ZingTruyen.biz

Song Tham Ta Vi Nguoi

Thời điểm đến núi Vân Đàm cũng đã là chập tối, Thượng Thanh Hoa nhanh chóng đi đến một khu khách điếm đặt phòng cho những vị sư huynh, sư đệ kia. Khách điếm vì những vụ án gần đây liên tiếp xảy ra nên làm ăn cũng không được khắm khá bao nhiêu, thành thử ra phòng trống vẫn còn rất nhiều. 

Bốn con người, ba căn phòng.

Hiển nhiên Thẩm Thanh Thu và Thẩm Viên sẽ cùng ở chung một phòng. Ngay khi được bước vào bên trong khách điếm, điều đầu tiên Thẩm Viên làm chính là vùi mình vào trong chăn nệm. Dù gì y đã ở bên ngoài xe ngựa khá lâu trong lúc hai người kia cãi nhau không dứt, thân nhiệt có chút lạnh hơn vị ca ca từ đầu tới cuối vẫn còn ngồi trong xe khẩu chiến với Liễu Thanh Ca.

"Thẩm Viên, cởi áo choàng ra rồi hẵng lên giường."

"Nhưng mà trời khá lạnh..."

"Cởi ra."

Thẩm Thanh Thu không nói nhiều, lại dùng chiết phiến gõ nhẹ lên đầu Thẩm Viên. Trên tay là một tách trà ấm, vừa vào đã kêu người pha ngay một bình rồi đưa cho người đệ đệ còn đang nằm im trên giường phủ mền lên. Nhìn nhìn giống như cục bông gòn, hết sức đáng yêu.

"Đa tạ huynh..."

Thẩm Viên nghe lời liền cởi áo choàng vẫn còn chút ẩm vì bông tuyết đã tan ra. Bàn tay đỏ ửng trên da thịt cầm lấy tách trà uống một ngụm ấm người. Thẩm Thanh Thu nhìn bàn tay ấy mà có chút xót, cảm thấy cũng hơi bực bội vì đã không kéo tên đệ đệ ngốc này vào xe sớm hơn. Chờ tới khi Thẩm Viên đặt tách trà qua bên bàn, Thẩm Thanh Thu không chậm mà nắm lấy tay của Thẩm Viên, liền truyền linh lực sang truyền ấm cho đôi tay ấy.

"Ca ca, cái này đệ có thể tự làm."

"Để yên đó cho ta."

Thẩm Thanh Thu lạnh nhạt nói, tâm tư vẫn tận tâm truyền linh lực giữ ấm cho đối phương. Đôi tay lạnh cóng đến đỏ ửng da thịt từng chút một đã trở lại màu sắc hồng hào, làn da trắng ngọc đẹp đẽ trên từng đốt xương tấc da nhìn vào đã có mấy phần thuận mắt hơn.

Thẩm Viên vì điều này mà nhếch lên một nụ cười. Y biết người này thường không thích tỏ ra quan tâm ai, nếu có thì lời nói sẽ luôn rất cay nghiệt hòng che giấu những tâm tư ý tốt đó. Tuy thế, y lại luôn là ngoại lệ của Thẩm Thanh Thu. Đến cả Nhạc Thất cũng không thể có được sự quan tâm thẳng thắn thế này từ nét mặt ưu tư tuyệt đẹp đấy. Nghĩ nghĩ như thế, Thẩm Viên đương nhiên cảm thấy có mấy phần ấm áp trong tâm can, không thể ngừng mỉm cười.

"Đệ còn cười nữa, ta ném đệ ra ngoài nằm đấy."

"Hì hì... đệ biết ca ca sẽ không làm thế đâu."

Đoán ra ánh mắt của người nọ đang trân trân nhìn mình thế nào, Thẩm Thanh Thu vốn da mặt mỏng nên không khó đoán hắn cũng là có chút xấu hổ. Cơ mà vì hình tượng nên hắn cũng chỉ có thể nói thế để trấn áp mấy phần ngượng ngùng trong lòng.

"Nói nhiều. Bây giờ đệ hãy nghỉ ngơi chút đi. Chốc nữa ta và tên Liễu Thanh Ca kia sẽ đi xung quanh trấn dò xét một lượt. Có tin gì ta sẽ báo với đệ khi về."

"Ấy, như vậy đâu được? Huynh đi thì đệ cũng phải đi chứ. Lâu lắm rồi đệ chưa được xuống núi làm nhiệm vụ nào vì huynh rồi đấy."

Thẩm Viên nhướng mày nhìn người trước mặt vẫn còn nắm lấy đôi tay y dù cho bàn tay ấy đã đủ độ ấm. 

Kỳ thực nhiều năm qua Thẩm Viên đã không có bao nhiêu cơ hội xuống núi làm nhiệm vụ riêng lẻ. Phần lớn nguyên nhân đều là do Thẩm Thanh Thu không cho, hắn sợ người đệ đệ của mình sẽ gặp chuyện nếu không có hắn ở đó nên lúc nào hắn cũng lạnh lùng từ chối, còn mạnh mẽ chặn cửa, thay y đi làm nhiệm vụ không ít lần. Vì tính tình bảo bọc quá mức của hắn, nếu không phải là nhiệm vụ đi cùng nhau thì e rằng lần nào Thẩm Viên cũng bị bắt ngồi yên trong phong, chờ ca ca y làm nhiệm vụ về với thân thể lần nào cũng có thương tích.

Đôi lúc hai người cũng có cãi nhau, phải nói là cãi nhau lớn vì những chuyện này. Nhưng rồi ai ai cũng nhanh chóng hạ họa, lại trở về cuộc sống bình thường luôn lo lắng quan tâm nhau như thế, bao tức giận cũng vì vậy nguôi đi từ lúc nào không hay.

"Vì đệ đã lâu không xuống nên chắc chắn làm việc không tốt bằng ta. Cứ ngoan ngoan nằm yên ở đây, đợi tới khi ta cùng tên đầu gỗ kia tra rõ sẽ báo với đệ."

"Ca ca, đệ không còn là con nít nữa, đừng có mà tự quyết thay đệ."

"Đệ vẫn là một tên tiểu tử trong mắt ta."

Thẩm Thanh Thu cười nửa miệng, hoàn toàn không xem nặng lời đối phương. Bản thân rất hưởng thụ nhìn biểu cảm ai kia đang giận dỗi nhưng tất cả chỉ thu lại ở một hành động bỉu môi biểu ý. Nhìn vào đúng là có chút đáng yêu.

"Ca ca có cản thì đệ vẫn sẽ đi."

"Đệ có tin ta trói đệ luôn trong phòng không?"

"Ngoài khốn tiên tác ra thì huynh nghĩ có sợi dây nào cản được đệ sao?"

"Ồ?"

Không biết suy nghĩ điều gì trong đầu, một bên mắt Thẩm Thanh Thu hơi nhướng lên. Ý vị trên môi có vẻ như rất rõ ràng là "đệ vừa khiến ta nhớ lại một chuyện rất thú vị" không lần vào đâu được. Thẩm Viên bất giác thấy không an toàn, giống như mình vừa mới nói ra một ý tồi tệ nhất trong ngày. Thấy vị ca ca kia vẫn đang khoanh tay nhìn mình với ý vị sâu xa trong mắt mà không khỏi thấy cổ quái.

"Nói tóm lại là, lần này đệ sẽ đi cùng huynh. Sưởi ấm cũng đủ rồi, đệ muốn ra ngoài giúp mọi người. Dù gì cũng là một phong chủ, không lẽ huynh lại muốn biến đệ thành một kẻ ăn không ngồi rồi mãi?"

Thẩm Viên đứng dậy, mặc lên một lớp áo choàng dày khác lên thân. Ánh mắt mấy phần kiên quyết, mặc kệ Thẩm Thanh Thu nghĩ gì.

"Đệ muốn làm gì thì làm. Đừng làm vướng chân ta là được."

"Ca, huynh quá xem thường đệ rồi đấy!"

Sự thật nói ra thì Thẩm Thanh Thu vốn không có ý định cản Thẩm Viên ở lần nhiệm vụ này. Một phần vì Nhạc Thanh Nguyên đã nêu ý kiến tương tự như Thẩm Viên, một phần vì hắn muốn nhìn biểu cảm trẻ con của "ông cụ non" nhà hắn. Chính vì thế Thẩm Thanh Thu mới ác ý đùa một chút, khiến người nọ giận dỗi, tuy thế vẫn là một nét mặt giận dỗi dễ nhìn, rất thuận mắt giải trí cho hắn sau một ngày dài ngồi chung xe với tên đầu gỗ nọ.

"Ai mà làm vướng chân thì là một tên tiểu tử ngốc!"

"Vậy ca ca xác định là tiểu tử ngốc đi!"

Thẩm Thanh Thu ác ý cười, bất giác không nhịn được mà cười khẽ một tiếng. Bao năm sống ở Thanh Tĩnh phong, vì hình tượng sư tôn mà hai người không mấy khi tự do nói chuyện như những đứa trẻ thế này.

Giờ đây khi được xuống núi, hắn và y bất tri bất giác lại để lộ tính cách của thời niên thiếu. Cũng không nghĩ ngợi mà nắm tay nhau bước ra khỏi phòng, hệt như năm xưa khi Thẩm Thanh Thu còn là Thẩm Cửu, hắn nắm tay y, đưa y trốn khỏi núi chỉ để tránh cái nhìn của những kẻ ghen tị hai huynh đệ họ.

.................

Nửa đêm năm ngày sau.

"Yêu quái hiện thân đi!"

Sau một thời gian truy tìm tung tích, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng đã đưa ra kết luận về cách làm việc của tên yêu ma bắt cóc trẻ con. Thuận theo cách hành sự của loài yêu này, Thẩm Thanh Thu, đi theo sau là Thẩm Viên đã may mắn tìm được yêu quái trong lúc phục kích ở những nơi đáng nghi, sau đó cùng nhau đánh chặn nhiều đường tẩu thoát của yêu vật.

Dù rằng đang đuổi bắt theo con yêu đó nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn không ngừng quan sát Thẩm Viên hiện tại đang hành sự ra sao. Dù không muốn thừa nhận nhưng thực lực của Thẩm Viên không hề thua kém hắn. Thực lúc của y vẫn chưa bị mai một dẫu cho đã không tham chiến với ma tộc suốt bao nhiêu năm. 

Mỗi nhát kiếm đánh xuống đều lần lượt đánh vào trọng tâm, thậm chí sử dụng linh phù cực kỳ chuẩn xác làm cho yêu vật xuất hiện sơ hở, chật vật thoái lui. Mọi thứ đều diễn ra nhuẫn nhuyễn, không sai lệch một tính toán nào theo kế hoạch.

"Hang động kia?"

Bước vào kết giới của yêu quái, hang động trước mắt phát lên loạt tia hồng quang, kéo theo là âm thanh khóc thét của bao đứa trẻ. Nhìn vào trọng tâm kết giới, nơi vòng tròn trận pháp giam giữ chính là những đứa trẻ bị mất tích. Chúng đang ôm lấy đầu mình, khóc đến inh ỏi đầu óc cầu cứu mạng. Yêu vật vì muốn biến những nỗi đau thuần khiết của trẻ nhỏ thành vật dẫn để tu luyện, không tiếc làm bao chuyện tày trời, gieo rắc nỗi sợ lên tâm hồn ngây thơ của chúng rồi bào mòn tinh thần đám trẻ đến hỏng đi, dần dà trở thành vật tu ma hoàn hảo.

"Tên khốn kiếp! Ta nhất định phải trừ khử thứ yêu ma các ngươi, thay trời hành đạo!"

Thẩm Viên nhìn cảnh này mà không đàmh lòng, tức giận vận linh lực, dùng vô số tấm linh phù tạo nên pháp trận. Những tấm bùa kia nhanh chóng xâm nhập vào kết giới, dùng sức mạnh của mình tản đi ma khí đang kích thích nỗi sợ của đám trẻ. Một số đứa vì không thể chịu nổi mà ngất đi, theo sau là tiếng la đang nhỏ dần.

Vì không nhận thêm được nỗi thống khổ của trẻ em, tên ma vật kia đành đổi phương án. Oán khí tích tụ, trở thành làn khói đen ngậm nuốt không gian, mùi hương khó ngửi đến độ những người kia đều bất giác che mũi lại, tránh để bị oán khí xâm nhập làm thần thức dao động.

"Thẩm Viên!"

Trong lúc đang lập pháp trận, Thẩm Viên căn bản đã có chút bất cẩn khi không để ý xung quanh. Làn khói đen đặc sau lưng hóa thành một bộ vuốt đen ngòm, mạnh mẽ vung tới đánh lén. Vì nhất thời không nhận thức kịp nên Thẩm Viên đã không thể né nó, bù lại, thân ảnh của Thẩm Thanh Thu đã bất tri bất giác lao tới.

"Ca ca!"

Đòn tấn công này căn bản vừa mạnh lại vừa nhanh, trong phút chốc một dòng huyết chói mắt bắn ra. Thẩm Viên tái mặt nhìn sang Thẩm Thanh Thu đang mím chặt đôi môi mình, thanh y nhuộm thuần một màu huyết sắc, liên tục chảy xuống cánh tay không ngớt. May mắn rằng cánh tay bị thương là tay trái, không phải tay cầm kiếm của hắn nên nhất thời vẫn có thể ứng chiến. Vô số oán khí tích tụ lại thành những con dơi đói khát, răng nanh và móng sắc nhọn không ngừng muốn cắt qua da thịt hai người.

"Tập trung! Ta câu thời gian cho đệ!"

Thẩm Viên nghe Thẩm Thanh Thu quát lên liền trấn định ngay lập tức. Hai tay làm ấn ký, bắt đầu niệm chú lên các linh phù. Tia linh lực từ đó tỏa ra, kéo theo là những chú tự sáng chói mắt, xua tan những mảng khói đen đặc làm suy yếu năng lượng tên yêu ma kia. Đám dơi vì bị linh lực thanh tẩy nên có phần suy yếu, Thẩm Thanh Thu không chậm ứng chiến mà chém chết chúng.

"Ở đó!"

Vân Nhã xuất vỏ, theo lệnh của chủ nhân bay thẳng đến nơi đặc nồng ma khí. Thân thể yêu vật đã hiện nguyên hình, lộ ra gương mặt tím ngắt với hàm răng dã thú đang không ngừng rên rỉ. Nó hoảng loạn nắm lấy thanh kiếm, bản thân muốn rút nó ra nhưng càng rút thì kiếm lại càng đâm sâu vào hơn. Linh lực từ Vân Nhã tỏa ra, giống như muốn thanh tẩy sạch sẽ tên yêu ma đó. Nó gào thét điên cuồng, quằn quại trên đất rồi lại nhìn sang lũ trẻ còn đang bất tỉnh.

"Gr...!"

"Không ổn!"

Thẩm Viên hét lên, nhìn đám trẻ còn nằm trong kết giới đỏ chói mà phát hoảng. Yêu vật vùng người ngồi dậy, nhảy mạnh đến đám trẻ kia chuẩn bị giết chết chúng để lấy máu thịt nhân loại bù đắp cho thương tích.

"Đừng hòng."

Có điều trước khi kịp động vào, Thừa Loan từ điểm trên cao đã đánh xuống, chém đứt cánh tay yêu vật. Kết giới hồng quang đang suy yếu liền bị một chiêu kế tiếp của Liễu Thanh Ca đánh vỡ, còn yêu vật thì đang gào thét đến nhức óc chói tai.

"Chết đi."

Không chịu được thanh âm chói tai đó, Thẩm Thanh Thu mạnh mẽ đâm Tu Nhã xuyên qua cuống họng của nó. Tiếng gào thét từng lúc vơi đi rồi tắt liệm, nhiệm vụ của họ trong suốt năm ngày qua đã kết thúc.

"Ca!"

Tuy nhiên...

"Gào!!!"

Thân Thể ma vật bắt đầu phình to lên, hệt như một quả bóng đầy hơi bất kỳ lúc nào cũng có thể phát nổ. Thẩm Viên lúc này chạy tới, dùng hết sức kéo Thẩm Thanh Thu ra. Ma vật bùng nổ toàn bộ oán khí trong người, Thẩm Viên vì chặn đòn thay cho Thẩm Thanh Thu mà bị ma khí xâm nhập vào thân, nhất thời ho ra một ngụm máu, ngã gục lên thân ca ca của y.

"Thẩm Viên!"

Tiếng la thất thanh của Thẩm Thanh Thu vang lên, run sợ ôm lấy thân thể vô lực của y. Lúc này, trong đầu hắn chỉ còn là nỗi hoang mang không dứt.

....

Lời tác giả: hầy, sắp tới tác giả sẽ bế quan chuẩn bị cho kỳ thi, các nàng xin hãy thông cảm cho ta nha :"(

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz