ZingTruyen.Asia

Tam Drop Phuong Thuc Bao Ve Anh Trai Cua Nu Chinh

Jeremy đi theo những người giúp việc và đến chỗ của Maria.

Maria đang đứng giữa cánh đồng đầy những bông hoa đỏ tươi. Một cơn gió thổi đến, cánh đồng lay động ngẫu nhiên tạo ra làn sóng hoa đỏ, nhìn qua có phần quỷ dị rùng rợn giống như biển máu.

"Dì Maria."

Ngay sau tiếng gọi, bà ta quay đầu lại nhìn cậu.

Một số người giúp việc không kìm nổi ngẩng lên liếc qua Jeremy bởi trước nay họ chỉ có thể nghe đến danh tiếng của cậu ta, chưa bao giờ được gặp trực tiếp. Tuy nhiên cũng có những người đã làm việc lâu năm cho Maria không phản ứng gì, dường như rất quen thuộc chuyện này.

"Jeremy."

Khi Maria vừa cất tiếng, những ánh nhìn len lén của đám người hầu đều đồng loạt dời đi.

Nhìn thấy Jeremy, bà ta đã nở nụ cười rạng rỡ. Maria vốn là người thích những thứ đẹp đẽ, con người, động vật và cả đồ vật. Vì vậy trong Agriche, bà ta đặc biệt yêu quý Roxana và mẹ cô, Sierra, và kể cả với Jeremy như bây giờ, bà ta luôn tỏ thái độ dễ mến.

“Con đến gặp dì rồi? Dì vui lắm đấy"

Tất nhiên như bà ta nghĩ, Jeremy chắc chắn sẽ đến gặp Maria. Nếu không, cậu đã chẳng đi theo những người giúp việc đâu.

"Dì à, dì lại có thói quen xấu đấy à?"

Mặc dù vậy, cậu ta đến đây với ý định không mấy tốt đẹp. Jeremy đã hơi vô lễ với Maria.

“Sao đang yên lành dì lại giết một người giúp việc tốt? Điều này sẽ khiến những con quỷ đánh hơi ra mùi máu và tìm đến đây đấy ”

“Jeremy, dì chỉ trừng phạt những kẻ thấp kém không nghe lời thôi. Đừng hiểu sai về việc làm tốt của dì chứ"

Chậc.

Jeremy tạo dáng làm hành động chán ghét.

Maria chỉ cười một cách ngọt ngào, như thể tất cả đều được bà ta khoan dung, bất kể Jeremy nói gì, bất kể thái độ của cậu ta như thế nào. Đó là biểu cảm coi hành động vô lễ của cậu ta giống như trò đùa của một đứa trẻ.

“Dù sao thì ổn cả rồi. Con biết đây không phải là máu của dì à? Giỏi thật đấy”

Nói một cách khác, Jeremy dám đến đây và tranh luận với bà ta kiểu này, không phải là chỉ giỏi ở mức độ bình thường thôi đâu.

Ngoài ra, cũng giống như Maria, người đã nổi hứng chém một cô hầu gái cách đây không lâu, bộ dạng Jeremy cũng không tốt đẹp hơn mấy bởi cậu ta vừa mới từ chui ra từ phòng nuôi quái vật.

“Jeremy, con vừa ghé qua phòng nuôi quái vật đấy à? Vì những cái vết đen bẩn thỉu kia mà dì không thể nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của con.”

Jeremy khịt mũi xem thường trước những tiếng thở dài tiếc nuối của Maria. Lần đầu tiên, cậu ta cảm thấy rằng không đến nỗi khi bị dính phải chất độc của con quái vật. Nhưng khi nghe những lời của Maria, cậu ta đột nhiên cảm thấy như thể vị tanh của nọc độc vẫn còn trong mồm. Khuôn mặt của Jeremy nhăn lại. Cậu ta cầm một nắm cánh hoa đỏ bên cạnh, cho vào miệng nhai thật kĩ.

Những bông hoa đỏ trải khắp đồng cỏ nơi họ đang đứng là những bông hoa có ma túy mang trong mình độc giống như những chất độc thường được tiêu thụ trong Agriche. Tuy nhiên, chỉ phần thân và lá có tác dụng gây ảo giác. Và những cánh hoa không hoàn toàn có độc tính gây nhức đầu.

Điều này chẳng là gì đối với Jeremy, người có khả năng chịu được chất độc tốt.

“Xana có vẻ rất bận. Việc rèn luyện có thể dễ dàng, nhưng nếu quá lạm dụng sẽ không tốt cho cơ thể cho con bé lắm”

"Vậy những kẻ chữa trị làm gì hả…… Chờ đã, dì đã gặp chị Xana?”

Jeremy ngừng nhai những cánh hoa.

“Dì tình cờ gặp nhau nó cách đây vài phút. Dì đã cho người gọi Deon và muốn cùng hai đứa nó đến dự tiệc trà, nhưng hiện tại Deon không có mặt ở nhà và Xana lại có một lịch trình khác. "

Lần này, mặt Jeremy cau có như một tờ giấy nhàu nát.

"Gì cơ!? Dì không có việc gì làm hay sao mà muốn gọi Deon tới gặp mặt chị?"

Hương hoa dịu nhẹ trong miệng bỗng trở nên ghê tởm trong miệng cậu ta.

Jeremy biết rằng Roxana ghét cả Deon và Maria. Vì vậy, Jeremy cũng theo Roxana và ghét bỏ hai người. Không, có khi không cần phải nói “theo Roxana”. Deon là một gã xui xẻo mà cậu ta cũng không thích hay mong muốn nhìn thấy ở đâu đó trong tầm mắt mình, và mẹ hắn, Maria, có cùng điểm chung với đứa con trai bà ta là bị mọi người ghét bỏ.

Vì lý do đó mà Jeremy luôn dành thời gian đến gặp Deon và Maria để gây sự. Và không may rằng sự khiêu khích của Jeremy chẳng có ảnh hưởng gì mấy đến họ. Cho nên đến cuối cùng vẫn luôn là Jeremy khó chịu rời đi trước. Jeremy dần trở nên có xu hướng hay làm như vậy hơn và vẫn chưa từ bỏ việc gây sự với họ.

"Được rồi, là do tính cách con trai dì không dễ thương."

Maria gật đầu đồng ý, coi như không chấp nhặt, mặc cho sự chửi rủa của Jeremy với Deon.

"Tôi đã từng nói với dì là không được đưa Deon tới trước mặt chị Xana trước đây, phải không?"

Jeremy gầm gừ, để lộ hàm răng đầy hung dữ.

Nhưng Maria chỉ nghiêng đầu như thể bà ta đã quên mất.

“Con đã từng nói vậy bao giờ nhỉ? Tại sao vậy, anh chị em trong nhà  hòa thuận với nhau không phải tốt sao?"

"Anh chị em ruột? Dì ảo tưởng ra đấy à? ”

Bà ta bị điên à?

Agriche, người này chỉ sợ cành tệ hơn người khác, nói họ là anh em ruột à, rốt cuộc "ruột" ở chỗ nào vậy? Bên cạnh đó, với cái thằng Deon á?

“Này, dì Maria. Hãy mở tai ra và lắng nghe một cách cẩn thận lần nữa”

Jeremy nói với một nụ cười chưa được nửa miệng.

“Tôi là người duy nhất trên thế giới này có thể được coi là em trai ruột của chị Xana. Dì hiểu chứ?"

Đó thực sự là một tuyên bố hùng hồn, như thể cậu ta đang khẳng định một lẽ tự nhiên luật bất thành văn, không bao giờ thay đổi.

Cuối cùng, Maria nhìn cậu giống như bà ta đã hiểu ý của Jeremy thật vậy.

“Dì hiểu, lần sau, dì sẽ không chỉ mời Xana và Deon, mà còn cả con nữa, Jeremy. Có vẻ con thấy buồn vì dì quên mất con nhỉ"

"Thưa dì, ý tôi muốn nói không phải điều đó!!"

Jeremy tỏ ra mất bình tĩnh hơn trước. Cái quái gì trong đầu của Maria vậy, cứ như chẳng có lời nói nào có thể tác động vào các sợi dây cảm nhận trong người bà ta.

“Và dì có biết tại sao chị Xana trông kiệt sức như vậy không hả!? Dì chẳng biết gì cả! ”.

Cậu ta bày vẻ điên tiết và thiếu kiên nhẫn, bộ dáng như muốn phá hủy hết vườn hoa mà Mary đã tự tay trồng.

“Mấy ngày nay thậm chí chị ấy đã dành ít thời gian với tôi hơn chỉ vì món đồ chơi chết tiệt đó.”

"Đồ chơi?"

“Dì biết đó là con trai của cái nhà Pedelian khốn nạn kia mà! Cách đây một thời gian, chị Xana đã đưa nó đi……. ”

Nhưng phản ứng của Maria thật kỳ lạ. Bà ta có biểu cảm khác biệt nhất từ trước đến nay. Jeremy nghi ngờ khi bà ta cứ nhìn cậu với đôi mắt mở to như thể đang rất ngạc nhiên.

"Cái gì, dì không biết?"

Lần đầu tiên Roxana mang đồ chơi của riêng cô về, trong dinh thự đã khá ồn ào. Đó là lý do tại sao Jeremy, tất nhiên nghĩ rằng Maria biết về chuyện đó.

Nhưng nếu nghĩ theo cách khác, chẳng phải Maria cũng chẳng biết rằng con trai mình đã không ở nhà trong một thời gian dài hay sao? Vì vậy, không ngạc nhiên khi câu chuyện đồ chơi của Roxana bà ta cũng không hay tin gì.

“Dì không hay ra bên ngoài đúng không? Do đó cũng là hiển nhiên khi dì không biết bất cứ điều gì mặc dù sống trong cùng một biệt thự. Dì còn đang bận rộn với sở thích chơi búp bê hay mấy việc đen tối gì đó tương tự"

Jeremy tặc lưỡi mỉa mai bà ta.

Nhưng tai của Maria dường như không lọt vào những lời nói của cậu.

“Vậy à, Xana đã có một món đồ chơi……Dì tự hỏi cậu ta là món đồ chơi như thế nào? ”

"Dì không thể hành động quá tự mãn chỉ vì vị trí Deon lúc này đâu"

Jeremy vẫn không ngừng đáp trả bà ta ngay cả trước câu tự hỏi của Mary.

Một lần nữa, Maria dường như chẳng bận tâm gì đến lời cảnh báo của Jeremy. Đôi mắt bà ta đầy hứng thú.

“Ai đó hãy tìm và gọi Lewell đến cho ta. Sao con không nói với dì chuyện vui này chứ thằng nhóc này”.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Maria đã đáp lại câu của cậu ta ngay trước khi cô hầu gái rời đi.

“À không, bây giờ dì phải đi thôi. Jeremy, con có muốn đến phòng dì chơi không? Dì sẽ cho con một thứ rất thú vị.”

“Khốn kiếp. Không phải lại là búp bê đấy chứ? ”

Jeremy làm ra vẻ dữ tợn như thể cậu ta biết rõ ý định của Mary. Sau đó cậu ta bày ra bộ dáng đầy ghét bỏ và quay người đi thẳng.

Maria không giấu được sự tiếc nuối khi nhìn thấy bóng lưng của Jeremy. Tuy nhiên một lúc sau, bà ta bắt đầu đi về phía biệt thự với vẻ mặt phấn khích cùng những suy nghĩ về chuyện vui sắp tới.

“Sớm muộn gì ta cũng phải gửi lời mời đến Xana. Sẽ rất vui nếu có một buổi tiệc trà với đồ chơi của nó đấy."

Cánh đồng hoa đỏ như máu phấp phới sau lưng Maria, cô ta nói với chính mình bằng một giọng đầy mong chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia