ZingTruyen.Top

Ta dựa vào mỹ nhan để ổn định thiên hạ

Chương 152

XiaoYing123

"Bạch gia." Tiết Viễn hạ giọng, thì thầm nói: "Chơi một chút không?"

Sói mẹ trong phủ sắp sinh con.

Muốn mang Thánh Thượng về Tiết phủ.

Hơi nóng trên chén trà ngưng tụ thành nước, nhỏ xuống bàn trà. Sau khi giọt nước thứ ba nhỏ xuống, trên sườn mặt Cố Nguyên Bạch hiện lên một tầng hồng nhạt.

Y liếc xéo Tiết Viễn một cái: "Ngươi vừa nói cái gì đó?"

Thánh Thượng giả vờ như chưa từng nghe thấy, chỉ là khóe môi lộ ra ý cười.

Nụ cười này hệt như trái cây chín mọng trên cành cây xanh tốt vào ngày xuân, được che giấu kỹ càng chỉ lộ ra một góc, tình ý cùng xuân sắc thoáng hiện, nụ cười nhẹ này, so với cười rạng rỡ càng làm cho Tiết Viễn sững sờ hơn.

Biểu cảm này, giống như Cố Nguyên Bạch cũng thích Tiết Viễn vậy.

Tiết Viễn mạnh mẽ đứng dậy, lướt qua mặt bàn nắm lấy tay Cố Nguyên Bạch.

Động tác của hắn quá rõ ràng, những người ngồi uống trà xung quanh đều kinh ngạc quay đầu nhìn về phía này. Cố Nguyên Bạch cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, cánh môi khẽ nhếch, kinh ngạc.

"Ta." Tiết Viễn miệng khô lưỡi khô, hắn xoa xoa bàn tay mềm mại trong lòng bàn tay mình, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn lại trong cổ họng, gấp đến mức vào mùa đông, bằng mắt thường cũng có thể thấy hơi nóng tỏa ra: "Ta......"

Cố Nguyên Bạch cho rằng hắn thật sự muốn làm chuyện hoang đường gì đó trước mặt công chúng, chóp mũi cũng toát một tầng mồ hôi mỏng.

Sau đó Tiết Viễn lại buông tay y ra, xoay người chạy xuống quán trà hệt như một cơn gió, dáng vẻ vô cùng chật vật. Tiếng bước chân nặng nề dần biến mất không còn nghe thấy nữa, Cố Nguyên Bạch ngồi tại chỗ sửng sốt hồi lâu, cúi đầu nhìn thử, thì thấy Tiết Viễn đã chạy xuống dưới lầu, mặt đỏ tai hồng, đứng trong đám người hệt như hạc trong bầy gà.

Cố Nguyên Bạch nắm tay che môi, xì một tiếng bật cười.

Trong quán trà, có thư sinh khẽ nhỏ giọng nói: "Người nọ có bệnh sao?"

"Trong quán trà còn làm ra động tĩnh lớn như vậy."

Cố Nguyên Bạch cười càng sâu, vai lưng y hơi run, lúc này mới phát hiện thì ra trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ lại xinh đẹp như vậy, bầu trời hôm nay thật sự rất quang đãng a.

Thời tiết tốt như vậy, y lại dẫn Tiết Viễn đi uống trà nghe ngóng thái độ của các học sinh đối với dấu chấm câu, thật là không nên.

Bên cạnh bàn có người nhẹ bước đi đến, quan tâm hỏi: "Vị công tử này, ngươi làm sao vậy?"

Tiếng bước chân thật mạnh lại bay nhanh tới, Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu thì thấy Tiết Viễn đen mặt đẩy thư sinh kia ra, kéo Cố Nguyên Bạch chạy ra khỏi quán trà.

Trên phố xá người đến người đi, bốn thị vệ canh giữ ở cửa quán trà âm thầm đuổi theo. Giọng điệu Cố Nguyên Bạch từ tốn: "Tiết tướng quân, vừa nãy ngươi chạy làm cái gì vậy?"

Tiết Viễn không nói lời nào, Cố Nguyên Bạch yên lặng mím môi: "Ngươi muốn chơi cái gì với ta?"

Dưới lòng bàn chân Tiết Viễn chợt lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã.

Hắn siết chặt tay, giả vờ đen mặt: "Đừng nói chuyện lung tung."

Cố Nguyên Bạch: "Ngươi nắm đau tay ta."

Toàn thân Tiết Viễn cứng đờ, vội vàng xoay người lại nhìn thì thấy trên cổ tay hắn nắm chẳng có gì cả, hắn không làm Cố Nguyên Bạch bị thương.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy Cố Nguyên Bạch vẫn còn đang cười.

Tiết Viễn nuốt nuốt nước miếng, hung hăng bế y lên.

Cố Nguyên Bạch hoảng sợ, dùng sức vỗ vỗ cánh tay hắn. Tiết Viễn lưu luyến không rời mà buông tay ra, xung quanh thỉnh thoảng có người đi đường nhìn lại, hắn không thể ôm, chỉ có thể cố nhịn vây quanh Cố Nguyên Bạch đi tới đi lui, bám sát theo sau.

Lẩm bẩm: "Nguyên Bạch, ngươi thật là đẹp mắt."

Cố Nguyên Bạch động động miệng, lửa giận còn chưa kịp dâng lên lúc trước đã bị dập tắt, y nhịn cười: "Cút đi."

Hai người đi về phía cây cầu, nước sống chảy róc rách, dưới tàng cây khô đã sớm không còn cỏ xanh, người đi qua đi lại cũng thưa thớt, tuyết đọng hóa thành nước, ở trên nhánh cỏ làm ướt mặt giày.

Tiết Viễn chầm chậm nói: "Ta muốn hôn ngươi."

Cố Nguyên Bạch theo bản năng nói câu không thể.

Tiết Viễn nhăn mày lại, mồ hôi nhiễm ướt cổ áo trắng tinh, Cố Nguyên Bạch nhìn có chút đau lòng, nâng cánh tay lên, xắn xắn ống tay áo, lộ ra xương cổ tay tinh tế: "Cho ngươi ngửi một chút được không?"

Tiết Viễn nắm chặt cổ tay mà hắn quý trọng, ngửi tới ngửi lui.

Cố Nguyên Bạch dường như không chút để ý nói: "Hôm trước vì sao ngươi không hôn ta?"

"Không thể nào." Tiết Viễn không hề nghĩ ngợi, lớn tiếng có lực nói: "Mỗi ngày ta đều hôn ngươi."

Cố Nguyên Bạch cười như không cười: "Trong lúc ta bận rộn, ngươi cũng hôn ta sao?"

Tiết Viễn dừng một chút, thế mà lại gật gật đầu, hàm hồ nói: "...... Hôn sau khi ngủ."

Cố Nguyên Bạch sửng sốt, ngay sau đó truy hỏi: "Còn làm cái gì nữa?"

Tiết Viễn không dám nói lời nào.

Thanh âm Cố Nguyên Bạch càng ngày càng thấp, hệt như ép buộc người: "Nói đi a."

Dáng vẻ nào của y, so với bừng bừng lửa giận trên triều hoàn toàn không giống nhau. Không có lửa giận, thế nhưng lại tràn đầy ý tứ trêu chọc ngả ngớn.

Tiết Viễn bị truy hỏi đến không chịu nổi, cứng cổ nói: "Ta chỉ sờ sờ."

Cố Nguyên Bạch lạnh lạnh hỏi: "Sờ chỗ nào rồi?"

Tiết Viễn chính là dùng khí thế khi cầm binh đánh giặc này của mình, hào khí muôn vàn mà sờ tới sờ lui trên người Cố Nguyên Bạch.

"Uổng công trẫm còn cảm thấy đau lòng vì ngươi." Cố Nguyên Bạch ôm cánh tay cười lạnh, đáy lòng ngứa ngáy: "Thì ra trong lúc trẫm bận rộn chính vụ, Tiết tướng quân lại nhàn nhã thoải mái như vậy."

Ánh mắt Tiết Viễn sáng lên: "Thánh Thượng đau lòng vì ta?!"

Cố Nguyên Bạch khẽ a một tiếng: "Uổng công đau lòng."

Tiết Viễn lại làm như không nghe thấy những lời này của y, hắn vui mừng khôn xiết, vẫn luôn lẩm bẩm câu "Ngươi đau lòng vì ta", khóe miệng kéo đến tận bên tai, ngốc đến mức làm người không nỡ nhìn thẳng.

Cố Nguyên Bạch giả vờ tỏ vẻ tức giận, lại bị vẻ mặt tươi cười ngây ngô này đánh nát toàn bộ, lầm bầm lầu bầu: "Thật đúng là một tên ngốc."

*

Buổi tối, Tiết Viễn vẫn là dùng chuyện sói mẹ đẻ con mà lôi Thánh Thượng đến Tiết phủ. Đợi sau khi tắm gội xong, Cố Nguyên Bạch bảo người chuẩn bị thức ăn và rượu gạo, rồi vẫy lui cung hầu, đơn độc ngồi trong sân uống rượu với Tiết Viễn dưới ánh trăng.

Bếp lò ấm áp, hôm nay gần tới ngày rằm, cho nên ánh trăng tròn trịa sáng rực. Uống mấy chén rượu nhỏ vào bụng, cuối cùng Tiết Viễn cũng nói chuyện mình miên man suy nghĩ mấy ngày trước ra.

"Ngươi bận rộn chuyện dấu chấm câu, đã lâu chưa nói chuyện với ta." Tiết Viễn tự giễu: "Lúc trước ta từng nhìn thấy mẫu thân ta lấy nước mắt rửa mặt, tưởng rằng chỉ có nàng mới lo được lo mất như vậy, bây giờ mới biết, thì ra ta sai rồi. Vốn cho rằng chỉ cần nhìn thấy ngươi là được, một tháng trôi qua, ta vẫn nhịn được. Hai tháng trôi qua, ta bắt đầu suy nghĩ miên man, tới ba tháng, ta thế mà lại bắt đầu thu buồn xuân đau. Suy nghĩ lung tung, tự mình nghĩ loạn." 

Cố Nguyên Bạch nhấp môi, đột nhiên cảm thấy trong chuyện tình yêu, mình thật sự là một người yêu không xứng chức: "Ngươi ở bên ta, có phải cảm thấy rất mệt mỏi hay không?"

Tiết Viễn kỳ quái: "Sao lại hỏi như vậy?"

Cố Nguyên Bạch rầu rĩ uống một ngụm rượu gạo: "Ba tháng qua chưa từng để ý đến ngươi." 

"Là ta cam tâm tình nguyện." Tiết Viễn thản nhiên, sau khi dừng một chút, lại nói tiếp: "Chỉ là thỉnh thoảng, ta sẽ cảm thấy bản thân chẳng qua cũng chỉ có như thế. Không hiểu việc trị quốc, không thể trợ giúp ngươi."

Cố Nguyên Bạch lặng im hồi lâu, rượu gạo uống không vào, đồ ăn cũng ăn không vô: "Ngươi ở bên cạnh ta, chung quy vẫn là quá đáng tiếc, ngươi hẳn nên đi theo con đường lớn của ngươi. Tướng soái, văn võ, để ngươi trong thiên hạ đều biết được ngươi tài giỏi cỡ nào, để sử sách cũng phải gọi ngươi một tiếng anh hùng. Tiết Viễn, ngươi không cần phải vây nhốt chính mình trong hoàng cung."

Tiết Viễncứng đờ: "Có ý  gì?"

Cố Nguyên Bạch lại nói một lần nữa.

Cuối cùng, Tiết Viễn cũng nghe hiểu, hắn không dám tin tưởng, hệt như dã thú bị thương mà gầm nhẹ: "Ngươi muốn điều ta đi sao?"

Cố Nguyên Bạch siết chặt chén rượu: "Ta chỉ là không muốn cản trở ngươi chạy về phía tiền đồ sáng lạn." 

Tiết Viễn suýt chút điên rồi.

Hắn muốn ngăn cũng không ngăn được gân xanh đang không ngừng nổi đầy lên,nhưng trước ánh nến lập lòe, biểu cảm trên gương mặt Cố Nguyên Bạch lại hiện ra.

Lửa giận bừng bừng trong lòng Tiết Viễn đột nhiên hóa thành nước, hắn vòng qua bàn đá đi đến trước mặt Cố Nguyên Bạch rồi ngồi xổm xuống, thật cẩn thận nâng mặt y lên: "Khó chịu sao?"

Cố Nguyên Bạch không thừa nhận bản thân khó chịu, chỉ là y cảm thấy có chút thất bại, y nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Tiết Viễn, nâng tay lên dọc theo gò má hắn: "Thật xin lỗi."

Cho dù có bận, Cố Nguyên Bạch cũng không nên lạnh nhạt hắn lâu như vậy, ở trong lòng y, Tiết Viễn sẽ không để ý đến những chuyện này. Thế nhưng, hắn thật sự không để ý sao?"

Nếu đã quyết định ở bên nhau, vậy thì phải có trách nhiệm với nhau. Ba tháng bận rộn xử lý chính vụ này, Cố Nguyên Bạch ỷ vào việc Tiết Viễn nặng tình với y, y biết Tiết Viễn sẽ không rời xa y, cảm thấy Tiết Viễn hẳn là sẽ thông cảm cho y, hiểu y có lúc rảnh rỗi cũng sẽ có lúc bận rộn.

Đương nhiên suy nghĩ như vậy, thật sự có chút khiến người ta tổn thương.

Giọng mũi nặng nề: "Có phải ta làm ngươi tổn thương rồi hay không?"

Tiết Viễn ngửi thấy mùi rượu từ giữa môi răng y , hắn lấy cái ly qua nhìn, đau đầu: "Sao Điền tổng quản lại lấy rượu cho ngươi vậy?"

Đã lâu Cố Nguyên Bạch chưa uống rượu, vì suy nghĩ cho sức khỏe, cho nên bảy năm đầu sau khi y xuyên qua, số lần đụng đến rượu chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Lúc này tuy đã có chút men say, nhưng đầu óc lại vẫn rất tỉnh táo.

Chỉ là cảm thấy có chút áp lực, lồng ngực buồn rầu.

Tiết Viễn cẩn thận ôm y ngồi lên đùi mình: "Không thoải mái chỗ nào?"

Cố Nguyên Bạch nhíu mày, sờ sờ ngực mình.

Tiết Viễn đi theo sờ lên, nhẹ nhàng xoa xoa: "Thánh Thượng đừng nói những lời như thế nữa, cho dù toàn bộ ngươi trong thiên hạ đều sai, Thánh Thượng cũng sẽ không sai."

"Có sai." Cố Nguyên Bạch nhìn trăng, bình tĩnh hệt như chưa từng uống một giọt rượu: "Phụ thân ngươi từng nói với ta, mặc dù ngươi chỉ là một điện tiền Đô Ngu Hầu nho nhỏ, hắn cũng không cảm thấy ta đang làm nhục ngươi. Khi đó trong lòng ta còn mắng hắn đối xử với ngươi quá vô tình, ngươi thiên tư trác tuyệt, vốn nên nổi danh khắp thiên hạ từ trước trận chiến ở Tây Hạ rồi, nhưng ngươi nhìn xem, ở Tây Hạ ngươi đã làm cái gì." 

Y nắm chặt tay, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay: "Ngươi bảo vệ ta, bảo vệ ta một khắc cũng không rời! Những tướng lĩnh khác vừa xông lên chiến trường đã không ngừng tranh đoạt quân công, còn ngươi thì sao, ngươi thế mà lại lãng phí một cơ hội tốt như vậy, rõ ràng ngươi ——"

Rõ ràng ngươi mạnh hơn những người kia rất nhiều a.

Đều là bởi vì Cố Nguyên Bạch.

Cảm xúc y kích động, ngay cả sống lưng cũng run rẩy không ngừng. Tiết Viễn vuốt vuốt sống lưng cho y, đột nhiên cúi đầu chống lên mái tóc đen của Cố Nguyên Bạch.

"Thánh Thượng." Thanh âm hắn khàn khàn lại nhu hòa: "Bảo vệ ngươi, chẳng lẽ không quan trọng sao?"

Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, quả nhiên là vì ta.

Mặt mặt y run rẩy, nhắm chặt mắt lại.

Tiết Viễn tiếp tục thấp giọng nói chuyện: "Chức trách của thần, đó chính là bảo vệ sự an nguy của Thánh Thượng trên chiến trường. Việc này so với giết địch còn quan trọng hơn nhiều, nếu giao cho người khác, thần sẽ cảm thấy không yên tâm, chỉ có giao cho chính mình, thần mới có thể yên lòng được." 

"Những tướng lĩnh cầm binh tác chiến kia, chuyện mà bọn họ làm đều không quan trọng bằng thần." Hắn nói tiếp: "Là thần nguyện ý, không cần phải đi tranh đoạt quân công. Chỉ cần người khỏe mạnh bình an, là thần cảm thấy đủ rồi."

"Nam nhi không cần cứ phải theo đuổi bốn chữ kiến công lập nghiệp." Tiết Viễn nói, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút thông suốt, vẻ mặt hắn dần trở nên trầm ổn thành thục hơn: "Bản thân ta, đã có thứ so với kiến công lập nghiệp còn quan trọng hơn."

Nếu có thể giúp ngươi nhẹ nhàng hơn một chút, không cần phải ngây ngươi nhìn ngươi trao đổi chính vụ với những thanh niên tuấn tài khác nữa, vậy thì càng tốt.

Cá cùng tay gấu.

Tiết Viễn theo bản năng ôm chặt lấy Cố Nguyên Bạch, trong mắt chợt lóe.

Triều đình a, nếu có thể khiến cho Cố Nguyên Bạch nhìn đến hắn trong lúc xử lý chính vụ cũng...... Vậy là tốt nhất.

Có phải sau khi có quyền lực đủ để làm mưa làm gió, đến lúc đó cho dù Thánh Thượng có chán ghét hắn, cũng không thể vứt bỏ hắn hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top