ZingTruyen.biz

Tai Sao Nhom Nam Chu Deu Dung Loai Anh Mat Nay Nhin Toi

Hồ Anh thật sự cảm thấy bát tự của mình không hợp với Bắc Thành.

Tuyển chọn mù lần này, y thật sự đã đúc kết được kinh nghiệm và bài học, suy nghĩ mãi cuối cùng mới chọn quá cà phê.

Y cảm thấy Địch Tinh Thần khẳng định sẽ chọn quán cà phê!

Y nhìn Đoan Nghệ Hoa ngồi đối diện.

Đoan Nghệ Hoa cũng thực xấu hổ.

Hồ Anh ngày thường hoạt bát sôi nổi, kết quả cà phê hôm nay uống xong rồi nhưng lại không mở miệng nói được mấy câu.

Y nhẹ nhàng khụ một tiếng, duỗi tay cào phần cổ.

"Anh cảm thấy Tinh Thần sẽ đi đâu?" Hồ Anh bỗng nhiên mở miệng.

Đoan Nghệ Hoa mím môi, nói: "Khó mà nói."

Sở dĩ Đoan Nghệ Hoa đến quán cà phê, tất nhiên cũng cho rằng Địch Tinh Thần sẽ tới quán cà phê.

Bay giờ y cảm thấy Địch Tinh Thần có thể đi bất cứ đâu. Tất cả đều có lý.

Hồ Anh trầm mặc một lúc, nói: "Chúng ta đừng ngồi ở đây mãi, đi thử thời vận xem thế nào?"

Đoan Nghệ Hoa nhìn về phía y.

Hồ Anh nói: "Không thể đi xa vậy chúng ta đến mấy nơi gần đây xem thử, nói không chừng có thể ngẫu nhiên gặp được."

Đoan Nghệ Hoa hỏi: "Như vậy được không?"

"Quy tắc là tử, nhưng người là sống nha." Hồ Anh đứng dậy cầm áo khoác lên nói: "Tổ chương trình lại không quy định chúng ta sẽ ở đây cả một buổi chiều, chúng ta tùy tiện đi dạo sao? Nói nữa, tám địa điểm hẹn hò, chúng ta đi dạo một hai nơi, nếu gặp gỡ chẳng phải cúng rất có duyên sao?"

Đoan Nghệ Hoa nghe vậy liền đứng lên.

Nếu đổi là trước đây, có lẽ y sẽ không đi theo Hồ Anh, y sẽ suy xét thử thích hợp hay không thích hợp, người khác sẽ nghĩ như thế nào, nhưng chương trình đã ghi hình đến tiến độ này, y có dự cảm, nếu không hành động quả thật sẽ muộn mất.

Y nhìn qua người quay phim của bọn họ, cầm áo khoác đứng lên.

Hôm nay y mặc phi thường trang trọng, bên trong mặc tây trang màu xám, bên ngoài mặc áo khoác dài. Y không mặc áo khoác chỉ khoác ở bên ngoài, vừa ra khỏi cửa, gió bắc thổi tới khiến y phải rùng mình.

"Chúng ta đến phòng nghệ thuật trước đi, ở đây cách phòng nghệ thuật khá gần." Hồ Anh nói.

"Được." Đoan Nghệ Hoa nói.

Đoan Nghệ Hoa đột nhiên dứt khoát như vậy, Hồ Anh có chút kinh ngạc, không khỏi nhiều lần liếc nhìn Đoan Nghệ Hoa.

Xem ra Đoan Nghệ Hoa cũng sốt ruột rồi.

Mọi người đều gấp gáp.

Hồ Anh và Đoan Nghệ Hoa trực tiếp đến phòng nghệ thuật.

Phòng nghệ thuật Bắc Thành nằm ở phía sau tòa nhà thị chính, nhìn tổng thể giống như một tòa lâu đài cổ, bởi vì là cuối tuần, hơn nữa có triển lãm cho nên bên trong rất đông người đến. Bọn họ vừa mới vào đại sảnh ở tầng một liền gặp được Ôn Nặc.

Ôn Nặc một mình ngồi ở trong góc phơi nắng, xung quanh chỉ có một người quay phim, thực cô đơn cũng dế thấy.

Hồ Anh và Đoan Nghệ Hoa đưa mắt nhìn nhau.

Xem ra Địch Tinh Thần cũng không ở đây.

Ôn Nặc ngồi một mình ở chỗ kia quả thật đáng thương, Hồ Anh và Đoan Nghệ Hoa đi về chỗ y.

Ôn Nặc vừa thấy bọn họ tới, lập tức đứng lên.

"Đoan ca, Hồ ca, sao các anh lại tới đây?" Y vui mừng hỏi.

"Bọn tôi đến xem cậu." Hồ Anh cười nói.

"Làm sao các anh biết em ở chỗ này!" Ôn Nặc hỏi.

Đoan Nghệ Hoa cười nói: "Đừng nghe cậu ấy nói bậy, bọn anh đến quán cà phê, cách chỗ này không xa cho nên tới đây xem thử."

Hồ Anh hỏi: "Chỉ có mình cậu ở đây thôi sao?"

Ôn Nặc gật đầu.

"Tôi cho rằng Lâm ca sẽ đến chỗ này chứ." Hồ Anh nói.

"Thanh Ninh chắc đến viện bảo tàng." Đoan Nghệ Hoa nói.

"Tới cũng tới rồi, chúng ta đi dạo đi." Hồ Anh hỏi Ôn Nặc: "Cậu đi dạo xong rồi sao?"

Ôn Nặc đi theo bọn họ tiến vào bên trong phòng nghệ thuật.

Thật ra y đã đi dạo một lần rồi, bất quá có người quay phim đi cùng cho nên làm bộ làm dáng mà thôi. Lúc ý thức được chỉ có mình y tới phòng nghệ thuật, tâm tình Ôn Nặc thật sự có chút không xong.

Y rất mất mát, hơn nữa cơ thể không quá thoải mái, cả người y đều héo rũ.

Hồ Anh và Đoan Nghệ Hoa xuất hiện, xem như làm y có chút tinh thần sống dậy.

Ba người đi dạo trong phòng nghệ thuật hơn nửa tiếng rồi ra ngoài, đi dạo phòng nghệ thuật chỉ làm áng, dù sao bọn họ cũng đang quay chương trình, trên thực tế vừa thấy Địch Tinh Thần không ở chỗ này, Hồ Anh đã lập tức muốn đi rồi.

Bọn họ muốn đến địa điểm tiếp theo, là công viên điêu khắc.

Ôn Nặc vừa nghe càng ngày càng có tinh thần.

Lúc này, Bùi Úc và Địch Tinh Thần đang trượt băng.

Người quay phim của Địch Tinh Thần và Bùi Úc đều rất kích động.

Tiểu Vệ và Tiểu Lý, đây là lần thứ hai bọn họ cùng nhau ghi hình.

"Hai bọn mình phân công một chút đi." Tiểu Vệ nói: "Đừng chỉ quay khách mời."

Tiểu Lý nói: "Vậy tôi quay đặc tả, cậu quay toàn cảnh đi."

"Được."

Ngay khi Tiểu Vệ điều chỉnh tiêu điểm, điện thoại trong túi liền vang lên.

Là điện thoại của Quách Băng gọi tới: "Thế nào thế nào? Hiện tại đến phiên Bùi Úc rồi?!"

Đến phiên?

Đạo diễn, lời này của anh sao nghe có hơi kỳ quái vậy!

Tiểu Vệ khụ một tiếng nói: "Hai người đó bây giờ đang ở sân trượt băng."

Quách Băng hỏi: "Tình huống thế nào?"

"Tinh Thần dạy Bùi Úc trượt băng."

"Tốt, rất tốt." Quách Băng đối với sự lựa chọn hẹn hò này của Bùi Úc phi thường vừa lòng: "Sân trượt băng là nơi dễ dàng tạo ra những màn ảnh ám muội nhất, hai người các cậu ghi hình cẩn thật, lần này làm tốt sẽ phát bao lì xì cho các cậu."

Tiểu Vệ kể lại lời nói của Quách Băng cho Tiểu Lý, sau đó cầm camera trong tay nhắm thẳng vào Địch Tinh Thần và Bùi Úc.

Bùi Úc và Địch Tinh Thần đều cởi áo khoác, Bùi Úc mặc áo len cao cổ màu đen, thoạt nhìn phá lệ cao lãnh, Địch Tinh Thần thì mặc áo len dệt kim cổ tròn bình thường màu đỏ cam, thoạt nhìn rộng rãi lại ôn nhu, bây giờ Địch Tinh Thần đang nắm lấy hai tay Bùi Úc, chậm rãi lui về phía sau, Bùi Úc cúi đầu nhìn sân trượt, thần sắc thực nghiêm túc.

"Học rất nhanh, có phải trước kia anh biết một chút rồi không?" Địch Tinh Thần hỏi.

Bùi Úc nói: "Lần đầu tiên."

Địch Tinh Thần liền nhìn Bùi Úc.

Có lẽ là do nhãn mác "lần đầu tiên" này, mặc kệ là trong nguyên tác hay là ở hiện thực đều chặt chẽ bám dính trên người Bùi Úc, thế cho nên khi nghe đến ba chữ này Địch Tinh Thần khó tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều.

Cái gì cũng là lần đầu tiên sao?

Bùi Úc ngẩng đầu: "Tôi thật sự là lần đầu tiên."

Địch Tinh Thần "ừm" một tiếng.

Bùi Úc nở nụ cười, Địch Tinh Thần đỡ hai tay hắn, nói: "Vậy anh học rất nhanh đó."

"Cái này có vài chỗ tương đồng trượt tuyết." Bùi Úc nói.

"Em buông tay ra đây." Địch Tinh Thần nói xong lập tức buông lỏng tay: "Ngẩng đầu, đừng nhìn xuống, nhìn em."

Địch Tinh Thần nói dưới chân nhẹ nhàng trượt, người lùi về phía sau hai mét, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng lưu loát.

Bùi Úc nhìn Địch Tinh Thần, dùng phương thức trượt hồ chậm rãi trượt về phía Địch Tinh Thần, đại khái trượt được một mét, thân thể hắn bỗng dưng mất đi thăng bằng, Địch Tinh Thần lập tức trượt tới, vươn tay một cái đã giữ được hắn.

Địch Tinh Thần nhìn thì mảnh khảnh nhưng sức lực rất lớn, giữ lấy cánh tay hắn trực tiếp kéo hắn trở lại, Bùi Úc lay động vài cái liền đụng phải trong lòng Địch Tinh Thần.

Hai người ôm nhau, hương vị ấm áp trên người Địch Tinh Thần tiến vào trong mũi hắn, lập tức khiến trái tim hắn tê rần.

Địch Tinh Thần cũng cảm giác được sự biến hóa rõ ràng của Bùi Úc, hai người tách ra, hai bên gò má lướt qua nhau, y nhìn qua Bùi Úc phát hiện vẫn là bộ dáng tuấn mĩ thắng tắp như bình thường, chỉ là giữa lông mày liền tràn ra xúc cảm căng thẳng.

"Cẩn thận." Cậu nói.

Đầu Bùi Úc có hơi choáng váng, khuôn mặt lại trông như rất nghiêm túc, "ừm" một tiếng.

Địch Tinh Thần bị lây nhiễm bởi ái dục và sự khắc chế nghiêm trang nơi giữa mặt mày của hắn. Cậu cảm thấy rất xấu hổ nhưng lại không phải loại xấu hổ khi ở trong Tu La tràng, là bởi vì tính cách của Bùi Úc sao, hay là bởi vì gần đây bọn họ quá thân mật, cậu cảm giác khí tức giữa mình và Bùi Úc đều trở nên rối loạn rồi.

Nếu Bùi Úc có tính cách trương dương thẳng thắn của Hoắc Thành và Hồ Anh, có lẽ bọn họ sẽ không có bầu không khí kỳ quái như này. Hoặc là hắn thuộc kiểu như Đoan Nghệ Hoa hay Ôn Nặc, cũng sẽ không như bay giờ. Cố tình tính cách của Bùi Úc lại mắc kẹt ở giữa đó, hắn rõ là người lạnh lùng nhất nhưng tình cảm của hắn lại rõ ràng nhất. Hắn rõ ràng nhất lại không có một chút cảm giác áp bách nào.

Tựa như hắn bây giờ đang đảm đương chức vị học sinh, mặt sẽ hồng, khí chất kịch liệt, ngũ quan tương xứng.

Trong góc của sân trượt băng, Hoắc Thành nhìn chằm chằm vào hai người ở trên sân trượt băng.

Sắc mặt anh âm trầm, thực ảo não.

Sao anh không nghĩ tới đến sân trượt băng chứ!

Thật ra trước đó khi xem bản đồ, anh cũng nhìn thấy sân trượt băng này nhưng lúc đó anh nghĩ, mình không biết trượt băng, tới nơi này cùng Địch Tinh Thần sẽ không thể phô ra mị lực của mình, cho nên trực tiếp PASS, hiện giờ anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ, yêu được không phải là một nghề nghiệp, không nhất định phải một hai phải bày ra ưu thế của chính mình.

Tương tác là chiêu trò cao siêu nhất của hẹn hò!

Anh lại một lần nữa bị sốc bởi tâm trí yêu đương của Bùi Úc.

Đây chỉ là Bùi Úc vẫn luôn bị mọi người cho rằng không hiểu tình thú, lạnh lùng như băng, phía sau còn có một người biết chơi trò lãng mạn là Nghiêm Chấp nữa.

Ba người so sánh với nhau, anh thật sự là một tên thẳng nam.

Anh thật muốn xông lên kéo hai người này ra.

Hoắc Thành xem đến trong phòng vừa phiền vừa chua, nhưng lại không cam lòng, một mình ở trong góc ghen tuông, quay đầu nhìn sang camera ở bên cạnh, camera vội nói: "Em không quay lại, đóng rồi."

Hoắc Thành không nói chuyện, đứng dậy nói: "Bỏ đi, các cậu khát không, tôi đi mua đồ uống mời các cậu.:

Anh bước ra khỏi sân trượt băng, bị ánh nắng vàng làm chói mắt. Anh đi thẳng đến công viên điêu khắc, ý đồ để sự náo nhiệt trong công viên kéo đi sự chú ý của mình. Kết quả lúc đi tới hồ, anh đột nhiên thấy hai bóng dáng quen thuộc.

Hồ Anh và Đoan Nghệ Hoa.

Khí chất hai người đều xuất chúng, trong đám người ồn áo liếc mắt một cái có thể nhìn thấy bọn họ, đặc biệt là Hồ Anh, mái tóc màu hạt dẻ, đeo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, ở trong một đống người áo khoác đen phá lệ nổi bật.

Chỉ chốc lát anh thấy được bóng dáng nho nhỏ của Ôn Nặc ở phía sau hai người.

Ý nghĩ đầu tiên khi Hoắc Thành nhìn thấy bọn họ chính là, quả nhiên, tâm tư tình địch đều tương thông.

Trước đó anh nghĩ nếu Địch Tinh Thần không tới công viên điêu khắc, anh sẽ đến quán cà phê hoặc phòng nghệ thuật thử vận khí.

Anh khẽ cười, đi qua đón bọn họ.

Ôn Nặc là người đầu tiên thấy anh: "Hoắc ca ở bên kia!"

Hồ Anh và Đoan Nghệ Hoa nghe vậy quay đầu nhìn, liền thấy Hoắc Thành xuyên qua đám người đi về phía bọn họ.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hoắc Thành, Hồ Anh và Đoan Nghệ Hoa đều có chút phức tạp.

Hồ Anh nhìn quanh, không thấy Địch Tinh Thần đâu.

"Sao các cậu tới đây rồi?" Hoắc Thành cười hỏi.

"Bọn tôi không có nơi để đi, đến đây xem náo nhiệt." Hồ Anh hỏi: "Chỉ có anh ở chỗ này thôi sao?"

Hoắc Thành nói: "Không, đám Tinh Thần cũng ở đây."

Anh đặc biệt nhất mạnh "bọn họ", cảm giác bản thân lập tức cực kỳ tâm cơ.

Quả nhiên, ngốc bạch ngọt Hồ Anh lập tức hỏi: "Chỗ này có bao nhiêu người?"

"Tôi, Tinh Thần, Nghiêm Chấp, Bùi Úc, đều ở chỗ này."

Hồ Anh có chút khiếp sợ.

Sắc mặt Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc đều thực vi diệu, Đoan Nghệ Hoa bật cười, nói: "Nhiều người vậy à."

Đều không đơn giản, cư nhiên đều đoán trúng.

"Vậy mấy người Tinh Thần hiện giờ đang ở đâu?"

"Chúng ta tách ra hẹn hò." Hoắc Thành cũng không nhắc đến chuyện mình đi nhà ma cùng Địch Tinh Thần, chỉ nói: "Hiện tại Tinh Thần đang hẹn hò với Bùi Úc, hai người chơi trong sân trượt băng ở Tây Môn. Nghiêm Chấp thì không biết đã chạy đi đâu."

Đoan Nghệ Hoa hỏi: "Vậy bây giờ cậu muốn đi đâu?"

Hồ Anh cười hỏi: "Một mình anh đi dạo à?"

"Tôi đi mua đồ uống. Các cậu đi cùng không?" Hoắc Thành nói: "Đến đây đi, tôi mời mọi người uống nước."

Hoắc Thành đi mua tám cốc trà sữa, lúc xếp hàng, Hồ Anh nhìn về phía sân cỏ, nói: "Cũng không biết ở đây có lễ hội âm nhạc nha."

Thực náo nhiệt.

Đám Hồ Anh ra từ cổng phía tây đi về hướng sân trượt băng, vừa bước vào liền thấy hai người quay phim của tổ chương trình.

Sau đó Hồ Anh thấy Bùi Úc và Địch Tinh Thần đang ở trên sân trượt băng, Địch Tinh Thần kéo tay Bùi Úc, hướng hắn trượt về phía trước, đâu là lần đầu tiên y thấy bộ dáng cứng đờ của Bùi Úc, thỉnh thoảng cơ thể hắn sẽ đổ, Địch Tinh Thần liền duỗi tay bảo vệ eo Bùi Úc.

Mỗi lần Địch Tinh Thần chạm vào eo Bùi Úc, Bùi Úc đều cảm thấy tê dại, các quần áo đều cảm giác như có luồng điện lưu.

Trước kia hắn từng học teakwondo, học đấu kiếm, học chơi bóng rổ, cũng thường xuyên tiếp xúc tứ chi cùng người khác, nhưng rõ ràng không có loại cảm giác này.

Yêu vào khiến cơ thể người ta trở nên mẫn cảm hơn, học cách đối xử người khác.

Bùi Úc cố gắng kéo lực chú ý của mình về chuyện trượt băng, Địch Tinh Thần nắm tay hắn, chậm rãi lui về phía sau, sau đó buông hắn ra, chợt có một đứa nhỏ khoảng mười máy tuổi vọt tới, lướt qua Địch Tinh Thần vội nói: "Ca ca đang học trượt băng, cách xa anh ấy một chút, cẩn thận nguy hiểm."

Bùi Úc nghe cậu gọi "ca ca" liền mím môi đưa mắt nhìn Địch Tinh Thần.

Đứa nhỏ kia tương đối nghịch ngợm, căn bản không nghe thấy, vừa trượt vừa lớn tiếng kêu bạn mau đuổi nó, ba đứa nhỏ trượt băng vèo vèo lướt qua.

Chờ đến khi mấy đứa nhỏ kia trượt đi xa, Địch Tinh Thần mới xoay người lại, trượt quanh Bùi Úc một vòng, cuối cùng dừng lại cách hắn tầm ba mét, vươn tay nói: "Anh đến đây."

Bùi Úc lập tức trượt qua chỗ cậu, lúc này hắn cư nhiên thực ổn định.

Hắn cười nhìn Địch Tinh Thần, Địch Tinh Thần cười gật đầu: "Không tồi."

Đúng lúc này, mấy đứa nhỏ ban nãy đột nhiên xông tới chỗ bọn họ, Bùi Úc vội kêu: "Cẩn thận."

Địch Tinh Thần quay đầu lại nhìn ra phía sau, tránh khỏi đấu đá bừa bãi của mấy đứa nhỏ kia, mấy thằng nhóc đó hét lên trượt đi xa, Địch Tinh Thần cảm thấy bên này không an toàn, nắm lấy tay Bùi Úc dẫn hắn tới một bên khác. Đang trượt liền thấy một thân ảnh màu đỏ trượt tới chỗ bọn họ.

Bùi Úc quay đầu nhìn, là Hồ Anh.

Địch Tinh Thần cũng thấy, sửng sốt: "Sao anh ở đây?"

"Bọn tôi đến xem mọi người."

Hồ Anh vừa dứt lời, mấy đứa nhỏ kia lại xông lên, Hồ Anh trực tiếp trượt tới, cũng không biết y dùng biểu tình gì, mấy đứa nhỏ kia thấy y liền chết khiếp, cũng không khóc, cũng không làm loạn, lén lút trượt đi.

Hồ Anh xoay người, lưu loát tiêu sái nói với đám Địch Tinh Thần: "Phải hung dữ một chút mới được."

Địch Tinh Thần nở nụ cười, đưa tầm mắt nhìn về hướng lối vào, lập tức thấy mấy người Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc.

Bùi Úc cũng thấy, nhìn đồng hồ không nói chuyện.

Bùi Úc hỏi: "Bùi ca không biết trượt băng à?"

"Lần đầu tiên anh ấy trượt." Địch Tinh Thần nói.

"Không biết trượt còn tới sân trượt băng, muốn Tinh Thần dạy chứ gì." Y nói, rồi kiêu ngạo trượt đi.

Địch Tinh Thần và Bùi Úc liếc mắt nhìn nhau, muốn cười lại không cười được, Bùi Úc bắt lấy cánh tay Địch Tinh Thần nhìn về phía Hồ Anh, cũng may Hồ Anh vẫn có tính công bằng, cũng không tới đây quấy rầy bọn họ, chỉ một mình chậm rãi trượt băng.

Nhưng y trượt băng thật sự quá tốt, hơn nữa còn có chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, ở trên sân trợt băng màu trắng quả thực như một ngọn lửa diễm lệ, y lớn lên xinh đẹp, thân hình càng xinh đẹp hơn, kết quả không quá mất phút liền thu hút rất nhiều ánh mắt của người trên sân trượt băng, ngay cả người bên ngoài rào chắn cũng nhìn y.


Hồ Anh khí phách hăng hái, lưỡi băng xẹt qua mặt băng, lúc trượt tới chỗ trống trải, còn làm một động tác xoay người trên không cực kỳ xinh đẹp.

"Oa." Địch Tinh Thần không nhịn được than một tiếng.

"Hồ Anh rất lợi hại." Cậu nói với Bùi Úc.

Bùi Úc nói: "Em muốn trượt khẳng định còn lợi hại hơn cậu ta."

Lần này Hồ Anh đem toàn bộ bản lĩnh bày ra.

Kỹ thuật trượt băng kỳ thật rất giống y, lần này xem như lật tình thế tránh nguy cơ lật xe, y chủ yếu là muốn thể hiện trước mặt Địch Tinh Thần.

Y thừa nhận mình rất có tâm cơ.

Nhưng mấy người bọn họ bây giờ có ai là không tâm cơ đâu.

Y mới không phải kiểu người sẽ làm quân tử.

Không đi quấy rầy Địch Tinh Thần và Bùi Úc hẹn hò, không tiến đến trước mặt bọn họ, cũng đã thuộc phong độ thân sĩ rồi.

"Hồ Anh biết rất nhiều thứ." Hoắc Thành uống trà sữa sâu kín nói.

"Đúng vậy." Đoan Nghệ Hoa cũng sâu kín nói.

Y đang nói bỗng nhiên cảm giác có người từ phía sau đi tới, y quay đầu lại nhìn, là Nghiêm Chấp.

Nghiêm Chấp không nói lời nào, nhíu mày nhìn về phía sân trượt băng. Anh thấy bóng dáng thu hút ánh mắt mọi người của Hồ Anh, cũng thấy cảnh tay vịn tay của Địch Tinh Thần và Bùi Úc.

Một tĩnh một động, hình thành nên sự đối lập rõ ràng.

Hoắc Thành cũng thấy Nghiêm Chấp, nói: "Trước đó tôi trễ hơn hai mươi phút."

Nghiêm Chấp "ừ" một tiếng.

Hồ Anh vừa trượt vừa nhìn Địch Tinh Thần và Bùi Úc.

Y phát hiện Địch Tinh Thần đang nghiêm túc dạy Bùi Úc trượt băng, không nhìn về phía y.

Bùi Úc hỏi Địch Tinh Thần: "Thời gian sắp tới rồi, đợi lát nữa phải rời đi, em chỉ lo dạy tôi, em muốn tự mình trượt băng một lúc không? Tiện thể áp đi khí thế kiêu ngạo của Hồ Anh."

Địch Tinh Thần nói: "Thôi."

Bùi Úc bắt lấy cánh tay Địch Tinh Thần, theo bản năng nói: "Cũng tốt, em trượt băng quá tốt, để bọn họ nhìn thấy sẽ càng thích em hơn."

Ánh sáng trên người Địch Tinh Thần đã đủ lộng lẫy rồi, lại phát sáng, đám người kia sẽ vì cậu mà điên lên.

Chỉ là lời này có chút ám muội, sau khi nói ra vị chua lại rất lớn, mối quan hệ lúc này, ngay cả nói lời ghen tuông cũng cực kỳ vi diệu, vừa thấp thỏm vừa mang theo chút vị ngọt, hắn hơi rũ mắt nhìn Địch Tinh Thần ở đối diện, khẩu trang bị kéo xuống cố định dưới mũi, lộ ra mặt mày tinh xảo, cái mũi cao thẳng. Đại khái Địch Tinh Thần cũng nghe ra trong lời ái muội của hắn có vị chua, buồn cười mà cúi đầu.

Phỏng chừng không biết nên trả lời hắn thế nào.

Luôn có bài hát được phát trong sân trượt băng, đều là những bài hát sống động. Lúc này vừa lúc đổi sang một bài hát mới, là một ca khúc cũ, nội dung:【 Hai người chiếu rọi lẫn nhau, ánh sáng còn rực rõ hơn cả sao trên trời. 】

Bùi Úc nhẹ giọng nói: "Sao cái gì em cũng biết vậy."

Hắn thật muốn vì cậu mà mê mẩn, trong lòng vừa ngứa vừa nóng, tựa như đang có ngọn lửa đang bùng cháy.

Ở trong lòng hắn, Địch Tinh Thần là tốt nhất, ưu tú nhất, mọi người ở trước mặt hắn đều trở nên mờ nhạt.

Địch Tinh Thần xoay người muốn chạy, Bùi Úc lại kéo cậu lại, cực kỳ bá đạo. Ở đây chắc camera không thể quay đến bọn họ, trên người bọn họ lại không mang thiết bị thu âm, nghĩ tới đợi lát nữa Địch Tinh Thần phải đi cùng Nghiêm Chấp, Bùi Úc nhìn chằm chằm ánh đèn phát sáng trên sân trượt băng, trong lòng bỗng nhiên nảy mầm một loại cảm xúc cực mạnh mẽ. Thật ra bọn họ đều biết, lúc này đều là thời điểm mấu chốt, có lẽ đêm nay cũng có rất nhiều nhân tố quyết định. Hắn hơi cúi đầu, vì đang đeo khẩu trang cho nên gần như chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy tiếng nhau, nói với Địch Tinh Thần nói: "Địch Tinh Thần, tôi rất thích em."

Hắn hy vọng lời tỏ tình đầu tiên mà hắn nói chỉ có hai người bọn họ nghe thấy.

Không bị máy móc quay lại được, không cần người thứ ba nghe thấy, chỉ có hắn và Địch Tinh Thần.

Ham muốn tư mật của hắn thực kỳ quái.

Địch Tinh Thần có chút kinh ngạc, trực tiếp dừng lại, Bùi Úc còn đang ở trong quán tính trượt về phía trước, trực tiếp đụng phải cậu, hai người thoáng chốc lung lay cùng nhau ngã xuống, Bùi Úc cuống quít ôm lấy Địch Tinh Thần, dùng tay ôm đầu bảo vệ Địch Tinh Thần, toàn bộ cánh tay đều lót dưới người Địch Tinh Thần, hai người nặng nề ngã trên mặt đất, tay Địch Tinh Thần chạm vào mặt băng lạnh lẽo, cậu vội vàng nhổm người liền đối diện với khuôn mặt trắng ửng hồng của Bùi Úc, bàn tay lớn của Bùi Úc còn đang che đầu cậu, ngón tay thon dài, lực phi thường lớn.

——————

Muốn gào thét cho cả nhà nghe thấy. Bùi Úc tỏ tình rồi!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz