Tartali Glimpse Of Us
Đế Quân không chịu nổi liền dùng chiêu trò để khơi dậy dục vọng của hắn ta, vậy đó mà hắn cũng chẳng còn mặn nồng như trước. Làm một lần đã mệt lã mà ngủ đi, cũng không còn những nụ hôn hay những vết cắn. Người cũng chỉ im lặng nhẫn nhịn.
Những ngày tiếp theo, tuy ở chung nhà nhưng như người xa lạ, Tatarglia vui vẻ hoạt bát thường ngày nay từ sáng đến tối đều tìm cách ngủ đi, lúc thức cũng không nói chuyện với người yêu, thậm chí còn liên tục né tránh ánh mắt của người.
Tatarglia dù có bỉ ổi đến đâu cũng không thể nói rằng khi mình nhìn vào mắt Zhongli, khi mình làm tình cùng với Zhongli hay chỉ đơn giản là nhìn thấy Zhongli, lại nhìn thấy người như kẻ khác, như một kẻ thay thế.
Cái gì dồn ép lâu rồi cũng sẽ đến ngày bùng phát, Đế Quân không thể chịu nổi ánh mắt đã khác đi của người yêu, không thể chịu nổi những lần nói chuyện bị người kia né tránh, tất thảy những gì về hắn gần đây, cái gì người cũng không chịu nổi.
Đêm đó đợi lúc Tatarglia ngủ say, người chui vào lòng hắn, đặt một nụ hôn phớt lờ lên môi của hắn, rồi ngủ thiếp đi. Quả nhiên khi sáng tỉnh dậy đã không còn thấy hắn ở trên giường mà gối đầu trên sofa.
Chẳng ai trong cả hai biết rằng đó là hết yêu hay cảm thấy tội lỗi, và cũng không ai trên thế giới gian này nhận ra hai thứ đau thương ấy là một cả.
" Công tử các hạ à, xin cậu hãy thương lấy tôi lần nữa được không? "
Vị thàn cố chấp cuối cùng cũng phải thuận theo thực tế mà từ bỏ người thương. Anh hôn nhẹ vào trán hắn xem như lời từ biệt.
" Tạm biệt công tử các hạ, tôi mong cậu sống một đời hạnh phúc. "
" Khi không có tôi. "
Nói rồi xoay người bước đi, không để lại bất cứ thứ gì của mình ở trong căn nhà nọ. Đế Quân tinh tế sợ rằng người tiếp theo của hắn sẽ bị những vết tích của mình làm tổn thương.
Cho đến tột cùng của những nỗi đau, Zhongli vẫn chỉ quan tâm đến hắn, quan tâm đến người tiếp theo của hắn, vậy ai sẽ thương lấy người đây?
Tatarglia tỉnh dậy, không thấy người, hắn cũng không để tâm, hắn thay đồ rồi đến chốn trong mơ, ngồi ở đó đến tận tối mịt mới về. Trong lòng vừa cảm nhận được cái ấm áp vừa thấy buồn man mát.
Về nhà không thấy Zhongli đâu, hắn vẫn bình thản ngủ đi, chỉ đơn giản nghĩ rằng người có việc bận không thể về, Tatarglia lúc này chỉ trân trọng giấc mộng kia mà thôi.
Hôm nay Tatarglia về lại chốn mộng cũ, không thấy hình bóng quen thuộc đâu, chỉ thấy toàn máu là máu, hắn tìm kiếm khắp ngõ ngách, chỉ đơn giản muốn tìm thấy người trong mộng kia. Đến khi tìm thấy người rồi hắn lại chết trân tại chỗ, cả người run lên như không còn sức.
Hắn nhìn thấy Nham Vương Đế Quân bị hàng trăm mũi tên xuyên vào lòng ngực, máu văng tung toé, bẩn cả khuôn mặt kiều diễm.
Tim hắn như đã vỡ ra thành từng mảnh, hắn cố giữ bình tĩnh bước lại gần, người nằm vẫn không hề thay đổi. Hắn dụi mắt, dụi đến nổi nước mắt chảy dài, dụi đến nổi mắt đỏ như máu thì người nằm dó vẫn chính là Zhongli.
Tatarglia say sẫm mặt mày, cắt không còn một giọt máu, hắn dùng tay, bôi đi những vết máu trên mặt xác chết, hắn không tin vào hiện thực. Hắn càng lau, máu không biết từ đâu lại càng túa ra.
Đến cuối cùng hắn vẫn phải tin rằng...
Zhongli của hắn đã chết.
Tatarglia tỉnh khỏi giấc mộng đó. Hắn thở phào nhẹ nhõm, tất cả chỉ là mơ mà thôi, Đế Quân của hắn làm sao đã chết được.
Hắn nhìn xung quanh, đã là 3 giờ sáng, Zhongli vẫn chưa về nhà. Hắn cố trấn an mình vào giấc ngủ, không sao, có lẽ do người bận quá thôi. Nhưng một phần nào trong Tatarglia vẫn nhận ra rằng, kể cả là bận đến mức không có thời gian để ăn uống, Zhongli vẫn sẽ về nhà ngủ.
Tatarglia ngủ không yên, cơn ác mộng đã biến mất, chỉ còn giấc mơ quen thuộc hằn ngày, nhưng cảm giác rất khác, cảm giác như Tatarglia và người kia thật xa lạ.
Gần mặt cách lòng.
" Công tử các hạ à, xin cậu hãy thương lấy tôi lần nữa được không? "
Tiếng gọi văng vẳng phát ra trong cơn mơ màng, là tiếng của Zhongli. Hắn ta men theo giọng nói quen thuộc đi đến một nơi, mà tại nơi đó lại một lần nữa nhìn thấy Nham Vương Đế Quân bị hàng trăm mũi tên xuyên vào lòng ngực.
Hắn gào thét điên cuồng, ôm người trong lòng, nước mắt rơi, hắn khóc nhiều đến độ từng giọt nước rơi xuống mặt Zhongli đều trở nên đỏ thẫm.
Tatarglia đau đớn tỉnh lại. Zhongli vẫn không trở về.
Có thể nhìn thấy được sự lo sợ trong mắt hắn, Tatarglia đi khắp nơi, kiếm tìm hình bóng của người, hỏi thăm những nhà lữ hành đều không thấy. Mỗi đêm khi nằm ngủ, lại tưởng tượng người trong mộng ấy là Nham Vương Đế Quân mà ngắm.
Giờ đây giấc mộng ấy là nơi duy nhất hắn có thể tìm thấy hình bóng người, mộng thì đẹp hoàn hảo thật đấy, nhưng vẫn không đủ đối với chàng trai trẻ tham lam.
Tatarglia nhận ra hắn chỉ có một tín ngưỡng duy nhất trên đời, Zhongli.
Hắn dành cả đời sau để tìm kiếm hình bóng của người, tìm kiếm những thói quen vụng về, cảm giác ấm áp của người, tìm kiếm giọt nước mắt sinh lí đã rơi trong những đêm triền miên trong kí ức xưa cũ.
Đúng vậy, tất cả chỉ là kí ức.
Phận phàm nhận thấp kém, quãng đời quá ngắn ngủi, chẳng mấy chốc đã đến lúc hắn phải tìm một thân phận mới cho mình.
Tatarglia tới cuối đời vẫn không tìm thấy trọn vẹn hình bóng của người thương, hắn sống trên đời liền cảm thấy như lạc trong cõi địa ngục Vô Gián. Đến lúc chết đi rồi lại không muốn uống chén canh Mạnh Bà bỏ quên tất cả.
Ở một cõi khác, Đế Quân kia vẫn bình thản như vậy, vẫn uống chén trà ở quán lạ, vẫn đón cái nắng ấm của Liyue nhưng trái tim người không còn trọn vẹn nữa.
Khác với phàm nhân, thần tiên không thể chết đi tự nhiên như vậy. Người không có bốn ải Sinh Lão Bệnh Tử, người cũng không thể tự tìm đến cái chết, đơn giản vì Zhongli còn cả người dân, còn cả một lãnh thổ cần bảo vệ.
Tiên sinh vẫn còn giữ hắn, giữ những tổn thương trong lòng, Tatarglia yêu trước nhưng Zhongli lại yêu nhiều hơn nên giờ phải lãnh án nặng hơn cả án treo. Nham Vương Đế Quân chỉ muốn buông bỏ tất cả.
Khởi đầu bao giờ cũng thật đẹp, thật phấn khởi muốn làm kẻ chiến thắng, nhưng muốn chạm đến vạch đích phải kể đến quá trình.
Khi mọi chuyện đã vỡ lỡ không nên trách số trời sao trớ trêu, nếu may mắn mọi thứ sẽ ổn thoả không thì sẽ giống như họ, chết không yên lòng, sống không yên thân.
" Công tử các hạ, tôi yêu cậu. " hay " Tiên sinh làm ơn, về với em đi được không? " đều là câu nói vô dụng nhất trên thế gian.
Người muốn quên đi lại không thể.
Kẻ muốn nhớ cũng không xong.
Tiên nhân phạm giới, Phàm nhân phạm thượng.
Cuối cùng vì cái nghiệp mà đành bỏ lỡ nhau.
—————————————————————————
Đây chỉ là cái kết trong lúc đang mông lung của mình thôi, nên mình sẽ không để end vì có thể mình sẽ viết phiên ngoại hoặc gì đó thay đổi số phận của hai người, nên là mọi người đọc cởi mở xíu nghen.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz