ZingTruyen.biz

Tôi tưởng đó chỉ là tiểu thuyết trọng sinh bình thường [Novel/TRANS]

97

duahauahihi

Edit: Dưa Hấu

Wattpad: duahauahihi

---

"Nhân tiện, thưa ngài......ngài đã đề cập với ai đó khác về việc ngài đề nghị Lize đi chơi với tôi chưa?"

"Ta còn có thể nói với ai?"

Phải thừa nhận rằng khó có thể tưởng tượng ra vị công tước mạnh mẽ như hổ này lại đi kể chuyện cho người xung quanh về con dâu và con dâu tương lai của mình.

'Hơn nữa, là Lize đã trực tiếp đưa tôi đến Hiệu sách Millane, nên... không, không, không, họ có thể là đồng phạm.'

Tôi quan sát công tước một cách cẩn thận từ đầu đến cuối, rồi lịch sự cúi chào và rời đi.

Sau đó tôi đến gặp Lize, người lúc này đang nằm trên giường, trông còn xanh xao hơn cả tôi.

"E-Edith!"

Lize chào tôi với ánh mắt tội lỗi, đôi mắt to rưng rưng nước mắt.

Bên cạnh cô ta là Cliff, lông mày anh nhíu lại.

"Em ổn chứ, Lize?"

"Em-em ổn...... nhưng vì em...... hức...... tôi xin lỗi, tôi không lường trước được chuyện đó sẽ xảy ra."

"Ai có thể lường trước một tai nạn như vậy? Ý tôi là, nó có hơi kỳ lạ mà, phải không?"

Tôi mỉm cười, lau mồ hôi trên trán Lize bằng chiếc khăn tay bên cạnh.

Nếu có ai nhìn cô ấy, họ còn tưởng cô ấy mới là người suýt bị giết ấy chứ. Cô ta trông rất không khỏe.

'Liệu đó có phải cú sốc khi tôi suýt chết không? Chà, tôi cũng sẽ sốc nếu người đi chơi cùng mình suýt bị giết bởi một tên bám đuôi.'

Tôi quyết định rộng lượng và giả định rằng đến người bình thường còn sốc nữa là.

Nhưng tôi vẫn còn một câu hỏi.

"Lize, có phải cô là người lên kế hoạch trước để đi với tôi đến Le-Belle Marie phải không?"

"KHÔNG! Khi công tước rủ tôi đi mua sắm với cô, ý nghĩ đó chợt hiện lên trong đầu tôi, vì Le-Belle Marie là nơi duy nhất tôi biết."

"Vậy sao?"

Ánh mắt của Cliff hướng về tôi ngày càng lạnh lùng hơn.

Tuy miệng anh ta mỉm cười nhưng đôi mắt anh ta như có lớp băng mỏng.

"Có nghĩa là cô chưa từng nói cho ai biết?"

"Không bao giờ."

"Được rồi. Tôi không bị thương, và người làm điều này với tôi đã tự sát sau khi lên cơn điên, vì thế... cô cũng không nên tự trách mình nữa."

Tôi vỗ nhẹ vai Lize rồi đứng dậy.

Lize đứng dậy, vẻ mặt như đang hỏi tôi có thật sự ổn không.

"Edith......cô chắc chứ... cô có ổn không?"

"Hmm......nỗi sợ khi gần kề cái chết không biến mất ngay lập tức, nhưng với Killian ở bên cạnh.... tôi đang cố vượt qua nó."

"Hức hức...... Tôi xin lỗi."

"Lize. Đừng khóc, Lize. Cô không cần cảm thấy tội lỗi vì điều mà cô không cố ý làm. Ừm?"

Tôi nói đùa nhưng nếu Lize là thủ phạm, hoặc nếu tác giả là người đứng sau và đang theo dõi, họ sẽ hiểu được ý nghĩa đằng sau câu nói của tôi.

'Ý tôi là, cô ấy đang khóc vì lý do cá nhân.'

Khi tôi đứng dậy rời đi, Cliff trừng mắt nhìn tôi, nụ cười lịch sự biến mất.

"Cô làm như thể Lize cố tình đẩy cô vào nguy hiểm vậy."

"Tôi làm vậy khi nào?"

"Lời nói của cô, từng lời cô nói. Đó là những gì cô có thể nói với Lize, người đang run rẩy vì cảm thấy có lỗi chỉ vì việc nhỏ nhặt như cùng đi đến hiệu sách và ra về trước khi không tìm cô sao?"

Cliff, là nam chính, sẽ là hiệp sĩ bảo vệ cho Lize đến cuối cùng.

Thế nên, ngay cả trong tình huống Lize là người bị nghi ngờ, anh ta vẫn trừng mắt nhìn tôi một cách dữ dằn.

"Cliff, đừng! Xin đừng! Đừng làm vậy! Hức hức...."

Lize nắm lấy Cliff, gần như cầu xin anh ta.

Đó là cảnh tôi từ chối hiểu.

Không phải do Cliff đứng ra bảo vệ Lize, mà là phản ứng thái quá của Lize về việc này.

Như thể cô ta đang làm mọi thứ trong khả năng của mình để khiến mình trông giống nạn nhân. Hoặc cô ta thật sự biết điều gì đó và sợ hãi nó.

Nhưng tôi cần phải trả lời Cliff trước.

"Đó là tất cả những gì anh có thể nói với tôi à, Cliff? Tôi là người suýt bị giết, và đây là lần đầu tiên tôi gặp anh kể từ khi chuyện đó xảy ra, và anh vẫn chưa nói một lời nào như hỏi tôi có ổn không?"

Đôi mắt của Cliff mở to, như thể bị bất ngờ trước đòn phản công không lường trước.

Nhưng anh ta vẫn không từ bỏ.

"Hãy nhớ lại những vụ ván mà cô là nghi phạm, và Lize chưa một lần đổ lỗi cho cô!"

"Tôi cũng không trách Lize, và anh có thể nói cho Lize hoặc tôi, nhưng đấy không phải cái cớ cho sự thô lỗ của anh, Cliff!"

Chỉ khi đó Cliff mới im lặng. Tất nhiên là anh ta không xin lỗi tôi rồi.

"Tôi biết anh vẫn nghĩ tôi là người phụ nữ xấu xa trong lời đồn, nhưng tôi không có ý chống lại anh hay Lize. Lý do tôi hỏi Lize không phải là để trách cô ta, mà chỉ để tìm hiểu xem tại sao người đàn ông đó lại xuất hiện ở đó."

Ngay cả khi tôi nói điều này, Cliff vẫn không ngừng nghi ngờ và cảnh giác với tôi. Cliff ngay từ đầu đã như thế rồi.

Bề ngoài, anh ta dễ tính và hào phóng, nhưng bên trong, anh ta cảnh giác với bất kỳ ai có thể làm tổn hại đến hạnh phúc của Lize. Vì anh ta là nam chính.

Tôi phát chán Cliff và quay sang Lize.

"Lize, tôi nghĩ cô còn sốc hơn khi biết tôi suýt chết hai lần trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng đừng lo, chuyện đó sẽ không xảy ra thêm lần nữa đâu."

"Hả......?"

Lize với đôi má đẫm nước mắt bối rối nhìn tôi. Cliff nhìn tôi đầy đề phòng, chờ xem tôi còn nói gì làm tổn thương cô ta.

Nhưng tôi chỉ đơn giản đưa ra dự đoán của mình.

"Chỉ là, thật vô lý khi chuyện này xảy ra thường xuyên như vậy."

Tôi không biết tác giả còn bao nhiêu sức mạnh còn có thể kiểm soát thế giới này.

"Nên đừng lo lắng quá nhiều, hãy chăm sóc bản thân nhiều hơn, Lize. Cô đang khiến Cliff lo lắng đó."

"Ừ...... cảm ơn, Edith. Cảm ơn cô."

Lize lau má và mỉm cười yếu ớt.

Vâng, cô ta rất đẹp khi cô ta cười.

Vậy nên hãy cứ mỉm cười như một thiên thần như thế và ở yên đó nhé. Làm ơn.

***

Vụ tôi suýt bị giết bởi Fred Sicily được chôn vùi êm đềm nhờ sự nỗ lực làm việc của Killian.

Dường như, cơn thịnh nộ của Fred trong tù trước khi chết đã khiến tử tước Sicily nhanh chóng bịt miệng những người lính canh phòng giam của anh ta.

Chưa đầy hai ngày kể từ khi Fred trở thành cơn đau đầu của gia đình vì Edith, tử tước Sicily cho rằng Fred lại lầm đường lỡ bước một lần nữa, nên đã trả tiền cho bính lính để bịt miệng họ.

'Ồ, ông ta không sai.'

Tử tước Sicily khó có thể khóc than cho cái chết của con trai mình, vì nếu tin tức này lọt ra ngoài, nó sẽ gây tổn hại cho ông ta nhiều hơn là cho nhà Ludwing.

Có lẽ ông ta nghĩ con trai ông ta chết là điều tốt.

'Thật tiếc khi không thể tìm ra Fred đã nghe lỏm được từ ai.'

Lize có khả năng là nghi phạm nhất, nhưng vì có sự nhúng tay từ tác giả, nên danh sách nghi phạm lại tăng lên.

Không chỉ Bá tước Sinclair hay Bá tước Riegelhoff luôn bị nghi ngờ.

Khi nhớ đến những cô gái trẻ đã trừng mắt nhìn tôi trong buổi vũ hội, tôi không thể đếm bằng tay số người muốn tôi chết.

Có lẽ tác giả đã làm nó giống như một ảo giác trong tai Fred Sicily.

Trong khi những suy đoán về ai có thể đã mật bí ví trí của tôi ngày càng gia tăng, tình tiết thay đổi một cách chóng mặt.

Bá tước Riegelhoff, người đã công khai thể hiện sự ủng hộ của mình đối với đại công tước Langston tại vũ hội Quốc khánh, đã thể hiện quan điểm chống lại đế quốc và không còn là đồng minh với công tước Ludwing. Bây giờ bá tước Riegelhoff là đại diện của phe Langston.

Ông ta bắt đầu chống lại Công tước Ludwig, người là đối tác kinh doanh có mối quan hệ chặt chẽ với ông ta.

'Sự kiện sắp diễn ra.'

Trong cuộc đối đầu của mình với Công tước Ludwig, Bá tước Riegelhoff đã vượt qua con sông không thể quay lại.

'Đó là chuyến tàu đến địa ngục không khứ hồi.'

Các người cứ sống cuộc đời ngắn ngủi với đam mê đó đi, tôi không muốn cùng lên chuyến tàu đó đâu.

Nhưng ý chí của tôi không ảnh hưởng gì đến dòng chảy câu chuyện.

Một lá thư với điềm báo chẳng lành, giống như vé tàu hạng nhất đến địa ngục đã được gửi đến trong đêm đó.

'C-c-cái gì vậy?!'

Tôi bị đánh thức sau giấc ngủ chập chờn bởi một tiếng động lạ cộc, cộc, cộc, và tôi không thể tin nổi khi nhìn thấy một bóng đen bên ngoài cửa sổ của tôi và đẩy thứ gì đó qua khung cửa sổ rồi biến mất.

'Có tình tiết như vậy trong truyện gốc không?'

Tôi nhớ lại câu chuyện gốc và nhận ra hẳn đã từng có tình tiết như này.

'Có lẽ đó là lá thư của Shane gửi cho Edith...'

Tôi đã nhìn thấy nó trong giấc mơ của mình.

Lá thư của Shane vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi khi hắn ta gửi cho tôi một thiết bị lạ để lắp ở cửa sau của dinh thự.

Đó là một lá thư không chút mảy may quan tâm gì đến sức khỏe của em gái anh ta.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi từ từ bước tới cửa sổ và nhặt lá thư trên sàn lên.

Tôi xé phong bì mà không dùng dao và rút lá thư bên trong ra.

– Sớm muộn gì mày sẽ bị nhà Ludwig bỏ rơi.

Tất cả là do mày không hoàn thành tròn trách nhiệm của mình và phản bội lại gia đình, nhưng mày vẫn là thành viên của Riegelhoff, và tao sẽ cho mày cơ hội cuối.

Nếu mày muốn quay lại làm Edith Riegelhoff, hãy treo một dải ruy băng màu vàng lên cửa sổ.

Cái chết là số phận duy nhất dành cho kẻ không hối cải.

Không rõ người gửi thư là ai, nhưng đọc thôi cũng biết ai gửi.

"Chắc chắn là Shane theo lệnh của Bá tước Riegelhoff."

Từng dòng, từng chữ trong bức thư đều đầy dối trá, giả dối và lừa gạt.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz