ZingTruyen.Asia

THƯ TÌNH GỬI VỆ LAI - MỘNG TIÊU NHỊ

Chương 75: Ngoại truyện 7. Nuôi con (3)

GiannaJuana

Dì giúp việc làm rất nhiều đồ ăn đêm, nhưng Vệ Lai chỉ ăn một nửa, nửa còn lại cô nhờ Châu Túc Tấn giải quyết.

"Ông xã." Cô đưa đ ĩa thức ăn đến trước mặt anh.

Châu Túc Tấn đưa cốc nước cho cô, cầm đũa lên ăn.

"Ngày mai mẹ em sẽ tới." Vệ Lai suýt nữa quên mất chuyện này, ở cữ vài tháng, trí nhớ của cô không còn tốt như trước.

"Ngày mai mấy giờ mẹ đến?"

"Chuyến cao tốc sớm nhất, khoảng 12 giờ đến ga tàu."

Châu Túc Tấn nói: "Để anh đi đón mẹ."

"Không cần đón, bác Hạ đã sắp xếp xe rồi." Vệ Lai bảo anh ngày mai cứ bận việc của mình.

Châu Túc Tấn chậm rãi ăn mì, "Không có việc gì cả, trước Tết cũng không cần đến công ty nữa." Anh sẽ ở nhà với cô và Thần Thần.

Vệ Lai đứng dậy, dời ghế sang cạnh anh, ánh mắt hướng về đ ĩa mì.

Châu Túc Tấn bưng đ ĩa lên, gắp vài sợi mì đến bên miệng cô.

Thật ra Vệ Lai không đói, nhưng cô đột nhiên muốn được anh đút cho ăn.

Trưa hôm sau, mẹ vừa đến biệt thự không lâu, ba đã gọi điện tới.

Sau một lúc chờ đợi, Vệ Hoa Thiên cuối cùng cũng bắt được taxi. Ông nói với con gái, nếu như không tắc đường, khoảng một tiếng nữa sẽ đến biệt thự.

Con gái năm nay không về Giang Thành ăn Tết, ông sẽ đến thăm con gái và Thần Thần.

Ông cũng thuận tiện mang nhân bánh trôi mà mẹ làm tới.

"Ba, sao ba không gọi điện trước để con đi đón ba."

"Trời lạnh, ba đi taxi sẽ tiện hơn."

Vệ Lai hơi dừng lại, "Ba, hôm nay mẹ cũng đến thăm Thần Thần, vừa mới tới nhà."

Lần cuối cùng Vệ Hoa Thiên gặp vợ cũ là trong bữa tiệc đầy tháng của cháu gái, ngày con gái sinh, hai người cũng đều có mặt. Số lần gặp nhau nhiều lên, nút thắt trong lòng cũng dần dần mở ra.

"Vậy con nói chuyện với mẹ trước đi, về đến nhà chúng ta nói chuyện sau."

Trình Mẫn Chi đang cho bé con tập vận động, Thần Thần vô cùng hưởng thụ, cái miệng nhỏ không ngừng cười.

Đợi con gái cúp máy, Trình Mẫn Chi hỏi: "Ba con tới sao?"

"Vâng, có lẽ là chuyến tàu muộn hơn mẹ."

Trình Mẫn Chi quay đầu nhìn con gái, dặn dò con gái không cần lo lắng: "Sau này Thần Thần lớn lên, mẹ và ba con chắc chắn sẽ gặp nhau thường xuyên, quen dần cũng thấy không phải chuyện gì lớn."

Bà từng hỏi bản thân, nếu có cơ hội quay lại thời điểm trước khi ly hôn với Vệ Hoa Thiên, cũng biết sau khi ly hôn Vệ Hoa Thiên sẽ có mối quan hệ mới, liệu bà có tiếp tục chịu đựng và không ly hôn không?

Bà nghiêm túc suy nghĩ, vẫn quyết định sẽ ly hôn.

Cho dù có chịu đựng thêm ba năm hay năm năm, kết quả vẫn sẽ như thế.

Càng nghĩ thế, trái tim cũng càng bình tĩnh hơn.

"Nhất Hàm sinh em bé, mẹ còn có thể vào viện thăm con bé, con nói xem còn chuyện gì mà mẹ không thể vượt qua đây?"

Lúc đó Triệu Mai tình cờ cũng ở trong phòng bệnh, nhìn thấy bà thì sững sờ hồi lâu, sau khi bình tĩnh lại thì nắm tay bà. Hai người không cần giả vờ khách sáo, cũng không nói chuyện với nhau quá nhiều.

Trình Mẫn Chi định thần, tiếp tục tập vận động cho Thần Thần.

Vệ Lai nằm thẳng trên giường giống con gái, bắt chước động tác duỗi người như con gái, Thần Thần càng mỉm cười vui vẻ hơn, không ngừng nghiêng đầu nhìn cô.

Một tiếng rưỡi sau, ba tới nơi.

Vệ Hoa Thiên mang theo một chiếc vali to, bên trong đều là đồ cho con gái và cháu ngoại.

"Ba, mau uống ly nước nóng đi."

"Không lạnh. Trong xe taxi rất nóng, ba còn phải cởi áo khoác."

Chu Túc Tấn tạm thời có cuộc họp video, đang ở trong thư phòng, còn cô nói chuyện với ba ở phòng khách dưới lầu. Thần Thần sau khi tập thể dục thì ngủ rất ngon, mẹ cô đang ở trong phòng của đứa bé.

Vệ Hoa Thiên lấy từ trong túi ra ba phong bao lì xì lớn: "Tiền mừng tuổi của gia đình ba người các con."

Vệ Lai cười: "Con và Chu Túc Tấn cũng có sao?" Cô hỏi: "Cái nào là của Thần Thần vậy?"

"Đầu nhiều như nhau."

"Con còn tưởng sau này sẽ không được nhận tiền mừng tuổi nữa."

"Sao có thể." Vệ Hoa Thiên uống vài ngụm nước nóng, tròng kính của ông đột nhiên phủ một tầng sương mờ, ông đặt ly nước xuống, tìm khăn lau kính trong túi.

"Ba, để con lau giúp ba." Đây là công việc yêu thích của cô từ nhỏ.

Vệ Hoa Thiên đưa kính và khăn lau kính cho con gái, sau đó lại cầm ly nước lên.

Vệ Lai lau kính rất cẩn thận: "Ba, ba có muốn ăn lẩu không? Buổi tối con đi ăn với ba."

Vệ Hoa Thiên nhấp một ngụm nước nóng, trầm mặc một lát, nhìn con gái: "Tối nay ăn ở nhà đi, con vào bếp, để ba và mẹ con nếm thử tài nấu nướng của con."

Sau khi ly hôn với vợ cũ, con gái luôn mong mỏi gia đình ba người sẽ lại ngồi ăn cơm với nhau. Nhưng cho dù là ông hay Trình Mẫn Chi, đều né tránh việc cùng ăn với con gái.

Sáng nay Triệu Mai đưa ông đến ga tàu cao tốc, trong lúc chờ đèn đỏ, bà không ngừng thở dài và tự trách, nói bản thân quá ích kỷ, bao nhiêu năm nay có lỗi với Nhất Hàm. Bà và chồng cũ ly hôn không hoà bình, những năm qua chưa từng liên lạc với nhau, thậm chí còn đổ cơn giận này lên đầu con cái.

Còn ông, sao có thể bạc đãi Vệ Lai cơ chứ?

Vệ Lai không biết ý mẹ ra sao: "Để lát nữa con hỏi mẹ, xem mẹ muốn ăn gì."
Vệ Hoa Thiên: "Để ba nói chuyện với mẹ con."

Vệ Lai cúi đầu lau kính, không để ba nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của mình.
Lau kính xong, Vệ Hoa Thiên đặt ly nước xuống bàn, đeo kính vào rồi đi lên lầu.

Vệ Lai không đi theo, cô rảnh rỗi không có việc gì làm, lấy lì xì ra đếm xem bên trong có bao tờ.

Chu Túc Tấn họp xong, đi xuống lẩu: "Ba đâu rồi?"

"Trong phòng của Thần Thần, đang thương lượng với mẹ xem tối nay ăn gì." Lì xì của Thần Thần có vẻ như dày hơn một chút, cô nhờ Chu Túc Tấn đếm giúp.

Chu Túc Tấn khẽ cười, ngồi xuống đếm tiền giúp cô.

Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, anh hỏi cô có muốn ra ngoài đi dạo không.

"Được, đợi em đếm xong tiền đã."

Những dịp lễ quan trọng khác, ba đều chuyển khoản lì xì cho cô. Nhưng tiền mừng tuổi thì chưa bao giờ chuyển khoản, cho dù xa đến đâu, bất luận cô ở trong nước hay nước ngoài, ba đều đích thân đưa tiền mừng tuổi cho cô. Đếm xong tiền mừng, tuổi, Vệ Lai mặc áo phao vào, nắm tay Chu Túc Tấn ra sân sau.

Tuyết năm nay không dày như năm hai người mới kết hôn, nhưng vẫn đủ để lưu lại dấu chân.

Chu Túc Tấn hỏi: "Năm nay muốn giữ lại bao nhiêu dấu?"

Vệ Lai cười: "Sáu dấu, em giúp Thần Thần lưu lại trước, năm sau để con bé tự mình lưu."

Dưới chân là lớp tuyết mềm mại, kèm theo âm thanh phát ra theo từng bước đi.

Ở trong sân chơi hơn hai mươi phút, Thần Thần cũng đã tỉnh lại, không biết ba đã nói gì với mẹ, mẹ nói với cô tối nay sẽ ở nhà nấu cơm ăn.

Cô đeo tạp dễ lên, bắt đầu vào bếp nấu nướng.

Có dì giúp việc giúp đỡ, các món ăn rất nhanh đã chuẩn bị xong.

Trình Mẫn Chi ôm Thần Thần đến phòng đàn chơi, bà ngồi xuống trước đàn piano, một tay đặt lên phím đàn, không còn nhớ nhạc phổ nên tuỳ tay bấm vào phím.

Thần Thần bị tiếng đàn piano thu hút, không quấy khóc, rất chăm chú lắng nghe.

Vệ Hoa Thiên thật ra không nói gì với bà, chỉ hỏi: "Tối nay chúng ta ăn cơm với Vệ Lai đi, bà thấy có được không?"

Bà đang bế cháu gái trong phòng đàn, còn Vệ Hoa Thiên ở trong phòng của đứa bé, ông nhắn tin cho Triệu Mai: [Hôm nay Trình Mẫn Chi cũng đến thăm Thần Thần, buổi tối chúng tôi ở nhà ăn một bữa cơm đơn giản với Lai Lai, Lai Lai tự mình vào bếp, từ nhỏ con bé đã mong ngày có thể cùng tôi và mẹ con bé ăn bữa cơm này. Tôi nói trước với bà một tiếng.]

Triệu Mai: [Chuyện này không cần nói đâu. ]

Vệ Hoa Thiên cất điện thoại, xuống lầu vào bếp giúp đỡ.

Vệ Lai nấu một bàn đồ ăn, trong đó nấu hai món ăn yêu thích của mỗi người.

Chu Túc Tấn cụng ly với Vệ Lai: "Chúc cho Vệ Lai Bách Đa sớm lên sàn giao dịch."

Vệ Lai mỉm cười: "Mượn lời tốt đẹp của giám đốc Chu."

Vệ Hoa Thiên nhìn sang Trình Mẫn Chi, kính rượu bà: "Chúc sức khoẻ."

Trình Mẫn Chỉ nâng ly, kính lại ông: "Cảm ơn."

Người xa tận chân trời gần ngay trước mắt năm 19 tuổi, nay chỉ còn lại hai câu nói này.

Trong bữa ăn, không nói về Thần Thần thì nói về Vệ Lai Bách Đa, không hề xảy ra khoảnh khắc khó xử như Vệ Lai lo lắng. Cô đã có một năm Tết trọn vẹn nhất từ trước đến giờ.

Khi Thần Thần tròn năm tháng tuổi, Vệ Lai quay về công ty làm việc. Thời tiết dần ấm lên, cả gia đình chuyển từ Bắc Kinh về Giang Thành.

Chu Túc Tấn vẫn không biết phải dỗ dành con gái thế nào, mỗi lần Thần Thần ở trong lòng anh nhiều nhất chỉ ba đến năm phút liền mất kiên nhẫn, anh đã quen với nhất cử nhất động của con gái. Khi không kiên nhẫn, con gái bắt đầu há miệng gào khóc, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào.

"Ông xã, anh phải nói nhiều hơn."

Nói xong, ngay cả Vệ Lai cũng bật cười. Anh đại khái không biết nói gì với con gái, lẩm bẩm hồi lâu cũng không nói ra khỏi miệng.

"Hay là, anh chơi piano cho Thần Thần nghe?"

Chu Túc Tấn đã gần hai mươi năm không đụng vào đàn piano, nhưng vì dỗ dành con gái, anh vẫn mở nắp đàn lên.

Giang An Vân Thần không có đàn piano chuyên nghiệp, chỉ mua tạm một chiếc đàn piano ba chân để trong phòng khách. Phòng khách vốn dĩ rất rộng rãi và trống trải, sau hai năm có người đến sống, đã được lấp đầy và trở nên ấm áp hơn.

Khi Thần Thần mười ba tháng tuổi, Chu Túc Tấn đã có thể chơi một bài nhạc khó cấp mười một cách thành thạo.

"Ba."

Thần Thần không biết nói đàn, chỉ biết gọi hai từ đơn giản như ba và mẹ.
Hôm nay Vệ Lai mặc cho con gái một bộ quần áo liền thân màu nâu nhạt, lúc đội mũ lên, đôi mắt của cô bé càng tròn và to hơn.

Chu Túc Tấn ngồi xổm xuống, một tay bế con gái lên.

Thần Thần dựa vào lòng ba, đột nhiên không muốn nghe đàn nữa: "Ba." Sau đó cúi đầu tìm kiếm bàn tay còn lại của Chu Túc Tấn.

Chu Túc Tấn lập tức hiểu ra, con gái muốn đứng trên lòng bàn tay anh. Anh giơ lòng bàn tay ra, đỡ lấy đôi chân nhỏ bé của con gái.

Thần Thần cười khúc khích, hai bàn tay nhỏ bé túm chặt cổ áo của ba, ngón chân cái của bàn chân trái giẫm lên mũi chân phải, đầu ngón chân thỉnh thoảng cong lên.

Chu Túc Tấn quan sát từng chi tiết trên biểu cảm và động tác của con gái.
"Ba ba ba ba ba."

Mỗi lần la hét như vậy, không phải đói thì là khát nước.

Chu Túc Tấn hỏi con gái: "Đói rồi sao?"

Thần Thần trả lời: "Ừm ừm."

Gần đến giờ ăn, bảo mẫu đã chuẩn bị sẵn thức ăn.

Chu Túc Tấn đặt con gái vào chiếc ghế dành cho em bé, vừa buộc yếm lên cổ cô bé thì chuông cửa vang lên.

Dì giúp việc ra mở cửa, vị khách không mời mà đến là Lục An, trong tay còn cầm theo đồ chơi anh ta mua cho Thần Thần.

Chu Túc Tấn thuận tay chỉ vào chiếc ghế trước bàn ăn, để Lục An muốn ngồi đâu thì ngồi, còn anh bắt đầu đút cho con gái ăn.

"Sao cậu lại đến Giang Thành?"

Lục An nói: "Công tác."

Năm nay anh ta chỉ đến Giang Thành một lần. Buổi chiều làm việc xong, anh ta lái xe đi qua đường phố và các con hẻm của Giang Thành để hóng gió, mỗi nẻo đường đều xuất hiện Vệ Lai Bách Đa.

Sau đó, anh ta vô thức lái đến cổng của Giang An Vân Thần, bèn đến văn phòng của Viên Hằng Duệ ngồi uống một tách cafe.

Năm nay, tập đoàn Giang An đã đứng trong top 5.

"Con gái của Triệu Nhất Hàm lớn hơn Thần Thần phải không?"

"Ừ, lớn hơn một tháng rưỡi." Chu Túc Tấn nhìn anh ta rồi nói, "Đã biết đi biết nói từ lâu."

Lục An gật đầu, "Rất tốt."

Một lúc sau, "Tôi cũng dự định sẽ tìm một người phù hợp để kết hôn."

Buổi chiều, lúc lang thang trên đường phố Giang Thành, tình cờ đi ngang qua một quán cafe mà anh ta từng dẫn Trần Giai Thụy đến. Lúc cô giả làm bạn gái, anh ta đến Giang Thành công tác, hai người đã đến đó.

"Trần Giai Thụy, cậu còn nhớ không?" Anh ta hỏi Chu Túc Tấn.

Chu Túc Tấn suy nghĩ về cái tên này: "Bạn Đại học của cậu?"

"Phải, là cô ấy."

Lục An định nói tiếp, Chu Túc Tấn đột nhiên đứng dậy, đi lấy khăn ấm để lau mặt cho con gái. Anh ta nhìn sang ghế trẻ con, mắt Thần Thần sắp không mở nổi nữa, đang dùng tay dụi mắt, có lẽ là rất buồn ngủ. "Cậu cho Thần Thần đi ngủ đi, bao giờ rảnh Tôi lại tới."

Đến dưới hầm, Lục An tựa lưng vào ghế, do dự vài phút mới lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Trần Giai Thụy: [Bao giờ em rảnh? Tôi mời em ăn cơm.]

Tin nhắn gửi đi không thành công, bên cạnh là dấu chấm than màu đỏ.
Hoá ra mấy năm nay không phải là cô không đăng vòng bạn bè, mà là đã xoá anh.

Trên lầu, Chu Túc Tấn rửa mặt và tay cho con gái rồi bế cô bé lên.

Thần Thần dựa vào lòng anh, nhắm mắt ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia