ZingTruyen.biz

Tình địch biến thành mèo của tôi rồi làm sao đây, online chờ gấp!

Chương 66

Mojito137

Đường Tống khó hiểu nhướn mày: " Hiểu lầm? Em hiểu lầm chuyện gì?"

Hạ Thường Chu vội nói: " Anh và Tần Hãn chỉ đang đùa giỡn cù lét nhau thôi, tuyệt đối không như cậu tưởng lầm hai thằng con trai chơi gay đã vậy còn trơ trẽn ôm ấp khoe ân ái giữa chốn thanh thiên bạch nhật đâu!"

Đường Tống: "....."

Vẻ mặt Đường Tống trông càng nghi hoặc: " Ai nói là em nghĩ vậy? Anh nhột à?"

Khóe miệng Hạ Thường Chu giật giật: " Nhưng rõ ràng biểu cảm vừa nãy của cậu nói anh biết rằng cậu đang nghĩ vậy!" Nói xong, Hạ Thường Chu mới phản ứng lại: " Anh nhột hồi nào! Lời anh nói là thật! Không hề nhột!"

Đường Tống trầm ngâm nói: " Biểu cảm khi nãy của em như thế nào?"

Hạ Thường Chu buồn bực nói: " Biểu cảm khi nãy của cậu rõ ràng kiểu " Hay cho một đôi cẩu nam nam!"!

Đường Tống: "....."

Đường Tống quay đầu liếc sang Tần Hãn, chỉ thấy vẻ mặt của Tần Hãn cực kì bình thản, không hề gấp gáp hoảng loạn như Hạ Thường Chu, đôi mắt sâu trầm tĩnh như giếng cổ, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Lại nhìn sang Hạ Thường Chu đang nóng ruột muốn giải thích, Đường Tống cuối cùng cũng mỉm cười: " Yên tâm đi, em không hiểu lầm, anh cũng không cần giải thích."

Hạ Thường Chu thở phào nhẹ nhõm.

"...Với cả, không phải hai người là anh em họ sao, quan hệ tốt là chuyện bình thường." Đường Tống cười tiếp tục nói hết câu.

Hạ Thường Chu đơ người, mãi lúc sau hắn mới nhớ đến chuyện này, lúc trước vì để giải thích với Đường Tống nguyên nhân Tần Hãn chuyển đến ở chung, hắn bịa đại lí do Tần Hãn là em họ hắn.

Thế là hắn vội gật đầu như gà mổ thóc: " Đúng đúng đúng!"

".... Khoan đã, không đúng," Hạ Thường Chu đột nhiên nhớ ra một chuyện, " Không phải cậu được nghỉ lễ nên về nhà rồi sao? Sao lại quay lại?"

Đường Tống dừng giây lát rồi nói: " Em nói với ba mẹ em dự định sẽ thi lên nghiên cứu sinh, kì nghỉ lễ sau em sẽ không về nhà, em phải ở lại trường ôn tập chuẩn bị cho kì thi."

" Cậu muốn thi lên nghiên cứu sinh?" Hạ Thường Chu khựng lại, " Lúc trước đâu có nghe cậu nói gì?"

" Ừm, em mới đưa ra quyết định gần đây," Đường Tống cụp mắt, " Dù sao thành tích của em vẫn luôn khá tốt, tuy bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị ôn tập thi nghiên cứu sinh nhưng có lẽ vẫn kịp..."

" Ồ, vậy sao, vậy cố lên nhé," Hạ Thường Chu biết thành tích của Đường Tống rất tốt, hầu như năm nào cũng được nhận học bổng, " Vậy cậu về sớm sao không nói với anh một tiếng?" Tuy Hạ Thường Chu rất vui vì được ăn Tết cùng Đường Tống, nhưng vừa nghĩ đến chuyện của Cẩu Thặng và Tần Hãn, hắn lại hơi lo sợ chuyện sẽ bị bại lộ, dù sao Đường Tống thông minh như vậy, lỡ --- không cẩn thận bị lộ thì phải làm sao?

" Mấy ngày trước trong nhà bận nhiều việc nên không có thời gian gọi điện cho anh," Đường Tống bình thản nói, " Dù gì quay về rồi nói với anh cũng như nhau, anh cũng không bạn gái, có gì bất tiện chứ?"

" Anh đương nhiên không có bạn gái!" Hạ Thường Chu vội nói, lại theo bản năng liếc Tần Hãn một cái.

" Vậy đấy," Đường Tống cười, " Đúng rồi, lát nữa em còn có chút chuyện, không về cùng hai người đâu, hai người đi trước đi."

" Chuyện gì thế?" Hạ Thường Chu nhất thời tò mò, hóng hớt tiếp lời.

" Thật ra cũng không có gì," Vẻ mặt Đường Tống có chút bất lực, cậu chỉ trạm xe buýt cách đó không xa, " Mẹ em nghe bạn bè nói thành phố D có vị đại sư rất linh, tên Bán Tiên gì gì đấy, thế là mẹ em hỏi xin bạn của mẹ địa chỉ đại sư, bảo em đi tìm đại sư đó... Nhân tiện xem thử đường tình duyên của em, ở nhà mẹ cứ suốt ngày càm ràm khi nào em mới dẫn bạn gái về."

" Ồ, ra là vậy," Hạ Thường Chu gật đầu, nhưng ngay sau đó hắn đột nhiên nhớ ra: " Ủa? Cậu gay mà còn muốn tìm bạn gái á?!" Bởi vì quá ngạc nhiên nên giọng của hắn hơi lớn, khiến những người xung quanh liếc nhìn, thế là Hạ Thường Chu vội ho lụ khụ hai tiếng hắng giọng.

Khóe miệng Đường Tống giật giật, nói: " Không phải em muốn tìm, là mẹ em nghĩ em muốn tìm."

" Khụ khụ," Hạ Thường Chu ngượng ngùng thả tay che miệng xuống, hắng giọng, " Chia buồn với cậu, dù sao sớm muộn cũng phải đối mặt với chuyện này... Khoan đã, đại sư? Đại sư rất linh?!" Hắn lập tức quay đầu nhìn Tần Hãn, ánh mắt ngập tràn hy vọng!

Tần Hãn hơi nhướn mày, nhưng trên mặt lại không thể hiện cảm xúc gì.

" Biết đâu được đấy, em nghĩ tám phần là lừa đảo," Đường Tống nhún vai, " Nghe nói đại sư kia một ngày chỉ bói ba quẻ thôi, không những vậy còn phải hẹn trước một tháng, mẹ em đã nhờ bạn hẹn trước giùm em rồi, nếu em không đi, mẹ em kiểu gì cũng biết, lúc đó lại gọi điện càm ràm em nữa."

" Một ngày ba quẻ, nghe có vẻ không giống lừa đảo, nếu là lừa đảo thì chắc chắn phải càng nhiều càng tốt," Hạ Thường Chu nhìn Tần Hãn, sau đó quay đầu nói với Đường Tống, " Hôm nay cậu xem xong tiện thể đặt lịch hẹn trước dùm anh luôn nhé?"

Đường Tống nghi ngờ nhìn Hạ Thường Chu: " Anh tin mấy thứ này từ khi nào vậy?"

" Chỉ là tò mò thôi," Hạ Thường Chu nói, " Dù sao đây cũng là truyền thống văn hóa nước mình mà, bói chuẩn hay không cũng không sao, coi như đang quyên góp tiền đi."

" Được, em hẹn trước giúp anh thử xem sao," Đường Tống cũng không hỏi gì thêm, cậu cúi đầu nhìn đồng hồ, " Sắp đến giờ rồi, em đi bắt xe buýt đây, đi trước nhé."

Nhìn Đường Tống đi đến trạm xe buýt, Hạ Thường Chu đến bên cạnh Tần Hãn, hưng phấn nói: " Không chừng có thể tìm ra cách giải quyết vấn đề của... cậu và Cẩu Thặng rồi!" Bởi vì hai người vẫn đang ở trên đường, có rất nhiều người qua lại, Hạ Thường Chu chưa nói hết câu, nhưng khi hắn vừa thốt ra cái tên Cẩu Thặng, vẫn có một vài người quay sang liếc nhìn hắn.

Tần Hãn nhẹ nhàng ồ một tiếng, vẻ mặt không biết là đang vui hay buồn.

" Sao cậu không phấn khích chút nào vậy?" Hạ Thường Chu chọc chọc lồng ngực Tần Hãn, " Nói không chừng chuyện này sắp được giải quyết rồi đó."

"... Em rất phấn khích." Tần Hãn nói.

" Lừa ai vậy, mặt cậu rõ ràng trông đâu có phấn khích gì." Hạ Thường Chu cong môi, " Có điều cũng phải, lỡ như không được, vậy không phải cậu mong đợi vô ích rồi sao, đến lúc đó xem thử thế nào, hy vọng đại sư ấy không phải kẻ lừa đảo."

Tần Hãn cụp mắt xuống, một lúc sau mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Về đến nhà, Tần Hãn đặt bánh kem matcha trong tay xuống, hỏi Hạ Thường Chu: " Ăn bây giờ, hay là đợi lát nữa ăn cơm xong rồi ăn?"

" Ăn luôn!" Hạ Thường Chu nhìn bánh kem matcha suýt thì chảy nước miếng, vội gật đầu, " Để dành một miếng cho Đường Tống ăn thử là được, thằng nhóc không thích ăn đồ ngọt... Mà khoan, một miếng hình như hơi nhiều? Hay là nửa miếng đi? Nửa miếng nhỏ?"

Tần Hãn cười khẽ, vào bếp rửa tay xong rồi quay lại cắt bánh, Hạ Thường Chu nhanh nhẹn ngồi xuống, hai tay chống cằm háo hức nhìn động tác Tần Hãn cắt bánh kem, mắt sáng bừng.

Bánh kem matcha này nhỏ hơn so với bánh sinh nhật một chút, Tần Hãn cắt bánh làm đôi, sau đó lại cắt đôi phần còn lại, cuối cùng đưa miếng lớn nhất cho Hạ Thường Chu, giải thích: " Em cũng không thích đồ ngọt lắm, anh ăn đi."

Hạ Thường Chu vui vẻ nhận lấy miếng bánh, miệng lại lẩm bẩm: " Đồ ngọt thì sao chứ, mấy người không thích đồ ngọt đúng là không biết thưởng thức! Mấy người không thích ăn đồ ngọt sớm muộn cũng sẽ có ngày khóc lóc vì đồ ngọt!" Vừa nói vừa cắn một miếng lớn, sau đó sung sướng hài lòng híp mắt lại, thật sự rất ngon!

Tần Hãn điềm nhiên nói: " Anh thích đồ ngọt như vậy, cẩn thận có ngày khóc lóc vì tiểu đường."

Hạ Thường Chu: "... Khục!" May mà hắn nuốt kịp miếng bánh!

Tần Hãn bình thản cúi đầu tiếp tục ăn bánh, Hạ Thường Chu ngồi đối diện cậu, không nhịn được nhìn Tần Hãn thêm vài lần.

Dáng ngồi của Tần Hãn rất thẳng, thẳng tắp như trúc, cậu hơi cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống, từ tốn dùng một chiếc thìa nhỏ xắt bánh ăn, ngón tay cầm chiếc thìa nhỏ thon dài trắng trẻo, khớp ngón tay rõ ràng, khiến chiếc thìa nhựa rẻ tiền trở nên cao cấp và sang chảnh như một chiếc thìa vàng nạm kim cương.

Tần Hãn im lặng ăn bánh như vậy, toàn bộ khung cảnh trông như một bức họa, cho dù là chiếc bánh matcha tạo hình tinh xảo trước mặt cậu hay là chính cậu, tất cả đều đẹp như tranh vẽ.

Hạ Thường Chu nhìn thêm vài lần, không kìm được rút điện thoại từ trong túi ra, giả vờ vừa ăn bánh vừa chơi điện thoại, nhưng thật ra lại lén lút hướng ống kính về phía Tần Hãn ấn nút chụp hình, chụp lén xong, Hạ Thường Chu lập tức mở trang web ra để che giấu cảm giác chột dạ của mình.

Trang web mà Hạ Thường Chu mở chính là diễn đàn hóng drama bình thường hắn hay xem, nhưng vừa nhấp mở, hắn liền bị tiêu đề của một bài viết thu hút---

Tiêu đềÔi đệch! Trong lúc đứng chờ xe buýt tôi được tận mắt chứng kiến cảnh chính thất (nam) bắt gian tên người yêu cặn bã và đánh ghen với bồ nhí ( nam)! Thật đúng là máu chó hahahaha! Lát nữa tôi sẽ tường thuật chi tiết hiện trường drama!

Đệt! Nghe có vẻ cực kì máu chó cực kì hấp dẫn! Yêu hận tình thù giữa ba người đàn ông!

Thánh hóng drama Hạ Thường Chu lập tức kích động nhấn mở bài viết---

Lầu một: Chủ thớt không ăn cơm không uống nước không đi vệ sinh, bây giờ sẽ lập tức tường! thuật! trực! tiếp! Điện thoại của chủ thớt có thể sẽ hơi chậm, nhưng đừng hối, hãy để tôi kìm nén sự kích động này trước đã! Chết tiệt! Lần đầu tiên trong đời tôi được chứng kiến cảnh tượng chính thất đại chiến ba ngàn hiệp với bồ nhí áaaa! Ba người này còn là đàn ông! Hơn nữa điều quan trọng nhất là ba người đàn ông này đều rất đẹp trai! Cmn, thời buổi này quả nhiên trai đẹp đều chơi gay cả rồi!

Lầu hai: Sofa! Đặt gạch!

Lầu ba: Chủ thớt nhanh lên! Lót dép hóng!

Lầu bốn: Lót dép +1!

..............

Lầu năm mươi: Chuyện là như vầy, hôm nay chủ thớt đang đợi xe buýt ở trạm thì chợt nhìn thấy hai chàng trai bước ra từ tiệm bánh ngọt, bởi vì cả hai đều đẹp trai nên chủ thớt không nhịn được nhìn thêm một chút, trong đó có một người cao hơn, chân rất dài, thân hình đẹp không hề thua kém người mẫu nam trên bìa tạp chí, khuôn mặt cũng cực kì đẹp trai, đẹp như nam thần ấy, cho nên chúng ta sẽ gọi cậu ấy là nam thần. Chàng trai kia thấp hơn một chút, đẹp kiểu văn nhã thanh tú, vừa nhìn liền biết đây là thụ, cho nên gọi cậu ấy là tiểu thụ đi.

Lầu năm mươi mốt: Đm mấy người bình luận nhanh quá...

Lầu năm mươi hai: Chủ thớt lẹ lẹ lên! Cởi sẵn quần hết rồi mà chỉ cho tôi xem mỗi cái này!

..............

Lầu tám mươi: Nam thần cầm bánh ngọt trong tay, khá là trầm tĩnh, trông như nam thần lạnh lùng ấy ~ Tiểu thụ cả quãng đường nói ríu rít không ngừng, nhưng ở quá xa nên chủ thớt không nghe rõ, sau đó đột nhiên! Nam thần và cậu thụ kia bắt đầu rượt đuổi nhau trên phố! Cái kiểu mà " Hihihihi đố anh bắt được em đố anh bắt được em ~" í, khiến chủ thớt không khỏi nhớ đến cảnh tượng đuổi bắt dưới hoàng hôn ngày ấy ~ Đó chính là thanh xuân đã vuột mất của chủ thớt ~ Khụ khụ, lạc đề rồi, nói chung là bọn họ anh đuổi em chạy, sau đó đột nhiên! Nam thần ôm tiểu thụ vào lòng! Chủ thớt lập tức đơ toàn tập! Không ngờ trên đời này lại có cảnh tượng dâm ~ đãng như vậy! Đôi cẩu nam nam không những âu yếm mà còn khoe ân ái trước chốn đông người ngay giữa thanh thiên bạch nhật! Chủ thớt có thể tưởng tượng ra tiêu đề trên tin tức xã hội ngày mai--- " Trong thời đại ngày nay, đạo đức công cộng đang suy đồi theo từng ngày, lòng người không còn như trước, đôi cẩu nam nam chơi gay trên phố là vì sao?"

.............

Lầu một trăm hai mươi: Lầu trên nói bài viết này dài dòng lê thê phiền phức mau nói vào đề nhanh! Không thích xem thì tội gì phải lướt xuống? Chủ thớt vì hóng hớt drama nên đã bỏ lỡ một chuyến xe buýt đó biết không?! Chủ thớt nói tiếp, khi chủ thớt cho rằng đây chỉ là một màn khoe ân ái có chủ đích của cặp gay này thì đột nhiên xảy ra chuyện ngoài dự liệu! Không ngờ, khi hai người họ đang ôm nhau, một người đàn ông khác đột nhiên xuất hiện! Anh chàng này trông cũng khá đẹp trai, nhã nhặn điềm đạm, có vẻ là sinh viên đại học, gọi cậu ấy là chính thất đi! Cậu chính thất vừa xuất hiện, gương mặt tiểu thụ chợt biến sắc, la lớn: " Đừng hiểu lầm! Nghe anh giải thích! Chuyện không như cậu nghĩ đâu!" Lời thoại tiêu chuẩn của một tên đểu cáng bị bắt gian tận mặt! Mười thằng tồi bị bắt gian thì hết chín thằng nói câu này rồi! Chậc chậc, mặt của chính thất lập tức tối sầm...

Lầu một trăm hai mươi mốt: Xe buýt đến rồi, chủ thớt lên xe trước đã, lên xe rồi nói tiếp nhé...

................

Lầu hai trăm hai mươi hai: Chủ thớt dừng quan tâm mấy đứa hay spam chê dài dòng lê thê! Mau tiếp tục đi!

Lầu hai trăm hai mươi ba: Sau đó thì sao? Sau đó bọn họ bắt đầu choảng nhau? Nhưng theo miêu tả của chủ thớt thì anh bồ nhí này rất đẹp trai, đáng tiếc có mắt như mù, vậy mà lại đi thích loại đàn ông bắt cá hai tay như vậy! Buông tha nam thần đó đi, để tôi!

Lầu hai trăm hai mươi bốn: Sau đó bọn họ nổi điên lên...E hèm, xin lỗi, tôi vừa thoát ra từ bản tin đám cưới ba người ở Thái Lan

................

Lầu ba trăm: Sau đó? Chủ thớt sau đó thì sao?!

Lầu ba trăm lẻ một: Chủ thớt đâu? Chủ thớt đi đâu rồi? Chủ thớt mau quay lại đê ~

Lầu ba trăm lẻ hai: Chủ thớt mau quay lại đi ~ Tôi không chấp nhận kết quả như vậy đâu ~

Lầu ba trăm lẻ ba: Đệt, chủ thớt drop rồi phải không?! Ngay cả tường thuật trực tiếp mà cũng drop được, tôi không tin vào tình yêu nữa!

Lầu ba trăm lẻ bốn: Khó khăn lắm mới bắt kịp buổi tường thuật trực tiếp, vậy mà lại drop thật!!! Trù chủ thớt nếu là trai thì không có họa mi, trên người mọc đầy ngực bự, nếu là con gái thì không có ngực bự, trên người mọc đầy họa mi!

Lạy hồn! Trù gì mà nghiệp dễ sợ!

Hạ Thường Chu lập tức ớn lạnh đến độ run lẩy bẩy trước câu trù ẻo của lầu ba trăm lẻ bốn, tưởng tượng cảnh toàn thân hắn hoặc Tần Hãn đều là ngực bự, khiếp đảm thoát khỏi bài viết, sợ sẽ bị lây chung lời nguyền với chủ thớt.

Sau khi thoát bài viết, Hạ Thường Chu cúi đầu cắn một miếng bánh matcha thật lớn, ngậm miếng bánh nồng nàn vị matcha trong miệng, hắn không kìm được sung sướng híp mắt.

Có điều nghĩ lại---

Sao bài viết đó quen dữ vậy ta?

Hạ Thường Chu im lặng ngậm bánh trong miệng, càng nghĩ càng cảm thấy bài viết kia thật sự rất quen...

...Haha, chắc chắn là do hắn tưởng lầm!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz