ZingTruyen.Top

Ta dựa vào mỹ nhan để ổn định thiên hạ

Chương 16

XiaoYing123

Cửa lớn của Hòa Thân Vương phủ đóng chặt, Cố Nguyên Bạch được đỡ xuống xe ngựa, sai người đi gõ cửa.

Trước cửa vương phủ có hai bức tượng sư tử bằng đá, Cố Nguyên Bạch còn nhớ tòa vương phủ này là lúc trước y ban thưởng xuống, diện tích vô cùng rộng lớn. Ở xung quanh chính là phủ của các tông thân quyền quý. Cố Nguyên Bạch ràng buộc hạn chế tông thân rất nghiêm khắc, bởi vì y không hi vọng trường hợp "Bao Chửng trảm hoàng thân quốc thích" trong truyền thuyết lại xuất hiện ở triều đại của y, như vậy thì mất mặt lắm. (Cảm ơn góp ý của bạn MotBayHacBeo ^^)

Trên con đường an tĩnh, sạch sẽ quyền quý này, thân phận của Hòa Thân Vương là tôn quý nhất.

Thị vệ gõ gõ cửa lớn, thanh âm của người gác cổng từ xuyên qua khe vang lên: "Thân thể vương gia không khỏe, gần đây không tiếp khách, chư vị mời về cho."

Cố Nguyên Bạch chậm rãi nói: "Phá cửa ra."

Thị vệ phía sau vọt người tới, Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu "Hòa Thân Vương phủ" bên trên, bốn chữ rồng bay phượng múa như muốn bay ra khỏi bảng hiệu. Người gác cửa kinh hô một tiếng, Cố Nguyên Bạch vừa lấy lại tinh thần đã thấy cửa lớn bị phá ra rồi, người gác cổng té lộn nhào vội vàng chạy vào trong.

Cố Nguyên Bạch phất tay tay, xoay người tiếp tục đi vào. Y muốn giữ lại chút mặt mũi cuối cùng cho Hòa Thân Vương nên dẫn người đứng chờ ở ngay cửa phủ, Điền Phúc Sinh lấy một chiếc ghế dựa ra cho y ngồi.

Không bao lâu sau thì có một đám người vội vội vàng vàng đi tới, cầm đầu chính là Hòa Thân Vương phi sắc mặt mỏi mệt, bọn họ vừa thấy Cố Nguyên Bạch, lập tức đầy mặt khiếp sợ, vội vàng chạy tới quỳ xuống hành lễ. Người duy nhất còn đứng là Hòa Thân Vương phi sau khi hành lễ xong thì câu nệ nói: "Thánh Thượng vạn an, mấy ngày gần đây vương gia bệnh nặng, vậy nên thiếp đành tự làm chủ đóng cửa phủ không tiếp khách."

Khi biết Hòa Thân Vương không cho ngự y bắt mặt, lại nghe ngự y suy đoán Hòa Thân Vương là có tâm bệnh, Cố Nguyên Bạch còn nửa tin nửa ngờ, bây giờ thấy Hòa Thân Vương phi nói thế, trên mặt y bất động thanh sắc, thở dài nói: "Trẫm phái ngự y đến chẩn trị cho Hòa Thân Vương, nhưng Hòa Thân Vương lại giấu bệnh sợ thầy không chịu gặp. Hòa Thân Vương đã ôm bệnh mấy ngày rồi, trong lòng trẫm cũng cảm thấy lo lắng. Bây giờ hắn ở đâu? Trẫm đi thăm hắn một chút."

Hòa Thân Vương phi muốn nói lại thôi, xoay người dẫn Thánh Thượng vào phủ, nàng dừng ở phía sau để quản gia dẫn đường tiếp, Hòa Thân Vương phi nói: "Thánh Thượng, Hòa Thân Vương bị nhiễm phong hàn, ngài không nên cách quá gần, vạn vạn đừng để bị lây bệnh."

Cố Nguyên Bạch cười cười: "Trẫm sẽ cẩn thận."

Điền Phúc Sinh tiễn Hòa Thân Vương phi khách khách khí khí rời đi, sau khi vị chủ tử duy nhất đứng ở chỗ này của Hòa Thân Vương phủ rời đi, chỉ còn dư lại đám nô bộc cả người căng thẳng nơm nớp lo sợ.

Từ ngày Hòa Thân Vương đội mưa về nhà, toàn bộ người trong Hòa Thân Vương phủ đều bị dọa sợ.

Ngày ấy mưa to đến mức nước mưa rơi xuống mặt cũng thấy đau, bộ dạng Hòa Thân Vương cực kỳ chật vật, búi tóc bị tuột xuống rơi lõa xõa, càng dọa người hơn chính là trên vạt áo của hắn còn lấm thấm máu tươi.

Hòa Thân Vương phi sợ tới mức choáng váng, đợi sau khi biết được Hòa Thân Vương không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cuối cùng, Hòa Thân Vương phi lại phát hiện mình thở phào hơi sớm rồi.

Từ sau khi Hòa Thân Vương trở về, tính tình trở nên rất dễ nổi giận, âm tình bất định, nô bộc trong vương phủ đều không hiểu được rốt cuộc mình đã chọc giận vương gia chỗ nào mà lại khiến cho tính tình của vương gia càng lúc càng xấu đi như thế, so với trước đây càng khó nắm bắt hơn, cả ngày sắc mặt cứ âm trầm, đáng sợ hệt như Diêm La Vương.

Vương phi khuyên vương gia không được, cũng không dám tiếp tục khuyên nhủ nữa.

Nhưng ngoại trừ vài ngày sau khi trở về vương phủ, còn những ngày tiếp theo, vương gia dường như đã khôi phục lại bình thường. Cho đến một ngày nọ, Hòa Thân Vương bắt gặp hai gã sai vặt đang chụm đầu vào nói chuyện, đột nhiên lại nổi trận lôi đình.

Cả Hòa Thân Vương phủ đã bị bầu không khí áp lực này bao trùm mười mấy ngày rồi.

Trước cửa phòng ngủ chính, gã sai vặt chạy tới thông báo trước, thanh âm run rẩy, nhỏ giọng nói qua khe cửa: "Vương gia, Thánh Thượng sắp đến rồi."

Bên trong truyền đến một tiếng đáp lại trầm thấp nặng nề, cửa bỗng chốc bị mở ra, chỉ thấy một thư sinh hào hoa phong nhã từ bên trong bước ra.

Thư sinh này là môn khách của Hòa Thân Vương phủ, họ Vương, Vương tiên sinh nói: "Ta sẽ chuẩn bị cung nghênh Thánh Thượng."

Lướt qua đám người quỳ đầy đất, Điền Phúc Sinh tiến lên mở của, cửa phòng vừa mở ra, mùi thuốc nồng đậm lập tức ập tới. Cố Nguyên Bạch cực kỳ quen thuộc với những vị thuốc này, y vừa ngửi thấy liền nhận ra đây là thuốc chữa phong hàn.

Cố Nguyên Bạch hướng về phía cánh cửa, lên tiếng: "Hòa Thân Vương?"

Bên trong phòng ngủ không thắp đèn tối đen như mực, ánh sáng mờ nhạt bên ngoài chỉ chiếu tới mặt đất không một bóng người, một tiếng này của Cố Nguyên Bạch vừa vang lên, một lát sau mới có thanh âm khàn khàn đáp lại: "Thánh Thượng chớ tới gần."

Vừa nghe thanh âm này liền cảm thấy Hòa Thân Vương thật sự bị bệnh.

Cố Nguyên Bạch dạy bảo nói: "Ngươi ôm bệnh mười mấy ngày, thay cả lâm triều cũng không đi. Trẫm phái ngự y đến chẩn trị thì ngay cả cửa ngươi cũng không cho ngự y vào."

Hòa Thân Vương trầm mặc một hồi: "Thánh Thượng là đang quan tâm thần sao?"

Nhưng lời này vừa dứt, Hòa Thân Vương lại nói: "Hừ, thần cũng chẳng muốn biết."

Cố Nguyên Bạch: "......"

Đây là cái tật xấu gì của Hòa Thân Vương vậy?

Cố Nguyên Bạch nhướng mi, nhấc chân bước vào phòng. Hòa Thân Vương trong phòng hẳn là nghe thấy tiếng bước chân y, lại nói: "Thần nhiễm phong hàn, Thánh Thượng phải bảo trọng long thể, cách xa thần một chút, chớ có đi vào."

"Nói cũng phải." Cố Nguyên Bạch dừng chân, lại nói tiếp: "Trẫm có dẫn theo ngự y tới, Hòa Thân Vương dù sao cũng là bề tôi tâm phúc của Đại Hằng, đợt phong hàn này đã kéo dài tới tận mười mấy ngày, chung quy đối với thân thể không tốt cho lắm. Bây giờ cứ để bọn họ chẩn trị cho Hòa Thân Vương trước đi, trẫm mới thể yên tâm."

Y vừa dứt câu, ngự y đứng sau y đã tiến lên trước đi vào phòng ngủ. Cố Nguyên Bạch chậm rãi đi cuối cùng, Điền Phúc Sinh muốn nói lại thôi, muốn khuyên Thánh Thượng đừng đi vào, nhưng lại không dám ngăn cản quyết định của Thánh Thượng.

Bên trong phòng ngủ quả nhiên không thắp một ngọn nến nào.

Hòa Thân Vương nằm trên giường, từ đâu tới chân đều bị chăn phủ kín, chỉ chừa lại một bàn tay vươn ra để ngự y bắt mạch.

Ba vị ngự y lần lượt xem mạch, sau đó cùng nói với Cố Nguyên Bạch: "Thánh Thượng, Hòa Thân Vương quả thật bị phong hàn."

Cố Nguyên Bạch nheo mắt lại.

Y từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đều cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Thánh Thượng không nói lời nào, ngự y cũng không dám ngẩng đầu, dường như Hòa Thân Vương trong chăn cũng cảm thấy bất thường, đệm chăn khẽ phập phồng một chút, Cố Nguyên Bạch chợt đi nhanh tới, duỗi tay nắm lấy chăn mạnh mẽ nhấc lên, khiến người trong chăn hoàn toàn lộ ra ngoài.

Dưới mắt Hòa Thân Vương thâm đen một mảnh, cánh môi khô nứt, tái nhợt như bị cạn sạch máu. Ngay khi chăn bị xốc lên, bên trong ánh mắt hắn toàn bộ đều là vẻ kinh ngạc, trở tay không kịp mà nhìn Cố Nguyên Bạch.

Tay Cố Nguyên Bạch không cầm nổi mà buông lỏng, khiến cả chiếc chăn dày nặng đều rớt lên người Hòa Thân Vương, sau khi y thấy rõ sắc mặt Hòa Thân Vương liền nhíu mày nói: "Hòa Thân Vương việc gì phải che mặt? Đối với bệnh của ngươi cũng không có tác dụng gì đâu."

". . . . . . ." Hòa Thân Vương tránh né ánh mắt y, trầm giọng nói: "Thần sợ lây bệnh cho Thánh Thượng."

Cố Nguyên Bạch trầm mặc một hồi, bảo Điền Phúc Sinh lấy ghế dựa cho y, sau đó ngồi một bên thở dài nói: "Hòa Thân Vương, ngươi phải chú ý bảo trọng thân thể a."

Tay Hòa Thân Vương vừa bắt mạch vẫn đang duỗi ra ngoài, Cố Nguyên Bạch vỗ nhẹ mu bàn tay hắn hai cái, cả người Hòa Thân Vương bỗng chốc run lên, siết chặt tay lại.

Điền Phúc Sinh đánh bạo nhỏ giọng khuyên: "Thánh Thượng, Hòa Thân Vương hẳn là nên nghỉ ngơi nhiều, ngài mau ra ngoài thôi, đừng để bị lây bệnh."

Thị vệ trưởng cũng ở một bên khuyên nhủ, rốt cuộc Cố Nguyên Bạch cũng đứng dậy, y tự tay cầm chăn lên, đắp kín mít cho Hòa Thân Vương.

Thân mình hơi cúi, mái tóc đen trên lưng tùy ý rơi xuống, mùi huân hương quý giá trong cung khẽ truyền đến, làm cho đáy mắt của Hòa Thân Vương càng trở nên sâu hơn.

Dơ bẩn, sâu thẳm, tối tăm.

Lầy lội giống như muốn thoát cũng thoát không được.

Hắn áp lực mà quay đầu đi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Thánh Thượng ngồi dậy, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, cái gì cũng không nói mà chỉ nhẹ bước ra cửa.

Không biết qua bao lâu, thanh âm bên ngoài cuối cùng cũng biến mất, cửa phòng được đóng lại, bên trong phòng ngủ mờ mịt ảm đạm tội nghiệt tứ tán, chợt cửa phòng bị người đẩy ra, Vương tiên sinh đi đến, chắp tay nói: "Vương gia, Thánh Thượng đã rời khỏi vương phủ rồi."

Hòa Thân Vương nói: "Rời đi thì tốt."

"Thánh Thượng thực quan tâm ngài." Vương tiên sinh nhẹ giọng nói: "Vương gia cần gì phải hành hạ bản thân, nửa đêm chạy đi dội nước lạnh như vậy."

Hòa Thân Vương hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy buồn cười, hắn lắc đầu, từ trên giường ngồi dậy: "Ngươi thì biết cái gì?"

Cố Nguyên Bạch quan tâm hắn chỗ nào chứ.

Trên xe ngựa hồi cung, Cố Nguyên Bạch nhắm mắt dưỡng thần, ngự y bắt mạch cho y, lại tinh tế nhìn sắc mặt y, biểu tình hơi thả lỏng: "Thánh Thượng, không sao cả."

"Ừ." Cố Nguyên Bạch lên tiếng, làm như thuận miệng hỏi: "Bệnh tình của Hòa Thân Vương có thể nhìn ra đã bị bao lâu rồi không?"

Ngự y khó xử mà lắc lắc đầu.

Cố Nguyên Bạch cũng không làn khó hắn nữa, chỉ dựa đầu lên thành xe, nhắm mắt chìm vào suy tư.

Thánh Thượng đã từng quy định, không được phép phóng ngựa giữa phố, xe ngựa cũng phải giảm tốc độ, bởi vậy người đánh xe đi thực chậm, tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên, cảm giác xóc nảy đã được thảm lông giảm bớt, trong xe ngựa vững như mặt đất.

Một lúc lâu sau, Cố Nguyên Bạch đột nhiên mở mắt ra, y vừa nhấc tấm màn lên liền thấy sâu bên trong ngõ nhỏ có một đám người đang không ngừng đấm tay đá chân với góc tường.

". . . . . kỹ năng khéo léo . . . . ."

"Thứ đồ chơi rách nát . . . . . . ."

"...... Uổng công ngươi đọc sách."

Tiếng quát tháo đứt quãng rơi vào tai Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch quét mắt một vòng, ánh mắt dừng ở chỗ đống đồ gỗ bị người phá hư thành nhiều mảnh nhỏ, nhìn hình dạng kia, hẳn là cung nỏ tự chế.

Cố Nguyên Bạch nhanh chóng quyết định nói: "Dừng ngựa. Trương Tự, dẫn người kia đến đây cho trẫm."

Từ Ninh cảm thấy bản thân sắp chết rồi.

Hắn gắt gao che chở đầu và tay của mình, cuộn tròn thành một một đống, cực kỳ chật vật mất mặt mà bị người vây trong góc đánh. Cung nỏ làm ra lúc trước đã bị bọn chúng dẫm nát thành từng mảnh, vốn dĩ hắn cho rằng có thể dựa vào tay nghề làm gỗ của mình khiến bọn chúng nhận lỗi, lại không ngờ ngay cả món đồ yêu quý nhất của hắn cũng không cứu được hắn.

Sĩ nông công thương.

Từ Ninh có công danh tú tài, vốn dĩ không nên chật vật như vậy.

Nhưng hắn lại thích những kỹ năng và sự khéo léo tinh xảo kia, thiên vị công việc làm gỗ, tất cả đồ gỗ trong nhà đều bị hắn tháo hết ra để nghiên cứu, càng nghiên cứu lại càng cảm thấy say mê yêu thích.

Nhưng những người khác lại cảm thấy một tú tài như hắn thế mà lại thích loại công việc này, thật là mất mặt, những người đó khinh thường hắn, không chỉ vậy mà còn ghen ghét cái danh tú tài của hắn, cho nên muốn hủy hoại hắn.

Công việc hắn yêu nhất lại đem tới cho hắn áp lực nặng nề không chịu nổi, cảm giác của hắn đối với công việc này chính là vừa yêu lại vừa hận, thậm chí còn có vài phần oán khí.

Nhưng nếu bảo dừng, hắn lại không nỡ.

Từ Ninh lệ nóng đầy mặt, hô hấp nghẹn lại, lại bị người hung hăng đạp một đạp.

Ngay lúc trong lòng hắn tràn ngập tuyệt vọng, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng vài người la hét thảm thiết, Từ Ninh ngẩng đầu lên thì thấy vài người vóc dáng cao lớn đi đến, trầm giọng nói: "Lại đây."

Từ Ninh thất tha thất thểu đứng lên, vẻ mặt sợ hãi nhìn cỗ xe ngựa khí thế phi phàm ở đầu hẻm: "Ngươi . . . . các ngươi là ai!"

Thị vệ trưởng vội vã trở lại bên người Thánh Thượng, lời ít ý nhiều mà nói: "Quý nhân của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top