ZingTruyen.Asia

TINH LẠC NGƯNG THÀNH ĐƯỜNG (Quyển 2) - Nhất Độ Quân Hoa

Chương 238

Saitoh_Takako

Thiên giới, Thanh Hành quân dẫn theo Tiểu Hồ Tuy, do Man Man dẫn đường, rời khỏi Cùng Tang, đi thẳng tới Yêu tộc.

Man Man còn không hiểu rõ Dạ Đàm sao?

Nó dẫn hai người, thẳng đến Tân Phân quán. Hai người một chim trực tiếp xông vào phòng, liền bắt gặp Huyền Thương quân đang ăn cỏ. Tiểu Hồ Tuy vừa nhìn thấy, hai hàng lệ nóng lập tức chảy xuống: "Quân thượng, ta chỉ biết người thanh liêm, trên người không mang vật dư thừa. Nhưng tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới, người mới hạ phàm gần một ngày, mà đã nghèo túng tới mức ăn cỏ rồi!"

Nàng nước mắt lưng tròng, Huyền Thương quân bị nghẹn nhánh cỏ này trong cổ họng, nhất thời ngay cả nuốt cũng vô cùng khó khăn.

—— ngươi có thể đừng thành thật như vậy hay không?

Thanh Hành quân vội đưa một ly nước ấm cho huynh trưởng, cũng đúng lúc này, hắn phát hiện huynh trưởng đang ngồi đối diện với Triều Phong.

"Triều Phong!" Thanh Hành quân rút pháp bảo Kinh Hồng ra, "Ngươi lại có thể trốn đến nơi này á!"

Hắn như đối diện cường địch, Huyền Thương quân nói: "Được rồi. Bản thân hắn bị trọng thương, lại không có ma khí điều dưỡng, hiện giờ vô cùng suy yếu, đệ không cần phải sử dụng pháp bảo cũng có thể bắt được."

Bên cạnh, Hồ Tuy lập tức nêu ý kiến: "Quân thượng, tuy rằng người xông ra khỏi Thiên giới là phạm vào đại tội, nhưng nếu có thể bắt hoàng tử Ma tộc này trở về Thiên giới. Dùng hắn hướng bệ hạ tranh công, bệ hạ chắc chắn sẽ rất vui vẻ hài lòng, xá tội cho người!"

Này con mẹ nó thực sự là ý kiến hay! Triều Phong một mặt bất đắc dĩ, hỏi: "Tiểu thảo tinh này là ai? Từ đâu chui ra thế?"

Hồ Tuy cả giận nói: "Ngươi mới là tiểu thảo tinh đó! Ta là tiên nga bên cạnh công chúa, người của Ngũ Tân tộc, tên là Hồ Tuy!"

Triều Phong bịt mũi lại: "Thảo nào vừa bước vào đã ngửi thấy một cỗ mùi rau thơm rồi."

Thanh Hành quân nói: "Huynh trưởng, Hồ Tuy nói rất đúng đó. Chỉ cần huynh bắt hắn về, ở trước mặt chư thần đều xem như là có một lời giải thích. Phụ thần nói không chừng có thể bỏ qua chuyện cũ!"

Huyền Thương quân trầm giọng nói: "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, còn gì là đạo quân tử nữa? Đệ hiện giờ hẳn nên ở Cùng Tang đốc chiến, sao lại xuất hiện ở đây?"

Thanh Hành quân vội nói: "Sau khi huynh trưởng rời đi, Thiên giới chấn động. Đệ làm sao còn có thể an tâm ở lại Cùng Tang chứ?"

Huyền Thương quân thở dài một tiếng, nói: "Đệ vẫn dễ bị kích động như thế. Viễn Tụ, đệ có biết vì sao ta phải phái Quang Thiên đến bên cạnh đệ không?"

Thanh Hành quân nói: "Đệ không biết. Đệ chỉ muốn huynh trưởng bình yên vô sự mà trở về Thiên giới thôi!"

Huyền Thương quân tỏ ý bảo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, còn chưa kịp nói tiếp, Triều Phong bên cạnh đã lên tiếng: "Lai lịch và tu vi của Quang Thiên, rất có thể sẽ thế chỗ Nhị Lang thần, bảo hộ cho Thiếu Điển thị. Thiếu Điển Hữu Cầm cắt cử hắn cho ngươi, chính là có ý để ngươi kế thừa ngôi vị Thái tử. Có vậy thôi mà cũng không hiểu à?"

Thanh Hành quân sửng sốt. Huyền Thương quân nói lời sâu xa: "Thần tộc không thể nào chấp nhận Dạ Đàm. Ta cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng chỉ có thể đưa ra lựa chọn. Nhưng ta từ nhỏ đã chịu ơn sinh dưỡng của Thiên giới, tuyệt đối không cô phụ. Bất kể Thần tộc là ai tại vị, cứ hễ có yêu cầu gì, ta nhất định sẽ cống hiến suốt đời."

"Huynh đang nói cái gì vậy? !" Thanh Hành quân lần đầu tiên lớn tiếng rít gào ở trước mặt hắn, "Cả Thần tộc đều muốn huynh làm Thái tử! Đệ thì tính là gì? ! Chẳng phải huynh lo lắng cho Thanh Quỳ giả đó sao? Huynh nhận đại vị của huynh, đệ cũng có thể cưới nàng! Đệ cũng sẽ khiến nàng không lo cơm áo, bình an hỉ nhạc!"

Hắn vừa nói ra lời này, trong phòng liền một mảnh tĩnh mịch. Ngay cả Triều Phong cũng sửng sốt.

Hồi lâu, Huyền Thương quân hỏi: "Đệ nói cái gì?" Sắc mặt hắn chưa thay đổi, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa vài phần hoài nghi.

Thanh Hành quân đỏ mắt, đang định nói chuyện, đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra. Dạ Đàm buộc một cái tạp dề nhỏ, nói: "Ăn bánh. . . . . . ách, bánh bao xanh thôi nào!" Nàng vừa mới tiến đến, Hồ Tuy liền mạnh bổ nhào tới: "Công chúa!"

Dạ Đàm đón lấy nàng, cảm động đến nước mắt sắp chảy xuống: "Rau của ta! Sao ngươi không đến sớm hơn một chút! Nếu ngươi đến sớm hơn một chút, ta, ta. . . . . ." Nàng suy nghĩ nửa ngày, chưa biết nói gì tiếp, chỉ bưng bát tới trước mặt Huyền Thương quân.

Huyền Thương quân nhận thấy sự ấp úng lúc nãy, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"

Dạ Đàm xoa xoa hai tay, từ từ mở nắp ra. Mọi người hạ tầm mắt xuống, thấy một bát. . . . . . cháo lỏng màu xanh? Huyền Thương quân cầm muỗng khuấy khuấy, lại ngẩng đầu nhìn Dạ Đàm. Dạ Đàm vặn vẹo ngón tay, nói: "Người ta muốn tự tay làm cho chàng vài cái bánh bao xanh ấy mà. Tỷ tỷ nói bánh bao xanh đều phải hấp. Ta thì nghĩ là, đem hết bánh bao xanh đi hấp lên, vậy có gì đặc biệt đâu đúng không?"

Huyền Thương quân một mặt bất đắc dĩ: "Cho nên nàng đem chúng đi luộc hết sao?" Còn nấu lỏng hết tất cả nữa chứ.

Dạ Đàm một mặt chột dạ, nửa ngày mới nói: "Ừ."

Ôi trời. Huyền Thương quân cầm lấy muỗng, bên ngoài Thanh Quỳ bước vào, nàng đem bánh bao xanh đã hấp xong đặt lên bàn. Bánh bao xanh nàng làm màu sắc bóng loáng, mùi thơm phảng phất. Cắn nhẹ một miếng liền mềm dẻo mà run lên.

So với "canh" xanh của Dạ Đàm có thể nói là một trời một vực.

Nàng nhịn cười bày bánh bao xanh tới trước mặt Huyền Thương quân, nói: "Dạ Đàm đặc biệt căn dặn, nói là quân thượng ăn chay. Những chiếc bánh bao xanh này đều là nhân đậu. Mời quân thượng dùng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia