ZingTruyen.Asia

Sư phụ đừng hắc hóa

Tập 31: Làm hoàng đế

makelovenow

Lâm Dư ngẩn ngơ, nhìn trước mắt tóc vàng kim người khó lắm mơi nói ra hay chữ:"Ngao Long", người yêu của Na Uy, chẳng hiểu vì sao hắn lại ở đây, còn mặt quần áo nước Lâm, Ngao Long đôi mắt vẫn còn đỏ, khỏe mắt một viền đen dường như đã thức đêm lâu ngày, Ngao Long vừa gặp liền nói thời gian không nhiều, liền đơn giản giải thích thân phận của mình, hóa ra hắn là nội ứng, là vương gia nước Triệu, liền đi du lịch, nhưng mà liền thích Na Uy, thuận tiên giám sát Lâm Dư, lúc này liền nhận lệnh huynh trưởng Triệu Chính, giúp cho Lâm Dư trở thành hoàng đế

"HUynh trưởng ta nói, thái tử nhân đạo hiền từ, hẳn là không muốn hai nước đánh nhau, thương vong đầy đất, vậy thì triệu quốc lấy tư thái của thượng quốc, liền chủ động rủ bỏ ân oán trước đây, chỉ cần thái tử trở thành hoàng đế sau đó đầu nhập nước Triệu"

Lâm Dư nghe ánh mắt hơi tối lại, điều ấy chẳng khác nào đoạn tuyệt đường lui của hắn, nhưng hắn rất nhanh bật cười, sau đó chậm rãi nói một chữ được, theo sau đó là hắn phi ngựa chạy nhanh tới kinh đô, một đường chém thẳng vào cung điện, trên người quần áo bẩn vẫn chưa thay, hoàng đế ngồi trong điện như đã liệu trước:

"Ngươi đến giết ta sao?"

"PHải"

"Ngươi làm thế chẳng khác nào tội nhân thiên cổ"

Lâm Dư không phản bác lời này bởi y biết lời này là hoàn toàn đúng, cơ nghiệp của nước Lâm, chỉ vì y một ý niệm mà sập, nhưng thế thì sao chứ?

Thế thì sao chứ?

Y nhìn mũi đao mình róc rách là máu chảy xuống, nhìn cái xác lạnh ở dưới mũi đao mình, ánh mắt lạnh băng, cảm giác này sao mà quen thuốc, y chặt cái đầu phụ hoàng xuống, hôn lên cái trán của nó y nói:

"Cha"

Sau đó rất nhanh đổi sắc mặt đem cái này đầu lâu cống cho nước Triệu bày tỏ lòng trung thành của Triệu Chính, nghe nói ngày đó Triêu Chính cười ha hả, miệng cười to:

"Không hổ là ái tướng của trẫm"

Triêu Triệu Chính y là đại tướng quân, vạn hộ hầu, cho y một vạn binh để y có thể đi đánh nước Lăng cùng lúc Triệu Chính phi như bay tới lãnh thổ mà hắn cho là chiếm được.

Lâm Dư mặc dù lúc này đã giết hoàng đế nước Lâm, cũng đã trở thành tân hoàng đế, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định mặt vào long bào mà như cũ mặt cái kia áo choàng cũ, bạch y đã sờn thậm chí vẫn còn tàn tích của vết máu.

Giữa trời đông lạnh đứng dưới trời tuyết khẽ cười, tựa như một người điên dại.

"Ta cuối cùng vẫn là giết phụ hoàng"

Y lầm bầm trong miệng, những ngày này y đắm mình trong công việc để vơi đi nỗi đau thương, thậm chí lúc Triêu Chính nổi cơn điên muốn y một thân một mình quỳ ra đón hắn vào thành, y cũng quỳ ra, y cảm nhận được người dân trong thành có khinh thường y có đối với y thất vọng, bọn họ gọi y.

VONG QUỐC NÔ

CON CHÓ CỦA HOÀNG ĐẾ

y vẫn luôm mỉm cười.

"Ta... không cần các ngươi hiểu"

Y mang theo quân lính lại phi đến nước Triệu, ở đây y đi cùng như cũ chỉ có người bí ẩn kia, hắn tự đặt là Vũ. Y phi ngựa rất lâu, có một đêm y dường như nghe thấy Vũ đang nói chuyện với ai đó, giọng nói của bọn hắn rất nhỏ y chỉ nghe được ột câu:

"Ta muốn gặp hắn"

"Ngươi gặp hắn rồi lại có thể thế nào?"

Người kia trầm mặc, đôi con ngươi đen láy dường như rất im lặng...

Lâm Dư đoán, họ VŨ kia hẳn là đã đổi chỗ với người nọ, dù soa hắn ngày thường đeo mặt nạ, y cũng không nhìn thấy mặt, giọng nói hai người cũng rất giống nhau, nhưng nếu nói hai người có gì khác nhau, đại khái là Vũ thì trầm mặc, còn Hạn thì nhút nhát.

Đúng vậy là Hạn hắn cũng không cố ý che giấu chính mình, Hạn giống như một đầu chó con, đối với y nói gì nghe nấy, Hạn đem lại cho y cảm giác rất quen thuộc, ngay cả cái tên đều rất là quen.

Hạn ban đêm không tinh tế như Vũ sẽ đem áo khoác choàng cho hắn, Hàn chị ngốc ngốc đem một đống cũi, chất lên, làm thành một mồi lửa to, lửa cháy rừng rực, Hạn nhàm chán nói mãi:

"Tướng quân đi ngủ đi thôi"

Lâm Dư ngẩng đầu nhìn chợt hỏi:

"Ngươi rốt cuộc là ai thế?"

"Là Hạn..."

Không, ta là hỏi thân phận thật sự của ngươi, nhưng Lâm Dư biết Hạn trính nhà không muốn đáp. Có một lần Lâm Dư thấy Hạn nhìn trời, bầu trời chiều đốt rừng rực như ngọn lửa đỏ sắp cháy tàn, Hạn quay đầu lại bỗng nhiên hướng y mà cười, trên gương mặt kia, đôi mắt dường như hơi đỏ.

Hạn nói với y:

"Huynh... ta ước gì thời gian mãi dừng ở thời khắc này"

Hạn nói, Lâm Dư bỗng cảm thấy Hạn dường như sắp đi xa. Y hỏi:

"Ngươi sắp rời đi sao?"

"Phải"

"Cớ gì phải rời đi?"

"Không nói được"

"Không thể không đi sao?"

"Không thể"

"Ta với ngươi sẽ gặp lại sao?"

Hạn bật cười nhưng nụ cười rất khó coi giọng hắn rất khàn khàn nói một câu:

"Sẽ... sẽ gặp lại"

Giọng nói yếu ớt và phát run, tựa như một đứa con nít kiềm nén bật khóc. Rồi ngày hôm sau Hạn quả nhiên không từ mà biệt, đổi lại là Vũ, Vũ đứng ngoài hiên, so bình thường càng trầm mặc, dường như chỉ khi nào Lâm Dư hỏi Vũ mới trả lời, còn không thì hắn sẽ cứ im lìm mãi như vậy, hệt như một pho tượng.

Mà lúc này Hạn cũng đã tháo xuống lớp mặt nạ, để lộ gương mặt còn mang theo một chút trẻ con, nhưng đôi mắt lại tang thương thâm thúy, bên cạnh đứng rất nhiều hắc y gọi hắn ột tiếng:

"Bệ hạ"

Hạn không đáp trả lại, chỉ hơi cười cười, một điều cười giống hết với Lâm Dư, Hạn nhìn ven đường, người dân đang lo lắng cày ruộng, bọn họ không hề biết nơi này sắp xảy ra chiến tranh. Hạn nhớ tới một đời, ngày đó Hạn cùng những người kia, tựa như mất não mà tranh giành huynh ấy, gây nên chiến tranh, cuối cùng huynh ấy tự sát. Hạn vẫn còn nhớ cảnh huynh ấy, lựa chọn che chở cho mình, máu tươi của huynh ấy bán lên mặt mình.

Hạn vẫn còn nhớ, dù có qua bao nhiêu lâu Hạn vẫn không quên được, dù khi sống lại nhiều lần lựa chọn mất đi ký ức trốn tránh thân thể mỗi đêm đều cảm thấy giày vò khổ sở.

Hạ tự cười giễu chính mình, vô ý thứ mà sờ nơi trái tim mình, Hạn biết nơi đó có một mảnh vỡ minh quân, Hạn không rõ thứ ấy để làm gì, nhưng cái kia mảnh vỡ mách bảo cho Hạn, thời khắc kết thúc sắp ắt đầu rồi, thời khắc chuộc tội cũng sắp mở ra rồi.

Hạn mỉm cười, hôn nhẹ vào một tấm lụa, tấm lụa đó là khăn thơm của Lâm Dư, nếu Lâm Dư đứng ở nơi này, nhìn thấy hành động này, liền sẽ nhớ ra Hạn là ai.

Là mất tích rất lâu, Lăng Thiếu.

===

Lăng Thiếu: xuất hiện đầu chương, lên sàn ở cuối chương, bà tác giả ít có ác

Bà tác: tui còn có thể ác hơn 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia