ZingTruyen.Asia

Thú Nhân Cơ Giáp (P1) Xuyên Qua Tinh Tế (Quyển 1)

Chương 34: Chủ nhân mới

Lanhbangson


Niềm vui khi được về nhà đoàn tụ với gia đình trong giấc mơ như vẫn còn nguyên vẹn, hai giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má lạnh ngắt của cậu. Tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, Lâm Hàn khẽ động, cố gắng thoát khỏi trạng thái lân lân cực kỳ khó chịu trong người.

Mạc Can nhìn thấy cậu tỉnh liền vô cùng vui vẻ - "Tỉnh rồi sao? Có muốn uống với tôi một ly không?" - Hắn nâng ly rượu hướng về phía Lâm Hàn lắc lắc.

Lâm Hàn chậm rãi thích nghi, ngồi trên sopha xoa xoa mi tâm một lúc cho cơn choáng váng qua đi rồi mới nâng mắt nhìn về phía Mạc Can, nhìn một lượt khắp căn phòng và... những vì sao đang lao vút qua thật nhanh bên ngoài cửa sổ.

Đây không phải lần đầu cậu tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, đối với kẻ tứ cố vô thân như cậu thì có phản ứng thế nào cũng là dư thừa. Cậu sớm đã quen rồi, lấy lại bình tĩnh trong chốc lát, cậu đưa mắt nhìn về người duy nhất có thể trả lời câu hỏi của cậu.

"Tôi đang ở đâu?"

Mạc Can nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lóe lên sự tán thưởng đáp - "Cậu đang ở trên tàu buôn của tôi. Giờ cậu là món hàng mà tôi sẽ giao dịch. Sao? Có sợ không?"

Lâm Hàn mặt không biểu tình nhìn hắn, thì ra là vậy, nghĩa là cậu đã rơi vào tay của bọn buôn người, khôi hài thật, sợ sao? Còn gì đáng sợ đối với một người sắp chết kia chứ? - "Sao phải sợ? Nếu tôi sợ... ông sẽ tha cho tôi sao?" - Cậu cũng không hứng thú về người nay, là ai cũng được, hắn cũng chỉ là một trong những người cuối cùng mà cậu gặp trong đời, chỉ cần nhắm mắt lại thì mọi thứ đều thành hư vô.

Mạc Can như nghe được câu nói đùa rất vui vẻ liền cười ha ha đáp - "Tất nhiên là sẽ không. Nhưng chẳng phải là cậu nên gào khóc, van xin tôi thả cậu ra sao, như vậy mới đúng chứ?"

Lâm Hàn cười xả giao nhìn hắn đáp - "Nếu sự thật đã như vậy thì khóc có ích gì. Tôi cũng chẳng có gì để mong chờ mà phải van xin. Chi bằng... ông có thể nói cho tôi biết tôi... sắp bị bán cho ai không?"

Mạc Can nghe cậu nói xong thì lại cảm thấy rất thích tính cách của cậu, rất thú vị, hai mắt hắn mở to nhìn cậu hứng thú đáp - "Tốt. Rất tốt! Hahaha tôi rất thích tính cách của cậu, chỉ bằng điểm này tôi sẽ cho cậu biết. Vị khách hàng tiếp theo tôi sẽ giao dịch là một thương nhân, hình như... là thương nhân bán nhạc cụ của cổ tinh cầu. Thiết nghĩ bán cậu cho bọn họ chắc đã ngộ sẽ không tệ."

Lâm Hàn gật đầu bày tỏ mình đã biết. Lòng cậu giờ đây tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, khả năng chấp nhận hoàn cảnh của cậu rất mạnh, bản thân cậu giờ đây cũng không còn gì để mất, cả đến mạng... cũng sắp không còn thì còn việc gì đáng sợ nữa. Cho dù người chủ mới có muốn hành hạ cậu thì e rằng người đó cũng phải thật tranh thủ mới được.

Mạc Can tò mò với thái độ dửng dưng của cậu bèn lân la hỏi - "Cậu vì sao lại bình tĩnh như vậy? Không cảm thấy sợ hãi chút nào sao?"

Lâm Hàn xoay người nhìn ra cửa sổ ngắm vũ trụ bao lơ đãng đáp - "Đối với một người đã không còn gì để vướng bận thì những thứ đó có là gì, sống hay chết cũng chỉ trong gang tấc, nếu đã không thể thay đổi thì cứ bình thản mà đón nhận."

Mạc Can nghe xong câu trả lời thì thoáng trầm mặt, tựa hồ cảm thấy như trước mặt hắn không phải là một cậu nhóc mà là một con người đã trải qua đau khổ, mất mác trong cuộc đời. Mạc Can bỗng muốn trêu cậu mấy câu - "Haha cậu nói như thế mình đã trải rất nhiều chuyện chia ly, mất mác trên cõi đời vậy?"

Lâm Hàn không nhìn hắn chỉ cười khẩy đáp - "Có lẽ." - Rồi im lặng đưa mắt nhìn xa xăm.

Bầu không khí cứ như thế rơi vào im lặng .

Sự im lặng kéo dài mãi cho đến khi tên đàn em mở cửa bước vào thông báo rằng đã đến nơi. Mạc Can chậm rãi đứng dậy nhìn sang Lâm Hàn đang tựa đầu vào ghế nhìn vào khoảng không vô định lên tiếng nhắc nhở - "Đến nơi rồi, chúng ta đi thôi!"

Lâm Hàn hồi thần, lướt mắt nhìn qua Mạc Can rồi từ từ nâng người đứng dậy, ngồi quá lâu khiến cậu có chút choáng váng, chân khuỵu xuống sàn nhưng may mắn là một cánh tay đã kịp thời kéo cậu lại, đợi cậu ổn định thân thể mới buông ra, cậu cũng lịch sự nói - "Cảm ơn."

Mạc Can cũng trả lời - "Không cần khách khí, đi thôi." - Hắn dần có hảo cảm với tên nhóc này, chỉ tiếc giờ cậu là món hàng cho nên hắn vẫn là nhịn đau mà quay bước, hắn đi trước dẫn đường cho Lâm Hàn

Tên thuộc hạ nhìn theo mà ngỡ ngàng, ngơ ngác - "..." - Cái vụ gì đây?

Ra khỏi phòng của Mạc can, ở bên ngoài sảnh lớn đã tập hợp sẵn một nhóm người chỉ còn chờ Mạc Can, hắn ra hiệu cho bọn đàn em xuất phát, còn hắn thì tự mình dẫn Lâm Hàn đi.

Nơi thực hiện giao dịch là tinh Cầu GAIA, một tinh cầu nhỏ nhưng không tính là quá hẻo lánh. Thế mạnh của nó chính là thị trường chợ đen, những thứ không thể mua ở nơi khác thì đều có thể tìm ở nơi đây.

Chợ nô lệ chính là nơi cậu được đưa đến, nói là chợ nhưng nó là một toà nhà xa hoa rộng lớn, với nhiều phòng đấu giá và những khu vực VIP trao đổi trực tiếp giữa các bên.

Lâm Hàn cùng những người khác bị đưa vào một căn phòng rộng lớn, sa hoa tráng lệ vô cùng, tin chắc vị khách sắp đến hẳn là cực kỳ giàu. Lâm Hàn thầm nghĩ "xem ra vị khách xui xẻo mua trúng cậu hôm nay lỗ vốn rồi".

Người mà Mạc Can luôn chờ đợi cuối cùng cũng đến, dẫn đầu nhóm người là một người đàn ông trung niên tóc nâu được chải chuốt cực kỳ quy cũ, đôi mắt xanh sâu thăm thẳm. Khí thế mười phần khủng bố, không giận tự uy bước vào phòng.

Mạc can vã cả mồ hôi nhưng dựa vào bản lĩnh nghề nghiệp hắn cố áp chế cảm giác sợ hãi trong lòng rồi nhanh chóng tiến lên chào đón - "Cuối cùng ngài cũng đã đến, Tiết quản gia xin mời ông xem hàng. Tôi có mang những món hàng thượng phẩm đến cho ngài lựa chọn."

Tiết quản gia lướt mắt nhìn qua người Mạc Can rồi lướt qua đám người. Từng bước, từng bước nện đều lên mặt sàn, lướt nhìn qua từng món hàng.

Khi đi ngang Lâm Hàn ông không khỏi nhìn lâu hơn vài giây khiến Lâm Hàn chú ý mà dời tầm mắt nhìn thẳng vào mắt ông, nếu là người khác thì ắt sẽ bị uy phong của Tiết Thần dọa cho run rẩy, nhưng Lâm Hàn khiến ông không khỏi có vài phần hứng thú.

Cậu cũng không biết rằng bản lĩnh này cậu có được là do trải qua thời gian dài sống bên Tần Phong và Chu quản gia, cho nên cái loại uy áp đáng sợ này cậu sớm nhìn đến quen, hơn nữa bây giờ cậu cũng không còn tâm tư để đặt vào nỗi sợ.

Sau khi đi hết một vòng, Tiết quản gia xoay người nhìn lại một lượt rồi chỉ tay vào hai người. Mười lăm người đến, nhưng ông chỉ chọn hai người trông vừa mắt nhất, trong đó có Lâm Hàn.

Mạc Can mừng như được mùa hai tay xoa xoa vào nhau, hướng tới Tiết quản gia kỳ kèo - "Tiết quản gia không giấu gì ngài, lần này ngài chọn toàn là hàng thượng phẩm chỉ có thể gặp không thể cầu vậy nên..."

Tiết Thần nhìn sang thuộc hạ cho anh ta một ánh mắt, rồi gật đầu với Mạc Can dẫn người rời khỏi. Mạc Can cực kỳ hài lòng với những con số trên quang não, lòng mừng như điên, hắn lời to rồi.

Rời khỏi chợ nô lệ, Lâm Hàn đi theo nhóm người lên một chiếc xe huyền phù cực kỳ sa hoa, Tiết quản gia đi một chiếc khác và Lâm Hàn cùng nhóm bảo tiêu đi trên một chiếc khác .

Điểm đến cuối cùng chính là một chiếc phi thuyền cỡ lớn, siêu cấp lớn và sang trọng, cực kỳ bắt mắt với tông màu thuần trắng, viền vàng. Không có huy hiệu gia tộc, không có quốc huy , chỉ có dòng chữ "Tuyết Ưng" trên thân tàu.

Lâm Hàn cảm thấy chủ nhân của con tàu này tâm lý thật... thú vị.

Khi tiến vào đại sảnh của phi thuyền, không gian bên trong khiến Lâm Hàn thật sự câm nín, trong không gian siêu cấp sa hoa thuần tông trắng là cả một thế giới nhạc cụ.

Gần như những nhạc cụ cơ bản đều có mặt từ: Ti, trúc, mộc, thạch, kim, trống

Lâm Hàn hai mắt như chứa đầy những ngôi sao nhỏ lấp lánh, nhưng khi nhìn đến cây đàn cổ tranh thì cậu cảm giác như trái tim mình đang không ngừng đập loạn, có rất nhiều cảm xúc nói không nên lời.

Tiết Thần nhìn biến hoá của cậu từ nãy đến giờ, trong lòng cũng dâng lên một chút tò mò nho nhỏ, có rất nhiều kẻ lần đầu đến đây đã bị không gian nơi đây làm cho choáng váng nhưng cũng chỉ là cái nhìn trầm trồ, thích thú hoặc đơn giản là tò mò với những thứ mới mẻ, nhưng cậu lại khác... ánh mắt tràn đầy vẻ hoài niệm, thoáng vui thoáng buồn như có rồi mất, mất rồi lại tìm được trở về.

Tiết quản gia thả chậm cước bộ, chậm rãi đi qua đại sảnh đến lối rẽ vào phòng của thiếu gia nhà ông. Nhưng khi cửa vừa hé mở, Lâm Hàn vừa bước vào, còn chưa kịp nhìn ngó bên trong liền bị tập kích, do bị tấn công bất ngờ cho nên Lâm Hàn đã bị đẩy ngã ra sàn, gương mặt thì bị một chiếc lưỡi to liếm cho nước bọt dính đầy mặt.

Lâm Hàn ngơ ngác, hoảng hồn nhìn sinh vật vừa tấn công mình.

Mọi người cũng giật mình và kinh ngạc muốn rớt cằm.

Khi mọi người còn đang bị màn vừa rồi làm cho bất ngờ thì một giọng nói trầm ấm hữu lực vang lên - "Leon mau quay về!"

Nghe được mệnh mệnh, sức nặng trên người Lâm Hàn lập tức biến mất, cậu gian nan thở dốc, chống đỡ cơ thể bị đụng đau đứng dậy nhìn cái vị tai to mặt lớn vừa tấn công mình.

Lâm Hàn trợn tròn mắt, miệng gian nan hít từng ngụm khí. Cậu có muốn nói thì cũng chỉ đành bất lực mà nhìn rồi thở dốc, quả thật là cậu suýt bị đè cho tắt thở, "Ngao Tây Tạng", con vật vừa đè cậu chính là một con chó Ngao Tây Tạng đó trời.

Thật là muốn mạng mà, thân hình con chó Ngao Tây Tạng không cần nói cũng biết nó siêu cấp khổng lồ, anh bạn vừa đè Lâm Hàn thân cao tầm một mét, cân nặng tầm hơn một trăm ký, màu lông là hai màu nâu và đen trông rất ngầu. Mặc dù cậu rất thích chó nhưng tầm này... chắc sớm muộn cũng đi chầu ông bà.

Vị chủ nhân kia thấy sủng vật của mình lần đầu kích động và vui vẻ như thế cũng có chút bất ngờ mà nhìn nó hỏi - "Vui đến vậy sao?"

Leon quay đầu nhìn chủ nhân của nó phe phẩy cái đuôi rất chi là cao hứng - "Gâu... Gâu... Gâu ....." - Vui quá trời quá đất, sủa xong ba tiếng vang dội nó lại nhìn sang Lâm Hàn phe phẩy đuôi sủa thêm hai tiếng với Lâm Hàn.

Lâm Hàn cười gượng với nó. Ai vui chứ tôi thì suýt bị đè chết, không có gì vui hết.

Vị chủ nhân có chút mất hứng quay sang đánh giá Lâm Hàn một lượt rồi mới hỏi - "Cậu tên gì?"

Lâm Hàn giờ phút này mới chú ý nhìn kỹ người thanh niên đang ngồi ở phía đối diện, đó là một thành niên anh tuấn bức người, da trắng như bạch ngọc, mắt phượng, mày kiếm. Mái tóc vàng óng được chải chuốt cực nề nếp, đôi mắt xanh biếc như màu của đại dương bao la. Anh ta khoác trên người là một bộ đồ thuần trắng được điểm khuyết bằng những viên Ngọc lục bảo cao cấp được chết tác tỉ mỉ, cả người như toát lên khí chất quý tộc không thể che giấu.

Lâm Hàn nhìn tới ngẩn ngơ, cậu biết người này hẳn là rất giàu, nhưng vừa giàu lại vừa đẹp tầm này thì... vẫn là lần đầu cậu được nhìn thấy, Tần Phong tuy giàu nhưng không thể hiện ra bên ngoài.

Mọi người thấy bộ dạng của cậu liền trưng ra cùng một ánh mắt "hiểu mà", vì không nói họ cũng biết cậu bị phong thái, giá trị nhan sắc của chủ nhân làm cho choáng váng rồi, chủ nhân đẹp quá mà!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia