anh"

Rindou khoanh tay trước ngực, đi theo bóng lưng của anh trai. Không phải là hắn muốn hỗn với Ran, mà là do tâm trạng của hắn tồi tệ đến mức chẳng thể kiểm soát nổi lời nói của mình. Ran cũng quá hiểu em trai mình, nên cũng chẳng có ý gì gọi là trách móc mà bỏ qua.

Nhưng Ran càng nghĩ lại càng khó hiểu, rốt cuộc thứ cảm xúc mà bọn hắn giành cho con bé là gì?

Yêu thì không phải, thích cũng chẳng rõ, cảm giác giống như là bọn gã đã coi con bé là một gia đình, là một phần không thể thiếu trong lối sống và thói quen. Nhưng càng về sau cái thứ đó lại càng biến chất, đến cái mức mà bản thân gã cũng không hiểu nổi.

-"Anh trai!" Rindou bất ngờ lên tiếng.

-"Hửm... Sao vậy?"

-"Chúng ta đi lượn đâu đó đi, em chưa muốn về nhà"

Ran liếc mắt xuống, nhìn cậu em trai mà mỉm cười, có vẻ như gã nhìn thấu được cảm xúc của Rindou lúc này rồi.

-"Được..."

___________________________________

Mikey nhíu mày, hắn cựa quậy một hồi rồi mới chầm chậm mở mắt. Nằm trên chiếc giường bệnh nhân mà hắn mơ màng nhớ lại mọi chuyện, phải đợi đến khi tỉnh táo hơn một chút thì hắn mới nhớ rằng, bản thân đã và đang ngủ bên cạnh giường bệnh của Haruhi để canh con bé.

Thế quái nào mà hắn lại ngủ quá giờ trưa cơ chứ!!

Nhưng Mikey cũng không vội, đường đường là được 'Mikey vô địch' trực tiếp bảo kê thì có chuyện gì chứ. Hắn thoải mái ngáp một hơi dài thì dạ giày liền réo lên, cảm thấy bụng mình trống rỗng, hắn mới xoa xoa bụng mà vén rèm phân cách tìm Haruhi.

-"Haruhiiii, có gì ăn không_ ơ??!!"

Mikey bất ngờ mở rộng mắt, với sự xuất hiện đột ngột của một người phụ nữ. Cô rất xinh đẹp, đường nét gương mặt rất giống với Haruhi, vì thế nên hắn cũng dễ dàng đoán ra mối quan hệ của hai người.

Haruhi xanh mặt nhìn thằng bạn mình, lúc nào không tỉnh lại tỉnh đúng lúc mẹ nó đến, có chết dở không chứ.

Để tránh cho mẫu hậu của mình đoán ra được Mikey là bất lương, Haruhi đã nhanh miệng giới thiệu trước, đè lên những suy đoán của mẹ.

-"À, đây là bạn của con Sano Manjirou, cậu ấy là một học sinh kiểu mẫu ở trường đấy ạ, là một học sinh ngoan"

Có cái nịt mà ngoan:)))-Haruhi

Haruhi đảo mắt qua Mikey sau câu nói, ánh mắt con bé chứa đầy sự đe dọa và uy hiếp nếu hắn ta không thừa nhận. Mikey cũng không phải người ngu ngơ đến mức không nhận ra ánh mắt của Haruhi, hắn lạnh sống lưng, thuận theo ý con bé mà gật gật đầu.

Nhận được cái đồng thuận từ Mikey, Haruhi thở phào một tiếng mà quay mặt về phía phụ huynh đáp.

-"Mẹ thấy chứ, cậu ấy rất lành và ngoan nhỉ?"

Mikey không phải bất lương.

Mikey không phải bất lương.

Mikey không phải bất lương.

Điều quan trọng nói 3 lần.

Có lẽ là vì gương mặt non nớt của hắn mà mẹ của con bé cũng không nghi ngờ nhiều, cứ thế bỏ qua mấy hành động nghễnh ngãng và cách ăn mặc đậm nét của bất lương.

Và với một bà mẹ châu á thì việc có một người bạn học giỏi rất quan trọng, nghe được con gái mình nói vậy, thì như các bậc phụ huynh khác, cô cũng rất vui vẻ mà đối đáp lại cậu, và cũng không có ý định ngăn cấm mối quan hệ của hai người.

-"Chào cháu nhé, cô là Fujiwara Kanae, mẹ của Haruhi, rất cảm ơn cháu vì đã chăm sóc con bé đêm qua"

-"Dạ, không có gì!"

Gương mặt cô tươi tắn nói với hắn, không phải cứ là người thường là cô dễ dàng cho tiếp xúc với con gái mình đâu, cốt cách và nhân phẩm phải tốt đẹp thì may ra, đó cũng lý giải phần nào, tại sao Haruhi lại quảng cáo Mikey quá lố như vậy.

Mikey cũng là lần đầu gặp phụ huynh của Haruhi nên tương đối bối rối, cậu cũng không dám hành xử lung tung, lỡ như mà bị phát hiện là bất lương thì đi cả đôi. Nhưng rất may mẹ con bé cũng không ở lại lâu, cô cũng có công việc của mình nên nhanh chóng rời đi.

-"Thôi thì hai đứa cứ nói chuyện nhé, cô có việc đi trước. Còn Haruhi nhé, lần sau mẹ cấm túc con ở nhà, đi lung tung làm gì rồi bị dính vào bất lương"

-"Ờ kìa mẹ..."

-"Không xin xỏ!!!"

Nói rồi cô liền đứng phắt dậy mà đi thẳng ra bên ngoài, đợi cho đến lúc cánh cửa phòng bệnh đóng lại thì con bé mới thở dài, nằm bẹp xuống giường với điệu bộ chán nản.

-"Aishh, ra viện cái là bị cấm túc, cái gì vậy chứ!!"

Haruhi khó chịu, lăn lộn khắp giường mà quẫy tay, đạp chân. Nhưng cũng vì con bé không kiểm soát được mà lăn ra ngoài mép giường. Haruhi nhắm mắt, tưởng như vết thương ở trên đầu sẽ một lần nữa va chạm thì một lực ở eo đã đỡ nó lên.

Haruhi giật mình quay mặt về phía sau, nhận ra người vừa đỡ mình là Mikey thì mới thả lỏng người, cùng may là hắn biết võ, phản xạ nhanh nhẹn nên con bé mới tránh được một kiếp.

Trong lúc con bé còn chưa hồi thần lại được thì Mikey, hắn ta đang đứng bất động tại chỗ, ánh mắt hiện lên nhiều phần phức tạp và khó hiểu. Mikey, hắn đang ôm trọn lấy cơ thể Haruhi bằng một tay, vài ngón vì tác động mạnh mà vén hẳn một bên vạt áo, chạm vào da thịt mềm mại của một đứa con gái. Hắn đỏ mặt, đầu óc đình trệ dừng suy nghĩ tạm thời, cơ thể cứ thế bất động tại chỗ, đến cái mức mà Haruhi cũng phải lên tiếng.

-"Này Mikey, mày thả tau ra được rồi đấy!"

Một câu nói của con bé đã thành công kéo hắn về thực tại. Nhận ra bản thân vừa có hành động thất lễ, Mikey bối rối, trong phút chốc liền không suy nghĩ mà nói ra một câu.

-"Mày tăng cân à?"

-"??!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz