ZingTruyen.biz

Tnt Longfic Thieu Nien Me An Luc

Bảy người cùng với Liễu tướng quân vốn là muốn ra ngoài đi dạo, vừa bước ra khỏi cổng lớn của tửu lầu Huyên Nhã, liền nghe thấy âm thanh ồn ào ở phía bên kia.

Thính lực của bọn họ cực cao, cho dù cách khá xa, bọn họ vẫn có thể nghe thấy đám người kia đang nói gì.

Mã Gia Kỳ cau mày: "Bên kia có người ngất?"

"Ta đi xem thử." Thân là một y giả, phản ứng đầu tiên của Trương Chân Nguyên khi nghe thấy có người ngất xỉu, chính là lập tức đi xem thử.

Vừa dứt lời, Trương Chân Nguyên ngay tức lập xoay người đi tới, sáu người còn lại sau khi trao đổi ánh mắt, cũng theo sát phía sau Trương Chân Nguyên.

Lúc Trương Chân Nguyên đi tới, liền phát hiện một bóng dáng mảnh mai đang nằm bên đó, rẩ rõ ràng là một nữ tử. Người vây xung quanh đa số đều là nam tử, cũng có lẽ bởi vì nam nữ khác biệt, chỉ có một nam tử yếu ớt đỡ nàng dậy.

"Ta là đại phu, các người nhường đường một chút."

Đám người xung quanh nghe thấy một giọng nói ôn hòa, quay đầu lại nhìn, liền nhận ra đây là Trương đại nhân của Đốc Tra Ti. Tuy rằng bọn họ rất ngạc nhiên vì Trương đại nhân tới nhanh như vậy, huống hồ cư nhiên còn là đại phu?

Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy còn có các vị đại nhân khác của Đốc Tra Ti cũng sang đấy, bèn nhao nhao nhường ra một lối đi.

Trương Chân Nguyên ngồi xổm xuống, thăm dò thử mạch đập của nữ tử, lông mày nhất thời nhíu lại.

Hạ Tuấn Lâm lên tiếng hỏi: "Trương ca, nàng thế nào rồi?"

Lúc này, sáu người đã đến phía sau Trương Chân Nguyên.

"Mạch tượng vô cùng yếu ớt, phải nhanh chóng chữa trị." Trương Chân Nguyên vừa nói, vừa quay đầu nhìn Tống Á Hiên: "Không kịp đưa đến y quán, Tống huynh, đưa đến tửu lầu Huyên Nhã của huynh được không?"

Tống Á Hiên gật đầu: "Đương nhiên là được, Trương huynh, huynh đợi một lát, ta đi gọi một nữ tử đến."

Dứt lời, Tống Á Hiên xoay người rời đi.

Không bao lâu sau, liền có một nữ tử đi đến cùng y.

Dưới tay Tống Á Hiên có không ít người, trong đó đương nhiên là có nữ tử.

Nữ tử này rõ ràng là có nền tảng võ công, thập phần ung dung ôm nữ tử đã ngất kia lên, trực tiếp ôm nàng vào trong tửu lầu Huyên Nhã.

Trương Chân Nguyên vội vã theo sao.

Sáu người còn lại cùng với Liễu tướng quân cho giải tán các bách tính đứng vây xem, sau đó, cũng quay về tửu lầu Huyên Nhã.

Trong tửu lầu Huyên Nhã, các tướng sĩ đa số đều đã uống đến say bí tỉ, bởi vì các tướng sĩ này đều là thô hán tử, đều vô cùng tùy ý. Trước mắt, đều ôm bình rượu nằm ngoắt nga ngoắt ngoéo cả trên bàn lẫn dưới đất.

Còn về nữ tử và Trương Chân Nguyên, đoán chừng là đã lên trên lầu.

Liễu tướng quân có chút ngại ngùng sờ đầu, nói với Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên: "Xin lỗi, vi tướng lập tức gọi bọn họ dậy..."

"Không cần đâu, cứ để bọn họ ngủ đi." Tống Á Hiên vẫy vẫy chiếc quạt gấp trong tay mình.

Đinh Trình Hâm đề nghị: "Nếu Trương ca đã đi lên phía trên để chữa trị, chúng ta không cần phải đi làm phiền nữa, cứ đợi ở bên dưới một lát đi."

Những người còn lại gật đầu, biểu thị đồng ý.

Vừa đợi, liền trực tiếp đợi hết một canh giờ.

Trong đại sảnh lầu một đã có tiếng ngáy vang lên khắp nơi, Liễu tướng quân nghe đến mặt đỏ tai hồng. Nhưng mà, hắn cẩn thận quan sát, trên mặt của sáu người kia không có một chút khinh thường nào, thậm chí, Tống Á Hiên còn cho người mang chăn đến, đắp lên người chúng tướng sĩ.

Đồ vật bên trong tửu lầu Huyên Nhã đều là những món tốt nhất, Liễu tướng quân tuy nói cũng là một người thô lỗ, nhưng cũng có thể nhìn ra, những tấm chăn này trông không hề rẻ, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với đệm chăn trong nhà hắn.

Không ngờ rằng, lại trực tiếp đưa cho tướng sĩ dưới tay hắn dùng, nội tâm của hắn cảm kích không thôi.

Đương nhiên, kinh ngạc nhất vẫn phải nhắc đến bốn người ngoại trừ Mã Gia Kỳ kia.

Quen biết đã sắp được một tháng, bọn họ sâu sắc hiểu được Tống Á Hiên có bao nhiêu keo kiệt, vậy mà lại nỡ lấy ra đệm chăn tốt như vậy? Còn trực tiếp trải ra đất nữa chứ!

Lại thêm, trên mặt đất còn có rất nhiều vụn đồ ăn thức uống rơi đầy ra đất trong lúc mọi người ăn ăn uống uống.

Loại vải này, một khi nhuốm phải những thứ kia, thì chỉ có thể đợi để thiêu hủy đi thôi.

Hạ Tuấn Lâm trêu chọc: "Hóa ra, Tống huynh cũng có lúc hào phóng như vậy."

"Ai nói ta không đau lòng?" Tống Á Hiên trợn trắng mắt, sau đó nhìn về những tấm đệm chăn kia, nắm chặt quạt gấp trong tay, dáng vẻ một mặt đau lòng.

"Không thả đứa nhỏ thì làm sao bắt được sói*, bổn công tử nghe nói lần tiến cống sau, có cả cống bố."

*舍不下孩子套不着狼:ý nói là muốn thực hiện được mục đích thì phải chịu bỏ ra một cái giá thì mới thu về được. Tui không biết câu thành/tục ngữ nào trong tiếng việt thể hiện rõ được câu nào nên đành dịch word by word ý.

Năm người: ...

Liễu tương quân đột nhiên mất đi sự cảm động: ...

Hóa ra không phải y không hề đau lòng, mà là đã có cái chủ ý này rồi.

Cống bố, hay còn gọi là gấm kim cẩm, nghe nói toàn bộ được được làm bằng sợi vàng, lại mỏng như cánh ve sầu, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, có thể khúc xạ ra những ánh sáng lấp lánh không giống nhau, là thứ chỉ Lân Quốc mới có.

Loại vải này, chế tạo phức tạp, có thể nói là ngàn vàng khó có được, Lân Quốc cũng chỉ có thân là quân vương và hoàng hậu thì mới có thể sử dụng.

Nhóm người biểu thị, cạn lời với cái tên mê của này.

Vẫn là uống rượu thôi.

Một canh giờ trôi qua, Trương Chân Nguyên cuối cùng cũng từ trên lầu đi xuống.

Chỉ thấy, sau khi y rửa tay xong lại lần nữa ngồi xuống, Trương Chân Nguyên thở dài một hơi, nhìn Tống Á Hiên, nói: "Ta đói rồi, huynh có thể cho người làm ít thức ăn không?"

Tống Á Hiên: ?

"Không phải huynh vừa mới ăn no xong à?" Tống Á Hiên không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa vừa rồi hắn nhìn thấy, Trương Chân Nguyên ăn rất nhiều! Tuy rằng chữa bệnh sẽ mệt mỏi, nhưng mà chỉ có một canh giờ thôi mà, làm gì có chuyện đói nhanh như vậy chứ!

Đinh Trình Hâm khẽ ho một tiếng: "Cái đó, Trương ca quả thật là đói rất nhanh." Trước đó là bởi vì phải tra án, tình huống đặc biệt, Trương Chân Nguyên mới nhịn không nói mà thôi, vậy nên mọi người đều không biết.

Tống Á Hiên: ... ...

Hết cách, chỉ có thể phân phó người đi làm thức ăn.

Trương Chân Nguyên lúc này mới nói đến nữ tử trên lầu.

"Nàng bị thương rất nặng," Trương Chân Nguyên thấp giọng, "Trên người có rất nhiều vết thương do đao chém, hai chân bị mài mòn nghiêm trọng, vì vậy ta đoán, nàng đang bị người truy sát."

"Truy sát? !" Nhóm người hít ngược một hơi khí lạnh.

Là ai?

"Nhưng mà ta nhìn ra được, vết thương trên người nàng đã từng được xử lý đơn giản. Hơn nữa..."

Nói rồi, Trương Chân Nguyên nâng tay lên, ống tay áo rộng lớn tụt xuống, bọn họ lúc này mới phát hiện, trong tay y còn có một chiếc hộp thổ cẩm to bằng nắm tay.

"Vật này, được nàng khâu vào bên trong nội trắc y phục* của nàng, là do nữ thủ hạ của Á Hiên phát hiện ra."

*衣服的内侧: nội trắc y phục: lớp áo trong của đồ cổ trang. Có thể xem như là nội y của phụ nữ thời xưa.

Hộp thổ cẩm này rất nhỏ rất bình thường, chỉ có trên nắp hộp có một chữ "Liêu".

Trong mắt Hạ Tuấn Lâm thoáng qua tia kinh ngạc.

"Liêu?"

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hạ Tuấn Lâm.

Lưu Diệu Văn hỏi: "Huynh biết?"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu: "Không sai, mọi người có từng nghe nói, Tuyền Châu Liêu Gia Bảo?"

"Ta biết," Nghiêm Hạo Tường nhàn nhạt nói "Lúc ta lang bạt giang hồ, từng đi qua Tuyền Châu, biết được nơi đó có một Liêu Gia Bảo, chỉ là ... Tuyền Châu cách xa nơi này, vô cùng xa."

Hạ Tuấn Lâm gật đầu: "Không sai, Tuyền Châu nơi này, ra roi thúc ngựa, cũng phải mất bảy tám ngày đi đường."

Tống Á Hiên không hiểu: "Vậy thì tại sao nàng lại chạy một quãng đường xa đến như vậy để tới đây? Hơn nữa còn gặp phải truy sát?"

Mã Gia Kỳ cau mày, cũng nói: "Nàng và Liêu Gia Bảo có quan hệ gì?"

Đinh Trình Hâm trầm giọng: "Có khi nào, nàng chính là người của Liêu Gia Bảo? Vậy thì người truy sát nàng lại là ai?"

Hạ Tuấn Lâm suy nghĩ một chút: "Cũng có thể là như vậy, nhưng cũng có khả năng là đã trộm đồ của Liêu Gia Bảo?"

Những người khác đồng ý, điều này cũng có khả năng. Chiếc hộp rõ ràng là đồ của Liêu Gia Bảo, nhưng mà cụ thể, vẫn phải đợi nữ tử kia tỉnh lại.

"Nhưng mà, điều ta càng tò mò hơn là," Lưu Diệu Văn sờ kết cấu chữ "Liêu" khắc trên nắp hộp, nói, "Bên trong cái hộp này, rốt cuộc là vật gì?"

Tống Á Hiên nhướn mày: "Mở ra xem thử không phải là biết rồi sao?"

Trương Chân Nguyên lắc đầu: "Không được, không mở được."

"Ừm, đúng thật, có khóa." Lúc nói chuyện, ngón tay Lưu Diệu Văn khẩy khẩy cái khóa nhỏ trước hộp.

"Vậy thì phải xem ta rồi, đưa cái hộp cho ta." Hạ Tuấn Lâm cười híp mắt vươn tay, một tay khác rút cái trâm trên đầu ra.

"Được." Lưu Diệu Văn vươn tay muốn đưa cho Hạ Tuấn Lâm.

Nhưng chiếc hộp còn chưa nằm vào trong tay Hạ Tuấn Lâm, Mã Gia Kỳ lại đột nhiên giữ chặt tay của Lưu Diệu Văn.

"Phong Vương?" Lưu Diệu Văn kinh ngạc nhìn y.

"Chiếc hộp này chắc hẳn rất quan trọng với nữ tử kia," Mã Gia Kỳ giải thích, "Chúng ta không nên trực tiếp mở ra xem."

"Vương Gia nói đúng," Đinh Trình Hâm tỏ vẻ đồng ý, "Cũng có thể, đây là đồ riêng trong khuê phòng của nữ tử kia, chúng ta mở ra xem, quả thật không hợp lễ tiết. Vẫn là đợi nàng tỉnh lại, thông qua sự đồng ý của nàng lại mở ra xem cũng không muộn."

"Được thôi, vậy Trương huynh, nữ tử kia bao giờ thì tỉnh lại?" Lưu Diệu Văn nhìn Trương Chân Nguyên.

Trương Chân Nguyên: "Muộn nhất là tối nay."

"Chậc, chậm vậy à?"

Trương Chân Nguyên cười: "Nữ tử này thương thế rất nghiêm trọng, nếu như không phải là ta, đổi thành một người khác, nói ít thì cũng phải cần tới ba ngày mới có thể tỉnh lại được."

"Xem ra nàng bị thương thật sự rất nặng." Mã Gia Kỳ cau mày.

Trương Chân Nguyên gật đầu.

Đinh Trình Hâm: "Nếu đã như vậy, vậy thì cứ đợi đến tối đi."

Chỉ là lúc này cũng chỉ mới qua giờ Ngọ (11 giờ - 13 giờ), bọn họ cũng không thể nào ngây ngốc đợi ở đây.

Lục soát trong thành vẫn phải tiếp tục, chẳng qua, chuyện tra xét trước mắt có thể giao cho những người khác của Đốc Tra Ti đi làm, bọn họ thỉnh thoảng đổi một người đi tra xem là được. Nghiêm Hạo Tường xin chỉ thị đi Tàng Tông Các của Đốc Tra Ti, Lưu Diệu Văn vậy mà cũng đi theo cùng.

Những người còn lại, Tống Á Hiên chạy đi xem sổ sách, còn có Mã Gia Kỳ, là người rời đi trước chuẩn bị đến phủ Thái Sư lần nữa.

Còn lại ba người, cũng rời khỏi tửu lầu Huyên Nhã, đi loanh quanh trong đô thành. Tuy nói là đi loanh quanh, nhưng mà bọn họ cũng chú ý xem có bóng dáng của Đường Sinh Hoa hay không.

Còn về nữ tử, nữ thủ hạ kia của Tống Á Hiên ở đó canh giữ, vậy nên không cần phải lo lắng.

Lại nói, Tống Á Hiên cũng ở trong tửu lầu Huyên Nhã.

Cái hộp thổ cẩm nhỏ kia, đương nhiên cũng là để lại trong tay của Tống Á Hiên.

Mãi cho đến buổi tối, Tống Á Hiên kiểm kê xong sổ sách, liền mang theo chiếc hộ đi đến phòng của nữ tử.

"Công tử, vẫn chưa tỉnh."

Cửa phòng mở ra, nữ thủ hạ cúi đầu cung kính nói.

"Được rồi," Tống Á Hiên phân phó, "Ngươi nhớ phải xem chừng nàng cho tốt, tỉnh lại liền cho người đến báo cho ta."

"Thuộc hạ đã biết, công tử yên tâm."

Tống Á Hiên gật đầu, bèn quay người rời đi.

Căn phòng phía sau lần nữa khép lại, Tống Á Hiên đang chuẩn bị lên lầu, đột nhiên, y với đôi tai nhạy bén bỗng nhiên nghe thấy từ trong phòng truyền đến một tiếng "phịch" ngột ngạt.

Bước chân ngừng lại, Tống Á Hiên lập tức quay đầu, nhanh chóng đi về phía căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz