ZingTruyen.Asia

TẦN LAM x TÂN CHỈ LÔI ( Tổng Hợp Siêu Thoại)

Nghiện (20. END)

hnRosys


   Được Tân Chỉ Lôi chăm sóc, Tần Lam nhanh chóng bình phục để trở lại đội, tình trạng của nàng đã tốt hơn trước rất nhiều, ngay cả giám đốc cũng phải kinh ngạc.

    Có Tân Chỉ Lôi mỗi ngày ở nhà chờ nàng tan làm, Tần Lam càng có động lực đi làm, có cảm giác kiếm được tiền nuôi gia đình cũng có cảm giác thành tựu.

     Mặc dù Tân Chỉ Lôi kiểm soát nàng hàng ngày nhưng Tần Lam lại rất thích thú.
Ví dụ như hôm nay nên mặc gì, trời lạnh thì cần kiểm tra xem mình đang mặc quần áo mùa thu hay quần dài.

    Ba bữa một ngày được sắp xếp rõ ràng, nhưng nàng không thể kén chọn đồ ăn, nếu không nàng sẽ lại bị Tân Chỉ Lôi cằn nhằn, nhưng bệnh dạ dày của nàng đã được chữa khỏi.

    Tuy rằng chỉ có thể uống một ngụm soda, nhưng tính nết nũng nịu của nàng luôn khiến Tân Chỉ Lôi không thể phản kháng, đành bất đắc dĩ cho nàng uống thêm một ngụm, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn giúp nàng xoa bụng.
...

    Sự chăm sóc tỉ mỉ và ân cần khiến Tần Lam càng thêm dễ chịu

    Chỉ cần nằm một chỗ, muốn gì cũng sẽ được đưa tận tay, nếu nàng muốn nước hay đồ ăn, nếu nàng muốn cắt móng tay, Tân Chỉ Lôi sẽ làm cho nàng. Đôi khi, nếu nàng không muốn ăn hoặc có hành động khêu khích, Tân Chỉ Lôi sẽ háo hức đuổi theo nàng.

    Hai người lần đầu tiên cùng nhau trải qua xuân hạ thu đông.
Cuộc sống đơn giản nhưng vô cùng ngọt ngào như vậy luôn khiến người ta yên tâm

    Bọn họ không cố ý nhớ lại những ngày đặc biệt đó, Tần Lam vì chuyện này mà tức giận Tân Chỉ Lôi, nhưng nàng lại được cô nói vài câu để dỗ dành lại.

    Thực ra thì không cần ngày kỷ niệm, mỗi ngày cả hai ở bên nhau đều đáng để kỷ niệm, đúng với câu nói đó, chỉ cần ở bên nhau là đủ.

————

- "Lôi Lôi, nhìn vào camera"

    Tân Chỉ Lôi quay đầu nhìn Tần Lam, gió thổi tung tóc cô, nắng chiếu vào một bên mặt cô, làm dịu đi góc cạnh, đôi mắt đen láy nhìn sâu vào Tần Lam, đôi mắt cong cong, đầy đặn.

    Tần Lam chạy tới trước mặt Tân Chỉ Lôi, đưa máy ảnh cho cô.

- "Lôi Lôi, nhìn xem, chị chụp ảnh đẹp lắm phải không?"

    Tân Chỉ Lôi chạm vào đầu Tần Lam

- "Đẹp quá! Bảo bối thật tuyệt"

- "Chúng ta cùng chụp ảnh nhé"

    Tần Lam ngồi trong lòng Tân Chỉ Lôi, tựa đầu vào vai cô
Tân Chỉ Lôi ôm eo nàng

    Tần Lam một tay cầm máy ảnh

- "Ba hai một"

    Tân Chỉ Lôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tần Lam, nhẹ nhàng mỉm cười.

   Khoảnh khắc nút chụp được nhấn, vẻ đẹp của khoảnh khắc này vĩnh viễn bị đóng băng.

   Sau khi chụp ảnh, Tần Lam lập tức đưa Tân Chỉ Lôi đến cửa hàng để rửa, nàng đặc biệt chọn một bức ảnh của Tân Chỉ Lôi để rửa hai lần.

   Tân Chỉ Lôi có vẻ bối rối, nhưng Tần Lam lại nói sẽ đặt nó trên bàn làm việc để nàng ấy có thể nhìn thấy cô khi đi làm.

   Không có gì ngạc nhiên khi hành động dễ thương như vậy lại nhận được nụ hôn từ Tân Chỉ Lôi

——

    Như thường lệ
    Tần Lam ngồi trước bàn, nhìn người trong khung ảnh trên tay, trong mắt tràn ngập yêu thương.

    Nữ cảnh sát đến giao tài liệu nhìn ánh mắt trìu mến của Đội trưởng Tần với ánh mắt ghen tị.

- "Đội trưởng Tần, đây là ai? Trông ổn đấy."

   Tần Lam dùng ngón tay xoa mặt trong ảnh, khóe môi cong lên thành nụ cười.

- "Đây là tình yêu của tôi"

- "Ồ, đội trưởng Tần, người yêu của chị thật xinh đẹp, cô ấy rất hợp với chị. Chị có thể cho em gặp cô ấy vào lúc nào đó được không?"

- "Tôi cũng muốn giới thiệu mọi người với cô ấy."

     Tần Lam và nữ cảnh sát nhìn nhau, nụ cười trên mặt trở nên gượng ép, nước mắt bỗng nhiên chảy dài trên mặt, nhỏ giọt xuống bức ảnh.

- "Thật tiếc là cô ấy không còn ở đây nữa"

   Cô gái nhanh chóng xin lỗi và hoảng loạng chạy ra khỏi văn phòng như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì đó.

   Ánh mắt nàng lại quay trở lại bức ảnh, đầu ngón tay lạnh buốt, nàng dùng sức xoa xoa mặt người đó, cố gắng làm cho nụ cười bớt xấu xí, nếu không Lôi Lôi của nàng sẽ không vui.

   Đây là năm đầu tiên kể từ khi Tân Chỉ Lôi rời đi

——

   Những suy nghĩ dần dần trôi đi

   Đó là đêm giao thừa thứ hai họ sống cùng nhau
Hai người ở nhà thoải mái, Tần Lam nép vào trong ngực Tân Chỉ Lôi, hai người đang nằm trên sofa xem TV, thỉnh thoảng lại mở miệng ăn, một giây sau Tân Chỉ Lôi sẽ nhét một miếng vào cho nàng ăn

Tin tin*

    Tần Lam nhấc máy

- "Xin chào? Giám đốc"

- "Tần Lam, chúc mừng năm mới. Tôi xin lỗi vì đã gọi cho cô vào ngày đầu năm, nhưng có chuyện đột ngột xảy ra. Một lô methamphetamine mới đột nhiên xuất hiện ở thành phố A, vì vậy..."

- "Giám đốc, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ quay lại đội ngay."

    Sau khi cúp điện thoại, Tần Lam đi vào phòng ngủ thay quần áo, trước khi ra ngoài ôm Tân Chỉ Lôi hôn thật sâu.

- "Xin lỗi, Lôi Lôi, chị phải đi làm một số việc trước, em ở nhà đợi chị, chị sẽ quay lại sớm nhất có thể."

- "Không sao, tôi hiểu rồi. Đi nhanh về nhanh. Chú ý an toàn của chị."

    Tân Chỉ Lôi vừa nói xong, Tần Lam đã biến mất, nhìn cánh cửa đóng lại, trong mắt Tân Chỉ Lôi hiện lên vẻ lo lắng.

Cô nghe rõ cuộc điện thoại vừa rồi, methamphetamine mới?

    Cuộc sống quá thoải mái mà cô quên mất cảnh giác

    Trên thực tế, cô đã nói dối Tần Lam, năm đó cô không được thuyền đánh cá cứu.

   Khi cô tỉnh dậy, người đứng trước mặt cô chính là A Bâng, tay chân cô đều bị thương. Bị trói vào ghế

    A Bâng hung dữ nhìn Tân Chỉ Lôi, nhổ nước bọt xuống đất, nhưng giọng nói vẫn khàn khàn.

- "Tân Lôi, cô thật sự rất tốt, tôi giữ những cảnh sát này có ích lợi lớn, cô lại để cho chúng đi như vậy?!"

    Vì tức giận, anh ta đã tát Tân Chỉ Lôi và giẫm mạnh vào vết thương trên bụng cô

- "Con khốn này, mày thật sự coi mình là nhân vật chính sao? Nếu không biết mày có chút kỹ năng, có thể kiếm tiền cho tao, sao tao có thể bỏ ra bao nhiêu công sức đi đón mày? Không thì tao đã bán đứng mày lâu lắm rồi!"

    Cái tát này dùng hết sức lực, mặt cô nóng bừng, sưng tấy rõ rệt, tai ù đi, tầm nhìn trong giây lát mờ đi, trong miệng mùi máu lan ra, một vệt máu. Khóe miệng tràn ra, bụng đau nhức dữ dội, khi cô đứng lên, máu càng chảy nhiều hơn, bộ quần áo trắng như tuyết phủ đầy màu đỏ sậm.

     Tân Chỉ Lôi nghiến răng chịu đựng, lắc đầu, cố gắng tỉnh táo.

- "Anh muốn gì? Giết hoặc chặt đầu như anh muốn."

     A Bâng túm lấy cổ áo Tân Chỉ Lôi, bắt cô phải nhìn hắn, hai tay hắn di chuyển trên mặt cô, giây tiếp theo dùng lực như vậy, vết đỏ xuất hiện.

- "Mày có khuôn mặt rất xinh đẹp. Tại sao mày không giúp tao tiếp khách trước? Sau khi mày bị đánh thành từng mảnh, tao có thể bán nội tạng còn dùng được của mày để bù đắp tổn thất."

    Tân Chỉ Lôi nhổ máu trong miệng lên mặt A Bâng

- "Cặn bã"

    A Bâng cũng không để ý, lấy tay lau máu trên mặt, cười lạnh.

- "Tân Lôi, mày cũng giống như tao, mày cũng là một kẻ cặn bã."

    Tân Chỉ Lôi nhắm mắt lại, A Bâng có nói gì thì dù có khiêu khích thế nào cũng im lặng, ánh mắt vô tình như vậy khiến A Bâng tức giận, trên môi nở một nụ cười lạnh lùng.

- "Tân Lôi, tao thực sự rất tò mò về người phụ nữ đó nên đã điều tra từ lâu. Tần Lam, 38 tuổi, làm cảnh sát ở thành phố A, đồng thời cũng là cảnh sát đội chống ma túy. Tân Lôi, mày có thể thu phục được ngay cả cảnh sát chống ma túy, mày thực sự gây ấn tượng với tao."

    Tân Chỉ Lôi hung hăng mở mắt ra, ngón tay càng ngày càng nắm chặt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong mắt hận ý cùng oán hận đã không còn có thể che giấu được nữa.

- "Mày muốn gì?"

- "hahahaha"

    A Bâng ôm bụng cười tới lui, sau đó cười ranh mãnh với Tân Chỉ Lôi.

- "Tân Lôi, tao sẽ không làm khó mày, nếu mày cho tao kiếm đủ 80 triệu. Vậy tao sẽ thả mày đi, để mày cùng Tần Lam của mày bay đi xa. Thế nào?"

   Tân Chỉ Lôi nhìn chằm chằm vào mặt A Bâng, trong mắt tràn đầy dò hỏi, cô biết người này không thể tin cậy được, tất cả những kẻ buôn bán ma túy đều không thể tin cậy được, bọn họ đều tàn nhẫn và xảo quyệt, nhưng lúc này không còn cách nào khác Cô ấy chỉ có thể ổn định A Bâng trước thôi, rồi hãy tính chuyện lâu dài

    Tân Chỉ Lôi đồng ý với điều kiện của A Bâng, trong khoảng thời gian cô không quay lại, Tân Chỉ Lôi vừa kiếm tiền cho A Bâng vừa nghĩ cách trốn thoát, đồng thời cô cũng âm thầm củng cố thế lực của mình.

    May mắn thay, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, chuyến hàng vừa rồi là một lô hàng lớn, A Bâng nói sẽ đích thân hộ tống, nhưng Tân Chỉ Lôi đã lén lút phá hoại lô hàng này. Đối phương cũng thận trọng, trong quá trình kiểm tra phát hiện có điều gì đó không ổn, hắn cho rằng A Bâng muốn lợi dụng người khác nên lập tức tấn công A Bâng. Ở trong lãnh địa của đối phương, hắn luôn bị thua, lần chạm trán này suýt chút nữa đã giết chết hắn, nhưng cuối cùng hắn không chạy trốn mà bị giam cầm. Tân Chỉ Lôi nhân cơ hội này phá hủy hang ổ của A Bâng, chia toàn bộ số tiền cho các anh em, sau đó giữ lại một ít cho mình và quay trở lại thành phố A.

    Sở dĩ cô không gặp Tần Lam ngay là có nguyên nhân, cô không thể khẳng định liệu A Bâng có thực sự không có phương án dự phòng hay không, người đàn ông này luôn thông minh, làm việc gì cũng cẩn thận và hoàn hảo. Thành thật mà nói, Tân Chỉ Lôi cho rằng mình may mắn khi có thể giáng một đòn nặng nề vào A Bâng, cô không tin rằng A Bâng lại bị cô đánh bại dễ dàng như vậy.

    Nhưng cô ẩn nấp hơn nửa năm vẫn không thấy bóng dáng A Bâng, huống chi Tần Lam thật sự không thể trì hoãn được nữa, chỉ sợ nếu tiếp tục, Tần Lam sẽ phải... trước khi A Bâng tới...

    Tân Chỉ Lôi vỗ đầu cô, đứng trên ban công hút thuốc, tác dụng của nicotine dần dần khiến suy nghĩ của cô rõ ràng hơn, bình tĩnh hơn.

    Tần Lam đang họp, phòng họp to lớn chật kín người, trên bàn rải rác các loại tài liệu, báo cáo.

    Diễn biến trong hai năm qua khá nhanh, sau khi lấy mẫu, trung tâm giám định nhanh chóng đưa ra báo cáo giám định ma túy.

Phó Đoàn: "Methamphetamine lần này khác với hầu hết methamphetamine mà chúng tôi tịch thu trước đây. Trước đây, nó chủ yếu được làm từ cây ma hoàng và acetic anhydrit, nhưng lần này chúng tôi tìm thấy methylphenylacetone và methylamine. Tổng hợp bằng phản ứng, độ tinh khiết cao hơn..."

    Tần Lam nghe xong có chút bối rối, cô cắt ngang lời nói của Đoàn Nhất Hồng.

- "Ý cậu là gì? Hãy nói thẳng ra."

     Đoàn Nhất Hồng nhìn sâu vào Tần Lam

- "Có nghĩa là, lô ma túy đá này chính là lô ma túy đá mà chúng ta đã theo dõi hai năm trước."

    Tần Lam lập tức sửng sốt, nhất thời không nói được gì.

    Đoàn Nhất Hồng ngồi xuống vỗ vỗ vai nàng, Tần Lam hầu như không nghe được cuộc họp sau đó, trong đầu đang hỗn loạn.

   Nàng về đến nhà đã là gần sáng, lúc nàng bước vào, Tân Chỉ Lôi vẫn đang ngồi trên ghế sofa đợi nàng.

    Tân Chỉ Lôi nhìn thấy có người đi vào, lập tức đứng dậy, đặt dép lê dưới chân Tần Lam, cô rõ ràng cảm giác được Tần Lam có chuyện gì đó, nhưng cũng không hỏi nhiều.

    Cô đẩy nàng vào phòng tắm rồi đi hâm nóng đồ ăn.

     Khi Tần Lam ra khỏi phòng tắm, Tân Chỉ Lôi đang ngồi ở bàn đợi nàng

    Nàng ngồi xuống ăn và đang định nói thì Tân Chỉ Lôi đã nói trước nàng

- "Tâm trạng của chị có vẻ không tốt. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

    Tần Lam do dự gấp lấy đồ ăn trong bát, suy nghĩ hồi lâu, Tân Chỉ Lôi cũng không vội, yên lặng chờ đợi.

- "Bọn chị vừa họp và báo cáo xác định loại ma túy mới được đưa ra."

    Nói đến chuyện này, Tần Lam không muốn tiếp tục nữa, nàng rất sợ tất cả chuyện này có liên quan đến Tân Chỉ Lôi.

- "Meth và methylamine?"

    Tần Lam động đậy một lát, do dự không dám ngẩng đầu nhìn cô
Một đôi tay chợt đặt lên đầu, vuốt ve

- "Đừng sợ, đây quả thật tôi là người đã nghiên cứu, nhưng tôi có thể cam đoan với chị, từ khi trở về tôi chưa bao giờ động tới những thứ này."

    Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tân Chỉ Lôi, sự căng thẳng của nàng cuối cùng cũng dịu đi, Tần Lam thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế.

- "Chị sợ chết khiếp! Em có biết khi biết tin chị đã hoảng sợ như thế nào không?"

    Tân Chỉ Lôi đứng dậy ôm người vào lòng

- "Đừng sợ, đừng sợ. Tôi đoán điều này đến từ Tam giác vàng."

- "Đúng vậy, chị cũng đã nghĩ tới, nhưng hiện tại không muốn nghĩ nữa, chị mệt mỏi lắm, đưa chị đi ngủ đi."

     Tần Lam giơ tay ôm lấy cổ Tân Chỉ Lôi
Có lẽ nàng mệt thật, Tần Lam nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng Tân Chỉ Lôi lại không ngủ được.

    Sau khi biết được thành phần của loại thuốc đó, cô càng thấy bất an hơn, cảm thấy đây là lời đe dọa của A Bâng

    Ngoài cửa sổ tuyết càng ngày càng nặng, gió lạnh thổi vào cửa sổ, Tân Chỉ Lôi đôi mày xinh đẹp nhíu lại, ôm người trong lòng càng chặt hơn.

   Chắc chắn rồi, nó vẫn đến phải không? Rốt cuộc vẫn không có đường trốn thoát, bọn buôn ma túy luôn có mối hận thù, kẻ liều lĩnh lại vô liêm sỉ như vậy, dù có chết cũng sẽ có người hỗ trợ.

    Đôi mắt dịu dàng đột nhiên trở nên lạnh lùng và nghiêm khắc, không ai có thể làm tổn thương Tần Lam

——

    Tần Lam sau khi nhận nhiệm vụ đã hai ngày chưa về nhà, nhiệm vụ lần này rất nặng nề, Tần Lam dẫn đội viên ngày đêm tìm kiếm trại, từ thành phố A đến thành phố B rồi đến thành phố C.

    Tần Lam tức giận, cả ngày đều có vẻ buồn bực, may mắn thay, mỗi ngày đều nói chuyện với Tân Chỉ Lôi, tâm tình cũng bình tĩnh lại một chút.

     Những ngày qua tiến triển rất thuận lợi, ở khu vực trung tâm thành phố C, về cơ bản chắc chắn nhóm này nằm trong khu dân cư xx, môi trường xung quanh rất phức tạp, đối diện có một trường tiểu học. Hơn nữa, tòa nhà dân cư này đã cũ và cư dân rất hỗn tạp. Tốt hơn nên sắp xếp nhanh chóng

     Năm giờ sáng, đám người Tần Lam, Đoàn Nhất Hồng đang ở trong xe ở tầng dưới xem, đối diện đường đã bày một quán ăn sáng.
Đoàn Nhất Hồng nhìn quán mì đối diện hồi lâu.
bất ngờ mở cửa xe

- "Tần đội trưởng, tôi hơi đói, tôi qua đối diện ăn một bát mì, lát nữa tôi sẽ mang cho chị một ít."

- "Được"

    Tần Lam không để ý, nàng chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa tòa nhà đơn vị, hai mắt đỏ ngầu, kiệt sức.

- "Lão đại, cho tôi một bát mì trứng."

   Sau đó, anh ngồi lên ghế, lấy khăn giấy ra và tự mình lau bàn.

   Người ngồi đối diện liếc nhìn anh, hạ vành mũ xuống tiếp tục ăn mì.

- "Đã lâu không gặp cô"

   Đoàn Nhất Hồng nhìn ông chủ nấu mì, lại nói lời này với người trước mặt

    Tân Chỉ Lôi cúi đầu nhai mì trong miệng

- "Ừm"

- "Khi nào cô trở lại?"

- "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi, không cần vòng vo."

- "Nhóm người này..."

- "Mì tới đây! Dùng từ từ thôi."

   Ông chủ bưng mì ra và ngắt lời Đoàn Nhất Hồng.

- "Anh biết đám người này, bọn họ tới đây là vì tôi, tôi cần anh bảo vệ Tần Lam, những thứ khác tôi không cần biết, tôi cũng đang tìm bọn họ."

    Nói xong, Tân Chỉ Lôi đặt tiền xuống, đứng dậy rời đi, đột nhiên dừng lại, hoảng sợ quay đầu nhìn Đoàn Nhất Hồng.

- "Chiếc ô tô đâu rồi!?"

    Đoàn Nhất Hồng cũng ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy.

- "Đừng lo, tôi sẽ gọi"

    Đúng lúc này, một cô bé đột nhiên chạy tới, kéo tay áo Tân Chỉ Lôi, đưa cho cô một tờ giấy bạc.

- "Chị ơi, có chú ngồi xe lăn nhờ em đưa cái này cho chị."

    Tân Chỉ Lôi lấy tờ giấy của cô bé và chạm vào đầu

- "Cảm ơn"

ghi chú nói
[Hẹn gặp lại tại nhà kho phía bắc thành phố]

    Tân Chỉ Lôi lúc này không quan tâm đến bất cứ điều gì, vì vậy cô trực tiếp tóm lấy Đoàn Nhất Hồng, lên xe của cô và khởi hành về phía bắc thành phố.

- "Mau liên hệ với người trong nhóm của anh ở nhà kho phía bắc thành phố."

- "Được"

    Trên đường lúc này không có người nào, xe của Tân Chỉ Lôi gần như bay đi, cô đạp ga xuống phía dưới.
Đoàn Nhất Hồng nhìn người bên cạnh im lặng, cảm thấy một cỗ lạnh lẽo khó tả, không khỏi rùng mình.

   Hai người nhanh chóng đến nhà kho ở phía bắc thành phố, nhưng nơi này có quá nhiều nhà kho, Đoàn Nhất Hồng cảm thấy nên đợi cho đến khi tất cả thành viên trong đội đến rồi mới bàn bạc cách giải cứu họ, nhưng Tân Chỉ Lôi đã không thể chờ được. Lúc này cô đang rất lo lắng.

- "Đi đi, tôi không thể đợi được nữa"

    Nói xong cô quay người đi về phía nhà kho, Đoàn Nhất Hồng ôm cô lại, cô vừa định nói những lời chửi bới thì đã nhìn thấy Đoàn Nhất Hồng đưa súng cho cô.

- "Cẩn thận!"

    Tân Chỉ Lôi nhận súng và gật đầu cảm ơn.

    Tân Chỉ Lôi không phải kẻ ngốc, cô không thể liều lĩnh như vậy một mình, chỉ cần cô không xuất hiện, Tần Lam vẫn an toàn, cô hiểu thủ đoạn của A Bâng, người đàn ông đó thích tra tấn người thân thiết nhất trước mặt người khác.  Hắn thích xem Cái nhìn tuyệt vọng và tiếng kêu đau đớn

     Cẩn thận kiểm tra các nhà kho xung quanh, hầu hết cửa kho đều mở, có rất nhiều người canh giữ, Tân Chỉ Lôi nhanh chóng xuyên qua những nhà kho này, đồng thời cô cũng phải tránh để bị người khác phát hiện, dù cô có giỏi đến đâu.

     Cuối cùng, trong một nhà kho bỏ hoang ở phía xa, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc qua khe cửa sổ, lòng cô chợt dâng lên, trong đầu đang nhanh chóng nghĩ đến phương án giải cứu.

——

   Trong nhà kho khổng lồ chỉ có hai người, A Bâng đang ngồi trên xe lăn, trốn trong bóng tối, mái nhà kho bị dột, bầu trời dần sáng lên, một tia nắng xuyên qua, chiếu sáng người đang bị trói ở giữa, Tần Lam ngồi trên ghế, miệng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra một tiếng rên rỉ.

    A Bâng ngẩng đầu nhìn cái lỗ trên trần nhà, nơi ánh nắng chiếu vào, chậm rãi nhắm mắt lại, thời gian trôi qua, mặt trời mọc, tia nắng chậm rãi chiếu vào một bên mặt hắn, lộ ra vết sẹo xấu xí. Có thể thấy rõ một vết sẹo khủng khiếp chạy từ trán đến cằm, mũi của anh ta cũng bị biến dạng, có vẻ như hắn ta đã bị tra tấn rất khủng khiếp. Hắn ta cầm một khẩu súng ngắn trong tay và đặt nó lên đùi.

    Tần Lam vùng vẫy trên ghế, dùng sức xoa xoa cổ tay, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc rồi hét lên, dường như đang hét lên sự bất mãn với A Bâng.

    A Bâng cau mày, có chút không kiên nhẫn, hắn mở mắt ra, dùng hai con mắt màu vàng nhìn chằm chằm Tần Lam

- "Nếu mày còn gây ra tiếng động chết tiệt nào nữa, tao sẽ giết mày ngay bây giờ."

Bùm! Tiếng súng vang lên, sau đó là tiếng súng nổ nối tiếp

     Khóe môi A Bâng cong lên, trong mắt hiện lên sự tàn ác khát máu.
Tân Lôi! Đã đến lúc chúng ta giải quyết với nhau

    A Bâng quyết tâm phải đến đây, cho nên hắn và Tần Lam là hai người duy nhất trong nhà kho, hắn cũng biết rõ Tân Chỉ Lôi cũng như Tân Chỉ Lôi biết rõ hắn.

    Cánh cửa cũ bị đẩy ra và cọt kẹt.
Tân Chỉ Lôi chạy thẳng đến chỗ Tần Lam, không để ý đến Tần Lam đang điên cuồng lắc đầu về phía cô.

    A Bâng bước ra từ bóng tối trên chiếc xe lăn, làm gián đoạn bước đi của Tân Chỉ Lôi

- "Tân Lôi, đã lâu không gặp"

    Trên khuôn mặt vặn vẹo của hắn hiện lên vẻ hưng phấn, khẩu súng trong tay chĩa vào Tần Lam

    Tân Chỉ Lôi duy trì tư thế cảnh giác, chậm rãi bước đi, định đứng trước mặt Tần Lam

- "Đứng đó! Đừng cử động!"

    Tân Chỉ Lôi lập tức đứng yên, cố gắng xoa dịu cảm xúc của A Bâng

- "A Bâng, bình tĩnh lại. Đừng lôi người khác vào chuyện của chúng ta. Muốn gì tôi cũng nghe theo."

    Đôi mắt đen hung bạo của A Bâng lóe lên vẻ hung dữ như dã thú, giọng nói khàn khàn và mỉm cười điên cuồng.

- "Hahahahaha bình tĩnh lại? Tân Lôi, mày có biết tao rất mong chờ giây phút này không? Mỗi ngày tao đều bị tra tấn, mỗi giây phút tao đều mong chờ ngày này, mày đã phá hỏng tất cả vì tao! Tao nóng lòng muốn được đến xé xác mày ra! Tao cắt mày thành từng mảnh!"

    Hắn chợt bình tĩnh lại, nhìn qua Tân Chỉ Lôi rồi nhìn về phía Tần Lam

- "Mày biết tao mà. Thay vì giết mày, có lẽ để mày nhìn người thân của mình bị tra tấn sẽ thỏa mãn hơn."

    Tân Chỉ Lôi lập tức chặn tầm nhìn của A Bâng

- "Mơ đi! Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa."

    A Bâng chế nhạo và giơ khẩu súng trong tay lên.

- "Thật sao? Tao muốn thử."

   Tân Chỉ Lôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và thỏa hiệp.

- "Bất cứ điều gì mày muốn, tao hứa với mày."

    A Bâng tinh nghịch nhìn hai người trước mặt.

- "Như vậy mày quỳ xuống, như chó bò tới, quỳ lạy tao cho đến khi tao hài lòng, có lẽ tao có thể thả cô ta đi."

    Hắn ta muốn chà đạp tôn nghiêm của Tân Chỉ Lôi, nhưng hắn không ngờ rằng Tân Chỉ Lôi không suy nghĩ quỳ xuống và bò đến chỗ hắn

- "Tốt nhất là mày nên giữ lời."

    Tân Chỉ Lôi lần lượt cúi đầu với lực mạnh như thể đầu đập vào đất, và máu nhanh chóng chảy ra từ trán cô

    Tần Lam ở một bên lắc đầu, thút thít, nước mắt trào ra.

    Điều này khiến A Bâng rất hài lòng, nhưng...
Tân Chỉ Lôi quá ngoan ngoãn, khiến A Bâng mất hứng thú, hắn không thích nhìn ánh mắt phải nhượng bộ của ai đó, hắn muốn Tân Chỉ Lôi nhìn hắn với ánh mắt căm hận, sự phục tùng như vậy càng khiến hắn tức giận hơn.

- "Được rồi, nhưng... tao đã đổi ý."

    Ngay sau đó, A Bâng giơ súng lên chĩa vào Tần Lam, bóp cò không chút do dự.

    Tân Chỉ Lôi đã sớm biết mình sẽ bị nuốt lời nên bay đến trước mặt Tần Lam, khoảng cách quá gần, lực va chạm cực lớn hất văng người Tân Chỉ Lôi ra xa, cú giật cũng khiến A Bânb lùi lại một chút. .

    Cơn đau dữ dội ăn mòn cơ thể Tân Chỉ Lôi, nhưng ý chí mạnh mẽ đã hỗ trợ cô, gần như ngay lập tức, cô rút súng lục ra và chĩa vào A Bâng.

"bùm!"

     Bắn trúng tim A Bâng, cơ thể hắn ta mất đi sức lực ngay lập tức, khẩu súng ngắn trong tay hắn ta rơi xuống đất, toàn thân hắn ta nghiêng về phía trước và rơi xuống đất, hắn ta run rẩy và cười khúc khích.

- "Tân Lôi, tao ở phía dưới chờ mày, cho dù có chết, mày cũng phải ở lại cùng tao..."

    Tân Chỉ Lôi cũng ngã xuống đất, máu từ miệng chảy ra không kiểm soát được, toàn bộ bụng bị đạn xuyên thủng.

    Tần Lam sửng sốt, cảnh tượng này xảy ra đột ngột đến mức nàng không kịp phản ứng.

   Một giây tiếp theo, nàng vùng vẫy kịch liệt, chiếc ghế bị lắc sang một bên, cùng Tần Lam ngã xuống đất.
Đầu nàng lần lượt đập xuống đất.

    Miệng nàng bị bịt lại không thể nói được, trong tiếng rên rỉ có thể dễ dàng nghe thấy nàng đang gọi tên Tân Chỉ Lôi

- "Ư-huh!!! Uh-huh..."

    Nước mắt nàng đã trào ra, che khuất khuôn mặt

   Tân Chỉ Lôi dùng hết sức lực bò về phía Tần Lam, để lại một vết máu bắt mắt nơi cô bò

    Nhưng Tần Lam chỉ có thể bất lực nhìn, lắc đầu, nước mắt lớn rơi xuống đất.

    Tân Chỉ Lôi run rẩy bò tới trước mặt Tần Lam, vươn tay ôm người vào lòng, cởi sợi dây phía sau Tần Lam

    Cuối cùng Tần Lam cũng được tự do, thoát khỏi sự trói buộc trên người, kéo miếng vải che miệng ra, ngồi dưới đất, ôm Tân Chỉ Lôi vào lòng, nức nở.

- "Tân Chỉ Lôi...hức...Lôi Lôi...đợi đã...chị đưa em đến bệnh viện..."

    Thân hình nhỏ nhắn của nàng cố gắng đỡ Tân Chỉ Lôi lên nhưng nàng không thể nâng nổi cơ thể nặng nề này.

    Tân Chỉ Lôi đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Tần Lam

- "Bảo bối, trời lạnh quá... ôm tôi thật chặt..."

    Tần Lam nghe vậy, ôm chặt Tân Chỉ Lôi vào lòng, nhìn máu tươi từ bụng Tân Chỉ Lôi chảy ra, nàng dùng tay ấn chặt vết thương, cố gắng ngăn máu chảy ra, cơ thể nàng đang nức nở.
Run rẩy nhắc lại tên Tân Chỉ Lôi

    Khuôn mặt của người trong vòng tay dần dần mất sắc, nhưng đôi môi nhợt nhạt lại đỏ tươi.

- "Ngoan nào, đừng khóc, tôi buồn lắm."

    Tần Lam dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, cố gắng kiềm chế bản thân không để nước mắt trào ra, nhưng dù thế nào đi nữa, nước mắt vẫn không tự chủ mà rơi xuống.

- "Được rồi, chị sẽ không khóc...hức..."

    Tân Chỉ Lôi cố gắng hết sức để không tỏ ra xấu hổ như vậy, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, nhưng trên lông mày lại tràn ra vẻ đau đớn, giọng nói cũng run rẩy.

- "Tần Lam... khụ!"

    Một dòng máu trào ra từ cổ họng cô, Tân Chỉ Lôi nuốt xuống nhưng vẫn tràn ra từ khóe miệng, Tần Lam dùng sức lau máu đi.

    Tân Chỉ Lôi cảm thấy khó thở, thậm chí nói được một câu hoàn chỉnh cũng vô cùng khó khăn.

- "Tần Lam... ngoan nhé, và... sau này hãy chăm sóc bản thân thật tốt...khụ!...Ha...chị biết không?...Đừng khóc, đừng buồn. ..khụ!...Tôi sẽ cảm thấy rất buồn khi nhìn thấy..."

    Cơn đau kịch liệt khiến cô thở hổn hển, mỗi lời nói ra đều khiến bụng cô đau nhói, nước mắt từ khóe mắt tràn ra, cô đưa tay chạm vào mặt Tần Lam, nhìn thật sâu người đang khóc trước mặt. .

- "Hãy ngoan nhé...khụ...tôi sẽ luôn ở bên chị...đừng sợ nếu chị không thể nhìn thấy tôi...hứa với tôi...sống một cuộc sống tốt đẹp...tôi sẽ luôn như vậy đằng sau chị..."

    Tần Lam nghẹn ngào lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe.

- "Không... không, Lôi Lôi... em phải đi theo chị..."

    Tân Chỉ Lôi cảm thấy tầm nhìn của mình bắt đầu mơ hồ, mất máu quá nhiều, cơ thể càng ngày càng lạnh, cô bất lực mỉm cười.

- "Tần Lam... ngoan ngoãn nghe lời... hứa với tôi, được không..."

    Tần Lam nhìn Tân Chỉ Lôi cau mày thật chặt cùng ánh mắt kiên định, người trong ngực rõ ràng càng ngày càng khó thở, nàng dùng sức gật đầu, trong mắt ngấn lệ.

- "Được rồi...chị hứa với em..."

    Đôi mày cau lại của Tân Chỉ Lôi cuối cùng cũng giãn ra, cô cười toe toét, hàm răng trắng nõn nhuốm máu.

- "Bảo Bối...ngoan quá...hôn tôi đi"

    Tần Lam nghiêng người hôn lên môi Tân Chỉ Lôi, thay đổi nhiệt độ nóng bỏng thường ngày, môi cô bây giờ còn lạnh hơn môi nàng, đầu lưỡi truyền đến mùi máu tanh như rỉ sắt, nhưng lại không thể ngăn cản hai người, từ nụ hôn mạnh hơn và sâu hơn.

    Bàn tay lạnh lẽo trên mặt đột nhiên trượt ra, đánh vào cánh tay Tần Lam

    Người trong ngực nàng nhắm mắt lại, hơi thở yếu ớt cuối cùng biến mất, lông mày thả lỏng, khóe môi hơi nhếch lên, không có chút dấu hiệu đau đớn.

    Tần Lam ôm chặt người vào lòng, thân thể run rẩy kịch liệt, đau lòng khóc lên.

- "Ahhhhhh!! Lôi Lôi... Lôi Lôi của tôi!!..."

    Tần Lam, nếu tôi có thể đắm chìm trong nụ hôn của chị vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi sẽ không hối hận

————

Ý nghĩ quay trở lại

    Tần Lam đứng dậy thu dọn bàn làm việc, thật ra nàng cũng không có gì để mang đi, nàng đặt bức ảnh lên mặt hộp rồi đóng lại.

     Nàng đã nộp đơn xin nghỉ việc từ lâu và những gì xảy ra ngày hôm đó đã khiến nàng bị tổn thương tâm lý rất lớn.

    Sau đó mỗi lần đi làm nhiệm vụ, nghe thấy tiếng súng, nàng đều cảm thấy sợ hãi, không thể bóp cò được nữa...

    Giám đốc không còn cách nào khác ngoài thở dài vì thiếu một người giỏi

    Tần Lam ôm hộp giấy trong tay trở về nhà, năm nay nàng đã cố gắng sống như một người bình thường, nàng hứa với Tân Chỉ Lôi rằng nàng sẽ sống thật tốt.

    Lấy chìa khóa cửa đối diện, nàng lại mở cửa, năm nay nàng không dám vào, nàng sợ nhìn thấy mọi thứ về Tân Chỉ Lôi sẽ mất kiểm soát.

   Cánh cửa nặng nề mở ra, mùi ẩm ướt xộc thẳng vào mặt, nàng vội mở cửa sổ cho thông gió.
Xắn tay áo lên và âm thầm dọn dẹp mọi thứ trong phòng

    Khi nàng thu dọn tủ đồ Tân Chỉ Lôi và quần áo của cô vẫn còn ở đó, ngón tay nàng cọ xát trên vải quần áo, không có chút hơi ấm nào, lạnh lẽo như nhiệt độ cơ thể của người cuối cùng.
Nàng lấy quần áo ra đặt lên giường, rồi nhìn thấy một chiếc hộp bìa cứng nhỏ ở góc tủ.

    Lòng nàng chợt dâng lên, nàng chưa từng thấy nó bao giờ.

    Mở thùng carton ra, bên trong lặng lẽ có một chiếc hộp nhỏ và một lá thư.

    Tần Lam ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng mở thư ra.

[Thân gửi Tần Lam:
        
             Tần Tiểu Lam, tôi rất vui vì chị tìm được lá thư này, nó chứng tỏ chị có dũng khí đối mặt với quá khứ, khi chị mở lá thư này ra, tôi nghĩ tôi không còn ở đây nữa, lúc này xin chị đừng khóc.
              Tần Lam, tôi rất muốn nói với chị rằng nếu có một con đường tắt có thể nhanh chóng thoát khỏi mọi phiền phức thì tôi cũng muốn đi, nhưng sự thật là không có. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là tiếp tục tiến về phía trước cho đến một ngày chúng ta thấy mình ổn, thấy lòng mình bình yên đến không ngờ, rằng dù quá khứ có đáng nhớ thì cuộc sống hiện tại cũng đáng nhớ. Vậy nên chị sẽ ổn thôi
              Ăn như thường lệ, sống như thường lệ và làm những việc cần làm như thường lệ, nếu đường đi thật dài thì hãy dừng lại nghỉ ngơi rồi tiếp tục tiến về phía trước.
              Nếu chị cảm thấy thực sự mệt mỏi, đừng dễ dàng bỏ cuộc. Từng tia nắng, từng cơn gió, từng vì sao đều tỏa sáng... Đây là bằng chứng cho thấy tôi luôn ở bên chị, Tần Tiểu Lam, đừng sợ con đường phía trước khó khăn đến nhường nào. Dù chặng đường có khó khăn đến đâu hãy nhớ rằng tôi sẽ luôn ở bên cạnh chị
              Xin đừng khóc
              Tần Lam, hãy mạnh dạn tiến về phía trước, nhìn ra thế giới bên ngoài nhiều hơn, tôi sẽ đợi chị ở vạch đích, khi thời cơ đến hãy kể cho tôi nghe những điều thú vị mà chị đã thấy trong thời gian tôi vắng mặt, tôi sẽ từ từ lắng nghe chị
                Thực ra còn nhiều điều muốn nói nhưng tôi đã viết nhiều như vậy rồi, nói cách khác hãy để cảnh vật dọc đường nói cho chị biết.
               Tôi chúc chị buổi sáng tốt lành, chào buổi chiều và chúc ngủ ngon.
              
                             ——Tân Chỉ Lôi, người yêu chị nhất]

    Nét chữ mạnh mẽ và vang dội vẫn còn đẫm nước mắt, Tần Lam nức nở mở chiếc hộp nhỏ đựng chiếc nhẫn nàng đã làm cho Tân Chỉ Lôi trước đó.

   Nhẹ nhàng và chậm rãi, nàng đeo nó vào ngón tay mình và kết hợp nó với chiếc nhẫn do Tân Chỉ Lôi làm.

    Cuộn tròn người cố gắng sưởi ấm hai vòng tròn lạnh lẽo và tâm hồn cô đơn của nàng.

——

    Sau khi nghe Tân Chỉ Lôi kể, Tần Lam đã bán nhà và bắt đầu cuộc hành trình đến một nơi xa xôi với hành lý đơn giản của mình.

    Một người đi qua dòng sông dài của thời gian, ôm giữ ký ức và nhìn thấy tất cả núi, sông, mây và biển trên thế giới.

    Vòng đi vòng lại, ba mươi năm đã trôi qua

    Tần Lam đã ngoài bảy mươi tuổi, không còn đi lại được nữa, thời gian đã để lại trên cơ thể nàng những dấu vết không thể xóa nhòa, trong đó có mái tóc bạc khắp đầu và những nếp nhăn nơi khóe mắt...

    Khi năm mới đến gần, nàng lại trở về nhà và dành vài ngày để dọn dẹp nhà cửa.

    Ngồi trên chiếc ghế liễu gai ngoài ban công và ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài
Tuyết đột nhiên rơi đầy trời, khung cảnh ngoài cửa sổ không còn như ba mươi năm trước, với sự phát triển nhanh chóng của thương mại, những tòa nhà dân cư phía xa đã biến thành những tòa nhà cao tầng. Những con đường đã được biến thành đường nhựa, xe cộ tấp nập...

     Dưới bầu trời đêm, những ngôi sao rải rác trong màn đêm, những bông tuyết nối tiếp nhau rơi xuống.

    Bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh ố vàng, nụ cười của người bên trong vẫn tươi sáng như nắng.

- "Bầu trời đêm đẹp quá, chị nhớ đôi mắt em"

Xung quanh là sự im lặng

- "Chị quên mất, em không còn ở đây nữa"

    Tần Lam nhắm mắt lại, duỗi một tay ra giơ lên ​​không trung, từng bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, để cái lạnh xâm chiếm cơ thể nàng.

     Đột nhiên nàng cảm thấy được bao bọc bởi hơi ấm, nàng mở mắt ra, người trước mặt nhìn nàng, mỉm cười dịu dàng, giống như cô đã làm ba mươi năm trước.

- "Tần Tiểu Lam, đã lâu không gặp"

     Tần Lam đứng dậy, nhào vào vòng tay ấm áp, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

- "Lôi Lôi, chị nhớ em rất nhiều"

   Tân Chỉ Lôi vuốt mái tóc đen của Tần Lam, hôn lên khóe môi nàng rồi nắm tay nàng

- "Ngoan nhé, về nhà thôi"

- "Được rồi chúng ta về nhà thôi"

     Tần Lam ngồi trên chiếc ghế đan liễu gai khóe miệng mỉm cười vui vẻ, buông xuôi tay trong lòng ghế, bức ảnh trong tay rơi ra theo gió bay đi......

===============================
Tác giả còn viết ngoại truyện mọi người bình tĩnh bình tĩnh🥲 đừng náo động bình tĩnh
===============================
Thật sự thì bình thường 1 chap tui dịch có 30p là lâu nhất thôi, nhưng riêng chap này tui dịch 1 tiếng 30p lận🥲 tại vừa viết vừa suy vừa khóc đó mấy bà🥹 má ơi tui khóc gần chết🥲 khóc từ đầu tới cuối chap không sót chỗ nào :)))
===============================
+ Tác giả: 云上白客
+ Dịch: Rosy's🫶

~ Truyện đăng trên Siêu Thoại "TÂN CAM TẦN NGUYỆN" - 29/03/2024  22:31 - weibo

**TÁC PHẨM ĐƯỢC PHÉP DỊCH ĐỘC QUYỀN TẠI DUY NHẤT WATTPAD @hnRosys. Vui lòng không reup khi chưa được sự cho phép. Xin cảm ơn! Yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia