ZingTruyen.Asia

TẦN LAM x TÂN CHỈ LÔI ( Tổng Hợp Siêu Thoại)

ĐỘI CỨU HỘ TRÊN KHÔNG (2)_END

hnRosys


   Do tính chất công việc nên thời gian họ ở bên nhau ngày thường rất quý giá.

   Trong một buổi chiều rảnh rỗi hiếm hoi, Tân Chỉ Lôi đang tựa lưng vào ghế sofa, ôm Tần Lam ngủ ngon lành trong lòng.

   Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mày bình yên của Tần Lam, có lẽ là do ánh nắng chiếu vào mặt Tần Lam có chút chói mắt.

   Cô mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán Tần Lam

   Tần Lam ậm ừ hai tiếng, mơ hồ tỉnh lại, đập vào mắt nàng là ánh mắt đầy trìu mến của người mình yêu, nàng đưa tay nhéo nhéo chóp mũi Tân Chỉ Lôi

- "Em đang nhìn gì vậy?"

Tân Chỉ Lôi nắm lấy tay Tần Lam đưa lên miệng cô hôn nhẹ nhàng một cái

- "Tôi đang nhìn đối tác của tôi, cô ấy thật xinh đẹp!"

- "Giọng điệu khoa trương." _Tần Lam đứng dậy khỏi vòng tay cô.

Tân Chỉ Lôi bình tĩnh xoa xoa vai mình, nhưng cũng không thoát khỏi tầm mắt của Tần Lam

Tần Lam quay sang xoa xoa vai cô nói:

- "Mệt mỏi không nói cho tôi biết sao? Có cần thể hiện sức lực quá mức không? Vai có đau nhiều không?"

- "Không đau!" _Tân Chỉ Lôi gay gắt nói.

- "Hai ngày nữa tôi sẽ đến thành phố C nghiên cứu, sẽ mất khoảng hai tuần." Tần Lam nói.

- "A? Lâu như vậy sao?" _Tân Chỉ Lôi không vui.

- "Ngoan, tôi sẽ quay lại sớm. Em phải chăm sóc bản thân thật tốt trong thời gian tôi đi vắng." _Tần Lam nhéo mặt cô.

- "Biết rồi, biết rồi, tôi không còn là một đứa trẻ nữa! Nói dài dòng quá đi."

- "Được thôi, nếu em dám cho rằng tôi nói dài dòng, tôi sẽ đánh em một trận!"

Hai người cười lớn và làm ầm ĩ lên.

_____

Nằm trên ngã ba Thành phố A và Thành phố C.

- "CRS41 đã hoàn thành nhiệm vụ và xin được phép quay trở lại!" _Tân Chỉ Lôi gọi điện cho đài quan sát

- "CRS41, được phép quay trở về!"

- "nhận lệnh!"

Tân Chỉ Lôi điều khiển máy bay và hướng về căn cứ. Hú Tử ở bên cạnh thở dài một hơi

- "Tôi mệt quá, về đến nhà tôi muốn ăn lẩu!"

- "Lại ăn lẩu ah!" _Tân Chỉ Lôi cười nói.

- "Hú Tử, cậu nhìn mặt cậu đã nổi mụn lên thế kia, cậu còn ăn lẩu làm gì?"

- "Hứ, tôi lấy độc trị độc, phàm nhân như chị sẽ không hiểu được!"

Cả nhóm trở về nhà trò chuyện, cười đùa và pha trò.

- "Gọi CRS41, vui lòng trả lời khi nhận được!"

- "CRS41 Đã nhận được, xin ra lệnh!"

- "Một vụ lở đất đã xảy ra trên đường núi ở khu vực phía Đông. Xe cộ và người bị mắc kẹt. Xin hãy báo cáo tình trạng máy bay. Chúng ta có thể tới ứng cứu được không?"

- "Hú Tử, kiểm tra chỉ số!" _Tân Chỉ Lôi nhanh chóng điều chỉnh công cụ.

- "Đội Trưởng Tân, mọi thứ đều bình thường!"

- "Báo cáo! CRS41 mọi thứ đều bình thường, xin hãy đưa lệnh giải cứu!"

- "Lên đường!"

Tân Chỉ Lôi vận hành cần điều khiển và lái tới điểm đến

Một tảng đá lớn từ trên núi rơi xuống chắn đường phía trước xe buýt nhỏ. Phía sau xe buýt nhỏ là một chiếc xe chở dầu lớn bị lật. Kính chắn gió của xe buýt nhỏ bị vỡ vụn. Ở nhiều mức độ khác nhau, tài xế cố gắng chịu đựng và kêu cứu đồng thời hướng dẫn mọi người trốn vào nơi trú ẩn ở rìa vách đá.

Tần Lam cũng nằm trong số đó, nàng đã nghiên cứu xong và muốn về sớm hơn bằng xe buýt, nhưng không may lại gặp phải một trận lở đất.

Nàng nhìn thấy một số hành khách bị thủy tinh làm bị thương và chảy máu.

- "Tôi là bác sĩ, tôi tới băng bó cho anh!"

Vẻ mặt bình tĩnh và động tác điêu luyện của Tần Lam khiến mọi người có mặt đều cảm thấy thoải mái.

Cách đó không xa vang lên tiếng gầm của máy bay, logo "CỨU HỘ TRÊN KHÔNG" khổng lồ trên thân máy bay đặc biệt dễ thấy.

- "Nhìn kìa, là đội cứu hộ, chúng ta được cứu rồi!" _một đám người reo hò.

- "Đây là Đội cứu hộ trên không. Các đồng chí của chúng tôi đang phát động lực lượng giải cứu.

Đừng hoảng sợ, hãy hợp tác với đội cứu hộ của chúng tôi. Nhắc lại, đây là Đội cứu hộ trên không..."

Giọng nói đầy nội lực của Tân Chỉ Lôi phát ra từ loa trên máy bay.

Nghe được thanh âm quen thuộc, Tần Lam lập tức buông bỏ lo lắng, hốc mắt nóng lên, chớp mắt ngăn nước mắt, tay di chuyển nhanh đến mức trong chốc lát không dám dừng lại.

Cả hai người đều tuân thủ trách nhiệm của mình. Thực hiện tốt nhất trong lĩnh vực tiếp ứng của họ

Thành viên đội cứu hộ có dây cứu hộ buộc vào và trượt xuống giải cứu

Ở phía bên kia, Tân Chỉ Lôi chỉ đạo các thành viên trong đội tiến hành giải cứu.

- "Bên kia có mấy người bị thương nặng, trước tiên cứu bọn họ đi!"

- "Bác sĩ Tần?" _Các thành viên trong đội nhận ra nàng, sửng sốt một chút, lập tức phản ứng và chỉ đạo các đồng đội khác

- "Ở đây có người bị thương, nhanh tới đây! Lấy hộp sơ cứu!"

Cuộc giải cứu có phương pháp đã mang lại cho mọi người cảm giác bình yên.

Trên máy bay, Tân Chỉ Lôi đang điều khiển máy bay và chỉ đạo hoạt động. Cô nhìn xuống và nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong đám đông.

- "Tần Lam?! Tại sao cô ấy lại ở đây?!"

Lòng Tân Chỉ Lôi thắt lại, đạo đức nghề nghiệp khiến cô lập tức bình tĩnh lại.

Những mảnh vỡ vẫn đang rơi từ sườn đồi cao xuống, mọi việc cần phải được thực hiện càng sớm càng tốt. Tân Chỉ Lôi bình tĩnh suy nghĩ về bước giải cứu tiếp theo.

Tân Chỉ Lôi vui mừng khôn xiết sau khi nhận được tín hiệu và ra lệnh mới cho các thành viên trong đội trên đường.

Một chiếc máy bay cứu hộ khác đang đến gần từ cách đó không xa.

- "CRS41, đây là CRS45, chúng tôi đến đây để hỗ trợ giải cứu!"

- "Mọi người đưa những người bị mắc kẹt tới CRS45 và đưa họ ra khỏi khu vực nguy hiểm. Tôi sẽ che chắn và dọn dẹp đống đổ nát khác!"

- "Nhận lệnh!"

Chiếc xe chở dầu phía sau không biết bắt đầu rò rỉ dầu từ khi nào, các thành viên trong đội đã phát hiện và nhanh chóng báo cáo cho Tân Chỉ Lôi

- "Đội trưởng, xe chở dầu bị rò rỉ và có nguy cơ nổ!"

- "Cái gì?!" _Tân Chỉ Lôi nhìn vị trí của xe chở dầu, bắt đầu suy nghĩ.

- "Hú Tử, tôi sẽ đưa máy bay tới, buộc dây cáp vào xe chở dầu, nhanh chóng mang nó rời khỏi đây!"

- "Tôi biết rồi, đội trưởng!" _Hú Tử buộc chặt dây cáp, ra hiệu "Xong" cho Tân Chỉ Lôi.

Tân Chỉ Lôi nhận lấy, nhấc bộ đàm lên:

- "Gọi CRS45, vui lòng đưa những người bị mắc kẹt đến khu vực an toàn càng sớm càng tốt! Gọi cho đài quan sát, tôi sẽ đưa xe chở dầu đến khu vực rộng mở phía Tây Bắc, vui lòng giúp dọn dẹp khu vực, nhắc lại, gọi cho đài quan sát....."

- "Nhận lệnh, đã tiếp xúc mặt đất, xin chú ý an toàn!"

- "Đã rõ!"

Tân Chỉ Lôi điều khiển máy bay quay đầu lại. Đột nhiên, một tảng đá lớn từ trên núi rơi xuống, va vào cánh quạt của máy bay, rung lắc dữ dội và thiết bị phát ra âm thanh báo động, ổn định máy bay và bay về phía điểm tọa độ.

Sau một lúc trì hoãn, trên xe chở dầu đã xuất hiện những tia lửa nhỏ, Hú Tử rất lo lắng khi nhìn thấy nó

- "Đội trưởng, nhanh lên! Xe chở dầu sắp nổ tung!"

- "Biết rồi!" _Tân Chỉ Lôi kéo cần điều khiển lên, hết tốc lực tiến về phía trước.

Bên kia, CRS45 đưa mọi người lên độ cao an toàn rồi đặt họ xuống. Tần Lam nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay phía xa, cắn môi đến trắng bệch.

- "Mau lên! Nhanh lên!"

Tân Chỉ Lôi trong lòng thầm nói, cô ở chỗ này không thể nổ tung, trên mặt đất có cư dân

"Bụp bụp"

Một tiếng nổ nhỏ xảy ra trên bồn xe chở dầu.

Máy bay bị rung lắc dữ dội và không thể giữ thăng bằng.

- "Chết tiệt!"

Tân Chỉ Lôi nhổ nước bọt, cố gắng hết sức để ổn định máy bay và tiếp tục lái.

- "CRS41, xe chở dầu sắp nổ, bạn hãy sẵn sàng nhảy dù để thoát thân nhé!"

- "Không được! Còn kém một chút! Tôi có thể làm được, một chút cũng có thể làm được!"

"1000 mét..."

"800..."

"600..."

"200..."

- "Tới rồi!" _Tân Chỉ Lôi làm xong bước chuẩn bị cuối cùng, sắp buông dây cáp thả xe chở dầu xuống thì

"Bùm bùm!"

Trong khoảnh khắc, xe chở dầu nổ tung trên không!

Trong mắt Tần Lam lóe lên đám mây hình nấm từ xa bay lên, thân thể lập tức mất đi sức lực, Hú Tử nhanh chóng chạy đến đỡ lấy nàng

- "Gọi CRS41, nếu nghe thấy hãy trả lời!"

- "Gọi CRS41, nếu nghe thấy hãy trả lời!"

Không phản hồi.

- "Đài quan sát, tín hiệu vô tuyến CRS41 biến mất..."

- "Lặp lại, tín hiệu vô tuyến CRS41 biến mất..."

- "Xác nhận, CRS41, đã bị rơi vỡ..."

Hiện trường im lặng.

- "Đội trưởng!!!"

Hú Tử quỳ xuống, đập tay xuống đất và khóc lớn.

Tần Lam nghe được tín hiệu từ bộ đàm trên người Hú Tử, lẩm bẩm

- "Không thể! Không thể! Không thể!"

Tần Lam cắm sâu bàn tay và ngón tay vào lòng đất, cổ họng đau đến phát ra một tiếng khàn khàn, nàng nhắm chặt mắt lại.

- "Làm ơn, xin đừng tàn nhẫn như vậy, đừng đẩy tôi đến đường cùng như vậy, đừng bỏ rơi tôi một mình, làm ơn!"

Không ai có thể nghe thấy lời cầu nguyện của nàng. Tần Lam quỳ gối ở đó, thân hình gầy gò bị gió xé nát.

Hồi lâu, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhiều người đang ôm nhau khóc vì vui mừng sau khi thoát nạn thành công.

- "Hú Tử! Hú Tử!!"

- "Đội trưởng! Là chị sao?" _Hú Tử vội vàng đứng dậy, thanh âm run rẩy.

Đột nhiên có tín hiệu trên bộ đàm phát ra

- "Khụ, khụ, mau tới cứu tôi đi~"

Giọng nói yếu ớt của Tân Chỉ Lôi vang lên trên bộ đàm.

- "Là tôi đây, khụ khụ, đến cứu tôi đi, tôi đã nhảy dù và bị mắc kẹt trên cây rồi.."

Tần Lam không thể tin nhìn chằm chằm vào bộ đàm, nhìn thấy điều này, Hú Tử đưa bộ đàm cho Tần Lam, đôi môi nàng run rẩy muốn nói vạn lời, nhưng cuối cùng lại chỉ thốt ra được chữ

- "Đồ vô lại"

- "Hehe"_ Tân Chỉ Lôi cười lớn.

- "Đồ vô lại?! Tôi là một tên vô lại rất yêu chị."

Tân Chỉ Lôi cử động cánh tay, cơn đau khiến cô nhếch mép chửi rủa

- "Hú Tử, cậu sao không tới đây cứu tôi nhanh lên? Toàn thân tôi đau như điên!"

- "Tới..tới...tới ngay! Đội trưởng, đợi tôi!"

Tần Lam nhìn trời, cười thầm, sau đó bật khóc.

Kết quả hành động anh hùng của Đội trưởng Tân là cô đã phải đến gặp mặt bác sĩ Tần suốt một tuần. Khi Tần Lam thay quần áo, cô đau đớn đến mức nhăn mặt không dám lên tiếng vì sợ nàng lo

Tần Lam nhìn vẻ mặt của cô, vừa tức giận vừa buồn cười.

_____

Tần Lam vừa mới trải qua ba cuộc phẫu thuật, đang ngồi trong văn phòng xoa bóp cái cổ đau nhức của mình, suy nghĩ nay sẽ nấu món gì cho người trong phòng bệnh.

Y tá Triệu Chiêu lao vào giữ cửa, thở hồng hộc

- "Chị Lam, đội trưởng Tần...."

Sắc mặt Tần Lam lập tức tái nhợt, nàng đứng dậy lao ra khỏi văn phòng.

Nàng không thấy y tá Triệu đang lén lút làm động tác chúc phúc ở phía sau.

Tần Lam tìm thấy Tân Chỉ Lôi ở khoảng không gian trống phía sau khoa nội trú.

Nhìn nến và bóng bay trên sàn, Tần Lam không nói nên lời.

Ánh nến yếu ớt phản chiếu nụ cười ngốc nghếch của Tân Chỉ Lôi. Cô lau tay vào người rồi ôm hoa đi về phía Tần Lam

Tần Lam có chút cảm động. Đó là một cảnh tượng lãng mạn mà nàng đã nghĩ đến trong đầu, nhưng sẽ lãng mạn hơn nếu người đối diện không bước đi khập khiễng.

Tân Chỉ Lôi đi tới trước mặt Tần Lam, hắng giọng

- "Tôi biết là có chút vội vàng, nhưng tôi thực sự không muốn đợi lâu nữa. Tôi gặp chị ở đây vì lý do nghề nghiệp, rồi chúng ta yêu nhau. Ngày đó tôi thực sự rất sợ hãi, tôi sợ nếu như mình đã ra đi và không ai chăm sóc cho chị, chị sẽ ra sao? Tôi sợ sẽ không bao giờ nhìn thấy nụ cười của chị nữa. Tôi muốn ở bên chị và chăm sóc chị cho đến khi chúng ta cùng nhau già đi."

Tân Chỉ Lôi dừng lại và đưa bông hoa cho Tần Lam với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

- "Tôi yêu chị, Tần Lam. Tôi cũng biết chị yêu tôi, nên tôi muốn hỏi, chị có bằng lòng tiếp tục yêu tôi như một người vợ của tôi không?"

Tần Lam kìm nước mắt, mỉm cười nhận lấy bông hoa, đưa tay ra

- "Chỉ có hoa thôi hả, tôi không vui về điều này nhé."

- "Ah, đúng rồi, chiếc nhẫn!"

Tân Chỉ Lôi lúng túng lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón áp út của Tần Lam

- "Hôn đi hôn đi!"

Người xung quanh la lớn

Cổ họng Tân Chỉ Lôi giật giật, cô nhắm mắt lại, hơi cúi đầu.

Trên môi không có một chút quen thuộc nào chạm vào, lỗ tai cô đau nhức, cô mở mắt ra, nhìn thấy Tần Lam đang nhéo tai lên, tức giận trừng mắt

- "Buổi tối ra ngoài trời có khỏe không?! Mau về phòng nằm đi!"

Tần Lam nhéo cô đi về phía phòng bệnh.

- "Này! Này! Đau quá, nhẹ nhàng chút đi, Tần Mỹ Lam, xin chị giữ thể diện cho tôi một chút!"

Tần Lam sao có thể tàn nhẫn như vậy? Tân Chỉ Lôi chỉ là giả vờ thỏa mãn sở thích cuồng bạo của người mình yêu mà thôi.

Những người xung quanh phá lên cười.

Trong đó có y tá Triệu thông đồng.

Tần Lam đi ngang qua cô, liếc nhìn cô

- "Triệu Chiêu Nghi, tôi nghĩ nên nói với y tá trưởng của cô, có phải y tá quá nhàn rỗi và nội quy của y tá quá dễ dàng nên cô mới có thời gian đùa giỡn với tôi phải không?!"

- "Chị Lam, chị là chị ruột của em, em đã sai rồi, em sẽ không bao giờ tái phạm nữa! Em sẽ giúp chị để mắt tới đội trưởng Tân!" _Triệu Chiêu Nghi chắp hai tay cầu xin sự thương xót.

- "Triệu Chiêu Nghi, kẻ phản bội, tôi yêu thương cô vô ích!" _Tân Chỉ Lôi bất mãn.

Tai cô càng đau hơn, Tân Chỉ Lôi nghiến răng

- "Không đúng, không đúng, Tần Lam, tôi sai rồi, xin nhẹ nhàng một chút đi mà!"

- "Hừm! Từ giờ trở đi hãy thành thật hơn với tôi đi!"

- "Tôi biết rồi mà!"

..
===============================
+ Tác giả: 掌管小节目的神
+ Dịch: Rosy's🫶

~ Truyện đăng trên Siêu Thoại "TÂN CAM TẦN NGUYỆN" - 05/02/2024  11:11 - weibo

**TÁC PHẨM ĐƯỢC PHÉP DỊCH ĐỘC QUYỀN TẠI DUY NHẤT WATTPAD @hnRosys. Vui lòng không reup khi chưa được sự cho phép. Xin cảm ơn! Yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia