ZingTruyen.Asia

Tát Dã - Vu Triết 撒野 - 巫哲 (Đam mỹ - Edit)

Chương 7

lyncaohth

Edit: LynCáo HTH

***

BẢN EDIT CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TRÊN WATTPAD lyncaohth.  

Cố Phi nhíu nhíu mày, tháo tai nghe xuống, quay đầu nhìn Tưởng Thừa.

Thằng ranh này đúng là thèm đánh, chẳng thèm giấu giếm việc mình không quen được với chỗ mới, bộc lộ hết cả ra.

Anh rất hào hứng nhìn về Chu Kính trước mặt mình, Chu Kính khiếp sợ đến mức miệng há hốc, nếu không phải anh đã ăn xong quả trứng gà, thì thật muốn lấy đó nhét vào mồm cậu ta.

Chân chó của Tưởng Thừa xem như biết chọn người, Chu Kính được xem là một thằng dễ dãi, luôn bình tĩnh trước mọi chuyện, chứ nếu là đá trúng vào... . Cố Phi nhìn lướt qua bên phải, thế nào... cũng có đánh nhau .

"Sao vậy? Chuyện gì? " – Từ Lâm vỗ vỗ cái bảng: "Lo học đi, Cố Phi em đang làm gì đó?"

Cố Phi đơ người, lấy tay chỉ vào mình, làm khẩu hình nói một câu : "Em?"

"Chứ còn ai vào đây nữa! " – Từ Lâm nói : "Em ăn sáng xong nên rảnh quá kiếm chuyện gây sự hả! "

Mấy đứa ở bàn xung quanh phá lên cười, Cố Phi cũng không nhịn được cười, xoay mặt sang nhìn Tưởng Thừa một tí.

"Em nhìn người ta làm gì." – Từ Lâm chỉ chỉ vào cậu: "Thành tích của người ta bỏ xa các em tám trăm bảy mươi bốn con phố!"

"Há a a a ——" – trong lớp vang lên một tràng hú hét

"Giỏi—— trùm——.... "

(Ý nói học rất giỏi, học sinh gương mẫu điển hình. Mình giải thích vì sau này Đại Phi và những người khác hay dùng 2 từ này để chọc Thừa Thừa)

"Từ tổng tìm hàng hiếm về bồi dưỡng nha ——" .

Cố Phi thở dài , IQ của lão Từ vẫn quá ngây thơ, còn muốn dùng cách "bốc" Tưởng Thừa lên cao ba thước để hội nhập với lớp này hay sao?

Tưởng Thừa nhìn Từ Lâm hoài nghi có phải người này là do mẹ phái tới nằm vùng để hành hạ mình.

Mặc dù cậu không ngán các thể loại khiêu khích, từ lúc vào phòng học đến giờ cũng không có kìm nén tính khí, nhưng cậu cũng chẳng muốn được thầy chủ nhiệm khen ngợi mình giữa một đám hỗn loạn này.

Hai chữ "giỏi trùm" như muôn đâm chọc.

"Được rồi!" – Từ Lâm hắng giọng một cái: "Tiếp tục... chúng ta mới vừa nói đến ..."

Trước đó Từ Lâm ở trên nói cái gì Tưởng Thừa căn bản không nghe, giờ càng lười nghe, nằm sấp trên bàn, lấy di động ra .

Ở trường cũ, mỗi lần đang giờ học muốn chơi di động cũng phải làm như ăn trộm, tắt chuông, tắt loa, gắn tai nghe vào luồn qua tay áo cắm vào tai mới được.

Trong ngăn bàn của thầy chủ nhiệm luôn có một đống điện thoại tịch thu được của học sinh.

Trường Trung học số 4 không như vậy,Tưởng Thừa nhìn qua Cố Phi, cậu ta đã đem di động để trên bàn, dùng cả kệ chống, đeo tai nghe lên tai, còn khoanh tay tựa lưng vào ghế xem video.

Tưởng Thừa nằm dài trên bàn, Từ Lâm như đang niệm kinh trên bục giảng, xung quanh ồn ào thế mà cũng vẫn cứ niệm được, Từ Lâm niệm hơn nửa tiết thật sử tẻ nhạt, Tưởng Thừa chán quá, cầm di động nhắn cho Phan Trí.

Cháu nội!

Phan Trí rất nhanh trả lời lại

Ông nội! Mày đang học tiết nào, có rảnh không?

Ngữ văn , mày thì sao?

Tiếng Anh, thầy cho kiểm tra đột xuất, muốn chết quá!

Có phải là thi chính thức đâu, chết kiểu gì mà chết

Đề nào tao cũng làm không nổi, lão còn kêu phải đủ chuẩn, nghi là ổng có âm mưu.

Tin này của Phan Trí gửi đến còn kèm theo ảnh, Tưởng Thừa nhìn lướt qua liền thở dài, đây là đề tự chọn, góc độ chụp rất tuyệt kỹ, vừa nhìn đã biết tên này vụng trộm cố tìm đủ cách để chụp lại cho bằng.

Cậu nhìn đồng hồ, phóng lớn ảnh lên, vừa cầm bút vừa nhìn đề, nhanh chóng viết câu trả lời ra giấy, làm chưa xong hai câu, Phan Trí đã gửi tiếp ba trang đề nữa, có hơi câm nín, đây chính là đem toàn bộ đề gửi cho cậu đây mà.

Đợi đi!

Cậu gửi một tin trả lời Phan Trí xong lại tiếp tục nhìn đề .

Thật ra thì toàn bộ cũng không có gì khó, mức độ cũng thường thường, không hiểu sao mà ngay cả một câu Phan Trí cũng không biết làm.

Bốn phía vẫn rất ầm ĩ, Tưởng Thừa có phần khâm phục khả năng chịu đựng của Từ tổng, có lẽ vì quá quen cái lớp này rồi nên chịu đựng rất bền bĩ.

Cậu vẫn còn nhớ cô giáo dạy Hóa năm lớp 10 của mình, giảng bài không được thu hút cho lắm, trong lớp có đứa nói chuyện riêng, so với những gì hiện giờ cậu đang nghe thì còn chưa tính là tiếng động, vậy mà đã làm cho bà tức phát khóc, phải mà bị chuyển đến đây chắc bà khóc thành dòng sông luôn quá.

So ra thì Từ tổng quá trâu.

Tưởng Thừa vừa viết đáp án vừa ngẩng đầu nhìn Từ Lâm, phía dưới ngủ hay nói chuyện riêng cũng kệ, chỉ cần tụi nó không hứng lên đi ra ngoài dạo, ông tuyệt đối không chịu ngừng công việc.

Mấy đề trắc nghiệm Phan Trí gửi đến, cậu không mất bao nhiêu thời gian để làm xong, vừa gửi câu trả lời qua cho Phan Trí, vừa tám nhảm vừa nhìn đồng hồ, còn mấy phút nữa tan học, đủ cho nó chép xong.

Còn bên mấy cái đề tự luận...... Trước giờ Phan Trí vốn lười viết, ngay cả chép lại nó cũng lười.

Gửi tin nhắn xong cậu nhàm chán mở danh sách bạn bè ra, từ từ kéo xuống, nhìn thấy Tưởng Dật Quân ...... thằng em quý hóa của cậu hôm qua có đăng một ảnh, cả gia đình ra ngoài ăn cơm, trong ảnh thấy cả bố mẹ, một nhà bốn người vui vẻ ung dung, trong lồng ngực cậu như nổ tung, cảm thấy buồn nôn.

Cậu nhấn nút ẩn tấm ảnh một nhà bốn người này, bỏ điện thoại lại vào trong túi.

Ngay lúc muốn ngẩng đầu lên thì có gì đó rơi xuống đầu cậu, không đợi cậu phản ứng kịp lại thêm một trận nữa, tựa như cục đá nào ném đến đầu cậu.

Tiếp theo cậu thấy một mảng bụi trắng , đồng thời cũng ngửi thấy mùi tường.

"Đệt nó? " – cậu hơi giật mình, ngẩng đầu lên .

Một mảng vôi khô lớn xám xám trắng trắng rơi xuống, nát thành những mảng nhỏ trên mặt bàn.

Tưởng Thừa không để ý đến chuyện khác, phản ứng đầu tiên là vỗ vỗ đầu , sau đó nhìn lướt qua Cố Phi bên cạnh mình.

Di động của Cố Phi còn đặt trên bàn, không còn nhìn rõ trên màn hình đang chiếu cái gì, một tầng vôi khô rơi xuống, trên đầu trên mặt cũng toàn là bụi vôi trắng xóa, cơ mà cậu ta vẫn duy trì tư thế cũ của mình không nhúc nhích, cứ thế ôm cánh tay.

Chẳng qua sắc mặt có hơi khó coi một chút.

Tưởng Thừa ngẩng đầu nhìn trần nhà, mảng dán tường phía trên đầu cậu đã bong ra, rớt hết xuống mấy bàn quanh chỗ này, lộ ra mấy cột gỗ ... đúng là cổ kính quá mà.

Đưa mắt nhìn lại bàn, cậu thấy ở góc bàn có cái gì đó nhỏ nhỏ hình như hòn đó không liên quan đến mảng vôi tường mới nãy.

Tiếng chuông tan học vừa ngay lúc này lại vang lên, Từ Lâm dẹp giáo án lại: "Được rồi, tan học ... vôi tường lại rớt sao? Hôm nay em nào trực vậy? Nhớ dọn đi nhé!"

Từ Lâm vừa đi khỏi, trong phòng học ồn ào lên hơn cả ban nãy, tất cả học sinh đều xoay đầu nhìn về hàng cuối.

Trong nháy mắt Tưởng Thừa phán đoán tình huống chỗ này, hòn đá nhỏ kia, nét mặt trầm xuống của Cố Phi, tiếng chuông vừa vang, tất cả ánh mắt đang xuyên thủng chỗ cậu, mặt mày đều làm vẻ "chờ trò hay mở màn" của cả lũ này này... Tường vôi chắc cũng hay rớt nhưng mà lần này đảm bảo không phải tự rớt.

Cậu ngồi yên không động đậy, lấy khăn giấy từ trong túi ra, phủi bụi từ trên bàn xuống đất.

Tình huống không có mục tiêu kiểu này lại khiến cậu có thể dễ dàng kìm được lửa đạn của mình.

Cố Phi đẩy bàn đứng dậy, cầm áo khoác lắc lắc vài cái, đưa mắt nhìn Vương Húc.

"Đại Phi, ngại quá! " – Vương Húc đứng dậy đến bên, đưa tay lên kéo vai anh, lúc anh mặc xong áo đã vỗ vỗ: "Đi thôi, đi căn-tin, tao mời mày uống nước."

Cố Phi hất tay nó ra, kéo khóa áo vào, đi từ cửa sau phòng học ra ngoài.

Vương Húc nhanh chóng đi theo, lúc xuống tới cầu thang thì bước ngang hàng với anh: "Này, Đại Phi, mày đúng là vô tình."

"Ờ." – Cố Phi đáp một tiếng, anh lười nói nhiều với Vương Húc, đầu tóc đầy bụi khiến anh vô cùng khó chịu, giờ nó còn làm mặt ngây ngô nữa.

"Mẹ nó! Tao chỉ là muốn thằng kia biết điều, đừng có mà kênh kiệu." – Vương Húc nói: "Mới vừa chuyển trường, ngày đầu tiên đi học đã phách lối như vậy, không chỉnh nó một bữa nó lại không biết quy củ gì hết ráo!"

Cố Phi không lên tiếng , xuống lầu xong là quẹo trái ngay.

"Này, căn-tin mà!" – Vương Húc réo theo: "Mày đi đâu?"

"Đi tè!" – Cố Phi nói .

"Mày đi tè mà cũng qua WC giáo viên, rảnh dữ vậy! – Vương Húc nói .

"Vắng người." – Cố Phi nói .

"Đi tè mà cũng để ý nhiều chuyện như vậy... vậy xíu nữa tao mua ly trà sữa cho mày nhá." – Vương Húc nói: "Thái xanh được không?"

"Mày uống đi." – Cố Phi quay đầu nói một câu .

"Vậy thái xanh nha" – Vương Húc nói.

Cố Phi thở dài.

WC bên này gần phòng giáo viên, học sinh không bén mảng đến, mà thật ra giáo viên cũng ít người đến đây, mỗi phòng làm việc trên lầu đều có WC cạnh bên, do vậy mà nơi này rất yên tĩnh.

Cố Phi lấy điếu thuốc trong túi ra, vừa đi vào vừa châm thuốc, mới vừa hút được một hơi, cửa bên cạnh mở, Từ Lâm đi từ bên trong ra.

"Từ tổng!" – Cố Phi ngậm điếu thuốc nói không rõ câu.

"Em mắc cái chứng gì phải chạy tới WC giáo viên để hút thuốc." – Từ Lâm gằn giọng chỉ chỉ vào anh: "Em lên mặt hả! Lên mặt cho ai nhìn?"

"Rút có điếu thuốc ra mà lên mặt gì thầy ơi!" – Cố Phi cười, đứng ở bồn tiểu: "Em lên mặt gì với thầy chớ, thầy có sợ em sao? "

"Thầy phục em quá mà," – Từ Lâm bước đến, chỉ vào điếu thuốc của anh: "Tắt đi!"

Cố Phi thở dài , xoay tay lại ném điếu thuốc vào bồn rửa mặt đằng sau, sau đó nắm quần kéo kéo nhìn Từ Lâm: "Giờ em muốn đi tiểu thầy ạ!" .

Từ Lâm thở dài, xoay người ra khỏi WC

Cố Phi vừa cởi khóa quần định đi tiểu, Từ Lâm đột nhiên dừng lại, nói một câu: "Cậu Tưởng Thừa đó..."

Vì do khoảng cách hơi xa, giọng Từ Lâm rất lớn, vọng lại trong WC nghe khá to.

"Đệt!" – Cố Phi chống tay lên tường, anh bị giọng thầy Từ dọa sợ hết hồn, xém xíu nữa tiểu trúng giày: "Từ tổng, ngài đợi chặp nữa được không ạ!" .

Từ Lâm không nói gì nữa.

Cố Phi làm xong việc lại đốt một điếu thuốc, chọn đại một phòng vào trong đóng cửa lại ngồi một lúc.

Anh sẵn lòng dư hơi đến tận chỗ này để đi tiểu, ngoại trừ yên tĩnh còn có lí do quan trọng nhất, WC bên này ít mùi.

BẢN EDIT CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TRÊN WATTPAD lyncaohth.  

Thật ra thì Từ Lâm là một giáo viên nghiêm túc từ trong tủy ra, tiếc một nỗi đứng lớp không được, không ai chịu nghe ông giảng bài, lúc sinh hoạt lớp để trao đổi tình hình cũng tập hợp không đủ phân nửa, nên dù ông có quan tâm học sinh cỡ nào, cũng không ai chịu theo ông.

Có khi Cố Phi cũng thấy mệt giùm ông.

Lúc đi ra khỏi WC đã thấy Từ Lâm đứng bên ngoài chờ cậu .

"Không thì thầy xếp chỗ khác cho cậu ta đi." – Cố Phi kéo cổ áo.

"Không muốn ngồi cùng bạn với cậu ta? Có phải là không sẵn lòng mấy?" – Từ Lâm nhìn cậu: "Cố Phi à, em đâu phải là không chịu chơi với ai hết"

"Thầy phân tích em?" – Cố Phi nói: "Phân tích suốt hai năm cũng chẳng được gì cả."

"Cùng nhau rèn luyện đi, vừa đúng được ngày đầu." Thầy Từ cười cười: "Cậu Tưởng Thừa này... thành tích học tập vô cùng tốt, em ngồi cùng cậu ta biết đâu có ảnh hưởng tốt thì sao."

Thành tích rất tốt? Có ảnh hưởng tốt?

Cố Phi ngay lập tức hồi tưởng lại Tưởng Thừa chơi di động suốt một buổi học kia kìa, kết luận "thành tích tốt" này của Từ tổng quả là không có sức thuyết phục mấy.

"Em muốn lên lớp." – Cố Phi nói.

"Đi đi." – Từ Lâm nói: "Cứ từ từ rèn luyện."

Lúc Cố Phi về phòng đụng mặt Vương Húc tại cầu thang lầu ba, Vương Húc đưa ly trà sữa cho anh.

"Cảm ơn!" – Cố Phi nhận lấy ly trà sữa vào phòng học .

Tiết thứ hai hôm nay là tiếng Anh, thầy tiếng Anh nóng tính lớn giọng, mặc dù cũng là tuýp giáo viên không có nhiều sức hút với học sinh giống Từ Lâm, nhưng lúc chịu không thấu là ông lại mắng chửi, đủ kiểu hết, mắng nửa tiếng cũng không hụt hơi, còn sẵn sàng cãi tay đôi với học sinh đến cùng, tuyệt đối chịu lùi, cho nên toàn bộ đều không ai có nhiệt huyết sôi trào tới nổi đi chọc vào ông, vừa nghe tiếng chuông đã ráo riết vào phòng học.

Bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, cùng lắm thì chẳng phải Tưởng Thừa dọn dẹp, Cố Phi vừa đến đã thấy Dịch Tĩnh cầm khăn lau đi ra .

"Cảm ơn!" – Cố Phi nói một câu .

"Không có gì." Dịch Tĩnh cười cười: "Hôm nay mình trực mà."

Cố Phi trở về chỗ ngồi, liếc mắt nhìn Tưởng Thừa, Tưởng Thừa ngồi vô cùng bình tĩnh, dựa ghế nhìn lên bảng đen .

Cậu lấy di động ra định xem tiếp bộ phim mình chưa xem xong.

Vừa mới mở video xong, Tưởng Thừa đột nhiên đứng lên .

Hơn nữa cũng thuận tay cầm cái ghế lên luôn , một đứa khác cũng đang cầm chổi lên.

Cố Phi ngẩn người, nhanh chóng liếc mắt qua chỗ Vương Húc, Vương Húc mới vừa ngồi xuống , đang cười đùa với đứa cùng bàn.

Anh nhíu mày một cái, này là muốn trực tiếp ra tay ?

Thằng tên Vương Húc này, trừ Cố Phi ra thì là tên "bạn học" thứ hai mà Tưởng Thừa ghi nhớ.

Chỗ Vương Húc ngồi cách cậu một cái bàn, bàn ghế trong phòng sắp xếp rất là khít, muốn đi đến chỗ cạnh Vương Húc bên phải cầm ghế đi vòng qua bục giảng, có hơi phiền toái .

Do đó cậu buông ghế xuống, nhìn hai người bên cạnh nói một câu : "Nhường đường chút đi!"

Hai đứa kia ngỡ ngàng nhìn cậu, nhưng vẫn đứng lên, cho cậu chen lên từ phía sau.

Cậu thuận tay lấy ghế kéo luồn qua giữa hai người kia

"Đệt! Cậu làm gì vậy!" – kêu một tiếng .

Tưởng Thừa quay đầu lại nhìn người nọ, người nọ cùng cậu trợn mắt nhìn, không nói gì nữa.

Cả lớp đều quay lại nhìn, Vương Húc cũng hiểu đây là nhìn về mình, rất hiên ngang mà đứng lên: "Hô, muốn mở màn chứ gì? Tới đi tới đi, "giỏi trùm" cho mọi người mở mang tầm mắt đi nào."

Tưởng Thừa không lên tiếng, lấy cái ghế đặt "rầm" một tiếng cạnh chỗ ngồi của cậu, rồi từ từ lui về sau mấy bước, giơ cán chổi kia lên, cây chổi hướng lên trần ra, đập thẳng một cái vào trần ngay sát trên đỉnh đầu Vương Húc .

Lúc Tưởng Thừa giơ tay lên Vương Húc đã kịp phản ứng, nhưng lúc xoay người muốn rời đi lại bị cái ghế đặt cạnh bên chỗ ngồi cản lại , muốn đá văng cái ghế để đi ra, cái chổi cùng một mảng lớn vôi tường đã đổ xuống .

Đầu và cái bàn đã chìm trong một mớ bụi trắng .

Sau một khoảng ngắn im lặng, cả lớp rộ lên một tràng hú hét ầm ĩ cùng tiếng cười, có đứa còn giậm chân vỗ bàn, cùng loạn lạc.

"Đệt con mẹ mày!" – Vương Húc rống lên một tiếng, đá văng cái ghế ra.

Tưởng Thừa không tránh né, đứng yên chờ nó phóng tới, cậu nhắm đến cái cửa đang rộng mở kia mà là... chỉ cần một đấm là đủ khiến cậu này đầy máu mũi.

"Làm gì đó!" – một tiếng rống to vang từ cửa phòng học.

Tiếng hô này là sóng âm chấn động nhất mà Tưởng Thừa nghe trong đời, như sấm rền, thông tận đến trời được, cậu bị dọa đến mức suýt muốn nhào qua chỗ Vương Húc luôn.

"Làm gì! Làm cái gì đó!" – một ông thầy tuổi một trung niên vung cây thước đi tới, chỉ trước mặt Tưởng Thừa: "Em ở khoa nào ? Tới đây làm gì!"

Không đợi Tưởng Thừa trả lời, ổng cầm thước chỉ vào mặt Vương Húc: "Em đó! Lỗ tai bị điếc hay sao?Chuông vào học reo rồi mà không nghe hả! Điếc rồi phải không! Giờ tôi đứng đây nói chuyện em có nghe rõ không hả? Nghe rõ không?"

Sau đó cũng không thèm đợi Vương Húc mở miệng đã cầm thước chỉ vào mặt của mấy đứa đang đứng nhìn: "Đứng xem trò vui có phải không! Tôi biểu diễn cho xem nhá! Đưa cổ ra cho thầy! Tới đây!"

Ông thầy này rống được một hồi xong trong lớp đã yên tĩnh lại, Vương Húc nhìn chằm chằm về trước, không có ý định xông đến, Tưởng Thừa ngẩng đầu nhìn trần nhà, nghĩ ông thầy này mà rống thêm tiếng nữa, toàn bộ trần nhà cũng phải sập xuống chứ chẳng đùa.

"Cút về chỗ ngồi hết đi!" – ông thầy này lại rống lên một tiếng nữa: "Chờ người khiêng về hả! Tháo bản lề lấy cánh cửa ra đi để tôi khiêng cả đám về chỗ!"

Trong phòng học vang lên tiếng cười nho nhỏ pha lẫn lời thở dài oán trách, Tưởng Thừa xoay người chuẩn bị trở về chỗ ngồi.

"Em!" – ông thầy gọi cậu lại: "Em ở khoa nào đó?"

"Học sinh mới chuyển đến thầy ơi ——" – không biết là đứa nào nói một câu.

Ông thầy có chút giật mình nhìn chằm chằm cậu từ trên xuống thật lâu: "Về chỗ ngồi! chờ người nào đến cõng à?"

Tưởng Thừa bị ổng hét vào mặt một hồi thành ra choáng váng, quét mắt nhìn ổng một cái xong về lại chỗ ngồi.

"Lo học thôi!" – ông thầy cầm thước vỗ lên bảng một cái: "Good morning a everyone!"

Tưởng Thừa ngẩn người, phát âm tiếng Anh kiểu này làm cậu thiếu chút nữa nhịn không được phải phá lên cười.

Sau khi ông thầy bắt đầu vào tiết học, tên trước mặt lại lắc bàn một phát, chẳng qua không phải tìm Cố Phi mà là quay đầu nói với Tưởng Thừa một câu: "Nè học sinh giỏi, cậu trâu quá, dám chọc vô Vương Húc luôn."

Tưởng Thừa không lên tiếng .

"Cút!" – Cố Phi ở bên cạnh nói một câu.

"Tiên sư mày!" – nó nhỏ giọng nói: "Tao có nói chuyện với mày đâu, mày cứ quen thói mà phun vô mặt tao hả."

"Ờ." – Cố Phi lôi di động ra đặt trên bàn.

"Cậu sẽ gặp phiền toái!" – nó quay đầu liếc mắt nhìn ông thầy trên bục giảng, rồi lại xoay đầu nhìn Tưởng Thừa, làm mặt nghiêm túc nói: "Đảm bảo Vương Húc sẽ không để yên cho cậu, cậu biết không, trường này có cửa sau..." .

"Cậu tên gì?" – Tưởng Thừa ngắt lời cậu ta .

"Chu Kính. " – cậu ta nói .

"Cảm ơn!" – Tưởng Thừa nói, lại dùng tay chỉ vào ghế cậu ta: "Đừng đụng cái bàn nữa."

"....Ờm" – Chu Kính sửng sốt một hơi, gật đầu.

Tưởng Thừa lật sách ra , cúi đầu nhìn chằm chằm .

Chu Kính ngơ mặt một hồi xong lại quay đầu về.

Tưởng Thừa thấy là học kỳ này vừa mới vào đã vô cùng đặc sắc, nào giờ mình không có thói quen viết nhật ký thật là đáng tiếc.

Tên Vương Húc kia có chịu để yên hay không thì cậu chẳng quan tâm, bây giờ cậu chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực, tấm ảnh mang bầu không khí gia đình ấm áp kia, đột nhiên làm cho cậu mang tâm trạng vô cùng nặng nề .

Dĩ nhiên cậu không quan tâm đến người không quan tâm mình, suy nghĩ này hợp lẽ thôi mà.

Nhưng vẫn là phiền muộn.

Cậu nhìn chằm chằm sách giáo khoa, giữa mùi giấy và mực phảng phất hương thơm của sữa, đột nhiên thấy có hơi đói bụng, lúc này mới sực nhớ là sáng nay mình chưa ăn sáng.

Cậu quay đầu lại nhìn thấy Cố Phi vừa xem video vừa bóc kẹo.

Cố Phi cùng cậu nhìn nhau, được một lúc lại mò tay vào trong túi, lấy ra một viên kẹo bỏ vào trang sách của cậu, sau đó tầm mắt trở lại màn hình di động.

Tưởng Thừa nhìn viên kẹo trên trang sách, cảm thấy có hơi do dự, nhưng mùi kẹo từ chỗ Cố Phi làm bụng cậu sôi lên.

Sau hai phút do dự, cậu cầm viên kẹo kia lên, lột ra.

...... Thế mà lại không phải là kẹo sữa!

Là kẹo trái cây!

Cậu không kìm lại, quay đầu nhìn Cố Phi

Cố Phi nhìn lướt qua viên kẹo trái cây trên tay Tưởng Thừa, cúi đầu mò trong túi, đem hết một mớ bỏ lên bàn, nhiềubao bì và mùi vị, được hơn mười viên.

"Tự chọn đi!" – Cố Phi nói.

BẢN EDIT CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TRÊN WATTPAD lyncaohth.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia