ZingTruyen.Top

Thiên Mệnh

35

zhanbobo

Ngọc Phiến vận khinh công bay tới đỡ lấy thân hình nhỏ bé đang rơi xuống, bà ôm đứa con nhỏ trong tay mà không tránh khỏi đau lòng.

Trác Thành thu lại vòng bảo vệ, đi tới hành lễ với sư phụ Minh Triết và Vương Khang, sau đó nhờ hai người trị thương giúp cho Tiêu Chiến.

Khi biết vết thương của Tiêu Chiến là do con trai mình gây ra, Vương Khang thay mặt cho Nhất Bác nói lời xin lỗi rồi vận linh lực trị thương cho hắn.

Người dân cũng kéo đến cảm tạ ơn cứu mạng của ba vị Thượng Thần, để đền bù thiệt hại cho bọn họ, Vương Khang nói sẽ cho người tới xây dựng lại nhà cửa cũng như sắm sửa lại những thứ đã bị ngọn lửa thiêu rụi.

Sau khi được Tằm Ngọc trị liệu, Nhất Bác đã nhanh chóng tỉnh lại, nhìn thấy mẹ Vương Y tủi thân ôm lấy bà bật khóc.

"Bác Nhi ngoan, không sao rồi, có mẹ ở đây"

Nhìn thấy đám môn sinh của Cao Lãng vẫn giữ thái độ dè chừng với Nhất Bác, Tư Truy không nhịn được mà đi tới trước mặt bọn họ, lớn tiếng mắng

"Giờ các ngươi đã biết Nhất Bác không phải là yêu quái rồi sao còn giữ cái thái độ như vậy? Uổng công Thượng Thần Di Hoà đã thu nhận một đám ngu ngốc như các ngươi làm đệ tử, ta thấy mất mặt thay cho ngài ấy"

"Ta thấy chính các ngươi mới không phân biệt được yêu quái đó, dựa vào đâu mà các ngươi dám khẳng định hắn không phải yêu quái?"

Tư Truy nhếch miệng cười, chỉ tay vào một tên môn sinh của Cao Lãng, "Ta chỉ nghĩ đầu óc ngươi không được thông minh, ai ngờ ngươi vừa mù lại còn điếc, không nhìn thấy phu phụ Nam Thành Vương sao?"

Ngọc Phiến và Hải Khoan đỡ Nhất Bác tới chỗ của Vương Khang, Y ôm lấy phụ thân của mình rồi nói với ông lời xin lỗi, xin lỗi vì đã phụ sự mong đợi của ông.

"Bác Nhi, chúng ta không trách con, con bình an vô sự là tốt rồi"

Vương Khang vuốt đầu Nhất Bác, đứa con nhỏ của ông đã phải chịu ấm ức, chỉ hận là ông không thể đứng ra đòi lại công bằng giúp Y được.

"Nam thành chủ, vị công tử này...."

Vương Khang buông Nhất Bác ra, ông quay lại nhìn Trác Thành rồi giới thiệu đây là con trai của mình. Đám môn sinh của Cao Lãng sau khi nghe xong liền cúi mặt xuống, dường như bọn họ tự thấy hổ thẹn với chính mình.

Nhất Bác hoàn toàn không nhớ những việc mới xảy ra, Y chỉ nhớ là Mão Mão vì cứu Y nên đã mất mạng. Nhất Bác hỏi mẫu thân của mình có cách nào khiến Mão Mão quay về hay không? Mẹ Vương vuốt đầu của Y nhẹ giọng nói

"Ta rất lấy làm tiếc con trai, nhưng linh thú của con đã trở về với đất mẹ rồi. Con cũng đừng buồn quá, rồi con sẽ tìm thấy một linh thú khác phù hợp với con"

Nhất Bác lắc đầu, Y nói chỉ cần một mình Mão Mão mà thôi, ngoài ra không cần bất cứ linh thú nào khác cả. Nhất Bác lại khóc, chỉ cần nghĩ tới cảnh Mão Mão một thân đầy máu nằm ở nền đất nhìn Y mỉm cười là trái tim Y lại đau thắt, cả lời hứa của Y với hổ yêu mẹ, lời hứa sẽ bảo vệ và chăm sóc cho con của nó thật tốt, nhưng giờ Y lại không thể thực hiện được.

Tiêu Chiến vẫn chết lặng ngồi ở một chỗ, hắn lúc này không biết phải đối diện với những vị tiền bối trước mặt như thế nào? đối diện với Nhất Bác bằng tư cách nào? Quả thật hắn đã bị sự đố kỵ che mắt, bị những ham muốn dục vọng của bản thân làm lu mờ lí trí nên không còn sự tiên đoán nhanh nhạy, chuẩn xác nữa.

Vương Khang lên tiếng hỏi Tiêu Chiến cảm thấy sức khoẻ như thế nào? Lúc này Nhất Bác mới nhìn tới hắn nhưng rồi Y cũng nhanh chóng quay đi. Tiêu Chiến đứng dậy, chắp tay cúi đầu tạ ơn Vương Khang, hắn lên tiếng xin lỗi sư phụ Minh Triết, chỉ vì sai lầm của bản thân đã khiến nhiều người bị liên luỵ. Sư Phụ Minh Triết đỡ lấy cánh tay của Tiêu Chiến nâng lên rồi chậm rãi nói

"Con người ai cũng có lúc phạm phải sai lầm, quan trọng là nhận ra lỗi sai để khắc phục nó, huống chi sự việc lần này cũng không thể trách các ngươi, chỉ tại yêu quái quá xảo quyệt nên mới khiến các ngươi sập bẫy"

"Yêu quái chạy mất rồi, chúng ta đuổi theo nhưng đã bị mất dấu"

Tằm Ngọc và Tiểu Thố quay về bên cạnh Ngọc Phiến thông báo. Tằm Ngọc là linh thú có thuật pháp trị liệu rất cao siêu, nó có khả năng chuyển hoá ma khí trong cơ thể thành linh khí có lợi cho cơ thể hấp thụ và tự phục hồi, ngoài ra thức ăn của Tằm Ngọc khi ở hình dạng linh thú chính là oán khí và âm khí, khi hấp thụ vào trong cơ thể nó sẽ chuyển hoá thành linh lực giúp cho Tằm Ngọc nâng cao tu vi của bản thân.

"Yêu quái ở gần đây sao? Nó ở đâu...?"

Các môn sinh của Cao Lãng xôn xao, tỏ ra hoang mang. Bọn họ hiện tại khá là mệt mỏi, hoả linh Nhất Bác phóng ra tuy không làm bọn họ bị thương nhưng đã làm hao tổn khá nhiều linh lực của bọn họ, giờ yêu quái xuất hiện bọn họ chỉ còn con đường chết mà thôi.

"Yêu quái là một trong số các đệ tự của Cao Lãng"

Lời nói của Hải Khoan một lần nữa khiến đám môn sinh sợ hãi nhìn nhau bằng ánh mắt dè chừng, bọn họ chĩa kiếm vào nhau như muốn tự bảo vệ.

"Chính vì các huynh không có sự tin tưởng lẫn nhau nên mới dễ dàng bị yêu quái điều khiển, dắt mũi mà không hay biết gì cả. Nếu như các huynh chịu khó suy nghĩ, sâu chuỗi các việc đã xảy ra lại với nhau thì có lẽ đã tìm ra sơ hở, tìm ra điểm bất thường trong chuyện này"

"Tiểu Thố, ý của ngươi là sao? Còn nữa, ngươi đã mất tích ở đâu, có biết đại sư huynh lo cho ngươi lắm không?"

Tiểu Thố liếc mắt nhìn Cảnh Nghi, cậu nhóc đi tới bên cạnh Tiêu Chiến nói lời xin lỗi với hắn, nhưng cũng bởi vì cậu nhóc có lí do riêng nên không thể xuất hiện được.

Một người lên tiếng nói không thấy Đào Tử đâu cả, còn nói có khi nào cô ta đã bị yêu quái bắt mất rồi hay không? Người đó hỏi Tiêu Chiến có cần chia nhau ra tìm không? Thì hắn nói không cần. Đám môn sinh Cao Lãng lại nhao nhao lên hỏi tại sao lại không đi tìm người? Tiểu Thố nhìn đám người bằng ánh mắt ghét bỏ

"Các ngươi đúng là một lũ đần, nếu để sư phụ biết mình đã dạy ra một đám đệ tử như các ngươi chắc người sẽ tức mà thổ huyết ra mất. Giờ các ngươi nên lo giữ mạng của mình hơn là ở đó lo cho yêu quái"

"Ý của ngươi... Yêu quái chính là Tử muội sao? Vậy còn Nhất Bác?"

Cảnh Nghi chỉ tay về phía Nhất Bác, sau đó nhanh chóng rụt lại khi bị mọi người xung quanh nhìn chằm chằm. Phồn Tinh giận dữ, đang muốn lên tiếng mắng Cảnh Nghi thì đã bị Hải Khoan ngăn lại.

"Các vị, những chuyện xảy ra lúc trước hoàn toàn chỉ là hiểu nhầm mà thôi, Bác Nhi là đệ tử của Hạc Hiên cũng là nhi tử của Nam Thành Vương, đệ ấy không phải là yêu quái như mọi người tưởng tượng. Những chuyện trước đó đều do một tay yêu quái sắp xếp, nó muốn đánh lạc hướng của mọi người nên đã nhắm vào đệ ấy, mong mọi người từ nay đừng dùng những ánh mắt hay những lời nói không tốt để nhìn và nói về đệ ấy, nếu như để Hạc Hiên và Nam Thành Vương biết được rất có thể sẽ gây ra hiềm khích giữa các bên, mong các vị hãy thận trọng lời ăn tiếng nói của mình, cáo biệt"

Hải Khoan nói dứt lời, sư phụ Minh Triết, Vương Khang, Ngọc Phiến mang theo Nhất Bác biến mất. Trước khi mang theo Tư Truy rời đi, Hải Khoan quay lại nói với Tiêu Chiến

"Tiêu Chiến huynh, cảm tạ huynh đã giúp ta chăm sóc cho Truy Nhi những ngày vừa qua. Còn về chuyện của Bác Nhi.... Ta sẽ không truy cứu, tính toán với huynh, coi như giữa hai phái bây giờ không ai nợ ai. Sau này chuyện của Hạc Hiên mong Cao Lãng đừng nhúng tay vào, Hạc Hiên cũng sẽ tuyệt đối không cản trở Cao Lãng, bảo trọng"

Tiêu Chiến cùng với Trác Thành quay về phái Lập Thành, vì muốn giữ sự an toàn cho các huynh đệ trong môn phái mà Tiêu Chiến đành phải làm phiền bọn họ. Sau khi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi ổn định cho mọi người, Trác Thành dẫn Tiêu Chiến đến gặp sư phụ Tu Kiệt để hỏi ông về những vẫn đề cả hai đang khúc mắc.

Sư phụ Tu Kiệt nói với hai người, vợ chồng Nam Thành Vương nổi tiếng là người trượng nghĩa, bọn họ lúc trước đi khắp nơi trừ gian, diệt ác, chỉ cần nơi nào có họ đi qua thì nơi đó sẽ không còn tồn tại cái ác nữa.

Sau khi định cư ở Nam Thành, phu phụ hai người chung tay bày cách giúp người dân lập nghiệp, chính vì thế mà cuộc sống của những người dân phía Nam đã được cải thiện, ổn định và càng ngày càng phát triển hơn.

"Sư phụ, nhưng còn về con trai của hai Thượng Thần, đồ nhi rất ít khi nghe người trong giang hồ nhắc đến"

Sư phụ Tu Kiệt nhìn Trác Thành mỉm cười, ông nói vợ chồng Nam Thành Vương rất khiêm tốn, giản dị, hai người họ không hề vì được bách tính tôn kính mà tỏ vẻ kiêu ngạo hay coi thường các anh hùng, hào kiệt trên giang hồ. Việc phu nhân của Nam Thành Vương sinh ra tiên thai cũng bị bọn họ giấu, nói đứa trẻ tư chất không được thông minh như những đứa trẻ khác nên hai người đã mang đứa bé lên Hạc Hiên để rèn luyện thân thể. Khi biết nhi tử của hai vị Thượng Thần là một đứa bé có tư chất yếu kém, mọi người đều lấy làm tiếc cho họ, để tránh khiến cho họ phiền lòng nên mọi người đã tự nhắc nhở nhau tránh bàn tán và nhắc về đứa trẻ.

"Nhưng quả thật vãn bối không hề cảm nhận được tiên khí của người đó. Vãn bối mạo muội, kính mong Thượng Thần giải đáp thắc mắc trong lòng"

Sư Phụ Tu Kiệt vuốt râu rồi thở dài, ông nói về chuyện này bản thân cũng không rõ, chỉ biết từ lúc đưa đứa nhỏ lên Hạc Hiên thì những tin tức về đứa nhỏ cũng biến mất, hơn nữa đây là chuyện riêng của gia đình Nam Thành Vương nên mọi người cũng biết ý mà không can thiệp vào quá nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top