ZingTruyen.Top

Ta dựa vào mỹ nhan để ổn định thiên hạ

Chương 38

XiaoYing123

Tiết Viễn chưa từng có cảm giác như vậy.

Cho dù là lần trước giúp Thánh Thượng bôi thuốc, Tiết Viễn cũng chỉ cảm thán làn da của tiểu hoàng đế mềm mịn như đậu hũ mà thôi. Còn lúc này đây, khi nhìn thấy Cố Nguyên Bạch bày ra vẻ mặt hoàn toàn khác với ngày thường, so với vẻ mặt tàn nhẫn quen thuộc thì khác một trời một vực khiến hắn bỗng có một loại cảm giác da đầu tê dại muốn nổ tung.

Giống hệt như một khối ngọc, đều là nam nhân, thế nhưng lại hoàn toàn khác hắn. Tiết Viễn vốn cho rằng nơi đó của ai trông cũng dữ tợn như nhau, không ngờ thế mà lại không phải.

Quả nhiên cả người Thánh Thượng đều là ngọc, bất kể là chỗ nào cũng đều xinh đẹp đáng yêu đến mức không có gì để chê.

Tiết Viễn lui ra phía sau một bước, có chút khô nóng. Hắn dùng toàn bộ khả năng tự kiềm chế cực mạnh của mình để dời mắt đi, quay lại chỗ của gỗ rồi gõ gõ: "Thánh Thượng, thần dâng trà cho người."

Trong đầu hắn còn đang suy nghĩ, là hồng nhạt, thế mà lại là hồng nhạt.

Cố Nguyên Bạch bị hù sợ, bàn tay lỡ dùng sức hơn một chút khiến y đau đến mức cả mặt đều vặn vẹo, dừng lại một chút, y mới khàn khàn lên tiếng: "Để đó đi."

Tiết Viễn có chút sửng sốt, không nghe thấy tiếng đáp lại.

Cố Nguyên Bạch không thấy tiếng bước chân rời đi, động tác trên tay y đành dừng lại, nghiêng đầu sang một chút thì thấy ngoài cửa có một bóng đen cao lớn đứng ngay phía trước hệt như thần giữ cửa.

Cố Nguyên Bạch còn đang làm nửa chừng, thấy hắn thì vừa tức giận lại vừa bất lực, y bất đắc dĩ gọi: "Tiết Viễn?"

Tiết Viễn theo bản năng nói: "Rất đẹp."

Cố Nguyên Bạch: "?"

Cố Nguyên Bạch hỏi lại: "Cái gì?"

Trong giây lát, Tiết Viễn lập tức tỉnh táo lại, hắn nhìn cửa gỗ, thế nhưng lại giống như có thể xuyên qua cửa gỗ mà nhìn thấy tiểu hoàng đế bên trong, điên rồi, hắn cũng hoài nghi bản thân mình điên rồi, thế mà hắn lại cảm thấy sờ sờ nơi đó của tiểu hoàng đế còn thích hơn, thoải mái hơn so với cầm một khối ngọc.

Hẳn là còn ấm nữa . . . phấn nộn* đến như vậy, thế mà lại có nam nhân . . .

Phấn nộn: ý là hồng hào mềm mại ấy, nhưng mà bởi vì từ này dùng nhiều mà còn dài nữa nên ghi hết ra tui thấy bị lặp từ quá.

Hắn hắng giọng một cái thật mạnh rồi nói: "Giọng nói của Thánh Thượng có chút kỳ lạ, chẳng lẽ không thoải mái?"

Cố Nguyên Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình: ". . . .Không có việc gì, lui ra đi."

Tiết Viễn xoay người bước vài bước, chờ đến khi sắp ra khỏi cửa điện rồi mới cảm thấy có gì đó không đúng, hắn cúi đầu, nhìn ấm trà vừa pha còn đang ở trong tay mình.

Tiết Viễn đứng tại chỗ suy ngẫm một hồi, sau đó quay trở lại đặt ấm trà trước cửa rồi mới rời đi.

Khi Cố Nguyên Bạch tắm xong, gần nửa canh giờ đã trôi qua, y mặc áo lót lên, rồi gọi cung hầu vào hầu hạ, đợi đến lúc mặc đồ xong xuôi, nước trên tóc cũng được lau khô thì mặt trời bên ngoài đã dời về phía tây.

Thánh Thượng vừa ra cửa cung, Tiết Viễn liền nhìn qua, làn da lộ ra bên ngoài của Thánh Thượng bị nước ấm hun đến hơi ửng hồng. Đầu Tiết Viễn lại nổ mạnh một cái, trắng trắng hơi phiếm hồng.

Trong số tất cả những thị vệ ở đây, vẻ mặt của hắn là kỳ quái nhất, Cố Nguyên Bạch nghiêng đầu nhìn hắn thì nhớ tới ấm trà hắn đặt trước cửa, vì thế lười nhác nói: "Tiết thị vệ đi lấy ấm trà kia tới đây cho trẫm."

Tiết Viễn đáp: "Vâng."

Hắn nhanh chân đi vào trong điện, ngang qua mấy gian đã tới được chỗ đặt ấm trà, Tiết Viễn cầm ấm trà lên, lại nhìn vào hồ nước tắm bên trong một cái, lập tức thấy hơi nước mờ mịt tràn ra ngoài.

Trong lòng Tiết Viễn không khỏi nghĩ thầm, ửng hồng như vậy, chẳng lẽ là bị nước ấm hấp?

. . . . Tiết Cửu Dao, tiểu hoàng đế hồng hay không thì liên quan cái rắm gì đến ngươi.

Tiết Viễn lạnh mặt xách ấm trà đi ra.

Cố Nguyên Bạch uống mấy ngụm trà, đôi môi khô khốc cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút. Y vừa mới bắn ra một hồi, cực kỳ đáng mừng chính là, tuy rằng thứ kia không quá lớn, lại còn mềm mịn, thế nhưng sức kéo dài vẫn rất tốt, điều này ít nhất cũng vớt vát được chút tự tôn của nam nhân cho Cố Nguyên Bạch.

Y mang theo tâm trạng cực tốt trở về cung điện, sự vụ hôm nay đã xử lý xong rồi, Cố Nguyên Bạch lấy một quyển sách đang xem ra, một lát sau, y đột nhiên nhớ tới: "Có phải hoạt động săn bắn mùa xuân năm nay sắp bắt đầu rồi không?"

Điền Phúc Sinh nhẹ giọng trả lời: "Còn khoảng nửa tháng nữa là đến."

Cố Nguyên Bạch cười nói: "Đã lâu rồi trẫm chưa đến bãi săn, sự vụ quá bận rộn, cho dù là trẫm cũng muốn nghỉ ngơi một chút."

Điền Phúc Sinh nhịn không được nói: "Thánh Thượng, ngự y cũng đã nhắc người không được suy nghĩ quá nhiều. Cả ngày người cứ vội tới vội lui thế này, sao có thể chịu nổi chứ?"

Nếu thân thể Thánh Thượng khỏe mạnh, Điền Phúc Sinh sẽ không bao giờ nói mấy lời khuyên bảo Thánh Thượng bớt chăm chỉ như thế này, chỉ là thân thể Thánh Thượng yết ớt, cứ bận rộn suốt ngày như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ không chống đỡ nổi.

Cố Nguyên Bạch cười cười: "Thu xếp cuộc đi săn mùa xuân sắp tới đi."

Thánh Thượng muốn trốn tránh đề tài này, Điền Phúc Sinh cũng không còn cách nào khác, hắn thành thành thật thật mà lui xuống, dặn người đưa hoạt động săn xuân này vào lịch trình.

Săn bắn mùa xuân và săn bắn mùa thu đã có quy định từ thời xa xưa, tổ chức cũng không có gì phiền toái. Mười ngày trước khi cuộc săn bắn bắt đầu, cấm quân sẽ xuất phát đến ngọn núi, đưa tất cả những thứ có thể uy hiếp đến Thánh Thượng ra khỏi đỉnh núi.

Hoạt động này đáng ra phải tổ chức từ tháng ba rồi, chỉ là tháng ba năm nay lại tổ chứ thì hội, vì vậy phải dời săn bắn lại, hiện tại đã là tháng năm, ngày xuân còn chưa qua đi, gió nhẹ thoang thoảng cực kỳ thoải mái, không lạnh cũng không nóng, đúng là thời tiết tốt thích hợp để đi săn.

Hoàng đế dặn dò xuống dưới, toàn bộ triều định tất nhiên đều phải chuẩn bị làm cho kịp.

Săn xuân là một hoạt động săn thú có quy mô lớn, từ tông thân đến thần tử đều có thể đăng ký tham gia. Khoảng thời gian trước, mọi người trong triều đều nghẹn một hơi, không dám lớn tiếng nói chuyện cũng không dám thở mạnh, một là bị chuyện của Ngự Sử Đài và Tề Vương dọa sợ, hai là vì chuyện những quan viên nói chuyện giúp Tề Vương nên bị cách chức điều đi nơi khác mà lo lắng không thôi, trong thời gian này, trên lưng mọi người đều như có một tảng đá đè nặng, từ lời nói đến việc làm đều phải thật thận trọng, sợ phạm phải kiêng kị.

Mà bầu không khí như vậy, cũng không có lợi cho việc củng cố triều đình.

Chính vì vậy Cố Nguyên Bạch mới đưa ra hoạt động săn xuân, mục đích khác chính là để làm dịu lại mối quan hệ giữa Hoàng Thượng và thần tử, làm yên lòng người.

Chiêu này thật sự dùng rất tốt, tin tức vừa ra, trong kinh liền trở nên náo nhiệt vô cùng, các bộ phận khác đều bắt đầu nhanh chóng xử lý sự vụ để có thể kịp thời gian tham gia.

Mà Chử Vệ được Thánh Thượng đưa vào Ngự Sử Đài cũng bắt đầu bận rộn giống Khổng Dịch Lâm.

Chức quan của bọn họ vẫn là ở Hàn Lâm Viện, công việc bận rộn như bây giờ chỉ có thể nói là Hoàng Đế cho kiêm chức, nhưng dù là như vậy, được lĩnh nhiều hơn một phần bổng lộc vẫn khiến bọn họ thấy rất hài lòng.

Cố Nguyên Bạch rất thích tính cách này của bọn họ, nhìn xem, nhìn những người anh em cổ đại này xem, làm việc nhiều cũng không than mệt không chê tiền lương ít, để bọn họ mỗi ngày 996, 0071*, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện, nếu những người như vậy mà đến hiện đại, chắc chắn sẽ bị ông chủ bóc lột tới chết a.

*996, 0071 là văn hóa làm việc bên Trung Quốc, ví dụ như 996 ý là mô tả lịch trình từ 9h sáng đến 9h tối, trong suốt 6 ngày một tuần.

Ngày hôm nay, Chử Vệ tiến cung diện thánh, nói tình hình hiện tại của Ngự Sử Đài với Cố Nguyên Bạch, hắn nói rất kỹ, thậm chí các phe phái thế lực bên trong Ngự Sử Đài cũng phân tích vô cùng rõ ràng, đồng thời đưa ra một số biện pháp để dẹp những thế lực này. Có chút trừng phạt, có chút khen thưởng, chức quan giả hay thật, cao hay thấp đều có thể trở thành phương tiện để kiểm tra và cân bằng*.

*Ý muốn nói là để các thế lực hình thành mối quan hệ kiềm chế lẫn nhau, từ đó duy trì trạng thái cân bằng.

Không thể không nói, ý tưởng của hắn rất hợp lý, tuy Cố Nguyên Bạch sớm đã có cách xử lý Ngự Sử Đài rồi, thế nhưng hai mắt vẫn nhịn không được mà sáng bừng.

Sau khi y tìm ra hướng đi đúng đắn, Chử Vệ đã bắt đầu nhạy bén và hữu dụng hơn rồi.

Cố Nguyên Bạch mỉm cười lắng nghe, sau khi nghe xong mới nói: "Chử khanh làm việc rất tốt."

Chử Vệ khẽ mỉm cười, nét mặt như phảng phất gió xuân, hắn bình tĩnh đáp: "Đây là bổn phận của thần."

Lời này khẳng định là giả, chức quan của phụ thân Chử Vệ không cao, mặc dù sau khi hoàn thành nhiệm vụ trị thủy đã được Cố Nguyên Bạch điều đến Công Bộ Thủy Bộ Lang Trung, đồng thời ban chức, thế nhưng vẫn không hề có tham vọng thăng quan tiến chức

So ra thì Công Bộ Thủy Bộ Lang Trung có quyền lớn hơn Lễ Bộ Lang Trung, cùng viên ngoại lang chưởng thiên hạ xuyên độc, pha trì chi chính lệnh, lấy đạo đạt mương máng, yển quyết sông 2*. Chử Tầm an phận như vậy, đương nhiên không thể trợ lực nhiều cho nhi tử của mình, Chử Vệ có thể tra xét rõ ràng như thế, sâu như thế, nghĩ qua cũng biết hắn đã cố gắng thế nào.

*cái khúc này tui không hiểu rõ lắm, tra cũng không ra công việc của bộ này là làm gì nên tui để câu gốc ở đây, ai hiểu thì góp ý giúp tui nha T^T "与外郎掌天下川、陂池之政令,以达沟洫,堰决河渠2。"

Giọng nói của Cố Nguyên Bạch đầy ấm áp: "Chử khanh, ngươi làm rất tốt."

Nghe lời nói nhẹ nhàng ấm áp của tiểu hoàng đế, Chử Vệ không khỏi sửng sốt, trong ký ức của hắn, Thánh Thượng cũng đã từng có một lần dùng thanh âm ấm áp như vậy để nói chuyện với hắn.

...... Chính là lần hắn bị trói đến long sàng.

Bên tai Chử Vệ lén đỏ lên, rũ mắt nói: "Có thể vì Thánh Thượng phân ưu là tốt rồi."

Mỹ nhân chính là cảnh đẹp ý vui, đặc biệt là mỹ nhân có tài hoa, Cố Nguyên Bạch trực tiếp dẫn Chử Vệ đi Ngự Hoa Viên tản bộ, tỏ vẻ ân sủng.

Khả năng thi phú của Chử Vệ rất tuyệt với, quân tử lục nghệ đều đứng hạng nhất, khi hắn thấy Thánh Thượng đứng giữa rừng hoa tươi cười rạng rỡ không khỏi thốt lên: "Thánh Thượng, thần có thể vẽ một bức cho người không?"

Cố Nguyên Bạch buồn cười: "Vẽ tranh cho trẫm?"

Chử Vệ gật gật đầu.

Cố Nguyên Bạch nghĩ nghĩ, hình như y chưa có bức họa nào thì phải, vì thế bèn bảo Điền Phúc Sinh mang ghế tới, tìm một chỗ trăm hoa đua nở rồi thản nhiên ngồi xuống.

Cung hầu mang dụng cụ vẽ tranh đến cho Chử Vệ, mỗi một tờ giấy đều vô cùng quý giá, mực nước cũng cực kỳ tươi và đẹp. Nhóm cung hầu đứng hai bên, lặng yên nhìn Chử Vệ vẽ.

Khóe môi Thánh Thượng khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng ngời đầy sức sống, giữa hàng lông mày là vẻ đầy tự tin, bộ dạng phong nguyệt điệt lệ* kết hợp với vẻ tự tin liền trở thành một viên ngọc bích xinh đẹp vừa được lau chùi cẩn thận, tản ra sức sống tràn đầy hấp dẫn ánh mắt người.

*Ý nói vẻ đẹp như gió trong trăng sáng, (đồng thời cũng dùng để chỉ những nơi gợi cảm, quyến rũ và đa tình), rạng rỡ xinh đẹp.

Thật thú vị, thân thể tiểu hoàng đế không tốt, thế nhưng thoạt nhìn tràn đầy sức sống, mà có một số người, rõ ràng có được thân thể khỏe mạnh, thế nhưng cả người lúc nào cũng tử khí thâm trầm.

Trên người Thánh Thượng có một loại cảm giác sáng ngời lại nóng rực, hệt như một ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Trong lòng Chử Vệ muôn vàn suy nghĩ, ngón tay thon dài cầm bút, chấm chút nước mực rồi phác họa sơ qua Thánh Thượng.

Ánh mặt trời di chuyển về phía Tây, ánh nắng ấm áp chiếu xuống người Thánh Thượng một tầng ánh sáng màu vàng, Chử Vệ ngẩng đầu nhìn Thánh Thượng một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục múa bút. Vẻ mặt của hắn cực kỳ nghiêm túc, thế nhưng Tiết Viễn lại cảm thấy hắn đang lấy việc công làm việc tư.

Mỗi lần hắn nhìn tiểu hoàng đế một cái, Tiết Viễn lại cảm thấy trong lòng hắn có ý xấu, trên giấy của hắn phác họa ra mi mày của tiểu hoàng đế, đại biểu cho hắn đã dùng ánh mắt của mình để liếm qua mi mày của tiểu hoàng đế.

Sau đó đến đôi mắt sáng ngời của tiểu hoàng đế.

Tiết Viễn nắm chặt chuôi kiếm bên hông, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười như bình thường.

Lần trước môn khách trong phủ báo cáo với hắn kết quả điều tra Chử Vệ, hoàn toàn không phát hiện Chử Vệ có khuynh hướng yêu thích nam nhân, thế nhưng Tiết Viễn hoàn toàn không tin cái thứ chó má mà bọn họ tra được, không thích nam nhân?

Không thích nam nhân thì sẽ cố tình làm ra hành động ôm tiểu hoàng đế trước mặt hắn sao?

Hắn cười lạnh, cảm thấy không phải Chử vệ không thích nam nhân, mà chỉ vì người kia là cửu ngũ chí tôn, cho nên mới không dám nói ra mà thôi.

Ánh mắt Chử Vệ dừng trên mặt Hoàng Thượng một chút, sau đó lại dời đi, vẽ tranh cũng không cần Thánh Thượng phải ngồi yên một chỗ, như vậy người sẽ rất mệt mỏi. Chử Vệ ghi nhớ hình ảnh này lại, sau đó mời Cố Nguyên Bạch tiếp tục đi dạo, nếu có chỗ nào quên thì lại ngẩng lên nhìn là được.

Vẽ xong một bức tranh cần rất nhiều thời gian, đến khi trời sắp tối rồi mà bức tranh này vẫn chưa vẽ xong. Chử Vệ được Thánh Thượng cho phép, có thể mang bức họa này về phủ, đợi khi nào vẽ xong thì dâng lên.

Lúc rời cung, Chử Vệ và Tiết Viễn một trước một sau đi ra.

Bên ngoài, xe ngựa của Chử gia đã chờ sẵn, còn Tiết Viễn thì cưỡi ngựa. Khi xe ngựa của Chử Vệ đi ngang qua Tiết Viễn, Chử Vệ lạnh mắt nhìn hắn, bên trong tràn đầy ý chán ghét không thèm che giấu.

Mà khi xe ngựa của Chử Vệ đi qua rồi, Tiết Viễn mới thu nụ cười lại, mặt không chút biểu tình mà nghĩ làm sao có thể dạy dỗ Chử Vệ một trận.

Luôn có một số người lòng tham không đáy, dám mơ ước những thứ không nên mơ ước.

Không dạy dỗ một trận thì hắn không biết mình có bao nhiêu cân lượng.

Mặt Tiết Viễn không chút biểu tình mà nghĩ đến mấy thứ máu me, cưỡi ngựa cưỡi đến cực kỳ thong thả, đến khi đi ngang qua một cửa hàng ngọc mới tỉnh táo lại.

...... Lại không nhịn được mà nhớ tới thứ đồ vật phấn nộn kia.

Tức khắc da đầu tê rần.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top