ZingTruyen.Top

[ Sooshu Ver ] NẮM LẤY TAY EM

Chapter 19 . Mẹ !

_iminus

Khi Shuhua về đến nhà đã hơn 11 giờ khuya. Bạn bè ở Thượng Hải lâu rồi không gặp nên có chút quá chén.

Trong cuộc trà dư tửu hậu có ai đó đã buột miệng nhắc lại chuyện xưa.

Chuyện của một sinh viên xuất xắc nhất Đại học Bắc Kinh và hoa khôi khóa dưới. Họ là đôi thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ nhỏ. Trong lòng Shuhua vốn đã mặc định sẽ kết hôn cùng Son Jinri. Gia đình Shuhua và cô đều là nhà gia giáo. Ba mẹ Jinri là giáo sư đại học, cuộc sống thanh bần, nhàn nhã, được học trò thương yêu quý trọng. Gia đình Shuhua tuy kinh doanh nhưng luôn mực thước, nghiêm khắc dạy dỗ con cái. Vợ chồng tương kính như tân đã trở thành một thói quen đạo đức bình thường trong gia đình mà chị em Shuhua luôn ngoan ngoãn tuân theo.

Hai người đều thống nhất sẽ đợi Jinri lấy xong bằng thạc sĩ sẽ làm đám cưới. Shuhua đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, cả váy cưới cũng đặt may nhà thiết kế nổi tiếng mong sẽ làm cô bất ngờ.
Ngày Shuhua mang áo cưới đến cho cô, thay vào nụ cười hạnh phúc là ly biệt. Jinri nói lời chia tay với vẻ lạnh nhạt không tin được. Cô bảo, bản thân đã nhầm lẫn...Thực sự cô chỉ xem Shuhua như một người chị người bạn không hơn không kém.

Người Son Jinri yêu là Kang Hyojin.

Thế giới đang tươi đẹp bỗng nhiên sụp đổ.

Shuhua ngơ ngác giữa dòng người đang tất bật. Lòng Shuhua trào dâng bao nhiêu nỗi hận...Hận người bội bạc...Nhưng càng hận, lại càng yêu...Lại càng muốn gặp cô.

Trong một phút sai lầm Shuhua đã làm chuyện vô cùng dại dột. Lợi dụng tình cảm của Hajin. Ý định ban đầu của Shuhua là sẽ cưới cô ấy làm vợ, sau đó đối diện cùng Jinri hàng ngày, tìm cách phá tan hạnh phúc cô đang có.

Jinri phản bội, cô đau đớn, cô ấy chẳng thể một mình hạnh phúc.

Son Jinri...

Nhưng rồi... Shuhua nhận ra, trả thù đâu có làm mình vui vẻ ?

Cô đang đánh mất bản thân theo thù hận. Cô cay nghiệt với bản thân, đi ngược lại cảm xúc của chính mình. Trước lúc làm người khác tổn thương vì đau đớn, Shuhua là người chịu đau trước nhất. Lừa dối bản thân, lừa dối cảm xúc, cuối cùng chỉ còn lại mình ôm âm ỉ nỗi thương đau.

Cô bỏ cuộc

Cô không muốn hận nữa...không muốn suy nghĩ nữa.

Jinri không cần cô nhưng những người thân thì có.

Cô chị gái vô lo vô ưu ngày nào đã bị sự biến đổi của đứa em nhỏ làm cho hoảng hốt. Tóc ba mẹ dày hơn những sợi bạc. Ba Shuhua vốn khó ngủ, đêm nào cũng phải thức đợi cô, lại càng khó dỗ giấc trong đêm. Mẹ cô có những ngày rửa mặt bằng nước mắt khi con mình say mèm trong men rượu, sau đó lại đi cả đêm lẫn ngày. Ngày nào bà cũng lụi cụi nấu canh, để sẵn trong nồi áp suất, chỉ chờ con về là có canh nóng uống ngay. Hết một ngày chén canh vẫn nằm nguyên đó, bà lại lặng lẽ nấu nồi canh khác, chờ đứa con đã gần 30 tuổi trở về.

Shuhua không chỉ có một mình Son Jinri là lẽ sống. Cô còn người thân, còn bao nhiêu người quan tâm lo lắng. Bản thân Shuhua chẳng thể hủy hoại mình hay có quyền hủy hoại người khác.

Cô phải sống.

Vì chính cô, vì chính những người thật sự cần có Yeh Shuhua.

Rồi sau đó...

Cô biết được sự thật.

Jinri không hề phản bội cô. Cô ấy ngốc nghếch bày ra một vở kịch vụng về vì cảm giác không còn xứng đáng với người yêu khi bị người ta chiếm đoạt.

Shuhua một lần nữa chìm vào mê muội. Cô yêu nhưng không có lòng tin với người mình yêu.

Giá như ngày đó... Shuhua bình tĩnh tìm hiểu kỹ thì hôm nay đâu có chuyện lỡ làng...

Giá như....

Mọi chuyện đều không cho cơ hội cho hai chữ 'Giá như...'.

Thời gian không quay ngược lại.

Bây giờ Son Jinri là người có chồng, cô biết được sự thật thì sao chứ ?

Con người hơn con thú ở chỗ, họ có đạo đức và suy nghĩ.

Shuhua không thể xen vào cuộc hôn nhân của người yêu cũ khi bản thân Kang Hyojin cũng chẳng làm gì có lỗi với Jinri cả. Cô ta dùng thủ đoạn cướp đoạt, song quan trọng vẫn là thủ đoạn ấy có tác dụng. Hai kẻ yêu nhau vì không tin nhau mà nên nỗi, chẳng thể trách được người ta.

Shuhua lại say mèm tại CheonDong...

Cô chỉ muốn buông thả một lần cho cảm xúc. Men rượu mơ hồ khiến Shuhua nhìn thấy Son Naeun trước mắt. Cô của thường ngày sẽ bị đạo đức và gia phong ngăn cản. Song bây giờ là Shuhua đang bị rượu chi phối. Cô cũng có bản năng và dục vọng. Cô xin lỗi Jinri vì không đặt niềm tin vào cô ấy. Nhưng hơn cả, Shuhua xin lỗi Jinri bởi không kềm nổi cảm xúc. Cô muốn Jinri...Muốn được thỏa mãn...Muốn được giải phóng dục vọng của một con người trưởng thành, sinh lý bình thường.

Nước mắt thấm qua môi Shuhua, mặn chát. Đôi mắt trong trẻo rợp buồn kia nữa. Jinri không có đôi mắt như vậy. Cô luôn thanh nhã, thoát tục. Cô gái trong tay cậu lại đang run lẩy bẩy. Mùi hương trên người cô cũng khác. Không phải mùi hương đắt tiền của hoa oải hương nước Pháp. Shuhua cũng đang nằm trên chiếc giường nệm cứng của một khách sạn bình dân. Nhưng mà cô vẫn muốn yêu cô gái đó. Bản năng hay cảm xúc, Shuhua cũng không nhớ. Chỉ biết từ khi dòng nước mắt của cô thấm qua môi mình thì Shuhua đã không dừng lại được, dù Shuhua ý thức rất rõ, người nằm dưới thân lúc này không phải là Son Jinri. Nhưng Shuhua vẫn tiến tới, vẫn quấn lấy cô không chỉ có một lần...

Người Shuhua kết hôn tên là Soojin. Vẻ đẹp của cô không chỉ từ ngoại hình hay khí chất. Cảm giác yên ổn, khoan khoái dễ chịu, nhớ nhung da diết đến một cách chậm rãi nhưng khi Shuhua nhìn lại, nó đã quấn chặt lấy Shuhua rồi.

- Hiện giờ cậu hạnh phúc không ?

Một đứa bạn thân hỏi Shuhua như thế.

Cô mỉm cười, gật đầu. Hình bóng nhỏ bé mỉm cười khi cánh cửa nhà bật mở lại hiện ra trước mắt cô.

------

Shuhua đẩy cửa phòng...

Bên trong....

- A....a........a...

Một tiếng hét vang lên trong đêm vắng. Thân hình Shuhua bị đẩy mạnh. Sức không nhiều nên cô chỉ hơi loạng choạng. Đến khi định thần nhìn kỹ, người mới đẩy Shuhua là một đứa bé. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt nhìn cô như muốn giết người:

- Cô đi đi....Cô không được ở đây nữa. Cô đi đi...Tôi ghét cô...Cô đi đi!

Trước khi ngủ, cô bé xinh xắn Soomin đã mang album gia đình ra khoe. Cô bé và gia đình chỉ mới chụp chung vài tấm hình. Có 2-3 tấm chụp chung với ông bà nội, anh hai, ba mẹ. Hai anh em cũng chụp vài tấm với ba.

- Ba em nè anh...Đây là ông bà nội, đây là mẹ. Em nè...

- Ừ.

Shuhyuk cắn chặt môi nhìn người trong ảnh. Đó là người mà mẹ nhìn thấy và khóc.

Tại cô ta...Tại cô ta ba mới buồn. Tại cô ta...

Nhưng mà...Cô ta lại là ba của Soohan , Soomin. Nếu cô ta...

- Nếu ba em bị ai đó đâm nát như đâm con gấu vậy, em sẽ thế nào ?

Hai anh em sợ hãi nhìn nhau. Soomin chợt mếu máo, cái miệng nhỏ méo xệch đi:

- Em sợ lắm...Sợ lắm anh ơi! Em...

- Em sẽ đánh, đánh, đánh người đó chết - Soohan cất giọng, mắt long lên - Ba em, ba em là người tốt. Em ghét, em hận người đó suốt đời. Dù cảnh sát bắt, em cũng không sợ. Em sẽ đánh chết người đó lại. Em...

Ba em là người tốt.

Ba anh cũng là người tốt.

Vậy ai mới là người xấu đây ?

Ai mới là người Shuhyuk phải hận đây ?

Cậu bé không muốn Soomin sợ hãi. Không muốn Soohan hận mình. Nhưng cũng không muốn ba đau lòng như vậy. Không muốn mẹ lại đón xe đến đây nhìn người ấy. Không muốn mẹ khóc....Không muốn...không muốn đâu...
Không đâm nát người đó thì phải làm sao mới được ?

Cô ta đừng ở đây nữa.

Khi không thấy cô ta, mẹ cũng đến nhà này nhưng không khóc. Mẹ chỉ khóc lúc nhìn thấy cô ấy dẫn Soohan , Soomin bước ra thôi.

- Cô đi đi....!- Shuhyuk lại tiếp tục đẩy Shuhua, vừa đẩy vừa khóc nấc lên - Cô đi đâu thì đi đi. Mẹ cháu thấy cô lại khóc. Cháu không muốn lấy kéo đâm nát cô ra đâu. Cháu không muốn Soohan và Soomin ghét cháu. Cô đi đi...Ra khỏi đây đi....Đi đi...

Shuhua sau phút bất ngờ đang dừng lại, ngơ ngẩn.

Cậu bé này chính là bản sao của Kang Hyojin, từ đôi mắt sâu đến đôi môi mỏng hơi mím lại. Ánh mắt này nữa...Song bây giờ là ánh nhìn đầy van nài, thống thiết, khác hẳn vẻ dữ dội, ghen tuông chẳng che giấu của người kia.

- Cháu là....

- Cô đi đi! Đi đi!

Shuhyuk vẫn gào thét khiến mọi người trong nhà đều giật mình. Soojin là người ra ngoài trước hết. Cô bỗng cất lên một câu hỏi bất ngờ:

- Mẹ cháu có phải tên là Son Jinri không ?

....

Khi Jinri và Hyojin đến, Shuhyuk đang ngồi trên ghế. Jinri bước nhanh hơn một bước. Gương mặt lạnh nhạt của cô đầy lo lắng. Nhưng khi Jinri đang định ôm lấy Shuhyuk vào lòng, bỗng nhiên cậu bé lùi lại, chạy vào vòng tay của người mới đến đằng sau:

- Ba!!!!!!!!!!

Hyojin ôm lấy con vào lòng. Thì ra mất con lại đáng sợ đến vậy. Hyojin bỗng nhận ra một điều quan trọng. Mắt chị chỉ dõi theo Jinri mà quên đi một dáng hình bé bỏng bên cạnh...

Shuhyuk là máu thịt của chị, chỉ có con mới cần chị.

Đó cũng là lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua, Hyojin đối diện với Shuhua mà lòng không giận dữ. Ánh mắt Jinri cũng không chăm chú vào Shuhua nữa, thế mà Hyojin không hề nhẹ nhõm vì chuyện đó. Mối quan tâm của chị, bây giờ có lẽ là đứa con trai.

- Cảm ơn cô!

Hyojin thật lòng cảm ơn. Shuhua nhẹ nhàng:

- Tôi không làm gì cả. Người cô nên cảm ơn là vợ tôi.

- Cảm ơn!

Một người phụ nữ mảnh khảnh, không xinh đẹp. Nhưng cô có nụ cười dịu dàng quá đỗi. Shuhyuk thường bài xích người lạ, thế nhưng lúc cô ta xoa nhẹ đầu thằng bé, Shuhyuk không hề né tránh, lại còn đưa mắt nhìn cô:

- Về nhà ngoan nhé cháu. Nếu thích, cháu cứ qua chơi.

- Dạ...

Soohan và Soomin cũng thức giấc. Cô bé Soomin mỉm cười với Shuhyuk:

- Anh có vuốt Meo không ?

- Không.

- Anh có qua trồng cây với anh hai của em nữa không ?

- Anh không biết nữa.

- Em và anh hai ở đây qua Tết lận. Anh tới chơi nha.

Soomin cười nhiều hơn trước. Soohan cũng trở nên thân thiện. Chỉ có Shuhyuk, nét buồn vẫn vương vấp trên mi mắt. Soojin nhẹ chạm vào tay chồng. Hiểu ý, Shuhua nhẹ nhàng:

- Đã lâu không gặp, nếu cô Kang không phiền, tôi muốn nói chuyện với Jinri một chút. Có được không ?

Bình thường Hyojin sẽ lồng lộn lên vì ghen tức. Chị không muốn Jinri có bất cứ mối quan hệ gì với người yêu cũ. Song, sau lần mất tích này của Shuhyuk, một số suy nghĩ trong đầu Hyojin đã thay đổi. Chị chỉ muốn ôm con trai vào lòng, muốn nhìn con an toàn và say ngủ. Đó có lẽ là bản năng thường thấy của những người cha một khi suýt chút đã đánh mất con mình.

- Chúng ta về thôi con. Cảm ơn hai người rất nhiều. - Chị quay sang Jinri, ánh mắt trở nên điềm tĩnh, giọng bỗng nhẹ tênh- Hyojin sẽ bảo chú Lee ở lại chờ. Bây giờ Hyojin đưa con về trước. Chào em...

Shuhyuk níu nhẹ túi áo sơ mi của ba, gương mặt thoáng hiện vẻ mệt mỏi.

Lúc nãy cậu bé định hỏi, sao không đợi mẹ về, nhưng rồi thôi...Ba không nói là không thích... Shuhyuk mệt rồi, chỉ muốn ngủ thôi.

Cả nhà họ Yeh đã tự giác lui vào trong. Chuyện của ba người hãy để ba người giải quyết. Ông bà không can thiệp, Miyeon cũng im lặng về phòng.
Soojin là người chủ động phá tan sự yên tĩnh. Cô cúi xuống hai đứa con, nói nhỏ với Shuhua:

- Em đưa hai con vào ngủ trước. Shuhua và cô ấy cứ nói chuyện đi!

...

Câu chuyện của Shuhua đều đều vang bên tai Son Jinri. Cô nghe mà hồn không để đó. Jinri cũng không hiểu rõ cảm giác của mình lúc này nữa.

Cô không phải chỉ hận Hyojin nên mới hành hạ chị đến vậy. Cô muốn mang cuộc sống địa ngục đến cho Hyojin. Jinri muốn trả thù chị bằng thái độ lạnh nhạt và tâm hồn như đã chết.

Nhưng...nhưng sao bây giờ..một Yeh Shuhua mà cô mong nhớ suốt bao nhiêu năm đang ngồi trước mắt.

Câu chuyện tình một đêm của cô ấy không làm Jinri đau lòng gì cả.

Cô chỉ nhớ, chỉ nghe tim mình quặn thắt khi nhớ đến thái độ của Shuhyuk lúc nãy.

Con cô né tránh cô...

Ánh mắt nó nhìn cô, vừa muốn tránh xa lại vừa lạnh nhạt.

Shuhyuk... Kang Shuhyuk...

- Jinrinie.

Đó là tên ngày xưa Shuhua hay gọi. Bây giờ nghe lại, Jinri lại ngơ ngác. Rồi cô bỗng bật khóc...Khóc ngon lành:

-... Shuie ơi, Shuhyuk sao lại đối với em như thế ? Con của em....Em có lỗi với con nhiều lắm phải không ? Em...

Mỗi lần gặp chuyện, Jinri hay gọi Shuhua bằng cách gọi Shuie thân thiết. Như một cô em gái cần chị gái nương tựa vậy. Mọi chuyện dù lớn đến mấy cô cũng không sợ, đã có Shuie ở đó che chở, giải quyết, chỉ cho Jinri một đường ra.

Nhưng chuyện này thì cô không biết làm sao cả ?

Shuhua cũng không thể như lúc nhỏ, mỗi lần Jinri buồn lại chở cô trên chiếc xe đạp vòng quanh phố phường nhộn nhịp. Không thể như khi 20 tuổi, cho cô gối đầu vào vai nữa. Bờ vai Shuhua vốn đã tình nguyện cho người khác tựa đầu rồi.

- Tại sao cô lại đặt tên cho con là Shuhyuk ?

Soojin bất ngờ lên tiếng. Cô là một người phụ nữ có phần khép kín, có phần nhút nhát. Song bây giờ Soojin lại mang một bộ mặt khác. Cô là một người mẹ. Một người mẹ lại tra vấn một người mẹ khác ngay trước mắt chồng mình.

- Tôi...

- Tôi đặt tên cho con tôi là Soohan và Soomin.

Soohan là niềm vui bắt đầu, Soomin là thời điểm bắt đầu hoa nở. Khi tôi đặt tên đó, tôi đang ở trong tình trạng không có nhà, không công việc, bản thân tôi không đủ sữa nuôi con. Tôi có lúc phải đi lượm phế liệu. Sau đó tôi làm lao công ở nhà hàng, soát vé xe buýt. Nhưng tôi vẫn muốn con tôi là những đứa trẻ luôn ở những thời điểm vui vẻ nhất của cuộc sống ? Còn cô, ngay khi cô đặt tên con, cô đã muốn nó trở thành đề tài cho người ta bàn tán. Khi cô đặt tên con mình, cô có nghĩ, sau này con cô sẽ vui vẻ, sẽ hạnh phúc nói về ý nghĩa tên mình với các bạn không ?

Cảm giác của Soojin khi nghe Kang Hamin nói về tên của Shuhyuk không phải là cảm giác hờn ghen hay nghi ngờ, tủi phận. Cô chỉ cảm thấy thương đứa trẻ mang cái tên đó xiết bao.

Nhưng rồi, biết đứa trẻ đó là cậu bé trong nhà mình, tình thương kia đã biến thành sự phẫn nộ. Nếu trước đây còn có chút lo sợ khi biết tình cảm của Shuhua và cô gái ấy thì bây giờ cô không sợ nữa. Nếu một người như vậy có thể làm Shuhua rung động, làm cô ấy 'tình cũ không rủ cũng tới' thì cô ấy cũng không đáng làm chỗ dựa cho mẹ con cô nữa. Soojin cảm thấy khinh ghét cô gái ấy, khinh ghét rất nhiều.

- Tôi...

Một người mẹ thực sự sẽ không như cô ấy. Một người mẹ thực sự sẽ không khiến đứa con của mình phải khóc. Một người mẹ thực sự sẽ không mang cái tên của con mình làm một công cụ trả thù.

-Khi cô bị Hyojin cưỡng bức, cô có dùng thuốc tránh thai không ?

Câu hỏi của Soojin đột ngột và trực tiếp. Shuhua cũng ngẩn người. Sắc mặt Jinri tái nhợt.
Cô nhớ lại...Khi ấy mình rất hận, ngoài hận ra thì...thì không có làm gì.

- Khi tôi và Shuhua xảy ra quan hệ, tôi không dùng thuốc tránh thai vì tôi cho là, có một đứa bé cũng không sao cả. Còn cô, không lẽ kiến thức sơ đẳng đó cô cũng không có. Cô để mang thai, sau đó lại viện lý do đó mà chấp nhận lấy Hyojin làm chồng ? Vì có con nên không lấy không được. Đó là quyết định của cô, tại sao lại phải cố chấp cho là do người khác ép buộc mình ?

Muôn ngàn câu hỏi tại sao cứ ong ong trong đầu Jinri.

Trong những ngày ấy, cô có quyền quyết định hay sao ?

Chị ta cứ...Chị ta cứ hăm dọa. Chị ta...

- Hyojin có băng ghi hình của tôi và cô ta... Cô ta bảo nếu...nếu tôi không đáp ứng sẽ phát tán băng này đến mọi người. Cho nên tôi...

Lần đầu tiên bị cưỡng bức có lẽ...có lẽ là chưa có.
Shuhyuk sinh vào tháng 8, thời gian Jinri bị cưỡng bức là tháng 7 năm trước đó. Cô ta dùng băng hình khống chế, sau đó...sau đó Jinri còn quan hệ với Hyojin nhiều lần nữa. Tuy là miễn cưỡng, nhưng mà...nhưng kết quả của một trong những lần đó là Shuhyuk đã tượng hình.

Shuhua có thể hình dung đến tâm trạng của Jinri lúc ấy. Một thiếu nữ chưa có kinh nghiệm sống phong phú đột ngột bị người khác cưỡng hiếp và khống chế, tâm trạng đương nhiên vừa hoang mang vừa sợ hãi.

Shuhua lúc đó lại quá vô tình...Cô...

Soojin không như Shuhua. Cô không hề xúc động, giọng vẫn lạnh lùng:

- Cô học hơn tôi nhiều, có lẽ cô biết điều này. Thỏa hiệp với tội ác có nghĩa là chấp nhận chúng. Tôi nghĩ một cô gái xuất thân gia đình danh giá như cô, nếu khởi kiện hành vi đó thì cũng không đến nỗi là không có phần thắng. Cô yêu Shuhua song lại gián tiếp phản bội cậu ấy, lấy lý do là mình bị ép buộc. Đời không dồn người vào bước đường cùng. Cô chỉ có thể trách mình nhu nhược. Sau đó cô lại chấp nhận lấy Hyojin làm chồng, khác nào tiếp tục chấp nhận để cô ta dày vò mình một cách hợp pháp ? Cô muốn trả thù, nhưng rồi cô có hạnh phúc không, có vui vẻ không vậy cô Jinri ?

Vui vẻ...

Hạnh phúc...

Jinri có vui vẻ và hạnh phúc không ?

Đương nhiên là không có. Đêm nào cô cũng khóc...Đêm nào cô cũng nguyền rủa cái ngày định mệnh đó. Cái ngày mình nhẹ dạ để Hyojin có cơ hội cưỡng bức mình...

Cô trả thù...

Song rồi được gì ?

Người chồng đau đớn, Jinri có hạnh phúc không ?

- Tôi chỉ mới tốt nghiệp trung học, bản thân không xinh đẹp, không có khả năng gì đặc biệt. Tôi có hai đứa con. Con của tôi cần cha của chúng. Tôi cũng có rất nhiều nỗi sợ. - Soojin nhẹ giọng, nhìn thẳng vào Jinri như đang tâm tình- Tôi sợ mình có một người chồng quá hoàn hảo. Tôi sợ mình không xứng với người ấy. Tôi sợ tất cả là mơ mộng, một khi tỉnh lại sẽ không còn gì hết. Nhưng tôi vẫn kết hôn với Shuhua. Tôi cố gắng để Shuhua không xem mình là một gánh nặng...Thật lòng, tôi vẫn chưa yêu Shuhua...Nhưng tôi cần cậu ấy cùng tôi dạy dỗ Soomin và Soohan. Chúng ta là một người mẹ. Nhiều khi chúng ta phải hi sinh bản thân mình một chút, cô Jinri à...Chúng ta nghĩ đến con của mình, làm tất cả để con mình được vui vẻ. Nếu cô cảm thấy hận Hyojin, cô đừng nên để Shuhyuk cũng nhìn thấy là cô không thương ba nó. Chấm dứt đi là tốt nhất! Chúng ta là những người mẹ... Cô hiểu ý tôi chứ, cô Jinri ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top