ZingTruyen.biz

Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc- FULL (Phần3)

Chương571: Tiềm lực của Hách Liên

wengie_ikonic

"Cha, mọi người đang nói gì đấy? Sao ta càng nghe càng không hiểu?"  Vân Khê không giải thích được, không biết hai người nói chuyện gì nữa.

"Không có gì, nhạc phụ đại nhân đang tán dương ta." Long Thiên Tuyệt  gằn giọng nói. Tổn thất nhiều tinh thạch như vậy, dù sao cũng phải đổi  lại được chỗ tốt chứ.

Vân Mộ Phàm trừng hắn một cái, thầm mắng người nào đó không biết xấu hổ, lại dát vàng lên mặt mình.

Vân Khê không biết ánh mắt hai người đang âm thầm giao chiến, chẳng  qua là nghĩ muốn khôi phục thị lực nhanh chóng, nhìn thấy ánh mặt trời.

Bắc Thần Mẫn Nhi cả người mệt mỏi, giống  như là trải qua một cơn ác mộng thật dài, trong cơn ác mộng có vô số ảo  ảnh quấn quanh lấy nàng, làm nàng khổ không thể tả. Trong lúc mơ hồ,  nàng mơ thấy này một mảnh tuyết trắng xóa, nàng nghe thấy có người la  đến tê tâm liệt phế, mà nàng lại kiên quyết rời đi.

"Nương, đừng đi!"

"Nương, đừng bỏ con ở lại"

"Nương, Phong Nhi rốt cuộc làm sai chỗ nào? Phong Nhi nguyện ý thay  đổi, Phong Nhi cái gì cũng nguyện ý...... Nương, không nên bỏ lại con một  mình!"

"......"

Huynh trưởng nói với nàng: "Muội muội, muội làm như vậy là không phải là quá tàn nhẫn sao? Phong Nhi dù sao vẫn chỉ là đứa bé."

Mắt nàng là một mảnh lạnh như băng, không có bất kỳ tình cảm sắc thái  gì: "Ta vì muốn tốt cho nó, không có thử qua tư vị tuyệt vọng bị bỏ đi,  làm thế nào học được tuyệt tình tuyệt ái? Con cháu Bắc Thần gia tộc, từ  nhỏ sẽ không có tình yêu, chỉ có tuyệt tình tuyệt ái, mới có thể đem  tuyệt học của Bắc Thần gia tộc ta tu luyện tới cảnh giới cao nhất. Ngươi  thấy đấy, lấy tư chất của Phong Nhi, hắn sớm muộn gì cũng nổi tiếng,  thắng được ta và ngươi hai người, cuối cùng trở thành người đứng đầu của  gia tộc Bắc Thần ta! Vì mục đích này, ta có vứt bỏ hắn mười lần, một  trăm lần, ta cũng nghĩ vô phản cỗ (vì việc nghĩ mà không chùn bước), tuyệt không nhíu mày."

Nói xong, nàng kiên quyết đi, trên tuyết lưu lại dấu chân kiên quyết, vô tình.

Cảnh trong mơ vừa chuyển, nàng thấy cả người mình đầy máu, sắp đến  lúc chết. Trong lúc hấp hối, trước mắt xuất hiện một đôi mắt lạnh như  băng mà thâm thúy, hắn ở phía xa nhìn nàng, không nói một lời nào, ánh  mắt lạnh lẽo kia như từng mũi tên bắn vào trái tim nàng. Vẫn không nói  một lời, hắn lạnh lùng xoay người rời đi, để lại cho nàng một bóng lưng  màu tím cùng một đầu tóc trắng dài phiêu dật...

"Phong Nhi, đừng!"

"Phong Nhi, cứu ta! Cứu ta!"

"Phong Nhi......"

Nàng đột nhiên tỉnh dậy, bị giấc mộng làm cho sợ hãi ra một thân mồ  hôi lạnh, vẫn còn nhớ trong giấc mộng, mình sắp chết đi, con trai của  nàng cũng không quay đầu lại, trong lòng nhất thời rơi vào đáy cốc,  chẳng lẽ là báo ứng của nàng?

"Gặp ác mộng?" Có người hỏi.

Bắc Thần Mẫn Nhi ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có một người.

"Phong...... Lão tổ tông!" vui vẻ trong nháy mắt tiêu tan, sao nàng lại  quên mất, thân thể con trai đã bị lão tổ tông chiếm dụng rồi sao?

"Mơ tới con trai cuả ngươi?" Hách Liên Tử Phong hỏi, thanh âm lạnh như băng.

Bắc Thần Mẫn Nhi từ từ đứng dậy, sửa sang quần áo trên người, rất  nhanh chỉnh lý lại một thân chật vật, khôi phục bộ dáng ngày thường ung  dung cao quý của nàng, nàng gật đầu, lại cười nói: "Đúng vậy, bất quá là  một giấc mộng, không có gì."

"Nghe nói ngươi từng vứt bỏ con ngươi, bây giờ hối hận sao?"

Bắc Thần Mẫn Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, không biết lão tổ tông làm sao  biết chuyện này, chẳng lẽ là bởi vì chiếm thân thể con trai, đồng thời  cũng chiếm cứ tất cả trí nhớ ?

"Đúng vậy, nhưng ta không hối hận. Ta đây làm vậy, hoàn toàn là vì  tôi luyện hắn, để cho hắn học được tuyệt tình tuyệt ái, chỉ có tuyệt  tình tuyệt ái, thành tựu võ học của hắn mới có thể đạt tới đỉnh cao  nhất. Lão tổ tông ngài cũng không vừa lòng với thực lực hiện tại của hắn  sao? Nếu không phải lúc đầu ta lựa chọn chính xác, làm sao hắn có được  thành tựu như thế ? Chờ hắn suy nghĩ cẩn thận rồi, hắn sẽ cảm ơn ta."

"Thật sao?" Hách Liên Tử Phong mặt không chút thay đổi, lại lạnh lùng  hỏi một câu, "Như vậy ta chiếm cứ thân thể của hắn, ngươi nghĩ như thế  nào?"

Bắc Thần Mẫn Nhi không chút nghĩ ngợi, quyết đoán lắc đầu: "Mẫn Nhi  sao dám có ý kiến gì? Lão tổ tông có thể nhìn trúng thân thể Phong Nhi,  đó là vận mệnh của hắn, nói cho cùng, lão tổ tông ngài mới là hi vọng  chấn hưng Bắc Thần gia tộc chúng ta. Mẫn Nhi từ khi ra đời, trong lòng  chỉ nghĩ một chuyện, đó chính là chấn hưng Bắc Thần gia tộc ta, để cho  Bắc Thần gia tộc hùng bá Long Tường đại lục. Vì đạt được mục đích này,  Mẫn Nhi có thể hy sinh tất cả, buông tha cho tất cả."

"Hy sinh tất cả, buông tha cho tất cả? Bao gồm con của ngươi sao?"  Thanh âm của Hách Liên Tử Phong đột nhiên cao hơn, tràn ra bi phẫn khó  nói thành người, Bắc Thần Mẫn Nhi ngạc nhiên, không biết mình nói sai  cái gì.

Nhưng vì biểu đạt sự kiên quyết và quyết tâm mình là người trung  thành đối với Bắc Thần gia tộc, Bắc Thần Mẫn Nhi không chút do dự nói:  "Đúng vậy. Nếu cần thiết, hy sinh con trai của ta, ta sẽ không tiếc"

"Rất tốt. Ngươi không hổ là đứa con gái ngoan của Bắc Thần gia tộc"  Hách Liên Tử Phong đột nhiên phất tay áo, vươn người đứng dậy, để lại  cho nàng một bóng lưng, thanh âm lạnh tới tận xương nói, "Ngươi đi đi,  ta không muốn phải nhìn thấy ngươi nữa."

Bắc Thần Mẫn Nhi ngơ ngẩn, trong chốc lát, thực tế cùng cảnh trong mơ  giống nhau, khiến cho nàng thiếu chút nữa nghĩ rằng người trước mắt  chính là Phong Nhi của nàng. Nhưng mà, làm sao có thể đây? Nhất định là  nàng suy nghĩ nhiều.

Lão tổ tông từ trước đến giờ tính tình cổ quái, âm tình bất định, nếu  hắn bảo mình đi, nàng liền đi, tránh cho lưu lại lại bị bẽ mặt.

"Lão tổ tông, ta đi trước đây, ngài phải cẩn thận vợ chồng Long Thiên  Tuyệt và Vân Khê, hai người bọn họ võ công thấp kém, nhưng mà quỷ kế đa  đoan. Huynh trưởng của ta bất hạnh mất mạng ở trong tay Long Thiên  Tuyệt, ta sớm muộn gì cũng muốn lấy tính mạng của vợ chồng hai người bọn  họ, vì huynh trưởng báo thù."

Hách Liên Tử Phong không để ý, cũng không có tí phản ứng nào, Bắc Thần Mẫn Nhi trong lòng nghi ngờ, xoay người rời đi.

Hai tay nắm lại, rất nhanh tại chỗ đất bằng phẳng nổi lên gió lốc đầy  trời, Hách Liên Tử Phong bi thương và tức giận lúc thì mở ra, lúc thì  nắm lại.

Bà thật sự là mẹ ta sao?

Tại sao lại vô tình vứt bỏ ta? Cũng chưa từng hối hận một lần?

Huyền khí màu tím xinh đẹp, càng ngày càng lớn, từ trong cơ thể Hách  Liên Tử Phong bộc phát, hắn ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng, lực  lượng vô hạn giống như một quả cầu bị nổ tung.

Chỉ một lát sau, hơn phân nửa cánh rừng bị huyền khí phá hủy, hoang  tàn. Màn sương đen cũng bị tử khí làm hoảng sợ, lặng lẽ tránh né.

U ám, khí thế giết chóc hủy thiên diệt địa, mây đen tràn sâu vào trong rừng.

Ba ba ba, tiếng vỗ tay vang lên.

"Không tệ. Thiên tư của ngươi đúng là ngoài dự liệu của ta, dưới sự  áp bách tinh thần không ngừng của ta, ngươi còn có thể nhanh chóng tăng  thực lực, đột phá Huyền Hoàng ngũ phẩm, bước vào Huyền Hoàng lục phẩm  chi cảnh, ngươi quả thật là thiên tài vạn năm khó gặp của Bắc Thần tộc  ta."

Trong màn sương đen mờ ảo, có một thân ảnh mờ ảo đi ra, không thấy  được mặt của đối phương, chỉ thấy một thân hình nam tử cao, lúc ẩn lúc  hiện trong tầm mắt.

"Bây giờ ta sẽ truyền thụ cho ngươi chí cao tuyệt học của Bắc Thần  tộc ta, hi vọng ngươi có thể đem nó phát huy, lấy lại uy phong của gia  tộc"

Nam tử vạch màn sương, từ từ hiện thân trong màn sương mù. Hách Liên  Tử Phong ngẩng đầu lên, nhìn qua, ánh mắt trầm tĩnh hơi chút rung động.  Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy rõ mặt mũi thực sự của Tử Yêu, tất  cả......

Đến gần, Tử Yêu vung ra một chưởng, đem từng câu từng chữ đưa vào ấn  đường của Hách Liên Tử Phong, từ đầu đến cuối Hách Liên Tử Phong, mặt  không chút thay đổi, nhận lấy tất cả tâm pháp. Đối với hắn mà nói, đã  không có cái gì gây tổn thương cho hắn so với sự tuyệt tình của mẫu  thân.

Một lúc sau, Tử Yêu thu hồi chưởng lực, lạnh nhạt nói: "Thật ra thì nàng không sai, con gái Bắc Thần gia tộc ta nên như thế."

"Bổn tọa năm đó vì gia tộc hưng thịnh, từ ba tuổi bắt đầu, bởi vì có  liên quan tới huyết mạch và thiên phú, đã bị gia tộc chọn lựa làm người  thừa kế, làm tân gia chủ, từ ngày đó, bổn tọa ngày đêm khổ luyện, không  nói kết hôn, không con nối dòng, chính là vì có một thân võ công cao  cường, xưng bá thiên hạ."

"Rất nhiều người nói bổn tọa là một kẻ điên, chỉ bằng vào một phần  lực, lực lượng của một gia tộc cố gắng xưng bá ở Long Tường đại lục,  khinh thường thiên hạ, căn bản là si tâm vọng tưởng. Thật ra thì bọn họ  sai rồi, bổn tọa cũng không điên, bởi vì bổn tọa biết, cái bọn họ gọi là  chính nghĩa chi sĩ căn bản là chia năm xẻ bảy. Cái gọi là gia tộc cổ  xưa, đại gia tộc, bọn họ làm theo ý mình, vì ích lợi gia tộc mình,tranh  giành cấu xé lẫn nhau, căn bản không cách nào đem lực lượng hợp lại một  chỗ. Thay vì nói bổn tọa cùng thiên hạ đấu, không bằng nói là bổn tọa  đang đấu cùng với ông trời."

"Vậy sao ngươi lại bại trận? Lấy bản lãnh của ngươi, cõi đời này sợ  rằng không có mấy người có thể chế phục ngươi!" Hách Liên Tử Phong thu  hồi tâm thần, bình tĩnh nói.

Tử Yêu cười nhạt một tiếng nói: "Chỉ có thể nói, sinh không gặp thời.  Lúc bổn tọa ở trên đỉnh vinh quang, Vân tộc lại có một thiên tài Vân  Huyên. Nàng giống như là khắc tinh của bổn tọa, mỗi khi nàng xuất hiện ở  chỗ nào thì kế hoạch của bổn tọa bị thất bại ở chỗ ấy. Lúc đó tất cả  các gia tộc lớn, cũng không đoàn kết giống như mọi người suy nghĩ, nhưng  mà chỉ cần Vân Huyên xuất hiện, bọn họ lập tức đoàn kết lại với nhau,  dưới sự dẫn dắt của nàng, bọn họ cùng nhau chống lại bổn tọa."

"Cho nên, cuối cùng ngươi bại trong tay Vân Huyên?" Hách Liên Tử Phong hỏi.

Tử Yêu trầm mặc một lúc, đôi mắt hoa đào hẹp dài của hắn khẽ nheo  lại, đáy mắt nổi lên một vòng nước xoáy, không biết là hận ý hay vì cái  gì khác.

"Vân Huyên, quả nhiên là đối thủ lớn nhất của ngươi" Hắn á khẩu không  trả lời được, khiến cho trong lòng Hách Liên Tử Phong có một trận sung  sướng.

Tử Yêu hừ lạnh một tiếng, có một phần bướng bỉnh, một phần tức  giận,cẩm bào đỏ sậm cùng một mái tóc trắng đến eo, theo gió tung bay,  tiên phong đạo cốt.

Ánh mắt Hách Liên Tử Phong tối sầm lại, thế mới biết lãnh ngạo và  xinh đẹp thì ra là cũng có thể kết hợp như vậy, còn có một đầu tóc trắng  chói mắt...... Hắn bỗng nhiên hiểu được, vì sao bọn họ giống nhau như thế.

Bắc Thần Mẫn Nhi đi được nửa đường, đột nhiên cảm thấy vừa rồi có gì  đó không đúng, vừa rồi giọng nói của lão tổ tông khi nói chuyện và hỏi  nàng, nàng càng cảm thấy giống như từ miệng Phong Nhi của nàng hỏi.  Chẳng lẽ vừa nãy người nọ không phải là lão tổ tông, mà là Phong Nhi của  nàng?

Trong lòng chợt nhéo một cái, nếu đúng là Phong Nhi, nghe thấy nàng những lời nàng nói, hắn sẽ như thế nào?

Ngươi đi đi, ta không muốn phải nhìn thấy ngươi nữa.

Đây chính là đáp án của hắn cho nàng sao?

Dưới chân đột nhiên lảo đảo một cái, bối rối cùng sợ hãi từ nàng  trong lòng nảy sinh, nàng Bắc Thần Mẫn Nhi tung hoành giang hồ nhiều năm  như vậy, từ trước đến giờ mọi việc đều thuận lợi, muốn gió có gió muốn  mưa có mưa, đây là lần đầu tiên trong lòng sinh ra sợ hãi.

Lần này Phong Nhi thật sự tuyệt vọng về nàng sao?

Có nên trở về, giải thích với hắn hay không?

Nàng tính toán nhiều năm như vậy, vì sao phải bồi dưỡng hắn, để cho  hắn trở thành người đứng đầu Bắc Thần gia tộc chứ? Khổ tâm của nàng,  công sức nàng bỏ ra, hắn có hiểu hay không?

Đang lúc do dự, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, cách  một màn sương dày, Bắc Thần Mẫn Nhi nhìn không rõ lắm, chẳng qua là từ  kiểu tóc của đối phương đoán rằng hắn là đàn ông, từ quần áo của đối  đoán rằng là cao thủ của Vân tộc.

Không xong.

Ở chỗ này gặp phải cao thủ Vân tộc, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Ý tưởng đầu tiên lóe lên trong đầu là nàng phải trốn đi, nàng tin  rằng ở gần đây có không ít cao thủ của Vân tộc. Một khi hắn kêu gọi các  cao thủ Vân tộc tới, cùng công kích nàng, nàng sẽ gặp nguy hiểm.

Nàng Bắc Thần Mẫn Nhi từ trước đến giờ co được dãn được, tuyệt không  phải người cố chấp, thừa dịp đối phương còn chưa phát hiện ra nàng, nàng  phải nhanh chóng trốn đi mới được. Nàng tự nói với mình không phải là  chạy trốn, mà là tránh đi, vì ngày sau mưu đồ nghiệp lớn.

Xoay người, nàng chạy với tốc độ nhanh nhất.

Nàng cho rằng mình không bị đối phương phát hiện, cho rằng tốc độ chạy trốn của mình đủ nhanh, ai ngờ......

Sau lưng có một trận gió lớn mãnh liệt tập tới, một cái tay xuyên qua tóc của nàng, vững vàng bóp chặt gáy nàng.

Bốn cái móng tay không ngừng bấm sâu vào, bấm vào xương cổ của nàng,  chỉ cần hơi dùng lực một cái, cổ của nàng lập tức sẽ bị bẻ gãy.

Bắc Thần Mẫn Nhi trừng lớn hai mắt, nàng không dám tin, thậm chí ngay  cả giãy dụa cũng không được, cứ như vậy dễ dàng bị người ta bắt trong  tay. Tất cả huyền lực và bản lãnh của nàng đều bị thực lực cường đại của  đối phương áp xuống, không thể thi triển.

"Ngươi, ngươi...... Ngươi rốt cuộc là ai?" sắp đối mặt với cái chết,nàng thật sự sợ hãi,cả người nàng run rẩy, toát ra mồ hôi lạnh.

Ranh giới sinh tử, nàng không dám quay đầu lại để nhìn hình dáng của  người nọ, bởi vì tính mạng của nàng giờ phút này đang nằm ở trong tay  đối phương, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Đằng sau truyền đến một tiếng cười lạnh: "Ngươi chính là Bắc Thần Mẫn  Nhi? Nữ nhân Bắc Thần gia tộc quả nhiên cùng người khác bất đồng, chỉ  tiếc, dã tâm của ngươi quá lớn, giữ lại ngươi, sớm muộn gì cũng trở  thành tai họa của Vân tộc chúng ta.

Trong lòng Bắc Thần Mẫn Nhi bỗng nhiên lộp bộp, biết đối phương không  thể nào bỏ qua cho mình, lấy lại tinh thần, uy hiếp nói: "Ngươi cũng đã  biết lão tổ tông của Bắc Thần gia tộc ta đã xuống núi? Bây giờ ông ấy  đang ở gần đây, ta chỉ cần tự bạo là có thể mang ông ấy tới. Ngươi có  dám so với ta hay không, ngươi giết ta hay là để ta tự bạo đây?"

Không phải vạn bất đắc dĩ, nàng là cũng không tự bạo, chết tử tế  không bằng sống chối cãi, song, nếu thật sự phải chết, nàng cũng phải  kéo thêm cái đệm lưng.

Đây chính là Bắc Thần Mẫn Nhi, chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn.

Tay người phía sau dường như có chút do dự, lực bấm ở cổ nàng buông lỏng một chút

"Thế nào? Thay vì đồng quy vu tận, lưỡng bại câu thương, ta khuyên  ngươi hãy thả ta đi. Ta hiện tại không nhìn thấy hình dáng của ngươi,  cũng không phải là đối thủ của ngươi, chúng ta chỉ làm người qua đường  thôi."

"Ngươi cảm thấy có thể sao?" Đối phương cười lạnh một tiếng, "Không  giết ngươi, ta làm sao khiến người khác tiếp quản quyền lực trong tay  ngươi?"

"Ngươi nói cái gì?" Bắc Thần Mẫn Nhi kinh sợ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên tin tức gì đó rất quan trọng, không bắt kịp được.

"Ngươi quên rồi sao? Ngươi đem lệnh bài có thể hiệu lệnh hơn ngàn cao  thủ Bắc Thần gia tộc giao cho người nào?" Một lời của đối phương đã  đánh trúng điểm trí mạng của Bắc Thần Mẫn Nhi, nàng chợt nhớ tới, trước  khi đi, nàng đem lệnh bài có thể hiệu lệnh hơn ngàn cao thủ Bắc Thần gia  tộc giao cho Nam Cung Dực. Lúc ấy nàng nghĩ, nắm trong tay một Nam Cung  Dực, bằng bản lãnh và thủ đoạn của nàng là dư dả, cho nên mặc dù biết  hắn có dã tâm, nàng cũng buông tay mang lệnh bài giao cho hắn. Bởi vì từ  đầu đến cuối nàng cũng không từng muốn nó, hôm nay mình sẽ phải bỏ mạng  ở chỗ này.

Huynh trưởng đã chết, mình cũng chết, như vậy Nam Cung Dực nắm giữ  lệnh bài trong tay tự nhiên là được hơn ngàn cao thủ tuân lệnh, thật là  đáng sợ.

Nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh.

Nàng nhất định phải nói cho Phong Nhi, ngăn lại Nam Cung Dực, đoạt lại thế lực thuộc về hắn.

Thế lực này cũng là nàng vì nhi tử, khổ tâm tính toán nhiều năm có  được, nàng tuyệt đối không cho phép nó rơi vào tay một người ngoài.

Nàng hối hận, hối hận mình vô cùng tự tin, hối hận mình nhìn người  không rõ, sao nàng không nghĩ tới ở phía sau Nam Cung Dực còn có một núi  dựa so với nàng còn lớn hơn đây?

Nam Cung Dực, nàng đã xem thường hắn.

"Ách......" Nàng nhất thời hối hận và phân tâm, cho đối phương chế tạo cơ  hội, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cổ gãy lìa, Bắc Thần Mẫn Nhi mất đi  cơ hội tự bạo, cổ nghiêng về một bên, khi đối phương buông tay, thân thể  tự nhiên ngã xuống.

Lúc rơi xuống đất, mắt của nàng trợn to, không thể nhắm lại...... Chết không nhắm mắt.

Đã từng làm việc gì cũng đều thuận lợi, một đời mỹ nhân không biết mê  đảo biết bao anh hùng hào kiệt, bây giờ hương tiêu ngọc vẫn......

"A, nữ nhân a, tội gì?" Người nọ hờ hững cười một tiếng, bỗng nhiên  sóng mắt nhảy lên, hình như đã nhận ra cái gì, cả người hắn vội vàng phi  thân rút lui, nhanh chóng ẩn vào bên trong sương mù, chỉ trong nháy  mắt, đã không nhìn thấy bóng dáng của hắn.

Tới cũng hư ảo, đi cũng hư ảo, thần bí cực kỳ.

"Ngươi rốt cuộc phát hiện cái gì? Tại sao dẫn ta tới tới đây?" Hách Liên Tử Phong theo Tử Yêu bay tới.

Tử Yêu liếc mắt nhìn thấy Bắc Thần Mẫn Nhi ngã trên mặt đất, sắc mặt  mỉm cười hạ xuống, thản nhiên nói: "Ta phát hiện hơi thở của người kia  rất quen thuộc, đáng tiếc là đã tới chậm một bước......"

Hách Liên Tử Phong nhìn về hướng này, cả người hắn đột nhiên chấn  động, cứng ngắc, trong đầu lập tức xông lên hàng vạn đợt sóng, kích động  gần như muốn bạo.

Không thể nào. Không thể nào.

Mỗi một bước đi đều thấy khó khăn.

"Lão tổ tông có thể nhìn trúng thân thể Phong Nhi, đó là vận mệnh của  hắn...... Vì đạt được mục đích này, Mẫn Nhi có thể hy sinh tất cả, buông  tha cho tất cả."

"Hy sinh tất cả, buông tha cho tất cả? Bao gồm cả con của ngươi sao?"

"Đúng vậy. Nếu cần thiết, hy sinh con trai của ta, ta sẽ không tiếc."

Bên tai còn quanh quẩn lời nói vô tình của nàng vô tình, Hách Liên Tử  Phong không muốn phủ nhận mình rất căm hận mẫu thân của mình, rất chán  ghét khi nàng vứt bỏ mình lúc mình mới ra đời, nhưng mà bây giờ, nhìn  thấy thi thể mẫu thân cứng ngắc nằm ở nơi đó, không có một tia sinh khí,  không có một chút nhiệt độ, những hận ý và chán ghét mà vứt bỏ, đột  nhiên biến thành hư ảo.

"Nương --"

Tay hắn vươn ra một nửa lại nắm lại thật chặt,gân tay nổi lên như sắp nổ tung.

"Là ai? Là ai giết nàng?"

Trong đầu, vô số đoạn trí nhớ lượn vòng.

Những khi tuyệt vọng giữa băng tuyết,

Những khi nhìn thấy bóng người lạnh lùng vô tình rời đi,

Những khi ăn thịt của mình để nhớ hận thù,

"Nương --"

Đau buồn và phẫn nộ hóa thành tiếng gầm thét vang dội, xa xa truyền lại tiếng hét của hắn trong Hắc Mãng Sơn.

Tử Yêu không cảm xúc gì quá lớn, không buồn không vui, chỉ khi nhìn  thấy Hách Liên Tử Phong bộc phát tiềm lực, trên mặt của hắn mới giật  mình hiện lên vẻ vui mừng. Hắn quả nhiên không có nhìn lầm người, Hách  Liên Tử Phong tuyệt đối là người kế thừa của hắn, là người có hy vọng  nhất đứng trên đỉnh cao vinh quang của Bắc Thần gia tộc.

Hắn không cảm thấy tiếc nuối và hối hận khi Bắc Thần Mẫn Nhi chết đi,  ngược lại hắn cảm thấy đáng giá, bởi chính vì Bắc Thần Mẫn Nhi chết đi,  kích phát tiềm lực của Hách Liên Tử Phong, để cho tiềm lực vô tận ẩn  sâu trong hắn bộc phát ra ngoài.

Tiềm lực của con người rất đáng sợ, bất cứ người nào cũng đều ẩn chứa  tiềm lực, có rất nhiều người cả đời không thể khám phá ra tiềm lực của  bản thân, tự lừa dối bản thân để tiếp tục sống, có rất ít người có thể  khai thác tiềm lực của bản thân, và tận dụng lợi thế đó, sau đó những  người này có thể trở thành người thắng cuộc.

Lấy hiểu biết của hắn đối với Hách Liên Tử Phong, Hách Liên Tử Phong  là một người hướng nội, tất cả năng lượng và tình cảm đều chôn sâu ở bên  trong cơ thể, chỉ có đau thương hay vui mừng, mới có thể kích phát lực  lượng ẩn núp trong hắn.

Loại lực lượng này một khi bộc phát ra rất đáng sợ.

Cả hắn đều không thể xác định được Hách Liên Tử Phong bộc phát tất cả tiềm năng hay chỉ là một bộ phận.

"Ngươi nhìn xem, bên cạnh tay nàng có chữ viết." ánh mắt sắc bén của Tử Yêu, thoáng cái liền phát hiện ra một chi tiết nhỏ bé.

Hách Liên Tử Phong từ từ bình phục tâm tình, ngồi chồm hổm xuống, quả  nhiên thấy bên cạnh tay của mẫu thân lộ ra nửa chữ. Nhìn không rõ rốt  cuộc là chữ gì, hắn từ từ kéo tay của mẫu thân ra, ở giữa chỗ bàn tay  nàng đặt lên xuất hiện một chữ đầy đủ, một chữ mà hắn khó lòng mà tiếp  nhận -- Khê.

Tử Yêu thấy chữ này, hai con ngươi co rụt lại, lâm vào suy tư.

Nét chữ xiêu vẹo, chữ viết gấp gáp, còn có dấu vết của cơ thể, đều xác minh một sự thật.

Cái chữ "Khê" này, xác thực là từ tay Bắc Thần Mẫn Nhi viết ra, tuyệt đối không phải mượn tay người khác viết.

Khê...... Một chữ trí mạng.

Đôi mắt màu tím của Hách Liên Tử Phong đột nhiên chuyển thành màu đỏ,  màu đỏ che mất ánh mắt của hắn, trời đất quay cuồng, cả người hắn dường  như rơi vào vực sâu không đáy.

Ở một đầu khác của cánh rừng, đám người Vân Khê bị tiếng gầm gừ kinh động, không biết xảy ra chuyện gì.

Có một đám Nội Tông cao thủ tổ chức thành một nhóm ba bốn người,đi trước thăm dò.

Vân Khê và Long Thiên Tuyệt ở lại tại chỗ, không tùy ý đi lại, giờ  phút này Tử Yêu rất có thể đang ở phụ cận, bọn họ một khi rời khỏi đội  ngũ cao thủ Nội Tông Vân tộc, có thể sẽ gặp Tử Yêu công kích, Nội Tông  cao thủ ngược lại thành bùa hộ mệnh của bọn họ, ít nhất có các nàng ở  đây, Tử Yêu sẽ có chút cố kỵ.

"Thanh âm vừa rồi, sao lại giống như tiếng của Hách Liên đại ca, có  phải huynh ấy đã xảy ra chuyện hay không?" trong lòng Vân Khê có chút  bất an.

Long Thiên Tuyệt lắc đầu nói: "Không phải lo lắng, Tử Yêu cùng hắn  trụ cùng một thân thể, lại là trưởng bối trong tộc của hắn, không đến  nỗi tự mình giết hắn."

"Nhưng mà thanh âm vừa rồi thếp nghe thấy ta, rõ ràng là tiếng của  Hách Liên đại ca, hơn nữa trong thanh âm tràn đầy đau thương. Rốt cuộc  là chuyện gì, mà có thể làm cho Hách Liên đại ca phát ra tiếng gầm thét  đau thương như vậy?" bất an trong lòng Vân Khê càng lúc càng lớn, tiếng  gầm thét tê tâm liệt phế như vậy,khiến nàng liên tưởng đến đêm hôm đó,  nàng vô tình cự tuyệt yêu cầu muốn trở thành bằng hữu của Hách Liên đại  ca.

Bên bãi biển, truyền đến tiếng gầm thét kiệt lực, chắc là tương tự như thế.

Đêm đó, hắn một đêm tóc trắng, từ đó về sau rất cả một thời gian dài,  cả người hắn lạnh như băng giống như sát thần viễn cổ, cự tuyệt người  khác từ ngàn dặm.

Bây giờ nghĩ lại, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz