ZingTruyen.Asia

TẦN LAM x TÂN CHỈ LÔI ( Tổng Hợp Siêu Thoại)

Nghiện (11)

hnRosys

   Trong phòng tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Tần Lam nằm trên chiếc giường bệnh nhỏ, mu bàn tay mảnh khảnh được truyền tĩnh mạch, mũi kim bạc xuyên qua làn da trắng nõn của nàng, để lại một vết bầm mờ nhạt. Được bao bọc chặt chẽ bởi một đôi bàn tay nóng bỏng.

   Tân Chỉ Lôi lặng lẽ ngồi sang một bên, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày Tần Lam khi nàng đang ngủ.

   Ngoài cửa sổ những bông tuyết bay bay, gió lạnh như muốn xuyên qua cửa sổ, Tân Chỉ Lôi cau mày, đứng dậy cởi giày, nằm xuống giường bệnh bên cửa sổ, cẩn thận ôm người đang ngủ.

   Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tần Lam một cách đau khổ, một nụ hôn lặng lẽ rơi xuống khóe môi khô khốc của nàng, chiếc lưỡi ẩm ướt ướt đẫm đôi môi Tần Lam, hai tay cọ xát vào tai nàng

  Khi nàng hít thở, một mùi hương mà nàng ngày đêm nhớ tới xộc vào chóp mũi, Tần Lam ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy đôi mày và đôi mắt quen thuộc đang nhắm lại trong tầm tay, nàng không khỏi đáp lại nụ hôn ướt át và nóng bỏng, nước mắt lặng lẽ rơi từ khóe mắt.

  Nhận ra Tần Lam đã tỉnh, Tân Chỉ Lôi lau nước mắt trên khóe mắt, nằm nghiêng đầu sang một bên, đan các ngón tay lại với nhau.

- "Tại sao chị khóc?"

   Tần Lam chui vào trong ngực Tân Chỉ Lôi, áp vào cằm của Tân Chỉ Lôi

- "Thực sự nhớ em"

   Tân Chỉ Lôi nhẹ nhàng hôn lên trán Tần Lam, hàng lông mày của nàng ấy

- "Vậy chị nhìn thấy tôi cũng nên cười, chị khóc, tôi sẽ đau lòng."

   Tần Lam giơ tay đang truyền dịch lên, muốn ôm Tân Chỉ Lôi nhưng bị Tân Chỉ Lôi giữ lại.

- "Ưm~ Chị muốn ôm~"

- "Em bé ngoan, chị đang được truyền tĩnh mạch. Chuyện đó sẽ để sau"

    Tần Lam ngoan ngoãn xoay người, Tân Chỉ Lôi từ phía sau ôm nàng, ôm nàng toàn thân trong vòng tay, cằm áp vào gò má Tần Lam, nắn nắn xương ngón tay mảnh khảnh của nàng.

- "Chị sụt cân rồi. Miếng thịt mà tôi vất vả nuôi nấng chỉ trong vài ngày đã thành ra như này? Tôi cảm thấy buồn quá."

- "Vậy thì em có thể tăng nó lên cho chị lần nữa."

    Tân Chỉ Lôi nhéo mặt Tần Lam

- "Hừ, trước tiên nói cho tôi biết chị bị thương ở đâu."

    Tần Lam miễn cưỡng vén áo lên, để lộ bụng.
   Tân Chỉ Lôi nhìn xem, vết thương đã được băng bó, trên băng gạc trắng còn có máu, trong lúc nhất thời mắt cô đỏ lên, nước mắt từng giọt rơi xuống trên mặt Tần Lam

    Tần Lam quay người lau nước mắt

- "Lôi Lôi, đừng khóc, không đau đâu."

    Tân Chỉ Lôi vùi mặt vào cổ Tần Lam, giọng nghẹn ngào nức nở.

- "Chị nói dối, chị lần trước chân bị thương ngoài da, bôi thuốc liền rên rỉ, cái này lại không đau thì kỳ quái."

    Tần Lam vuốt ve đầu Tân Chỉ Lôi hết lần này đến lần khác

- "Trước hôm nay nó đau, nhưng khi có em ở đây thì không còn đau nữa."

    Tân Chỉ Lôi vừa khóc vừa cười

- "Cái gì? Tôi là thuốc giảm đau."

- "Em là liều thuốc chữa bách bệnh của chị"

    Hai người đang nằm trên giường, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

- "Tần Lam, tới giờ kiểm tra vết thương"

   Cô y tá ngước lên nhìn hai người đang ôm nhau giận dữ nói

- "Eh? Cái gì đây! Xuống nhanh đi, ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của bệnh nhân như vậy sao?!"

   Tân Chỉ Lôi đỏ mặt, vội vàng ngồi dậy rời khỏi giường.

  Tần Lam cười lớn khi nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Tân Chỉ Lôi

- "Còn cô, sao lại cười? Vết thương của cô còn chưa lành, sao còn làm ầm ĩ như vậy?"

  Hai người giống như rùa, nghe y tá mắng giống như học sinh tiểu học bị cô mắng.

- "Cô đang làm gì ở đây vậy? Cô không định làm bữa sáng cho bạn đời của mình à. Sao cô ngốc thế?"

- "ah, ah, tôi đi ngay, tôi đi ngay đây."

   Tân Chỉ Lôi chạy ra khỏi phòng bệnh với tốc độ nhanh nhất có thể, sợ nếu chậm hơn sẽ bị lời của người phụ nữ này nhấn chìm.

Tần Lam trên giường bệnh che miệng, nhịn cười.

- "Còn cô, vén quần áo lên để tôi băng lại vết thương."

——

Tân Chỉ Lôi xách bữa sáng, mở cửa thò đầu vào, không thấy cô y tá hung dữ, cô thở phào nhẹ nhõm, cười lớn bước vào.

- "Bảo bối, tôi mua cho chị nhiều lắm, chị muốn ăn gì?"

Tần Lam nhìn hai ba cái túi trong tay Tân Chỉ Lôi, ôm trán lắc đầu.

- "Sao em mua nhiều thế?"

- "Không sao đâu. Nếu chị không ăn hết bữa thì tôi sẽ ăn. Chỉ cần ăn một chút thôi."

Tân Chỉ Lôi đỡ Tần Lam ngồi tựa lên giường

Cô lấy bữa sáng ra đút cho Tần Lam ăn từng miếng một, trong miệng lẩm bẩm

- "Tôi phải lấy lại toàn bộ miếng thịt của mình càng sớm càng tốt"

Điều này khiến Tần Lam bật cười.

——

Cánh cửa lại bị đẩy ra

- "Đội trưởng Tần, đã đến giờ ăn sáng rồi."

Đoàn Nhất Hồng bưng bữa sáng bước vào và giật mình khi nhìn thấy Tân Chỉ Lôi

Tần Lam nhìn người đứng ở cửa

- "đội phó Đoàn, cậu không cần mang tới cho tôi nữa, mấy ngày nay tôi đã làm phiền cậu, lát nữa sẽ đãi cậu bữa tối."

Tân Chỉ Lôi nhanh chóng đồng ý

- "Đúng đúng, cảm ơn anh rất nhiều vì đã chăm sóc Lam Lam của tôi. Tôi sẽ đãi anh bữa tối khi trở về"

Trong mắt có ý khiêu khích, tuyên bố chủ quyền

Đoàn Nhất Hồng cũng không phải kẻ ngốc, anh cảm thấy xấu hổ và bất an.

Nhưng anh phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra

- "Vậy tôi cũng sẽ không khách khí với cô."

——

Đoàn Nhất Hồng ngồi sang một bên, báo cáo diễn biến vụ án cho Tần Lam

- "Hiện tại, lệnh bắt giữ A Sanh và Lý Hoa Phong đã được ban hành."

Tân Chỉ Lôi bất động tay một lúc, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường, tiếp tục đút cho Tần Lam.

Mắt cô tối sầm

——

Ngọn lửa nuốt chửng mọi thứ xung quanh, xóa sạch mọi dấu vết về sự tồn tại của họ, cuối cùng chỉ để lại hư vô.

Tân Chỉ Lôi liếc nhìn A Sanh

- "Gần đây hãy bình tĩnh, đừng đi đâu cả"

- "Được rồi, còn chị thì sao?"

- "Chuyện của tôi cậu không cần lo lắng, cậu cứ lo mình đi."

A Sanh cúi đầu, đôi mắt u ám và đờ đẫn, trong mắt hiện lên vẻ khó tả.

- "Được"

——

Những ngày tiếp theo, Tân Chỉ Lôi đã chăm sóc Tần Lam rất tốt, vết thương rất nhanh sẽ lành lại và có thể cắt chỉ.

Cuối cùng hai người cũng lên tàu về nhà.

Khi về đến nhà, một lớp bụi mỏng đã rơi xuống nhà.

Tân Chỉ Lôi dọn dẹp sofa gọn gàng, để Tần Lam xem TV, rửa mấy loại trái cây, cắt thành từng miếng đặt trước mặt nàng, sờ sờ cái đầu của nàng

- "Chỉ cần xem TV và tôi sẽ dọn dẹp nhà."

- "Được"

Tần Lam ngoan ngoãn nằm trên sofa, ăn trái cây, nhìn người trước mặt bận rộn ra vào.

Tân Chỉ Lôi đã dọn dẹp gần xong, chỉ cần lau sàn nhà một bước cuối cùng.

Khi lau đến chỗ Tần Lam, Tần Lam đã đứng dậy, leo cả người lên lưng Tân Chỉ Lôi

- "Bảo bối, Đang làm gì vây?"

Đầu Tần Lam tựa vào vai Tân Chỉ Lôi, mặt chạm vào má

- "Chị sẽ lau nhà với em"

Người trên người cô dẫn cô đi khắp mọi ngóc ngách trong phòng

——

Buổi tối, hai người ôm nhau trên chiếc giường êm ái sau một thời gian dài xa cách.

Hai hơi thở hòa quyện vào nhau, Tần Lam cảm thấy hơi thở của Tân Chỉ Lôi đột nhiên trở nên nặng nề hơn. Nàng vừa định nói thì Tân Chỉ Lôi đã hôn nàng

Cô ôm mặt Tần Lam nâng lên, dùng sức mở môi và răng của nàng ra, hôn nàng thật lâu, như muốn tìm hơi thở của nàng

Cô nhắm mắt lại, đưa ngón tay vào tóc Tần Lam

Đầu ngón tay nóng rực, đốt cháy làn da trên eo Tần Lam, khiến nó ngứa ngáy và tê dại.

Cô vén góc áo lên, nghiêng người nhìn vào, đôi môi ướt nóng hổi chạm vào vết thương đã lành, da thịt mới mềm mại nhạy cảm, đầu lưỡi chạm vào,
liếm lấy

Bàn tay hoảng loạn của Tần Lam đặt lên đầu Tân Chỉ Lôi, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của người trên người nàng, đốt cháy làn da của nàng

Tân Chỉ Lôi đêm nay dịu dàng, động tác nhẹ nhàng đến mức khiến Tần Lam cảm thấy mình thật mong manh, mềm mại khiến trái tim nàng cũng mềm mại như vậy.

Đầu ngón tay cô vuốt ve làn da mềm mại như lụa của Tần Lam. Mỗi cái chạm đều khiến nàng tắm trong gió xuân, nhịp tim nàng bất giác đập nhanh.
Tân Chỉ Lôi giống như một họa sĩ dịu dàng, dùng đầu ngón tay làm bút và làn da của Tần Lam làm vải vẽ để vẽ nên một bức tranh tinh tế và nhiều sắc thái.

Màn đêm nuốt chửng hai thân thể cuồng nhiệt, mãnh liệt đến mức trở nên bình tĩnh.

Hai người đẫm mồ hôi, ép chặt vào nhau hôn nhau say đắm, môi và tai tràn ngập hơi thở của nhau, như muốn nhấn chìm trái tim của nhau.

Cuối cùng, trong cơn tỉnh táo, trong hơi thở cuồng nhiệt, cô khẽ thì thầm lời yêu...

(Còn tiếp...)
===============================
+ Tác giả: 云上白客
+ Dịch: Rosy's🫶

~ Truyện đăng trên Siêu Thoại "TÂN CAM TẦN NGUYỆN" - 14/03/2024  08:31 - weibo

**TÁC PHẨM ĐƯỢC PHÉP DỊCH ĐỘC QUYỀN TẠI DUY NHẤT WATTPAD @hnRosys. Vui lòng không reup khi chưa được sự cho phép. Xin cảm ơn! Yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia