ZingTruyen.Asia

Thú Nhân Cơ Giáp (P1) Xuyên Qua Tinh Tế (Quyển 1)

Chương 69: Đụng độ Tam Đầu Địa Long

Lanhbangson


Một người khác cũng rời giường nhưng theo cách chả giống ai.

Có chút giống chó... khụ khụ. Chính xác là bị mùi thức ăn lôi kéo mà tung chăn bật dậy, mũi không ngừng hít hà tìm nơi phát ra hương thơm.

Tần Tranh cùng những người khác đều đã có mặt, thấy người nào đó xuất hiện liền trêu đùa - "Đã chịu dậy rồi sao? Mau đến đây ăn sáng đi, cậu mà còn hít nữa thì tôi sẽ thực sự nghĩ cậu là chó đấy."

Đường Ngự Long ghét bỏ lườm anh một cái, sau đó liền hai bước gộp một mà đi.

Vừa ngồi vào bàn tâm của anh ta tình liền kích động nhìn chằm chằm món ăn được bày trí vô cùng đẹp mắt trong đĩa - "Đây... đây là món ăn gì thế? Trông thật lạ, là của Lâm Hàn nấu đúng không? Thơm thật đó!" - Ánh mắt lấp lánh ngôi sao nhỏ nhìn sang Lâm Hàn phía đối diện.

Bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Lâm Hàn cười khổ đáp - "Vâng, chỉ là món cơm chiên cuộn trứng bình thường thôi. Đường thiếu gia ăn thử xem có hợp khẩu vị không?" - Đây là món cơm chiên bọc trong trứng kiểu hàn quốc.

Đường Ngự Long dĩ nhiên là không khách sáo rồi - "Được!" - Miệng thì nói nhưng tay thì đã múc ngay một muỗng cơm nhỏ cho vào miệng. Hương vị của món ăn bỗng chốc như tan vào khoang miệng, cái lưỡi bá vương lập tức bị thu phục không còn sức kháng cự - "Ngon quá, thật sự rất ngon. Tôi rất thích. Thích lắm luôn, Lâm Hàn cậu nấu món này thật sự rất ngon!"

Nhìn Đường Ngự Long một muỗng lại một muỗng ăn không ngừng nghỉ, có thể nhìn ra anh có bao nhiêu yêu thích, mọi người cũng không chờ đợi thêm nữa liền anh chóng thưởng thức món ngon.

Nhóm bảo tiêu và cận vệ sớm đã thèm đến nhỏ dãi, có trời mới biết họ đã phải vất vã chờ đợi như thế nào, chỉ hận không thể bắt Lâm Hàn nấu riêng cho mình cả một chảo lớn để mà ăn. Chỉ có một chút xíu như vậy căn bản ăn không đã.

Vương Thiên Hành chậm rãi thưởng thức từng chút thức ăn trong đĩa, cũng thưởng thức con người của Lâm Hàn. Càng nhìn, càng phát hiện ra nhiều ưu điểm của cậu thì anh lại càng muốn giữ Lâm Hàn cho riêng mình. Một tinh hệ nếu đem so với cậu có lẽ không thể nào so sánh được, càng đừng nói đến chuyện đổi lấy người.

Còn Lôi Khuyển lúc này đã thu về kích thước ban đầu cũng thong thả thưởng thức bữa sáng siêu cấp ngon của mình. Bỗng nhiên nó ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về một khoảng rừng phía xa xa, mơ hồ cảm nhận được lực tinh thần quen thuộc, nhưng nó cũng không tính là quá cao hứng, sau đó liền lắc nhẹ đầu rồi lại tiếp tục ăn.

Bữa sáng đơn giản thôi nhưng mọi người đều ăn đến thỏa mãn xoa bụng, trừ Trần Phóng, Vương Thiên Hành cùng Tần Tranh ra thì hầu như ai cũng ăn đến đĩa thứ hai mới thoả mãn. Lâm Hàn cũng đoán trước được tình huống này cho nên đã cố tình làm rất nhiều, may mà cậu đã đoán đúng.

Tâm tình vui vẻ cho nên cậu gần như treo nụ cười trên môi cả buổi sáng, nụ cười của cậu khiến nhóm bảo tiêu và cận vệ đều nhìn đến ngẩn ngơ, chỉ ước cậu cười nhiều thêm chút nữa vì cậu cười trông thật đáng yêu, duy chỉ có một người thì luôn sầm mặt, khí lạnh quanh người không ngừng lượn lờ khiến nhóm bảo tiêu ngồi bên cạnh phải rùng mình, cúi gằm mặt mà ăn, không dám hùa theo tìm chết.

Sau khi ăn uống no say, nhóm người lại tiếp tục tiến sâu vào rừng, dị thú từ lúc này sẽ càng nhiều và nguy hiểm hơn bội phần. Hai cận vệ bảo vệ Lâm Hàn liền theo sát một bên không dám lơ là, chốc chốc lại nói vài câu chọc Lâm Hàn cười không ngừng.

Lâm Hàn cũng góp thêm vài câu chuyện vui khiến đoạn đường càng thêm vui vẻ, đi chung với cao thủ chính là khiến người ta cảm thấy an toàn ở mọi lúc, mọi nơi, việc này khiến bảo tiêu nọ nghẹn một bụng hỏa khí.

Kết quả của việc mắc nghẹn là vị bảo tiêu nọ trực tiếp bạo phát lên đầu nhóm dị thú cấp sáu vừa xuất hiện, một con hoả điểu cấp sáu phải cần đến mười cao thủ mới hạ nỗi cứ như vậy liền chỉ cần một mình anh ta là đã có thể ngược nó vô cùng thê thảm.

Nhìn hỏa điểu bị bắn thành cái sàn, mấy bảo tiêu khác nhìn mà đổ mồ hôi lạnh. Cận về cũng đã thu hồi tâm tình khinh bỉ của mình, Tần Tranh cùng Trần Phóng thì rất không có hậu mà ha hả cười trên nỗi đau của ai kia, lòng không hẹn mà nói thầm một câu "đáng đời", ai bảo ngu ngốc làm chi rồi bây giờ tức giận.

Khu rừng mênh mông bỗng chốc yên tĩnh đến lạ thường, rừng cây nhỏ dần được thay thế bằng những cây cổ thụ to lớn, tán cây to đến nỗi che kín cả góc trời. Nhưng điều kỳ lạ là cư nhiên lại có một lối mòn rộng rãi xuất hiện giữa khu rừng, tuy không theo quy luật nhưng vẫn có thể nhìn ra nó là một lối đi. Tuyệt nhiên không có một cây cổ thụ nào tồn tại trên lối đi này, tất cả đều gãy đỗ, rễ bị bật lên nằm trơ trọi trên mặt đất, cứ như một cơn bão lớn vừa càn quét qua. Có thể nhìn ra con đường này không phải do con người tạo ra, điều này khiến nhiều người không hẹn mà cùng có chung một suy đoán.

Nhìn dấu móng guốc siêu cấp lớp chồng chất lên nhau, cận vệ khẽ cau mày nói - "Là Kim Giáp Ngưu." - Nếu đụng phải một con Kim Giáp Ngưu thì còn đỡ, nhưng nếu là cả một đàn thì đừng nghĩ đến chuyện đánh đấm gì hết.

Kim Giáp Ngưu là trâu rừng với đôi sừng cứng hơn cả kim cương, lớp da của nó là lớp áo giáp kiên cố không thể nào chọc thủng. Một con Kim Giáp Ngưu có thể hạ trực tiếp một cơ giáp cấp bảy chỉ bằng một cú húc mạnh.

Nhóm người không hẹn mà cùng lạnh sống lưng.

Lâm Hàn ngơ ngác nhìn nhóm người mặt mày tái nhợt, cậu không biết Kim Giáp Ngưu lợi hại ra sao nhưng nhìn thần sắc mọi người cậu cũng có thể đoán đại khái.

Cận vệ bên cạnh khẽ nhích lại bên người cậu nhẹ giọng nói - "Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu." - Anh ta còn trưng ra vẻ mặt đầy vẻ đắc ý cùng tự tin mà nhìn cậu. Đúng mà, thân là cận vệ cùng cơ giáp cấp mười thì tất nhiên việc đó quá dễ dàng, còn sáp lá cà thì thật ra anh ta cũng không dám nói chắc, nhưng việc đó đã có thiếu gia trâu bò nhà mình lo cho nên anh ta cũng không phải lo lắng điều gì.

Nhận được sự quan tâm lòng của cận vệ, Lâm Hàn cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua tim, cậu nhìn bảo tiêu nở nụ cười - "Cảm ơn anh nha!"

Vương Thiên Hành quan sát xung quanh đánh giá một lượt rồi quyết định thay đổi hướng đi, cả nhóm sẽ đi lên hướng sườn núi, tránh xa tuyến đường của Kim Giáp Ngưu, anh cũng không muốn chuốc thêm phiền toái không cần thiết. Kim Giáp Ngưu chính là trâu điên nổi tiếng, không truy cùng đuổi tận kẻ địch cho đến chết nó quyết không bỏ cuộc chứ đừng nói là chạy khỏi địa bàn là xong việc.

Việc leo lên sườn dốc cũng không tính là quá khó khăn, nhưng với Lâm Hàn thì đúng là thử thách vì cơ thể cậu vốn là mới khỏe lại cho nên khó có thể theo kịp tốc độ của mọi người. Nhưng mà càng bất ngờ hơn là hôm nay cậu dường như không cảm thấy mệt mỏi, cả người khỏe một cách kỳ lạ.

Rất nhanh, mọi người đã vượt qua sườn đồi phía bên kia, thảm thực vật liền thay đổi và trở nên đa dạng, cao thấp xen kẻ khiến nơi đây tràn ngập ánh nắng mặt trời ấm áp.

Mặt đất yên tĩnh dưới chân bỗng xuất hiện chấn động nhẹ, nhóm người đều là cao thủ lập tức đều cảm nhận rõ ràng một nguồn áp lực rất lớn đang tiến tới gần với tốc độ rất nhanh.

Vương Thiên Hành sắc mặt ngưng trọng, nhanh chóng hạ lệnh - "Tất cả vào cơ giáp!" - Dứt lời anh liền giải phóng cơ giáp, vững vàng ngồi vào khoang điều khiển. Vì không muốn tỏ vẻ khoa trương cho nên nhóm của anh cũng chỉ dùng cơ giáp cấp bảy để chiến đấu, riêng hai bảo tiêu bảo vệ Lâm Hàn thì dùng cơ giáp cấp tám.

Nhóm của Đường Ngự Long cũng tương tự, trừ việc bản thân anh và bảo tiêu có nhiệm vụ bảo vệ Tần Tranh là cơ giáp cấp tám, ngoài ra hầu hết đều là cơ giáp cấp bảy. Đội hình này không phải muốn gặp là gặp, cơ giáp cấp bảy đã khó sở hữu chứ đừng nói là cơ giáp cấp tám.

Đang cuốc bộ muốn mòn đế giày, tự nhiên được ngồi vào cơ giáp, Lâm Hàn cả người đều phấn khích. Mắt không tự chủ mà quan sát khắp nơi, kích động đến muốn hét lên nhưng may mắn là cậu biết tuỳ thời mà thể hiện cho nên vô cùng cố gắng kìm nén xúc động muốn gào thét mà ngồi im quan sát. Mặc dù vậy, cái vẻ mặt kia của cậu có đeo mặt nạ cũng không che giấu nổi cái cặp mắt đang phát sáng, chỉ nhìn thôi là đủ biết cậu cao hứng thế nào.

Không cao hứng sao được, cậu là dân nhà quê thứ thiệt á. Ngày trước được xem mô hình robot, xem transformer choảng nhau ầm ầm trên tivi là đã khoái không chịu được, huống chi hiện tại cậu còn được chân chính ngồi vào khoang điều khiển, góc nhìn từ trên cao, hình ảnh chân thực, sắc nét đến từng chi tiết. Cảm giác máu trong người cũng muốn sôi lên sùng sục, hai nắm tay của Lâm Hàn siết chặt, cao hứng, vô cùng cao hứng luôn.

Nhìn bộ dáng kích động đến vô cùng đáng yêu của cậu, cận vệ trong lòng cũng ngứa ngáy không chịu được, phải buông một câu trêu đùa - "Trông cậu rất cao hứng nha, thích lắm phải không?" - Có lẽ đây là lần đầu cậu nhóc được ngồi cơ giáp, haha thật là muốn nhéo má một cái ghê.

Lâm Hàn cười rất tươi, gật đầu như gà mổ thóc - "Vâng ạ, tôi thật sự rất thích! "

Nhìn nụ cười tươi rực rỡ như nắng mai, cận vệ bổng ngơ ngẩn giây lát - "Khụ... cậu thích là được rồi, yên tâm tôi sẽ bảo vệ câu." - Nói rồi anh ta nhanh chóng ngoảnh mặt đi, lại cảm thấy mặt mình tự nhiên có chút nóng.

Lâm Hàn cao hứng đáp - "Vâng!" - Sau đó cậu nhanh chóng quay đầu nhìn thẳng phía trước, chờ đợi dị thú xuất hiện. Và không để cậu chờ lâu, thời gian mọi người vào cơ giáp và nói chuyện cũng không quá hai mươi giây thì không gian đã sinh ra biến động.

Bên ngoài khoảng đất trống, nhóm cơ giáp xếp thành một vòng tròn bao quanh hai cơ giáp cấp tám vào chính giữa, im lặng bao trùm lên toàn bộ không gian. Làn gió lạnh thổi mấy chiếc lá khô nhẹ nhàng bay theo chiều gió, mặt đất một giây trước còn yên lặng bỗng chốc như có cái gì đó từ phía dưới hất tung lên cao. Bụi đất mù mịt cả một góc trời.

"Rống!" - Một tiếng rống vô cùng vang dội vang lên, nghe như một mà không phải một .

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mặt đất xung quanh nhóm người bỗng chốc sụp đổ, mọi thứ bị nuốt chửng thì tất cả cơ giáp đều đã bay lên không trung, chỗ đứng ban nãy đã thành một cái hố đất siêu cấp khổng lồ.

Bụi mù tan đi đôi chút mọi người mới nhìn rõ con dị thú vừa tấn công mình, đó là một con Tam Đầu Địa Long cấp bảy. Thuộc tính chính là dùng độc, một đầu sẽ phun nọc độc, một đầu khác là phun khí độc và đầu chính giữa là sóng năng lượng tinh thần lực. Nếu so với Tam Đầu Địa Xà thì Tam Đầu Địa Long càng khó gặp hơn và độ khó xơi càng chênh lệch rất lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia