ZingTruyen.biz

Thiên Tử

Chương 4

ethereal_20

Dịch: Ethereal

Mẫu thân của Tiểu Hoàng Đế là trưởng nữ của tướng quân thời Tiên Hoàng, khi lập hậu tuy cũng có ý muốn củng cố quân tâm, nhưng quả thật Tiên Hoàng cũng yêu bà tha thiết. Nhưng bà xưa nay thể nhược, mắt thấy trong cung cũng phải sáu bảy hoàng tử rồi, bụng Hoàng Hậu cũng không có khả năng tranh đua được, đến một bé gái thôi nhưng bà cũng chưa thể mang thai.

Hoàng Hậu thật ra cũng không phải là lo bản thân sẽ mất sự sủng ái, muốn nhờ con rồi giữ lấy tâm Tiên Hoàng, chỉ là bà cũng rất yêu Tiên Hoàng, một lòng muốn hạ sinh một người con cho ông.

Thái y nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, dược đại bổ bắt buộc phải tẩm bổ, nhưng sức khoẻ tráng kiện cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn trong ngắn ngủi, nếu uống thuốc quá vội vàng, chỉ sợ rất nhanh sẽ dầu hết đèn tắt. Hoàng Hậu giấu Tiên Hoàng uống thuốc mạnh, vậy mà lại thật sự có thể hạ sinh hoàng tử — chính là Tiểu Hoàng Đế.

Tiên Hoàng vui mừng khôn xiết, Tiểu Hoàng Đế vừa sinh ra đã trăm ngàn sủng ái tại một thân, mà mẫu bằng tử quý, cả gia tộc cũng đều được coi trọng.

Khi Tiểu Hoàng Đế được một tuổi, Tiên Hoàng cử hành nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai đầy long trọng cho nhóc. Vô số đồ vật chất đầy một bàn, từ bút lông thượng đẳng cho đến binh khí tinh quý cái gì cũng có, vậy mà Tiểu Hoàng Đế cũng không thèm nhìn tới, lại chỉ chọn một cái lục lạc bình thường.

Theo lý thuyết, chiếc lục lạc kia đáng lẽ không nên xuất hiện ở nơi như này, nhưng trước đó trùng hợp lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Tiểu thái giám mới tới tay chân vụng về, làm vỡ một khối ngọc bội quý báu, nửa canh giờ sau là phải cử hành lễ chọn đồ rồi, miếng ngọc bội kia là một trong những vật phẩm quan trọng, bây giờ không còn nữa, thì cũng tương đương với việc trên bàn chọn sẽ thiếu đi một thứ.

Lúc đó, tiểu thái giám quỳ ở tẩm cung Hoàng Hậu xin tha, Hoàng Hậu nhân hậu, không muốn trách phạt gã, chỉ để gã tìm cách bổ sung vào phần thiếu. Nhiếp Chính Vương khi đó vẫn chưa phải là Nhiếp Chính Vương, hắn còn chưa tới 11 tuổi, đang đứng trong điện Hoàng Hậu để thỉnh an tỷ tỷ, thấy thế liền tiện tay cởi chiếc lục lạc buộc trên đoản kiếm của mình ra, đưa cho tiểu thái giám.

Không một ai ngờ được rằng, Tiểu Hoàng Đế lại bắt được chiếc lục lạc kia.

Nhóc cầm lục lạc lắc không ngừng, nghe tiếng linh đinh vang rõ, thế là nhóc cười theo. Đám Khâm Thiên Giám quả thực trở tay không kịp, sững ra đấy nửa ngày rồi mới bắt đầu nói huyên thuyên ngụ ý của lục lạc, lời nói chuẩn xác đưa ra đến kết luận là, ắt có tài hoa trác việt.

Tiên Hoàng và Hoàng Hậu đều không quan tâm những lời này, chỉ cảm thấy thần thái nhóc cực đáng yêu, từ khi bé tí đã là nhóc con đơn thuần lương thiện. Tiên Hoàng nâng tay ngắt lời nịnh nọt của Khâm Thiên Giám, mặt đầy ý cười bế Tiểu Hoàng Đế lên, ban cho nhóc nhũ danh "Lục Lạc".

Nhiếp Chính Vương đứng cạnh trông mà thấy lạ, không nhịn được nhìn thêm vài lần nữa. Tiểu Hoàng Đế còn hơi mập mạp, đôi mắt vừa tròn vừa đen láy, long lanh, sáng bừng, tựa như viên dạ minh châu mà Nhiếp Chính Vương nhìn thấy trong tẩm điện Hoàng Hậu.

Tiểu Hoàng Đế tuy có thánh sủng, nhưng không phải không có nỗi niềm. Các hoàng tử trong cung đều lớn hơn cậu kha khá tuổi, bình thường cũng không muốn chơi với cậu, khi nhìn cậu cũng để lộ ánh mắt ghen ghét và ác ý không rõ ràng. Đám thái giám lại quá nâng niu cậu, chơi cái gì cũng sợ cậu ngã ra đấy rồi xây xước người, thi cái gì cũng nhường cậu nhóc, nịnh nọt cậu, chẳng có chút lời thật lòng nào hết. Tiểu Hoàng Đế dần mất bạn chơi cùng, buồn bực khôn nguôi cả khoảng thời gian mới đi hỏi Hoàng Hậu: "Mẫu hậu ơi, tại sao lại không có ai chơi với con vậy?"

Hoàng Hậu thương xót nhóc, cuối cùng cũng nghĩ ra cách, gọi đệ đệ mình tới, đồng hành cùng cậu lớn lên.

Sau đó, Tiểu Hoàng Đế 4 tuổi gặp Nhiếp Chính Vương 14 tuổi.

Nhiếp Chính Vương tập võ từ nhỏ, khi đó dáng người đã đĩnh bạt, ít nói thâm trầm. Hắn học tập bận rộn, lại còn phải theo phụ thân huấn luyện hàng ngày ở binh doanh, thật sự không có tâm tư đi quan tâm nhóc sâu bám đít này, vì thế ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Tiểu Hoàng Đế, suy nghĩ trong lòng hắn chính là chán ghét.

Mà Tiểu Hoàng Đế khi ấy lại là thích hắn từ cái nhìn đầu tiên.

Tiểu hoàng tử phấn điêu ngọc trác, mặc hoa lệ xiêm y, mặt đẹp như ngọc, bên thắt lưng buộc một cái lục lạc xinh xắn. Nhóc không kiềm được sự vui thích, đi vòng quanh Nhiếp Chính Vương, cuối cùng ôm chặt eo của thiếu niên lạnh lùng, cười tít hết mắt lại, bên khoé môi có chiếc má lúm hơi nông, thậm chí Nhiếp Chính Vương còn ngửi thấy mùi sữa thơm trên người nhóc.

"Ca ca ơi..." Tiểu Hoàng Đế ngẩng đầu nhìn hắn, ánh nhìn đầy ngưỡng vọng: "Ca ca tốt bụng ơi, chơi chung với em nhé."

Nhiếp Chính Vương trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bế nhóc lên, thấp giọng dỗ dành: "Nhầm rồi, gọi cữu cữu chứ."

Từ đó, dù Nhiếp Chính Vương có bận đến mấy đi chăng nữa, cứ cách mấy ngày hắn cũng rút thời gian tiến cung thăm cậu. Dạy cậu cầm bút, học chữ, dạy cậu kéo cung, lắp mũi tên, lén dẫn cậu xuất cung xem kịch, lặng lẽ mang điểm tâm ngoài cung tới cho cậu, ngày ngày ôm cậu ngồi trên đầu gối, nhìn cậu tựa vào vai mình, lòng tràn đầy dựa dẫm và nỗi yêu thích trào dâng, dùng giọng nói còn vương mùi sữa mà gọi hắn từng lần một: "Cữu cữu ơi, thích cữu cữu lắm."

Khi đó, thiếu niên lãnh ngạnh như đao, ở thời khắc thả lỏng nhất trong ngày, cũng sẽ để lộ nụ cười hiếm thấy, cúi đầu thơm mặt cậu: "Cữu cữu cũng thích Lục Lạc Nhỏ."

Hai năm, họ sớm chiều ở chung, lấy chân tâm đổi chân tâm, coi nhau như ngàn vàng không gì có thể đánh đổi.

Năm Tiểu Hoàng Đế 6 tuổi ấy, Lưu Xuyên nhâm mệnh làm Thái Phó cho Thái Tử, cả ngày cậu bận học tập, thời gian gặp Nhiếp Chính Vương cũng ít đi. Dù vậy, cậu cũng nghĩ cách ra ngoài gặp hắn cho bằng được, bàn điều kiện với Tiên Hoàng, chỉ cần hoàn thành hết bài tập của tháng ấy là có thể đi quân doanh tìm cữu cữu.

Khi ở quân doanh, cậu nhìn thấy thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, bắn mười mũi tên đều trúng hồng tâm hết cả mười, thân mặc khôi giáp, trông như một người chiến binh thực thụ. Trường kiếm đoản đao cũng giỏi đến mức dễ như ăn cháo, hắn đứng đó thôi đã tựa như vũ khí sắc bén nhất trên đời này.

Vậy mà khi nhìn tới cậu, người như vậy lại dâng trái tim lên mà chiều mà yêu, một chút tủi thân thôi cũng không nỡ để cậu chịu đựng. Chỉ cần cữu cữu nhìn cậu một cái, là cũng đủ để tim cậu đập thình thịch.

Mùa đông năm Vĩnh Hưng thứ 16, tuyết lớn.

Hung Nô xâm lược, biên cương bùng lên chiến hoả. Vài toà thành trì đã liên tục mất đi, Tiên Hoàng đứng ngồi không yên, muốn điều thêm một đội quân đi tới bắc cương. An Bình Hầu, tức Tư Mã đại tướng quân, phụ thân Hoàng Hậu, đã suất lĩnh một đội tinh binh, xuất phát trong ngày ngay lập tức. Người con trưởng của ông cũng chủ động xin ra trận, Tiên Hoàng thưởng thức, phong làm giáo uý Phiêu Kỵ Doanh, xuất chinh đánh trận.

Mãi cho đến khi Lưu Xuyên bất cẩn lỡ miệng, Tiểu Hoàng Đế mới biết được tin tức này. Cậu luống cuống tay chân, đánh đổ khiên mực, bắn cả một mảng đen sì lên quần áo. Cậu trốn phụ hoàng mẫu hậu, xuất cung suốt đêm đi tìm Nhiếp Chính Vương, vừa nhìn thấy người ta đã rơi nước mắt, cầu xin hắn từng tiếng một: "Đừng đi mà".

Nhiếp Chính Vương cúi người ôm chặt cậu, lại nói như đinh đóng cột: "Cữu cữu phải đi."

Tiểu Hoàng Đế khóc thảm thiết quá đỗi, liều mạng lắc đầu.

"Lục Lạc Nhỏ, chờ cữu cữu về nhé."

Tiểu Hoàng Đế lại đẩy hắn ra mà chạy đi, chạy đến cửa rồi phẫn hận quay đầu nhìn hắn chằm chằm, quát: "Nếu người đi, vậy thì cũng đừng về nữa!"

Tiểu Hoàng Đế cứ cho rằng cữu cữu sẽ đuổi theo xin lỗi, thoả hiệp như những lần cậu cáu kỉnh khác, nhưng lần này mãi cho đến khi trở về trong cung rồi, mà vẫn chẳng có ai đuổi theo cậu.

Lần này đi, là những hai năm.

Biên quan truyền tin thắng lợi về, bảy trận thắng cả bảy, thế như chẻ tre. Thu phục thành trì, đánh Hung Nô cút, thiếu niên Nhiếp Chính Vương lãnh mấy trăm tinh binh lấy ít thắng nhiều, đạt được không ít công tích, uy vọng tăng dần trong quân doanh. Tin tức truyền về, Tiên Hoàng đại hỉ, phong làm tướng quân, sĩ khí càng cao. Chỉ là không ngờ rằng lại chủ quan ở Kinh Châu, trận đánh cuối cùng trước khi thu binh bị tính kế, An Bình Hầu chết trận nơi sa trường, thiếu niên tướng quân cũng trúng tên trên người, trọng thương. Tiểu Hoàng Đế ở hoàng cung hối hận khôn nguôi. Cậu chỉ thấy câu cuối trước lúc chia tay mình nói quá ác độc, rõ ràng ý cậu không phải vậy, cậu hy vọng Nhiếp Chính Vương bình an trở về hơn ai hết. Hắn là tướng quân của họ, lại chỉ là cữu cữu của riêng cậu mà thôi, quốc thái dân an không phải ước muốn của cậu, bình yên vô sự mới là điều duy nhất cậu khát cầu.

Cậu hận mình hoạ từ miệng ra, là cậu hại Nhiếp Chính Vương.

Mùa xuân năm Vĩnh Hưng thứ 18, khải hoàn.

Tiểu Hoàng Đế đứng ở cửa cung hồi hộp mong ngóng, người mà cậu đã mơ thấy hàng nghìn hàng vạn lần trong mộng, đang cưỡi tuấn mã cầm ngọn giáo tua rua đỏ trong tay, cúi người dùng chút sức đã bế cậu lên ngựa, lấy hết sức lực toàn thân mà ôm chặt cậu từ phía sau.

Tim cậu đập như sấm rền, lòng lại tràn đầy chua xót, chỉ nghe thấy tiếng nói nhỏ dịu dàng bên tai: "Lục Lạc Nhỏ, vẫn giận cữu cữu ư?"

Tiểu Hoàng Đế lắc đầu, duỗi tay nắm lấy cánh tay đang quyến luyến bên eo cậu, nức nở rằng: "Sau này con sẽ không bao giờ giận người nữa."

Nhiếp Chính Vương cười, đôi môi lạnh lẽo dán trên gáy cậu, mơ hồ đáp lại một câu "Được".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz