ZingTruyen.biz

Thiên Mệnh

34

zhanbobo

Nhất Bác nở một nụ cười yếu ớt, Y đưa hai cánh tay ra trước mặt, "Tiêu Chiến, ngươi hay thu hồi lại pháp bảo của ngươi, thả Tiểu Thất ra đi"

"Thả sao? Thả nó ra để các ngươi tiếp tục làm hại người vô tội sao?"

Nhất Bác lắc đầu, "Ta đảm bảo với ngươi là Tiểu Thất sẽ không làm hại bất cứ ai cả"

Tiêu Chiến bật cười, hắn nói lời hứa của một yêu tinh có thể tin được hay sao? Hai cánh tay của Nhất Bác khẽ run lên, Y thu tay về, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ

"Cũng đúng, nếu vậy thì ta sẽ tạm giữ pháp bảo này của ngươi"

Nhất Bác quay lưng đi, lúc này Y mới để máu từ trong miệng mình chảy ra ngoài. Khi thấy Tiêu Chiến hạ kiếm xuống, Đào Tử đã nhanh tay giật lấy thanh kiếm của hắn rồi đâm về phía Nhất Bác. Một ám khí từ đâu bay tới làm chệnh đường kiếm của cô ta, cứ nghĩ Đào Tử sẽ bỏ cuộc, vậy nhưng cô ta đã xoay người tiếp tục đâm về phía trước.

"Bác Nhi, cẩn thận"

Tư Truy vừa đến nơi đã thét lên thất thanh, Nhất Bác quay người lại, chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra chỉ thấy một bóng dáng nhỏ bé chắn trước mặt mình. Mão Mão dồn toàn bộ linh lực có trong người đánh lên người Đào Tử khiến cô ta bay về phía sau. Nhất Bác đặt thất đầu xà xuống đất, ôm lấy Mão Mão đang nằm trên mặt đất nâng lên.

"Mão Mão, em không sao chứ? Sao em ngốc vậy, sao lại chắn đường kiếm đó cho ta chứ?"

Mão Mão mỉm cười, nó nói nếu nó không làm vậy thì người nằm ở dưới đất bây giờ đã là Nhất Bác rồi, thanh kiếm băng của Tiêu Chiến là thanh kiếm hắn dùng linh lực chế tạo ra, dù là tiên, người phàm hay yêu ma khi bị đâm trúng thì khó mà bảo toàn được tính mạng.

Mão Mão đưa bàn tay nhỏ bé chạm lên mặt Nhất Bác, nó nói từ giờ nó không thể ở bên cạnh chăm sóc cho Y được nữa. Nhất Bác nắm lấy bàn tay nhỏ trên mặt mình, Y lắc đầu nói Mão Mão đừng rời xa Y. Như nhớ ra điều gì đó, Nhất Bác đưa cổ tay lên miệng cắn thật mạnh, hành động này của Y khiến đám người Tiêu Chiến trợn tròn mắt. Máu từ cổ tay Nhất Bác chảy thành dòng nhỏ vào miệng Mão Mão, vậy nhưng cậu nhóc vẫn không có chuyển biến gì. Nhất Bác lại đưa cổ tay vào miệng cắn tiếp rồi lại nhỏ máu vào miệng của Mão Mão, hành động đó của Y cứ lặp đi lặp lại nhưng kỳ tích dường như không xuất hiện. Nhìn hai cổ tay bị Nhất Bác cắn tới nát, Tiêu Chiến muốn chạy tới ngăn cản nhưng Đào Tử đã nắm lấy cánh tay hắn giữ lại.

"Tại sao lại không được? Tại sao lại không có tác dụng?"

"Công tử, người đứng tự làm mình bị thương nữa, máu của người chỉ có thể cứu được một người một lần mà thôi. Lúc trước người đã dùng máu của mình cho Tiểu Mão rồi, nên giờ nó không có tác dụng với đệ ấy nữa"

Tiếng nói từ phía xa làm mọi người hướng ánh nhìn về phía đó, thấy Tiểu Thố đang tiến lại gần, Tiêu Chiến với Cảnh Nghi tỏ ra kinh ngạc. Tiểu Thố đi tới bên cạnh Mão Mão, vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhợt nhạt.

"Tiểu Mão, xin lỗi đệ, ta đến muộn rồi"

Tiểu Mão lắc đầu, nó nói trước khi chết được nhìn thấy Tiểu Thố coi như là đã mãn nguyện rồi, còn nói cảm ơn Tiểu Thố vì viên đan dược giúp chủ nhân của nó loại bỏ chất độc. Mão Mão quay sang nhìn Nhất Bác nói Y đừng đau lòng vì nó, thời gian được ở bên cạnh Y là quãng thời gian Mão Mão thấy vui vẻ nhất.

Nhất Bác ôm Mão Mão vào lòng, miệng liên tục nói nó không được bỏ Y lại một mình. Không thấy Mão Mão trả lời, Nhất Bác buông nó ra thì đã thấy hai mắt của nó nhắm nghiền lại. Nhất Bác đau đớn hét lên một tiếng khi thấy Mão Mão trở về nguyên thân là một con hổ nhỏ màu hồng nhạt. Y đặt nó nằm xuống nền đất, nhẹ nhàng vuốt lên bộ lông mềm mượt của nó.

Cơ thể của Mão Mão phân hoá rồi biến mất trên nền đất, Nhất Bác dùng tay liên tục cào xuống dưới, miệng không ngừng hỏi Mão Mão đã đi đâu mất rồi? Tiểu Thố muốn ngăn cản nhưng Nhất Bác lại hất tay của nó ra, Y nói rằng không thể để cho Mão Mão bỏ Y đi như thế được. Mười ngón tay của Nhất Bác rướm máu, nước mắt nhỏ xuống mặt đất khiến cây cối xung quanh hồi sinh trở nên tươi xanh lạ thường. Từ dưới đất bốc lên những ánh sáng li ti màu đỏ, chúng lấp lánh như những ngọn lửa nhỏ rồi biến mất trên không trung.

Tư Truy đau lòng gọi tên Nhất Bác vậy nhưng Y lại không đáp lời của cậu ấy, siết chặt lấy những nắm đất trong tay, Nhất Bác nhắm mắt lại rồi hít vào một hơi thật sâu, từ từ đứng dậy.

Tư Truy hất tay của Cảnh Nghi ra, "Các ngươi còn muốn gì nữa? Các ngươi dồn ép Nhất Bác tới mức này còn muốn gì nữa? Các ngươi luôn miệng nói đệ ấy là yêu quái, yêu tinh không có tình người, nhưng ta.... ta thấy chính các ngươi mới là những kẻ tu tiên giả nhân, giả đức. Các ngươi không phân biệt được thiện ác, chính tà thì còn tu tiên làm gì hả? Ép một người tay không tấc sắt phải chịu đựng cảnh sinh ly tử biệt chính là cái mà các ngươi gọi là đạo nghĩa giang hồ, trừ gian diệt ác sao? Ta khinh"

"Đại.... đại sư huynh...."

Một môn sinh của Cao Lãng lắp bắp nói lớn, tất cả những người có mặt đều bàng hoàng với cảnh tượng đang diễn ra.

"Bác Nhi... Bác Nhi, ngươi đừng kích động"

Tư Truy lên tiếng khuyên nhủ Nhất Bác, thế nhưng một lần nữa bị Cảnh Nghi giữ lấy, cậu ta không để cho Tư Truy lại gần Nhất Bác vì sợ cậu ấy sẽ bị Y làm tổn thương.

Đôi mắt Nhất Bác hiện lên ánh hào quang màu hồng phấn, gió lớn nổi lên ào ào khiến cho sợi dây ruy băng đang cột trên đầu của Y tuột ra. Mái tóc đen nhánh theo làn gió thổi phất phơ trên không trung như một thác nước huyền ảo.

"Yêu quái... hắn chính là yêu quái..."

Nhất Bác hướng ánh nhìn tới nơi vừa phát ra tiếng nói, Y đưa cánh tay lên rồi chỉ tay vào một trong số những người đang đứng đó. Bỗng chốc tên môn sinh của Cao Lãng gào thét, ngọn lửa lớn đang bùng cháy quanh người của tên đó. Tiêu Chiến cho Thanh Long thị hiện phun nước vào người của tên môn sinh, thật kỳ lạ là ngọn lửa lớn như thế nhưng hoàn toàn không gây ra bất cứ tổn hại nào cho tên môn sinh đó cả.

"Hèn nhát như vậy cũng có tư cách tu tiên hay sao? Tâm không tịnh, lòng không thuận, ý chí không bền, chỉ nghe và tin những lời tà ma ngoại đạo mà không dùng tâm, dùng mắt, dùng tai để phán xét. Các ngươi, không xứng đáng"

Nhất Bác dùng ánh mắt căm hận nhìn qua đám người trước mặt một lượt, Y dang rộng hai cánh tay của mình sang hai bên, cơ thể nhẹ nhàng bay lên không trung, phía sau lưng Nhất Bác xuất hiện một ánh hào quang màu đỏ chói rực tựa như cánh chim lớn đang sải rộng.

"Chu Tước...."

Lời nói của Trác Thành làm Tiêu Chiến bàng hoàng, hắn quay sang nhìn Đào Tử rồi lại nhìn Nhất Bác, trên trán của Y hiện tại đang có một dấu ấn chu sa màu đỏ rực hình cánh chim sải rộng.

"Hắn là yêu quái, không phải hoả thần. Chiến ca, mau giết hắn đi, đợi đến khi hắn hiện nguyên hình sẽ không ai đánh bại được hắn"

Đào Tử vô cùng sửng sốt khi biết Nhất Bác chính là Hoả Phụng, sợ thân phận của mình bại lộ cô ta thúc giục Tiêu Chiến ra tay giết chết Nhất Bác.

Một lần Đào Tử đã nghe lén được Tiêu Chiến và Cảnh Nghi nói chuyện với nhau, nhiệm vụ lần này ngoài việc truy bắt yêu quái thì sư phụ Minh Triết muốn Tiêu Chiến tìm hiểu về ba sứ giả còn lại. Đào Tử nghĩ nếu cô ta giả làm Hoả Thần thì Tiêu Chiến sẽ không đi tìm vị sứ giả thứ tư đó nữa, như vậy thân phận của cô ta sẽ không bị bại lộ, còn có thể đường đường chính chính sánh vai bước bên cạnh Tiêu Chiến.

Cảnh Nghi tỏ vẻ nghi hoặc nói với Tiêu Chiến và Trác Thành, có khi nào hai người họ đã bị nhầm rồi không? Nếu Nhất Bác là Hoả Thần thì tại sao phía sau lưng của Y chỉ xuất hiện ánh hào quang tượng trưng cho một nửa chiếc cánh? Một cánh còn lại đã đi đâu?

Chưa ai lý giải nổi những việc diễn ra trước mắt đã bị cái nóng như thiêu như đốt làm cho hoảng loạn. Cây cối, hoa cỏ xung quanh bốc cháy ngùn ngụt. Tiêu Chiến và Trác Thành dùng tiên pháp hoá ra những ngọn núi băng lớn để cản lại sức nóng nhưng đều vô dụng, chỉ trong nháy mắt sức nóng đã khiến cho những tảng băng tan chảy. Nhiều môn sinh của Cao Lãng cả người bốc cháy, những ngôi nhà dân ở xung quanh đó cũng bị ngọn lửa thiêu rụi.

Tiêu Chiến xuất ra Thanh Long, rồng lớn uốn lượn trên không trung rồi kéo sấm chớp ầm ầm, mưa lớn xối xả nhưng không dập tắt được những ngọn lửa lớn. Nhất Bác dùng ánh mắt sắc lạnh của mình nhìn Tiêu Chiến, Y dồn một lực đạo khá mạnh vào lòng bàn tay rồi đánh về phía hắn. Tiêu Chiến bị đánh bật về phía sau, từ trong miệng phun ra một ngụm máu lớn. Trác Thành lên tiếng nói mọi người mau mở ra tiên chướng để tránh bị ngọn lửa thiêu đốt

"Nhất Bác à.... Bác Nhi, ngươi bình tĩnh lại đi"

Tư Truy lớn tiếng khuyên ngăn Nhất Bác, vậy nhưng dường như Y không nhận ra huynh đệ của mình, Nhất Bác gằn giọng nói với những người ở bên dưới

"Các ngươi mù quáng nghe lời xúi giục của yêu ma mà hại chết linh thú của ta, đả thương ta và những người ở bên cạnh ta, món nợ này ta sẽ thay bọn họ đòi lại"

Nhất Bác hét lên một tiếng, cả cơ thể của Y phát ra ánh hào quang đỏ rực như ánh mặt trời. Cảnh vật ở phía xa đều ngập chìm trong biển lửa, người dân ở xung quanh la hét, dẫm đạp lên nhau mà chạy, ngọn lửa như đang nuốt chửng toàn bộ bọn họ.

Trác Thành thi triển thuật pháp làm thay đổi thời tiết, tuyết rơi trắng xoá cả bầu trời xoa dịu đi cái nóng nhưng vẫn không thể dập tắt được ngọn lửa mạnh mẽ. Vòng tiên chướng của các môn sinh Cao Lãng không chống đỡ lại được sức mạnh của ngọn lửa, bọn họ la hét thảm thiết khi bị ngọn lửa lớn bao vây. Nhìn các huynh đệ của mình đau đớn, lăn lộn trong biển lửa, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân vô lực không thể giúp ích gì được bởi chính hắn cũng đang bị ngọn lửa nhấn chìm.

"Sư phụ, đại sư huynh... Hai người đến rồi"

Nhìn thấy sư phụ Minh Triết và Hải Khoan, Tư Truy vui mừng reo lên. Vừa thu lại tiên chướng, ngọn lửa lớn bốc lên bao vây lấy toàn bộ cơ thể của Tư Truy, cậu ấy vẫn không màng nguy hiểm chạy tới đứng trước mặt Nhất Bác

"Bác Nhi, sư phụ đã tới rồi, sư phụ sẽ lấy lại công bằng cho đệ"

Sư Phụ Minh Triết vận nội công kéo Tư Truy vào vòng tiên chướng của mình, ông nói giờ Nhất Bác đang trong cơn phẫn nộ sẽ không nhận ra mọi người xung quanh. Tư Truy nhìn sang bên cạnh, chắp tay cúi đầu hành lễ

"Vương lão gia, Vương phu nhân"

Vương Khang và Ngọc Phiến gật đầu đáp lại lời chào của Tư Truy, Ngọc Phiến nói với sư phụ Minh Triết mau lấy pháp bảo ra để thu hồi lại linh lực của Nhất Bác, nếu không sẽ không cứu vãn được tình hình.

Sư phụ Minh Triết tung chiếc đỉnh lên cao, miệng niệm chú khiến nó trở lên to lớn. Khi ông mở nắp đỉnh, một chiếc lông vũ cùng nguồn linh lực mạnh mẽ từ trong đó toả ra làm Tiêu Chiến và Trác Thành trợn mắt kinh ngạc. Sư phụ Minh Triết cùng Vương Khang và Ngọc Phiến hợp lực đánh lên trên đỉnh khiến nó xoay tròn, nguồn linh lực đang toả ra xung quanh Nhất Bác bị chiếc đỉnh hút hết vào bên trong, sức nóng và biển lửa cũng vì không có linh lực duy trì mà bị dập tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz