ZingTruyen.Top

Tieu Kich Truong Ve Cac Nhan Vat Trong Tac Pham Cua Mac Linh Dai Dai

Liên Vận, nhị hoàng tử của Vĩnh Tân quốc.

Tính tình lạnh nhạt cổ quái, nham hiểm sảo trá, âm mưu quỷ quyệt - đó là trong sách miêu tả y dưới góc nhìn của nữ chính.

Thực chất con người Liên Vận khá trọng tình nghĩa, kiếp trước giúp đỡ Trần Huyền Kính rất nhiều chuyện.

Sau khi biết Trần Huyền Kính là thân nữ nhi cũng không nề hà, cùng Trần Huyền Kính vẫn thân như thủ túc.

Y nói: "Đệ là cánh tay đắc lực của ta, ta sẽ vĩnh viễn che chở cho đệ, cho dù đệ là nam nhân hay nữ nhân, giao tình của chúng ta cũng không hề thay đổi."

Trần Huyền Kính nhìn y. Người nam nhân ấy gầy gò, ánh mắt nhìn nàng luôn rất dịu dàng, mày y luôn nhíu lại theo thói quen, trên cổ trông biết treo thứ gì, chỉ nhìn bề ngoài có thể biết đó là một sợi dây bằng bạc.

Ánh mắt y tang thương mà sầu khổ, liếc nhìn Trần Huyền Kính luôn không tự chủ được mà mang theo một chút nuông chiều của người huynh trưởng nhìn tiểu hài tử nhà mình.

Nhưng Trần Huyền Kính từ trong ánh mắt y cảm nhận được một loại cảm giác.

Như là... đồng bệnh tương liên.

Liên Vận có đủ dã tâm, đủ mưu lược, đủ kiên nhẫn.

Chỉ tiếc y không phải khí vận tử của thế giới, bị nữ chính giăng bẫy, nam chính hãm hại, chết sau Trần Huyền Kính ba ngày.

Lúc Trần gia cùng Trần Huyền Kính bị giết, Liên Vận bị thái tử cho người gô cổ, áp giải vào kinh.

Y bị thái tử chính mặt giám trảm (xem chém đầu).

Y bị chém đầu, bêu đầu thị chúng.

Y phạm vào tội đế vương nào cũng nghi kỵ nhất - tạo phản.

......

Thời Sênh đưa đám người trong xe ngựa, cũng chính là đám người Liên Vận đến một nhà gỗ ở lưng chừng núi.

Căn nhà khá rộng rãi, bên trong nhà là mấy tủ thi thư dày cộp, bên trong còn có án thư, bút mực, hiển nhiên đây là nơi Trần Huyền Kính dùng để trau dồi đèn sách.

Thời Sênh quay người lại, thấy một hộ  vệ đang được A Phúc dìu xuống, người còn lại đang đứng bên xe ngựa, hắn cúi đầu, nói gì đó với người bên trong.

Một lúc sau, Thời Sênh liền thấy hộ vệ kia khom người, bế người trong xe ra ngoài.

Còn... ẵm theo kiểu công chúa?

Thời Sênh: "...."

Kích thích như vậy???

Liên Vận được người ta ẵm không quen chút nào, y đen mặt, ngượng đến nỗi không biết quay mặt vào đâu. Quay ra ngoài thì thiên hạ trầm trồ, quay vào trong lồng ngực nóng hôi hổi kia thì...

(Tân: thì mình trầm trồ.)

A Hộ còn không biết tự giác, nhìn thấy Thời Sênh đứng ở ngưỡng cửa thì hồ hởi cười hì hì, cảm thấy Thời Sênh 'cứu mình thì là tiểu đồng bọn nhà mình', cười rạng rỡ với cô: "Trần công tử, đa tạ ngài cứu chúng ta một mạng."

Thời Sênh cười: "Nên vậy mà, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, thiên kinh địa nghĩa. Ngươi đây là???"

A Hộ hơi ủ ê khai thật: "Chủ tử nhà ta hai chân bị thương, đi không được."

Liên Vận: "...." Đồ ngu!

Thời Sênh nhường đường, A Hộ bế Liên Vận mặt đen vào giường trúc bên trong, sau khi đặt y ngay ngắn ngồi lên giường, lúc này cô mới phát hiện ra Liên Vân không mang giày, cổ chân quấn kín mít.

E là do thích khách làm bị thương.

Bảo sao lúc ấy bị gã cầm đao kia tới gần y lại không tự mình chạy.

Hiển nhiên là chạy không được.

Thời Sênh nhớ lại trong nguyên tác, Liên Vân đúng là có chút tật ở chân, đi lại vẫn bình thường, chỉ là không dùng sức ở chân đạp vân cưỡi mây được.

Liên Vận có lẽ học võ công, nhưng sau khi chân bị thương thì ngừng lại.

Có lẽ vì vậy nên thiếu chút tiên cơ chăng?

Thời Sênh nói: "Ta đã cho người mời đại phu đến... tất nhiên nếu công tử không cần hoặc không tin tưởng đại phu của ta mời đến cũng không sao, ngài có thể cho người của mình tự đi tìm đại phu của ngài..."

Liên Vận hữu lễ đáp: "Không cần phiền phức như vậy, ta không nghi ngờ ngươi."

Thời Sênh mỉm cười, thiếu niên thanh tú xinh đẹp, cười lên rạng rỡ thật khiến cho người ta có hảo cảm: "Vậy thì tốt, ta còn sợ công tử nghi ngờ ta có động cơ gì chứ."

May là không có. Nếu có thì ông cứu người không công, lại còn mắc oán nữa!

Nếu vậy thì ông sẽ chơi chết Liên Vận!

Hệ thống: "...."

Nói tốt sẽ bác ái đâu???

Hiển nhiên Liên Vận là một người hiểu đạo lý.

Y khẽ cười, có lẽ y toàn cười gằn nên lúc này có hơi trúc trắc.

Y tính nở một nụ cười thật dịu dàng, trong mắt Thời Sênh y lại đang nở một nụ cười kỳ quái.

"...." Mẹ ơi, nhát ma hả???

Liên Vận thấy Thời Sênh nhìn mình đầy kỳ quái.

Cuối cùng có lẽ không quen, Liên Vận cũng bỏ qua chủ đề dùng nụ cười đáp nụ cười, y nói thẳng: "Ta tên Liên Vận."

Thời Sênh liền trong dự tính của hắn mà hơi cứng đờ người - chắc thế.

Liên Vận não bổ, gật đầu nói tiếp: "Ngươi nghĩ đúng rồi đấy, ta chính là nhị hoàng tử Vĩnh Tân, Liên Vận."

"Vi thần..." Thời Sênh đang tính làm bộ quỳ, kiểu 'ta không thấy thái sơn trước mắt, ta thật có lỗi quá', A Hộ một bên thông minh đứng ra đỡ hờ Thời Sênh, không để cô thật sự quỳ xuống.

"Trần đại nhân, ngài là ân nhân của điện hạ, không cần đa lễ như vậy, điện hạ sẽ áy náy."

Liên Vận: "...." Ta cám ơn ngươi nha!

Liên Vận khẽ ho một tiếng nói: "Không có gì, ngươi đừng quỳ. Ta có nghe nói qua ngươi, chỉ tiếc lúc ngươi nhậm chức không thể có mặt, ngươi không cần có suy nghĩ ta có ý kiến gì với ngươi."

Lúc Thời Sênh nhậm chức đúng là chỉ vắng Liên Vận, Liên Uyển bị thái giám đẩy xuống nước, cô còn thuận tiện gặp được Phượng Từ nhà cô.

"Không đâu." Thời Sênh chả thấy mình có ý kiến gì với y.

Liên Vận nhìn bộ dạng cô "ngoan ngoãn", nhất thời lại rất có hảo cảm: "Con người ta trước nay coi trọng nhất là nghĩa khí, Trần đại nhân nhìn có vẻ nhỏ hơn ta, nếu ngươi không ngại ta liền mặt dày lấy thân phận huynh trưởng nói chuyện đi?"

Thời Sênh gật đầu, tỏ vẻ có thể.

Liên Vận: "Ừm, Trần đệ..."

Thời Sênh: "Huyền Kính là được."

"Huyền Kính, ta có một chuyện muốn nhờ."

Thời Sênh làm thủ thế mời nói.

"Chuyện hôm nay coi như đệ chưa từng nhìn thấy, ngược lại ta nợ đệ một cái ân tình, không biết đệ thấy thế nào?"

Này là bịt miệng đây nè.

"Được." Thời Sênh tỏ vẻ tôi rất biết điều, rất nhanh liền đồng ý.

Liên Vận cám ơn: "Đa tạ."

"Điện hạ tự có suy nghĩ của điện hạ, không cần đa tạ vi thần."

"Ừ." Liên Vận gật đầu.

Sau đó, không khí rơi vào trầm lặng.

Thời Sênh phá vỡ sự im lặng quỷ dị, liền hỏi: "Chân của ngài?"

Liên Vận bực bội nói: "Bị chém."

Liên Vân vốn là đang phóng ngựa về kinh, không biết từ đâu lao ra một đám hắc y nhân, trong lúc giao đấu không cẩn thận bị đao chém phải.

Vị trí gần gân, rất nguy hiểm, sâu hơn chút nữa là phế luôn hai chân.

Trong nguyên tác, hai hộ vệ của Liên Vận đều chết, hắc y nhân bị họ liều mạng giết sạch, mỗi mình y còn sống, chờ y được cấm vệ quân tìm đến đã là nửa tháng sau.

Trên xe ngựa có nước có thức ăn, duy chỉ không có thuốc cầm máu, trừ độc.

Chân y chữa không được, từ đó cùng tàn phế cũng không khác nhau là mấy.

Một thân võ học cứ thế bị phế đi, Liên Vận như chim ưng bị chém mất một cánh.

Cuối cùng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

_________

Tân Tân mún nói:

Để tui tóm tắt sơ sơ tuổi nhân vật cho mí ngừi nhoa!!!

Thái tử 25t

Nữ chính 15t

Liên Vận 23t

A Hộ A Vệ tầm 26, 27t

Huyền Kính giờ tầm 15t

Tụi A Phúc A Lương 20t

Bé Liên Uyển 3 tuổi rưỡi :)))

Zậy đó!!!

Một bạn độc giả bảo tui nên đặt tên nhị hoàng tử cho may mắn. Tui tính đặt là Lạc, Lạc trong An Lạc đó mấy má. Nhưng ghép vô cái họ nó kỳ quá :)))

Liên Lạc :)))

:)))

:))))

Cười chết!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top