ZingTruyen.Top

Ta dựa vào mỹ nhan để ổn định thiên hạ

Chương 135

XiaoYing123

Ngày kế sau khi lâm triều, Chử Vệ liền xin chỉ vào Tuyên Chính Điện.

Trên người hắn mặc quan bào, trong tay cầm một bức tranh được đặt trong cuộn vải. Đi cùng hắn còn có một vị quan viên của Ngự Sử Đài, xưa nay quan viên này si mê tranh vẽ của Lý Thanh Vân, rất có hiểu biết. Hắn được Điền Phúc Sinh cùng mời đến, xem xem hai bức tranh trên và dưới này có phải là bút tích thật, có thể hợp thành một được không.

Hôm nay đúng là ngày mưa dầm, bức tranh nhiễm hơi ẩm khiến trang giấy hơi nhăn lại. Bức tranh bên trong bảo khố của Thánh Thượng đã được đặt lên bàn công văn, ánh mắt quan viên Ngự Sử Đài sáng lên, tràn đầy tinh thần nhìn về phía bức tranh.

Cố Nguyên Bạch cười, trêu ghẹo nói: "Ánh mắt này của Vạn khanh, giống như muốn thiêu cháy luôn bức tranh của Lý Thanh Vân vậy."

Vạn đại nhân cười câu nệ, cùng Chử Vệ hành lễ. Sau khi đứng dậy, Chử Vệ liền đưa cuộn vải trong ngực cho thái giám.

Hai cuốn《Ngàn dặm non sông đồ》 trên dưới, rốt cuộc cũng được đặt cạnh nhau.

Cố Nguyên Bạch liếc mắt một cái nhìn lại, không khỏi bật cười: "Chử khanh, bức tranh này của ngươi nhất định là giả."

Tuy rằng y không hiểu hội họa, thế nhưng vẫn có thể thấy được độ mới cũ của nó, nếu chỉ nhìn một bức thì sẽ không phát hiện ra, thế nhưng khi đặt hai bức ở cạnh nhau, mới cũ khác biệt liền lộ ra ngay.

Chử Vệ mấp máy miệng, cuối cùng mím chặt môi, rũ mắt nhìn bức tranh trên bàn.

Thoạt nhìn bộ dạng có vài phần thất vọng.

Vạn đại nhân đột nhiên "A" một tiếng, dán sát vào xem bức tranh của Chử Vệ: "Thánh Thượng, thật kỳ lạ, tuy mới cũ không giống nhau, thế nhưng cách vận dụng ngòi bút hay là hướng vẽ núi sông, đều là thói quen vẽ tranh của Lý Thanh Vân. Nếu không tính đến độ mới cũ, chỉ nhìn bức tranh, thì đây giống như là bức tranh do Lý Thanh Vân vẽ vậy."

Cố Nguyên Bạch sửng sốt, chóp mũi hơi nhíu: "Thật sự?"

Vạn đại nhân không dám nói bừa: "Để thần xem lại."

Thời tiết mưa dầm, vốn là không có ánh nắng, Vạn đại nhân càng xem càng thấy giống, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái. Hắn nối hai bức tranh lại với nhau, chỗ nối không một khe hở, mỗi một chỗ đều nối tiếp với nhau, nếu đây không phải là một bức tranh, làm sao người mô phỏng lại nó làm được như vậy?

Chẳng lẽ chỉ dựa vào nửa dưới của bức tranh, là có thể mô phòng lại nửa trên mà không chút sai sót nào sao?

"Quá giống." Vạn đại nhân cảm thán: "Mặc dù thần biết đây là bức tranh mô phỏng lại, cũng không dám nói bức tranh này có gì khác biệt."

Cố Nguyên Bạch cong cong đôi mắt: "Thú vị thật."

Y tiến lên phía trước, Vạn đại nhân lùi ra sau. Thánh Thượng khom lưng cúi người, nhìn bức tranh Chử Vệ dâng lên.

Chử Vệ thì đang nhìn Thánh Thượng.

Mái tóc đen xõa trên sống lưng Cố Nguyên Bạch không rơi xuống, mỗi khi y động nhẹ một cái, là mấy sợi bên cạnh lại nguy hiểm thêm một phần.

Nếu rũ xuống, thì sẽ quét lên bức tranh của Chử Vệ sao?

Nếu quét lên, e rằng sẽ bị dính nước mưa trên góc tranh bị ướt mất.

Chử Vệ vừa nghĩ đến đó, đã thấy sợi tóc hai bên sườn của Thánh Thượng chảy xuống, Chử Vệ theo bản năng nhanh chân tiến lên, trước khi sợi tóc đụng vào bức tranh đã kịp thời đỡ được.

Ánh mắt Thánh Thượng dời đến người hắn, Chử Vệ quân tử như ngọc, cực kỳ trấn định nói: "Bức tranh này đã qua tay không biết bao nhiêu người, không nên đụng vào Thánh Thượng thì hơn."

Cố Nguyên Bạch cười cười, ngồi dậy vỗ vỗ cánh tay Chử Vệ: "Chử khanh thật cẩn thận."

Lọn tóc đen cũng theo động tác của y mà rời khỏi tay Chử Vệ.

Chử Vệ thu tay lại, trong mắt dâng lên ý cười rất nhỏ: "Không dám."

Tuy bức tranh này là giả, nhưng nội dung bên trong dường như lại là thật. Cố Nguyên Bạch bị gợi lên chút hứng thú, y bảo Chử Vệ để bức tranh này lại, nếu lần sau gặp lại người bán tranh cho hắn thì hãy đến bẩm báo.

Sau đó không lâu, Tiết lão tướng quân trở về kinh.

Trước tiên hắn tiến cung thương nghị chính sự với Cố Nguyên Bạch, việc phát triển chợ chung ở biên quan đang diễn ra rất suôn sẻ, đối với thương lộ này, Trương thị đã chuẩn bị từ lâu, kinh doanh buôn bán là nghề cũ của bọn họ, bởi vậy có thể làm được chợ chung, muốn có cái gì đều có thể có cái đó, điều này rất khơi dậy sự quan tâm và nhiệt tình của dân du mục đối với chợ chung.

Nhiệt tình thể hiện ở chỗ, tuấn mã đưa về từ Bắc Cương từng đám từng đám được đưa vào trong quân, một phần dê bò ở Bắc Cương được bán tới phương nam, một phần đưa vào trong quân doanh cho các binh lính có thêm thức ăn mặn.

Hơn nữa với số ngựa Tây Hạ đưa tới lúc trước, quân đội đã có thể đào tạo thêm một vạn kỵ binh nữa, bên trong kỵ binh, trọng binh và thủ pháp huấn luyện cũng đang không ngừng hoàn thiện, lương thực không thiếu, đầy đủ các loại thịt và rau củ có thể bồi dưỡng ra thân thể cường tráng có lực.

Nhiều dê bò như vậy vừa vào trong quân, lòng kính yêu và tôn sùng của đám lính đối với Cố Nguyên Bạch lại tăng thêm một bậc. Bọn họ đều là người đã từng trải qua cuộc sống khó khăn, sinh hoạt có thịt có cơm như vậy, là thứ mà trước khi gia nhập quân ngũ bọn họ chưa bao giờ được hưởng.

Cả thiên hạ này, cuộc sống sau khi gia nhập quân ngũ so với trước kia còn tốt hơn, cũng chỉ có Đại Hằng có thể làm được.

Quân đội quá quan trọng, sau khi Cố Nguyên Bạch hỏi về trâu bò dê ngựa, thì hỏi đến quân phòng giữ biên quan, Tiết lão tướng quân cảm khái rất nhiều, nhịn không được nhiều lời một câu: "Lúc thần mới dẫn binh đến trấn giữ Bắc Cương, các binh lính ở Bắc Cương đều gầy trơ cả xương, lòng bá tánh lại càng hoảng sợ lo âu, ngay cả ngủ cũng không yên ổn. Nhưng đến khi thần về kinh." Hắn không nhịn được nở một nụ cười: "Bá tánh đứng chật kín đường hẻm để đưa tiễn, nước mắt chảy mười dặm, đồ vật tặng cho thần và các tướng sĩ quá nhiều, đến nỗi chúng ta không mang thể nào mang về nổi."

"Còn có nhóm binh lính ở Bắc Cương." Tiết tướng quân nhịn không được hốc mắt chua xót: "Năm ngoái tuyết lớn rơi liên miên, không ít phòng ốc bị sập, binh lính bận rộn suốt đêm cứu người trong tuyết. Trời đổ tuyết lớn mấy chục ngày liền, tất cả các con đường đều bị phong tỏa, thế nhưng binh lính ở Bắc Cương lại chưa từng bị đông chết một người."

"Chúng ta được uống canh vịt, mặc áo bông Thánh Thượng gửi cho, tất cả đều an an toàn toàn mà trải qua mùa đông."

Cố Nguyên Bạch nghe hắn nói mà trong lòng cảm thấy ấm áp, y cười cười, thật lòng nói: "Đây là cảnh tượng mà cả đời này trẫm muốn nhìn thấy nhất."

"Yên ổn đến nhà cao cửa rộng muôn ngàn gian." Thánh Thượng thấp giọng: "Che chở cho hàn sĩ* khắp thiên hạ này đều vui vẻ hạnh phúc."

*học trò nghèo, người tri thức nghèo

Lời vừa nói ra, Tiết lão tướng quân tức khắc lệ rơi đầy mặt.

Tiết lão tướng quân mang theo lệ nóng một đường ra khỏi khinh thành, Thánh Thượng cố ý để Tiết Viễn về phủ cùng hắn. Tiết Viễn liếc mắt nhìn Tiết lão tướng quân một cái, đau đầu: "Tiết tướng quân, ngươi có thể ngừng khóc không?"

Cổ tay áo của Tiết lão tướng quân đã bị nước mắt thấm ướt: "Thánh thượng thật sự quá tốt, thật sự quá tốt."

Trên mặt Tiết Viễn lộ ra ý cười: "Thánh Thượng đương nhiên tốt."

Tiết lão tướng quân thẳng một đường về đến phủ, kích động cùng cảm động trong lòng cũng dần bình tĩnh lại, hắn khóc lâu trước mặt nhi tử như vậy, nhất thời có chút xấu hổ, khụ khụ giọng nói: "Qua một thời gian nữa là ngươi hai mươi lăm tuổi, cũng sắp ba mươi tuổi đầu rồi, Tiết Viễn, chừng nào ngươi mới cưới một tức phụ về cho lão tử đây?"

Tiết Viễn nghiêm túc suy tư một phen: "Khó."

"Nương của ngươi và ta đều biết ngươi có người trong lòng." Tiết tướng quân thở ngắn than dài, chỉ cho rằng hắn không muốn nhiều lời: "Phụ thân ngươi hai mươi tuổi có ngươi, hai năm sau thì có Lâm ca nhi. Bây giờ ta đã tuổi này rồi, mà đến một đứa cháu cũng không có để bế."

Tiết Viễn lười nhác nói: "Đơn giản. Ngày mai ta sẽ tìm mấy cô nương chịu sinh hài tử cho Tiết nhị, rồi nhốt các nàng với Tiết nhị vào chung một phòng. Đến khi nào mang thai mới thả người ra."

"Ngươi cũng có người trong lòng rồi, tại sao không để người trong lòng ngươi sinh tôn nhi cho lão tử chứ?" Sắc mặt Tiết lão tướng quân nghiêm lại, cực kỳ bất mãn: "Chẳng lẽ cái tên nhãi ranh vô dụng nhà ngươi, đến bây giờ còn chưa thể làm người ta đồng ý gả cho ngươi?"

"Sinh không nổi." Tiết Viễn ăn ngay nói thật. "Quả thật cũng chưa từng đồng ý gả cho ta."

Có khả năng cả đời cũng sẽ không đồng ý gả cho hắn, mà hình như Tiết phủ...... cũng không nuôi nổi Thánh Thượng.

Tiết lão tướng quân trầm mặt xuống: "Nếu người ta đã không muốn gả cho ngươi, vậy ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa! Về phủ ta sẽ bảo nương ngươi thu xếp hôn sự cho ngươi luôn."

Mặt Tiết Viễn không đổi sắc: "Tiết tướng quân, ta không cứng được."

Tiết lão tướng quân hoàn toàn không nén được lửa giận, quát lớn: "Ngươi không cứng, vậy chuyện ngươi ở Bắc Cương liên tục giặt quần nửa tháng trời là như thế nào! Tiết Cửu Dao, ngươi đúng là có bản lĩnh đấy, vì một nữ nhân không thích ngươi, còn không thể sinh con cho ngươi, mà ngay cả loại lời này cũng có thể nói ra được!"

Một tiếng rống giận này, khiến nhóm nô bộc cung nghênh lão gia về phủ khiếp sợ.

Tiết phu nhân tới vừa lúc nghe được câu này, sắc mặt nàng chợt thay đổi, sau khi đuổi hết người hầu đi rồi, mới tiến lên: "Có chuyện gì thế?"

"Ngươi nhìn nhi tử tốt của ngươi xem." Tiết lão tướng quân tức giận đến đôi tay run rẩy: "Hắn thế mà lại vì một nữ nhân, mà có thể nói lời hồ đồ như vậy!"

Tiết phu nhân ngẩn ra, ngay sau đó nhìn về phía Tiết Viễn.

Tiết Viễn nhếch miệng cười: "Lão phụ thân, ai nói với ngươi là nữ tử?"

Tiết lão tướng quân ngẩn ra.

Tiết Viễn duỗi người, nghĩ lát nữa thể nào cũng phải chịu mấy thứ như gia pháp, không biết có thể bảo vệ lưng không đây: "Người trong lòng ta là nam, đương nhiên không thể sinh tôn nhi cho ngươi rồi. Ta thấy Tiết nhị cũng không tồi, chẳng phải ngươi muốn cháu trai sao? Bảo Tiết nhị sinh cho ngươi tám đứa mười đứa, là có thể nuôi rồi."

Tiết tướng quân nặng nề nhìn hắn, áp lực nói: "Ngươi lặp lại lần nữa."

Vẻ mặt thế này của lão tướng, mới là thật sự nổi giận

Trong mắt Tiết phu nhân ngậm nước, lo lắng nhìn nhi tử.

Lần trước khi Tiết lão tướng quân tức giận thế này, đã đánh Tiết nhị công tử đến chết khiếp.

Tiết Viễn chậc một tiếng.

Ngoài miệng hắn không nhanh không chậm nói: "Tiết tướng quân, ta nói một lần cuối cùng, ngươi nghe cho rõ."

Đôi mắt vừa nâng: "Ta thích một nam tử, không phải y thì không thể. Ngoại trừ y, với ai ta cũng không cứng nổi."

Ngày hôm sau, Tiết Viễn quả nhiên không tiến cung.

Trong lòng Cố Nguyên Bạch đã sớm dự đoán được, thế nhưng thỉnh thoảng khi gọi người, vẫn theo bản năng mà hô: "Tiết Viễn."

Buổi trưa, Điền Phúc Sinh hầu hạ Thánh Thánh Thượng nghỉ trưa, hắn muốn nói lại thôi một hồi lâu, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: "Thánh Thượng, hôm trước khi tiểu nhân tiễn ngự y đi, lúc trở về có gặp Tiết đại nhân. Tiểu nhân ở chỗ rẽ, có nghe được mấy câu đối thoại của Tiết đại nhân với ngự y."

Cố Nguyên Bạch nhắm mắt lại, hô hấp nhẹ nhàng: "Hử?"

"Tiết đại nhân đang hỏi ngự y." Điền Phúc Sinh khó có thể mở miệng mà hạ giọng: "Khi nào người mới là thể làm chuyện giường chiếu."

Hắn vốn tưởng rằng Thánh Thượng sẽ nhíu mày, hoặc nổi lửa giận, nhưng ngoài dự đoán Thánh Thượng lại cong cong môi, hỏi: "Ngự y trả lời thế nào?"

Điền Phúc Sinh nghẹn lời, ngoan ngoãn đáp: "Ngự y nói nửa tháng sau là có thể làm được rồi."

"Nửa tháng a." Cố Nguyên Bạch cười hừ một tiếng: "Trẫm nhớ rồi."

Vẻ mặt Điền Phúc Sinh cổ quái: "Tiết đại nhân cũng nói y như vậy."

Sao Thánh Thượng với Tiết đại nhân lại tâm linh tương thông như vậy nhỉ?

Cố Nguyên Bạch phụt cười ra tiếng.

Y mang theo tâm tình sung sướng chìm vào giấc ngủ, chờ đến khi tỉnh lại, Điền Phúc Sinh lại nói với hắn, người ẩn nấp trong Tiết phủ đến báo, đêm hôm qua Tiết Viễn bị Tiết lão tướng quân dùng gia pháp, cũng mang theo vết thương đó mà bị nhốt trong từ đường suốt một đêm.

Điền Phúc Sinh vừa nói xong, sắc mặt Cố Nguyên Bạch liền lạnh lại. Sắc mặt y khó coi, đáy mắt u ám, Điền Phúc Sinh nơm nớp lo sợ: "Thánh Thượng?"

"Chuẩn bị ngựa." Sau một lúc lâu, Cố Nguyên Bạch lạnh lùng nói: "Đi Tiết phủ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top