ZingTruyen.biz

Sung Thiep Cua Vuong Gia

Vừa nghe nói hôm đó là mười lăm, Tấn Vương nhăn nhăn mày,

Kỳ thật không riêng gì Tấn Vương, Phúc Thành cũng có chút lo lắng: "Nếu không, lão nô cho người đem lời từ chối ?"

Trầm ngâm một chớp mắt, Tấn Vương lắc lắc đầu.

Tấn Vương phi thường không thích cảnh náo nhiệt , nàng gả cho Tấn Vương nhiều năm, là nàng lần đầu tiên muốn tổ chức tiệc ăn mừng sinh nhật, về tình về lý hắn đều nên đi một chuyến.Tấn Vương đã quyết định, Phúc Thành tự nhiên không nên nói gì nữa.
*

Trăng sáng sao thưa, trăng sáng đem tất cả ngôi sao thành chấm nhỏ để nổi bật lên khung cành .

Tư Ý viện đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng có đầy tớ ra ra vào vào.

Tấn Vương phi từ trước đến giờ không phải là người tính tình thích náo nhiệt , đối với tiệc tùng có thể ngăn là ngăn ngay, tránh được là tránh. Khó có được khi vương phi nói muốn thiết yến, từ trên xuống dưới Tư Ý viện đều tràn đầy tươi cười, không khí vui mừng.

Nếu Tư Ý viện tung tin , Hồ Trắc Phi cầm đầu những người khác tự nhiên phải đến chúc mừng . Ban ngày các nàng đến, Tấn Vương phi cũng không có ra mặt tiếp đón, chỉ thưởng bàn tiệc, cho các nàng ăn xong liền từng người tản đi.

Đào phu nhân các nàng vẫn còn bình thường, quen với tính vương phi rồi, còn Hồ Trắc Phi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nghiêng đầu xoay hướng Triều Huy Đường đi . Nàng nghĩ nửa ngày muốn làm cho Tấn Vương cùng giận Tấn Vương phi, đáng tiếc thời điểm không trùng hợp, Tấn Vương không ở Triều Huy Đường, nàng lại không được đi tiền viện, chỉ có thể mang tức giận mà về. Sau khi trở lại, mượn cớ tìm Thúy Trúc xả tức, bên trong liền hết việc .

Tấn Vương không trở về trực tiếp tới Tư Ý viện .

Từ lúc Tấn Vương bước vào hậu viện, đã có người hướng Tư Ý viện báo tin. Khi Tấn Vương bước vào phòng khách, thấy cả sảnh đường vàng rực, ở giữa đặt chiếc bàn bát tiên trên bàn bày đầy các loại món ăn quý và lạ mỹ , mà Tấn Vương phi đã ở đó từ lâu.

Tấn Vương phi một thân xinh đẹp, trang phục màu đỏ thêu tường vi , xứng khói mờ sắc cút tơ bạc vạn phúc tô gấm thập nhị phúc váy dài, chải tóc mây, trên búi tóc chen cài trâm phi yến vàng khảm ngọc.

Nàng vốn không thích màu tươi tắn cực ít ăn mặc chói mắt, vốn là mặt mày thanh đạm giờ nhiễm lên loại tươi đẹp này, cũng thêm vài phân kiều mỵ.

Chứng kiến Tấn Vương phi thế, Tấn Vương thoáng chau mày, sắc mặt không hề bận tâm.

Chu mụ mụ lại cho là tốt, nàng nói nam nhân đều là háo sắc , ai cũng không thích nữ nhân bên cạnh suốt ngày một thân thanh đạm, lại không phải là cha chết. Màu đỏ thật tốt, nhiều vui mừng, mà vương phi có dung mạo không tầm thường, không phải khiến điện hạ ngây người.

Không giống như Chu mụ mụ nói, ngược lại Tấn Vương phi nhịn không được nắm chặt tay áo, trên mặt chợt lóe tia ẩn nhẫn. Đến khi Chu mụ mụ từ phía sau nhẹ nhàng đẩy nàng, Tấn Vương phi mới làm bộ lên đón, cùng Tấn Vương tới trước bàn ngồi xuống.

Trừ cả bàn đầy món ăn quý và lạ còn có hai bầu rượu.

Một bình chính là rượu Tấn Vương thường uống dùng bình bạch ngọc đựng, bình kia gọi là rượu vải.

Rượu vải là rượu trái cây, dành cho quý nữ , quý phụ loại rượu này rất được yêu thích, chào giá xa xỉ, một bình cỡ mười lượng bạc, cung không đủ cầu. Rượu vải óng ánh trong suốt đựng trong bình ngọc lưu ly , chất lỏng màu hổ phách dưới ánh đèn, hiện ra tia sáng loang lổ phải nói là khiến người nhìn hoa mắt.

Tấn Vương trong mắt không hiện sóng , Tấn Vương phi trước giờ không uống rượu . Chắc hôm nay hết sức cao hứng, Tấn Vương phi chẳng những châm rượu, còn rót cho mình, cũng chủ động mời rượu Tấn Vương.

Tấn Vương tuệ nhãn như đuốc, nghĩ tới thời gian thư từ quốc công phủ đến, trong nội tâm đoán mục đích của nàng. Lại thấy Chu mụ mụ không ngừng nháy mắt bên cạnh Tấn Vương phi , mà Tấn Vương phi vẻ mặt gượng cười, ánh mắt Tấn Vương lạnh hơn, trong nội tâm cười lạnh.

Hắn siết chặt chén rượu uống , trầm mặc không nói, đại khái quen nhìn Tấn Vương lạnh lùng, Tấn Vương phi cùng Chu mụ mụ tựa hồ không nhìn ra điều gì trong mắt ấy.

Cũng có thể trong nội tâm từng người có việc nên sơ sẩy bỏ qua.

Chu mụ mụ đứng một bên gấp gáp , hận không thể thay Tấn Vương phi nói chuyện.

Nàng nghĩ, mình với trượng phu mình có gì còn ngại mặt mũi , phu thê chính là cùng một thể, ai cúi đầu trước có ngại gì.

Đáng tiếc đạo lý Tấn Vương phi chưa từng nghĩ qua, có lẽ nàng hiểu, lại cũng không muốn làm.

Chỉ là giờ cũng không phải nàng có làm hay không nữa , thư từ quốc công phủ , lần nữa hỏi thăm việc Tấn Vương phi sinh con.

Kỳ thật đó cũng không phải lần đầu tiên thư nói chuyện này, hàng năm có vài phong thư như thế, Tấn Vương phi có thể đẩy liền đẩy đi, có thể ngăn liền ngăn lại. Nhưng lúc này đây, quốc công gia lại là chính mình lên tiếng, nói Tấn Vương phi nếu vẫn không thể sinh con nối dòng cho Tấn Vương , trong phủ sẽ đưa tới một nữ nhi Từ gia thay nàng sinh.

Không có gì khúc mắc, quốc công gia hạ mình làm ra chuyện này mấu chốt là người dự định đưa tới đây Từ gia thập Tam cô nương.

Nhắc tới Thập Tam cô nương, sẽ phải nói một chút .

Từ quốc công có một người thiếp, rất được sủng ái, năm đó vì thiếp này, Từ quốc công thiếu chút làm chuyện ái thiếp diệt thê . Đến cùng vì xuất thân bất đồng, nháo thì nháo, cố kỵ mặt mũi , cho nên quốc công phu nhân vẫn như cũ vẫn là quốc công phu nhân, chỉ là ngọt bùi cay đắng bên trong chỉ có bản thân rõ ràng.

Người thiếp kia sinh hạ hai trai một gái, nữ nhi đó là thập Tam cô nương. Thập Tam cô nương từ lúc sinh ra được Từ quốc công cực kỳ yêu thích, thậm chí ngay cả con vợ cả là Tấn Vương phi hơi lộ vẻ không bằng. Bất quá Tấn Vương phi lớn hơn so với Thập Tam cô nương không ít tuổi, hai người thật cũng không gây ra mâu thuẫn, Tấn Vương phi vì quan hệ mẫu thân, cực kỳ chán ghét thiếp cùng con gái bà ấy, quả thực nói là cái gai trong mắt đều không quá đáng.

Cho nên Tấn Vương phi sao có thể chịu được cái đinh lại đến bên cạnh, lại là tỷ muội chung một chồng, nàng xưa nay chú trọng thể diện, với chuyện này nàng thấy vô cùng nhục nhã. Hôm đó sau khi nhận được thư, Tấn Vương phi phát giận tại chỗ, sau đó Chu mụ mụ khuyên nàng nên cùng Tấn Vương thân cận, nàng lại không thể giống lúc trước lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt .

Vì thế mới có bữa tiệc hôm nay.

Nàng cần một đứa nhỏ, cho dù nàng không muốn thế.

Trong nội tâm sóng lớn mãnh liệt, trên mặt Tấn Vương phi lại thái độ nhu hòa cười nói: "Điện hạ, lại uống một ly đi. Hai vợ chồng ta thành hôn nhiều năm, mà là lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ nâng chén đối ẩm."

Tấn Vương không cự tuyệt, yên lặng uống xong một ly, Tấn Vương phi cũng lấy tay áo che mặt uống một ly.

Cứ như vậy vừa ăn tiệc, vừa uống rượu, hai người nói chuyện cực ít, rượu lại uống không ít. Dưới ánh đèn, Tấn Vương phi hai má ráng mây đỏ bay qua, đại khái là uống có chút say , lời nói cũng nhiều hơn.

Bất quá phần lớn đều là nàng nói, Tấn Vương lại là không nói lời nào.

Trong lúc bất tri bất giác, hai người cũng uống xong hai bầu rượu.

Đôi mắt Tấn Vương trong trẻo nhiễm lên một tầng sắc mông lung , giống như sau cơn mưa Giang Nam, vừa giống như ánh trăng. Trên gương mặt tuấn tú trắng nõn cũng đỏ, khiến hắn bớt lạnh lùng, thêm vài phân mê ly.

Tấn Vương không thể nghi ngờ là tuấn mỹ , khiến người ta gặp lòng say mê, thế gian này không có người có thể cự tuyệt dạng nam nhân này, đặc biệt là khi hắn lấy tay chống cằm nhìn ngươi, sẽ cho người không tự chủ được mà đắm chìm trong đáy mắt hắn, quên mất hô hấp.

Tấn Vương phi cảm giác sau lưng có người nhẹ nhàng chọc nàng một cái, mới thanh tỉnh lại. Ánh mắt nàng có chút phức tạp bất quá rất nhanh liền biến mất , nàng bày ra nụ cười câu dẫn tuyệt mỹ , đứng lên, cúi người khẽ gọi: "Điện hạ, điện hạ..."

Tấn Vương không có đáp nàng, mắt say lờ đờ chưa tỉnh táo, tựa hồ thật sự là say .

Tấn Vương phi lại kêu một tiếng.
Phúc Thành trừng mắt nhìn, nghĩ tiến lên thăm dò tình huống Tấn Vương thì nghe Chu mụ mụ nói: "Điện hạ nhất định là say , vương phi nên đem điện hạ dìu vào phòng nghỉ ngơi đi."

Tấn Vương phi biết nghe lời , nhờ Thanh Mặc giúp đỡ Tấn Vương dậy, hướng phòng ngủ bước đi.

Đến trước cửa phòng ngủ , Chu mụ mụ cười ngăn Phúc Thành lại, "Hôm nay Phúc nội thị nghỉ ngơi một chút đi, có vương phi hầu hạ điện hạ, không cần lo lắng."

"...."

Chu mụ mụ ý tứ sâu xa cười, "Tình huống như thế, Phúc nội thị cũng không thích hợp hầu hạ bên cạnh điện hạ "

Đang nói , Thanh Mặc từ bên trong đi ra, đóng cửa phòng lại, cùng Chu mụ mụ kẻ xướng người hoạ kéo Phúc Thành đi uống trà.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người Tấn Vương cùng Tấn Vương phi người, một người nằm trên giường, người kia đứng trước giường trù trừ không tiến.

Qua một hồi lâu, Tấn Vương phi mới bóp tay áo , nửa khom người duỗi tay cởi xiêm y Tấn Vương . Nào biết ngón tay thon dài mảnh khảnh chỉ mới vừa chạm vào tà áo, tay liền bị bắt lấy .

Là tay Tấn Vương.

Tấn Vương trong mắt thanh minh, đâu còn có chút men say.

Tấn Vương phi mặt bỗng trắng bệch, nàng hé miệng, kiên cường chống đỡ cười: "Điện hạ chắc hẳn cũng nóng , thiếp thân hầu hạ ngài thay quần áo."

Tấn Vương lạnh lùng nhìn nàng, đáy mắt hiện lên chút mỉa mai.

Tấn Vương phi giả bộ không thấy , lại cúi đầu cởi xiêm y hắn, lại bị Tấn Vương vung ra.

"Ngươi vốn định mặt mũi đều không cần ? Thật không nghĩ tới ngươi xưa nay nhìn thanh cao kiêu ngạo, coi nam tử thiên hạ đều như vật dơ bẩn cũng sẽ làm ra loại chuyện như vậy!"

Tấn Vương từ trên tháp ngồi dậy.

Hắn có chút hỗn độn, từ thái dương rơi xuống một ít tóc rủ xuống trên má. Nơi ánh đèn mờ nhạt, phóng ra vài tia mờ tỏ, sắc mặt hắn đen tối, chất chứa nguy hiểm.

Giọng nói trong trẻo, lại khẽ mang chút từ tính. Mà từ đôi đẹp mắt , giữa môi mỏng mỗi một từ mỗi một câu, đều tựa như tảng đá, ném mạnh trên mặt Tấn Vương phi , đem tất cả nghiền thành cặn bã.

Tấn Vương phi lại cũng không chống nổi đi , cả người đều run rẩy . Nàng chật vật nửa cúi thấp đầu, mảnh mai lưng như một phen bị kéo cong, hồi lâu mới nỗ lực đứng thẳng.

"Nếu điện hạ đã chán ghét, vậy thì mời trở về đi." Nàng còn giữ lại giáo dưỡng trong xương , không học được thôn phụ phố phường chửi rủa.

Nếu có thể lựa chọn, lúc này Tấn Vương phi hận không thể xông lên xé nát Tấn Vương.

Đáng tiếc nàng không thể.

Tấn Vương hừ cười một tiếng, "Như thế nào? Là ngươi thỉnh bản vương đến, giờ trở mặt?"

"Ngươi đến cùng muốn như thế nào?" Tấn Vương phi siết chặt tay, ánh mắt uy hiếp trừng mắt nhìn đối phương. Đáng tiếc là ngoài mạnh trong yếu, bạc nhược yếu kém không đâm nổi một phát.

Tấn Vương cười ha hả, cười mỉa mai khinh thường , đồng thời còn mang oán hận như băng.

Chốc lát, hắn đứng lên, liếc nhìn Tấn Vương phi: "Hỏi bản vương muốn như thế nào? Hẳn là ngươi muốn như thế nào đi? Có phải Từ quốc công thúc giục ngươi sinh con trai, cho nên ngươi mới học thủ đoạn kỹ nữ của Câu lan viện , nịnh nọt, rót rượu cho bản vương . Ngươi Từ Yến không phải tự xưng là thuần khiết , không muốn bản vương chạm vào ngươi? Bản vương không chạm vào ngươi, cho ngươi một mình! Như thế nào hiện tại bộ đói khát khó nhịn, hận không thể mở bắp đùi để bản vương sủng hạnh ngươi ."

Tấn Vương ngôn ngữ cay nghiệt lại ác độc, hình ảnh Tấn Vương thế này cực kỳ hiếm thấy , tựa hồ cùng Tấn Vương phi không đội trời chung thâm cừu đại hận. Mà hắn làm như không nhìn thấy Tấn Vương phi chật vật cùng yếu đuối, lại cho thêm một búa .

"Đáng tiếc a, bản vương chê – chán ngươi ."

Một câu thanh đạm, không đếm xỉa tới, lại là tựa như thanh kiếm sắc bén nhất , hung hăng đâm vào tim Tấn Vương phi , máu tươi đầm đìa.

"Ngươi..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz