ZingTruyen.biz

Sư phụ đừng hắc hóa

tập 3: Thật xin lỗi

makelovenow

Lâm Dư đôi mắt lúc này thật khiến người ta rùng mình đại tướng quân vô thức che lại đôi mắt ấy. Giọng nói khàn khàn:

"Ngươi nói đi, ta đều sẽ tin ngươi"

Lâm Dư bị che mắt lại không thấy rõ biểu cảm khó xử bất kham của đại tướng quân chỉ cười cười giọng nói từ tốn hạ giọng:

"Chuyện năm đó, thật ra cũng không có gì đáng giấu, năm đó gia tộc đại tướng quân ba đời trung thành nhưng đến đời cha của đại tướng quân lại ủ mưu tạo phản, thế nhưng đem triều đình biên cương tấc đất cắt cho ngoại tộc, chưa hết còn chiếm đoạt ruộng đất, buôn lậu thuế muối, nam thì cưỡng đoạt dân nữ, nữ thì tra tấn dân nam, còn lập ra thanh lâu bán người, quả thật từng tội từng tội đều xứng đáng chém đầu, gia tộc thối nát đến tận cùng cũng chỉ như thế."

Giọng nói nhẹ nhàng như đang nói chuyện nhà, khóe môi con ẩn ẩn mang cười lời nói nói ra lại như sét đánh:

"Ta không tin! Gia tộc của ta mấy đời đều trung quân ái quốc"

Lâm Dư ngẩng đầu cảm ta thấy buồn cười lắc đầu, không tin? Không tin thì ngươi hỏi ta làm gì?

Y mấp máy môi, giọng mang theo khinh miệt chết giễu:

"Ta nói rồi, Là! Là gia tộc ngươi trung quân ái quốc nhưng đó là khi trước... nhưng tới đời cha ngươi thì phản rồi!"

Trịnh Thâm cả người run rẩy nhìn Lâm Dư, lúc này không biết đối mắt với y thế nào, nếu hắn tin, thì việc mà hắn vì hận thù đầu quân cho giặc tội có khác gì những người trong gia tộc, hơn nữa hắn còn đối xử như vậy với y...

Trình Thâm nội tâm rối như tơ vò, bỗng nghe phía trước nghe thấy y thanh âm, giọng nói lạnh nhạt đạm bạc như suối tuôn róc rách lại như gió thoảng mây bay thanh mát:

"Cho nên ta đã nói rồi, ái khanh cần gì truy vấn sự thật cơ chứ, ta vì trọng dụng ái khanh mà bất kể trong triều đại thần ngăn cản vẫn muốn giữ ái khanh được sống, để ái khanh ẩn thân nơi biên cương bảo vệ đất nước cũng được, ái khanh vì hận mà đầu quân cho địch cũng được, đối với ta đều không sao cả. Dù sao dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng"*nghĩa là đã tin tưởng giao việc thì không được nghi ngờ.

"Nói chung ta tin tưởng ái khanh sẽ không thương tổn ta thần dân, ta biết ái khanh sẽ không làm tổn thương của ta thiên hạ. Thậm chí những năm này những gì ái khanh làm để bảo vệ hai nước thái bình ta đều biết."

"Dù sao... cảm ơn ái khanh nhưng mà nếu năm đó ta có lựa chọn..."

Lâm Dư vân vê bàn tay trắng nõn, ánh mắt lại đầy sát khí mà quyết tuyệt nói:

"Thì ta thà rằng diệt cỏ tận gốc"

Trịnh Thâm trái tim đau nhức thì nghe được Lâm Dư nói tiếp, giọng nói của y bỗng nhiên đột ngột chuyển biến chua xót:

"Nhưng dù sao chuyện cũng đã qua rồi, nếu ái khanh đã làm tới mức này rồi, không tiếc lựa chọn con đường cực đoan là đầu quân cho nước khác, đem trẫm tra tấn thảm hại như bấy giờ, thì trẫm dù sao cũng nên cho ái khanh một cái công đạo phải chứ? Coi như khen thưởng ái khanh"

"Chỉ là... Không biết ái khanh có hài lòng câu trả lời này không?"

Như một dạng bình thường câu hỏi lại chứa đựng sự oán trách căm hờn.

"Hoàng thượng..."

Giọng của đại tướng quân nghẹn ngào tới run rẩy, hắn nói không ra lời, Lâm Dư cũng không nóng lòng đối với hắn.

"Ta bây giờ làm sao xứng với hai chữ hoàng thượng của đại tướng quân"

Y nhẹ nói rồi lại ngồi im lặng trên giường nhìn cơ thể mình vết thương chằng chịt trong phòng lại không có lấy nổi một cái bình thoa thuốc.

Ái ngại y cũng lười mở miệng nhắm chặt mắt nằm lên giường gỗ cứng, vết thương mỏng còn chưa có lạnh cứa vào ván gỗ rỉ máu.

Trịnh Thâm hoảng hồn vội vã bế y lên, vừa bế lên liến thấy trên người Lâm Dư thương máu lại tóc tách rỉ xuống.

"Hoàng thượng... người, người cũng phải biết lo cho bản thân mình"

Lâm Dư híp mắt không thèm để ý dáng vẻ lười biếng:

"Để ý cái gì? Ta giờ đây cũng chỉ là một phế đế, sắp tới lại trở con tin, đến lúc đó gặp Lăng Sóc hắn không muốn băm xác ta thì thôi chứ đừng nói những vết thương nhỏ này"

"Phải làm quen với cái đau chứ, đại tướng quân thấy ta  nói có phải không"

Trình Thâm nghẹn lại, dù Lâm Dư không một lời oán trách hắn nhưng hắn cũng hiểu có lẽ khoảng khắc mình bắt Lâm Dư cũng đã trực tiếp bắt Lâm Dư rơi vào địa ngục trần gian này.

Có lẽ đưa y trở về với Triệu Chính sẽ tốt hơn.  Lâm Dư như đọc được suy nghĩ của Trịnh Thâm y buồn cười nói:

"Cũng thế cả thôi, hai tiểu hài tử ác ma này, sớm hay muộn cũng làm đau ta không  thì bọn chúng sẽ không vui. Bọn chúng cũng oán trách ta, mà đối bọn hắn ta đúng là đã làm sai rồi. Nhưng ta lại không thể chạy trốn"

Trịnh Thâm không hiểu ánh mắt hắn nhìn Lâm Dư, Lâm Dư ngoan ngoãn cọ vào lồng ngực hắn, cơ thể cuộn lại trong lớp áo lông.

Giọng khàn khàn:

"Bởi nếu ta chạy trốn liền sẽ chặt đứt lí trí của bọn hắn, ngươi không biết đâu hai tiểu hài tử đó ngoài mặt thoạt nhìn thông minh cơ trí, một kẻ giảo hoạt, một kẻ lanh lợi, nhưng đó chỉ là lúc bọn hắn biết ta còn sống, nếu như ta đột ngột chết đi, có lẽ mấy con chó điên liền sẽ xổng chuồng cắn người, đổ thừa lẫn nhau, vì thế mà điên cuồng gây chiến"

"Không sợ chó điên cắn loạn chỉ sợ chó điên có sức chiến đấu cắn loạn, năm đó vì sao ta không đập vỡ răng bọn chúng chứ?"

Lâm Dư thở dài tiếc nuối trong mắt đầy mệt mỏi:

"Nếu bọn chúng như năm đó là hai cái tiểu khất cái thì cũng thôi, đánh nhau vỡ đầu liền đem đi chôn xác, đằng này hai tên đều là hoàng đế, bọn chúng đánh nhau thiên hạ liền loạn"

Lâm Dư nhíu nhíu mày trong lòng càng không hài lòng, năm đó không nên nhặt hai con chó dại lại cảm thấy bọn hắn dã tính khó thuần rất thú vị liền không mang bọn hắn đi chích ngừa.

Tính sai, tính sai...

Giờ thì tốt rồi, một tên so một tên càng điên. Mà mạng sống của y chính là dây xích gông cổ bọn chúng.

Khổ nổi đây cũng không phải loại chó sẽ không cắn dây xích, mỗi lần bọn chó dại  nứng lên liền sẽ sẽ cắn dây xích máu me đầm đìa. Có khi nào bị cắt đứt luôn không?

"Hệ thống..."

"Vâng?" Hệ thống trong lòng vang lên tiếng đáp lại hình như trong miệng đang nhai nhai đồ, đồ ăn chứa đầy quai hàm như một con hamster.

Lâm Dư nén cười nhẹ giọng hỏi:

"Gửi ta thông số hắc hóa của Triệu Chính và Lăng Sóc đi"

Dứt lời một tiếng tít trong đầu truyền tới:

"Tên: Triệu Chính
Thân phận: hoàng đế (*boss phản diện)
Độ hắc hóa: 65 điểm
Giá trị hận thù:???(thất thường)."

"Tên: Lăng Sóc
Thân phận: hoàng đế (boss phản diện)
Độ hắc hóa: 80 điểm.
Giá trị hận thù: max điểm"

Lâm Dư nhìn mà khóe mắt rụt rụt, Triệu Chính đã đủ điên, thế nhưng điểm hắc hóa lại như vậy thấp không biết Lăng Sóc sẽ như thế nào.

Chính là sớm hay muộn y đều phải đối mặt, y nằm trong lòng ngực nhìn xem Trịnh Thâm, đột nhiên nghe hắn hỏi:

"Hoàng thượng, người không muốn phản kháng sao? Nếu không... người cùng ta ẩn cư đi, ta sẽ vì người tạo dựng lực lượng, ta sẽ vì người lại một lần nữa tranh đoạt thiên hạ"

Lâm Dư ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tròn xoe như nghe gì đó rất mắc cười lại vô cùng u lãnh:

"Thiên hạ đại loạn, một lần là đủ rồi"

Trịnh Thâm tức khắc không dám nói gì nữa ánh mắt không cam lòng không hiểu sao lúc này lại khiến y cảm thấy Trịnh Thâm không khác nào một con chó lớn đang cụp tai ủy khuất chỉ là dù sao con chó này cũng trung thành được thuần hóa. Đặc biệt là đã tiêm ngừa.

Chó đã tiêm ngừa... rất tốt.

Chơi với chó dại bị cắn đến mức trầm cảm, Lâm Dư cho hay.

Cho nên đối với chó không cắn còn đã tiên ngừa, Lâm Dư luôn có sức nhẫn nại cùng bao dung rất tốt, mặc kệ hắn lúc trước có lôi kéo y xềnh xệch dưới đất khiến lưng y chảy máu đầm đìa, y vẫn mỉm cười nhẹ giọng nói:

"Đại tướng quân cũng đừng nghĩ nhiều, ta bây giờ cũng cảm thấy không phải là không tốt, Dù sao bây giờ hai tên kia có chút điên điểm,  nhưng bọn chúng xác thật làm thiên hạ thái bình, dân chúng ăn no mặc ấm, mỗi khi phát  điên cũng đầu nhập vào tinh lực chạy deadline, à không chạy công tác, phê sổ con, thật đúng là một cái đạt chuẩn minh quân, mà ta cùng lắm chỉ là chịu chút nỗi đau da thịt, ngươi nói xem cọc mua bán  này hời hay không?"

Trịnh Thâm rũ mắt xuống tròng mắt có chút rưng rưng ửng đỏ, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị nay đầy ắp sự buồn bã. Nhưng hắn lại cố gắng kiên cường, đầu cúi thấp không khóc, cả người đột nhiên áp sát lại người Lâm Dư, trước mắt đột ngột tiếp cận một thân thể cao lớn như một tòa núi lớn, không khỏi khiến Lâm Dư giật mình:

"Gì thế?"

Đột ngột, hắn lấy bàn tay thô sạn để Lâm Dư tựa vào bờ vai mình làm chỗ dựa, hắn ngập ngừng một hồi, ngay cả câu nói, ngươi không cần mệt mỏi như thế, ngươi không cần hy sinh nhiều như thế cũng không nói được ra lời, bởi hắn biết nói cũng chẳng có ít gì.

Cuối cùng lời nói đến bên miệng chỉ khàn khàn mà bật ra hai chữ:

"Ngủ đi" Lâm Dư cười, cũng không phản kháng mà tựa đầu vào vai hắn, nhìn hắn, gương mặt sắc xảo cuối cũng vẫn không nói gì nữa.

Lâm Dư cũng không nói y nhìn ánh lửa bập bùng như nhảy múa, ở bờ vai to lớn kia, từng chút từng chút một mệt mỏi ập đến mà dần dần ngã người thiếp đi. Lửa bao trùm lấy y. Bờ vai ấy ủ ấm y.

Lùm bùm...

Đó là tiếng lửa.

Đột nhiên y cảm thấy cơ thể có cảm giác lành lạnh. Làn da y được chạm lên, người nọ tỉ mỉ, như sợ y đau, động tác rất nhẹ mà xoa thuốc cho y. Lại cẩn thận mà băng bó lại.

Y cảm thấy người nọ không ngủ, hơi thở lúc nào cũng thật nặng. Y cảm thấy hình như có dòng nước mắt chảy lên mặt mình. Giọng nói người nọ khàn đục đến nghẹn ngào:

"Thật xin lỗi..."

...
Bạn Trịnh Thâm là nam phụ bởi tui không thích loại công mặt than trung thành.

Tui thích loại công đáng yêu hiểu chuyện, thích công kiêu ngạo thâm trầm, thích công giảo hoạt phúc hắc bệnh kiều.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz