ZingTruyen.Top

[Song Huyền] NHẬT KÝ MANG THAI CỦA PHONG SƯ.

Phiên ngoại 4: Hoan thiên hỉ địa*.

Litre24

(hoan thiên hỉ địa*: trời đất vui vẻ)

Dạo gần đây Sư Thanh Huyền rất kì lạ.

Điều này khiến Hạ Huyền nghĩ mãi, không biết mình đã làm gì mà khiến ái nhân mặt mày lúc nào cũng căng thẳng. Không nói với hắn thì thôi đi, đằng này cứ nhìn thấy hắn lại cười cười như chẳng có gì, điều này làm hắn rất phiền não.

Thậm chí đến tối cũng không cho hắn động chạm thân thể, Hạ Huyền phải nhịn hơn một tháng, làm sao hắn chịu nổi? Mà Sư Thanh Huyền cũng cứ căng thẳng mãi, hắn không biết làm thế nào.

Nhưng nhìn y ngày ngày vui vẻ, cười cười nói nói mãi, Hạ Huyền không giận được, cũng không thể mở miệng hỏi y gần đây lại bị gì.

Chúng quỷ ở Hắc Thuỷ Quỷ Vực nói do y làm việc quá căng thẳng, dạo này Thượng Thiên Đình giao khá nhiều việc, cộng thêm chuyện Thuỷ Sư đi làm nhiệm vụ ngoài Trung Nguyên, dĩ nhiên y phải lo lắng, dẫn đến căng thẳng, mệt mỏi.

Tuy nhiên, Hạ Huyền lại không nghĩ vậy, hắn lại suy tư không biết có phải vì mình đòi y nhiều quá, y chịu không nổi, cự tuyệt mình. Nhưng ngoại trừ một tháng qua, những tháng còn lại, thậm chí là mấy trăm năm nay y đều chiều mình, có bao giờ hành động giống lần này đâu!?

Hạ Huyền đến tìm Hoa Thành hỏi chuyện, dù sao hắn cũng có kinh nghiệm trong mấy chuyện này. Hơn nữa, Tạ Liên trông khá giống Sư Thanh Huyền, hiền lành, nghe lời người mình yêu.

Hoa Thành gác chân lên bàn, ngồi với tư thế không hề có ai trong mắt: "Nghe theo tiếng gọi lương tâm, đến trả nợ à?"

Hắn lạnh giọng: "Đến hỏi chuyện!"

Hoa Thành "ồ" một tiếng, nhướng mày: "Nếu là cho lời khuyên thì ta xin kiếu!"

Mặc dù hắn nói vậy, song vẫn sẵn sàng nghe Hạ Huyền tâm sự chuyện hắn và người thương ở U Minh Thuỷ Phủ.

Kì thật, ca ca hắn rất ngoan, không hề giống Sư Thanh Huyền như lời hắn nói. Nhưng đến Hoa Thành cũng cảm thấy kì lạ, y nổi tiếng ngoan hiền, chẳng khác Tạ Liên là bao. Nhưng lần này lại cự tuyệt Hạ Huyền, chắc chắn có gì đó.

Hoa Thành cười khinh: "Chuyện này không liên quan đến ta, mắc mớ gì phải giúp ngươi?"

Hoa Thành có hơi độc mồm, Hạ Huyền biết. Nhưng chung quy lại, cả Tam giới cũng chỉ có Hoa Thành nghe hắn nói chuyện. Và cũng chỉ có Hoa Thành mới xứng tầm nói chuyện với hắn.

Hạ Huyền không dao du với Thần Quan, sau chuyện y hạ sinh Hạ Thanh Thiên ở Bồ Tề quán, hắn lại càng tránh tiếp xúc với mấy tên Thần Quan ở Thượng Thiên Đình. Hơn nữa, khi còn giả làm Địa Sư Nghi, ngoại trừ Sư Thanh Huyền, Hạ Huyền cũng không thân với ai.

Nói đến Thần Quan, có thể loại trừ ba người, còn lại hắn đều ghét, thậm chí khinh thường qua từng lời nói. Sư Thanh Huyền thường bảo hắn không nên như vậy, nhưng biết làm sao đây? Suy nghĩ này đã ăn sâu vào máu thịt hắn, từ lúc Sư Vô Độ đổi mệnh, Hạ Huyền đã luôn căm hận Thần Quan.

Nói từ "hận" cũng không phải, hắn không thuộc dạng người quơ đũa cả nắm, quy chụp toàn bộ Thượng Thiên Đình. Nói gì thì nói, "ghét" vẫn là "ghét", "thương" thì vẫn "thương".

Hắn đanh mày: "Ta gặp chuyện, ngươi vậy mà không giúp sao?"

Hoa Thành cong môi: "Ta gặp chuyện, ngươi có giúp không?"

Hai mắt Hạ Huyền trợn trắng: "Hơn một nửa Hắc Thuỷ Quỷ Vực bị ngươi phá hơn mấy trăm năm trước, như vậy có được cho là 'giúp' không?"

Hoa Thành vân vê hạt châu đỏ: "'Hơn một nửa Hắc Thuỷ Quỷ Vực' đó, không là gì so với số tiền ngươi nợ!"

Biết rằng Hoa Thành là người không thích nói mấy chuyện này, cũng không rãnh tiếp hắn, nhưng Hạ Huyền biết, Hoa Thành là người ngoài lạnh trong nóng. Nhớ năm đó, nếu Hoa Thành không đưa người đến tìm hắn, Sư Thanh Huyền bây giờ có được ở bên hắn không?

Hạ Huyền thở dài: "Giúp ta, ta sẽ trả nợ!"

Hoa Thành cười khinh: "Có trả được không?"

Nói đây là câu hỏi, kì thật cũng không đúng, vì hắn biết, Hạ Huyền làm gì trả nổi!?

Hoa Thành cũng không quan tâm đến chuyện hắn có trả nợ hay không, số tiền Hạ Huyền nợ cũng không nhằm nhò gì đến hắn. Dù gì cũng chỉ là một khoảng tiền nhỏ, thật ra hắn chẳng cần trả, Hoa Thành không cảm thấy tiếc nuối gì.

Chỉ là lâu ngày không gặp, cuộc nói chuyện của hai Tuyệt cảnh Quỷ Vương lúc nào cũng nhàm chán, Hoa Thành lại lấy cớ đòi tiền ra mà chọc. Dĩ nhiên Hạ Huyền biết, nhưng hắn cũng không muốn nghe chuyện nợ nầng từ miệng Hoa Thành chút nào.

Hoa Thành lại nói: "Ngươi nghĩ thử xem, mình có quá đáng với y không? Hay là vì không quan tâm mà khiến y giận dỗi?"

Hạ Huyền chớp mắt: "Không có!"

Hạ Huyền không hề vô tâm với y, hắn yêu thương y còn hơn thằng con trời đánh kia, dĩ nhiên y sẽ không giận dỗi như lời Hoa Thành nói. Nhưng lời Hoa Thành cũng không phải không đúng, tuy mấy trăm năm nay hai người đều êm đẹp, song sẽ đến một ngày xảy ra sóng gió.

Hắn vẫn còn hoang mang, không biết khi nào "sóng gió" kia mới đến, hắn bây giờ chính là "thời điểm thích hợp" để nổi sóng. Chẳng lẽ Sư Thanh Huyền sẽ bỏ mặt hắn, không yêu thương hắn nữa?

Hay thậm chí còn tệ hơn, y sẽ dân nước Tây Hải, dìm Hắc Thuỷ Quỷ Vực? Nhưng hắn đâu có làm gì quá đáng với y, sao y phải làm vậy!?

Nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân là gì, Hạ Huyền nghĩ hẳn tại Hoa Thành không hiểu ý phụ nữ, dĩ nhiên không biết y sẽ nghĩ gì. Dù sao ái nhân hắn cũng là nam nhân, không phải nữ nhân như Sư Thanh Huyền, hắn không hiểu y cũng chẳng phải chuyện ngoài ý muốn.

Bỏ qua Hoa Thành, Hạ Huyền cố nghĩ xem có ai có thể giúp hắn được không. Nhưng nghĩ qua nghĩ lại, ngoại trừ Hoa Thành, hắn cũng chẳng quen biết ai.

Tuy nhiên, Hạ Huyền muốn biết vì sao y lại đối xử với hắn như vậy trong suốt một tháng qua, hắn đành nghiếng răng đi lên Thượng Thiên Đình, tìm một nữ Thần Quan hỏi rõ chuyện.

Nữ Thần Quan ở Thượng Thiên Đình không ít, ngoại trừ những người vừa phi thăng khi Sư Thanh Huyền bị giáng làm phàm nhân, không ai y không tiếp xúc. Và người hiểu rõ y nhất, có lẽ chính có người đó.

Điện Linh Văn lúc nào cũng tấp nập nhiều người qua lại, nay thấy Hạ Huyền đích thân đến liền tự động tản ra. Chẳng ai muốn dính líu đến Tuyệt cảnh Quỷ Vương, họ vẫn còn ớn lạnh khi nghe chuyện Thuỷ Sư trước kia bị hắn chặt đầu.

Nhìn thấy thân ảnh hắc diệu thạch* quen thuộc, Linh Văn ngồi vừa giải quyết công văn, môi mỉm cười: "Ngọn gió nào đưa ngươi đến đây?"

(hắc diệu thạch*: đá nham thạch, có màu đen)

Hạ Huyền nhìn quanh điện Linh Văn: "Đến nói chuyện!"

Linh Văn nhướng mày: "Sao ngươi không đi gặp đích tử*?

(đích tử*: còn được gọi là "đích trưởng tử", nếu có nhiều thê thiếp thì đây là người con trai do chính thất- vợ cả sinh ra, ở đây ám chỉ người con trai đầu)

Hạ Huyền khó chịu không muốn nói. Hắn và Hạ Thanh Thiên tuy là cha con ruột thịt, song cũng chẳng ưa nhau bao nhiêu. Cũng vì mấy chuyện nhảm nhí về Sư Thanh Huyền, hai người họ không bao giờ hoà đồng nổi.

Linh Văn lại cười: "Thôi được, nếu ngươi đã chủ động đến, ta cũng không thể phụ lòng! Nói đi, có chuyện gì?"

Hạ Huyền tỏ ý không muốn nói chuyện cùng nàng khi có người ngoài ở đây, và dĩ nhiên Linh Văn hiểu. Sau khi đuổi hết đám Thần Quan ở điện Linh Văn, trong điện chỉ còn hắn và nàng ngồi uống trà nói chính sự.

Sau khi nói hết cho Linh Văn nghe, đến nàng còn phải mày nhướng mắt mở to, ngạc nhiên về thái độ này của Sư Thanh Huyền. Tiếp xúc với y nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nàng nghe y có hành động kì lạ này.

Tuy nhiên, đó mới là tính cách thật của Sư Thanh Huyền, y không muốn liên luỵ đến ai, kể cả Hạ Huyền. Chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán, y lúc nào cũng tự mình gánh hết trách nhiệm.

Bên ngoài cười nói như không có chuyện gì, bên trong lại là nỗi lòng nặng trĩu không biết diễn tả thế nào. Hằng ngày thì cười hi hi ha ha, nhưng bên trong chắc chắn có tâm sự không thể nói cùng ai.

Linh Văn nâng cằm: "Không chừng bị căng thẳng vì làm việc quá sức! Thuỷ Sư đại nhân cũng đang đi xa, y lo lắng là chuyện thường mà!?"

Hạ Huyền "hừ" lạnh.

Linh Văn tiếp: "Hay ngươi thử hỏi xem!?"

Hạ Huyền lắc đầu: "Hỏi rồi, y nói không có gì!"

Linh Văn nghiêm giọng: "Vậy chắc chắn là có gì! Sau khi y về, nhớ hỏi y một lần nữa! Không chừng y sẽ nói!"

Hạ Huyền không cố hỏi Sư Thanh Huyền, hắn không ép y phải nói hắn nghe những chuyện này, hắn sợ y sẽ khó chịu. Nhưng nếu Sư thanh Huyền cứ giấu mãi thì cũng không được, hắn sắp chịu không nổi rồi.

Trở về Hắc Thuỷ Quỷ Vực, nhìn ngắm Sư Thanh Huyền nấu ăn trong bếp, lòng hắn dân lên một ngọn lửa nóng rực.

Hạ Huyền vốn không phải người nôn nóng, nhưng chờ hơn một tháng qua y cũng không nói hắn biết, Hạ Huyền sắp không chịu được mà bùng phát lửa giận đầu tiên trong quãng thời gian hai người ở cùng nhau.

Không nói một lời, hắn lập tức đi đến, ôm lấy Sư Thanh Huyền đang nấu ăn trong bếp, tay siết chặt eo y, đầu đặt ở hõm cổ y.

Sư Thanh Huyền cảm thấy kì lạ, tại sao hôm nay Hạ Huyền lại giở trò ôm ấp mà bấy lâu nay hắn chưa hề làm với y trong bếp. Chẳng lẽ ra ngoài gặp gì đó, hay uống rượu đến đãng trí rồi!?

Y lên tiếng: "Hạ huynh?"

Hạ Huyền lập tức vào chủ đề chính: "Dạo này nhìn ngươi vô cùng căng thẳng! Có chuyện gì?"

Sư Thanh Huyền lập tức sững người, xoay đầu nhìn Hạ Huyền đang làm bộ mặt vô cùng thắc mắc. Tựa như con mèo đang làm nũng, lại giống con hổ đang tò mò muốn biết chuyện.

Đúng là một tháng qua y có hơi căng thẳng, nhưng cũng không quá như lời hắn nói. Sư Thanh Huyền biết Hạ Huyền quan tâm mình, song y vẫn chưa có đủ dũng khí để nói hắn nghe nguyên nhân.

Hạ Huyền tiếp: "Có kẻ nào dám làm gì ngươi à?"

Theo Linh Văn nói, những chuyện ngoài ý muốn rất thường xảy ra nếu một nữ nhân đi ở ngoài một mình. Giống như bắt cóc, phá thân chẳng hạn. Sư Thanh Huyền cũng được tính là một mỹ nhân, chắc chắn sẽ lọt vào tầm mắt của mấy kẻ đầu đường xó chợ, lần hoàng thân quốc thích.

Y đi làm nhiệm vụ nhiều như vậy, chẳng lẽ không bị dòm ngó? Nhưng điều này chắc chắn không thể xảy ra, dù gì y cũng là Thần Quan, đâu phải nói đụng chạm là đụng chạm?

Sư Thanh Huyền ấp úng: "A, chuyện này..."

Y cứ chần chừ mãi, không biết có nên nói hay không. Một tháng qua đã rất lâu rồi, ngồi ở Hắc Thuỷ Quỷ Vực nhưng lòng như ở trên mây. Muốn nói cũng không thể nói, y chỉ sợ Hạ Huyền nghe xong sẽ sốc.

Tuy nhiên, Sư Thanh Huyền cũng không thể giấu hắn mãi. Y có thể giấu được hôm nay, giấu được ngày mai, nhưng dĩ nhiên không thể giấu cả đời. Dù gì Hạ Huyền cũng là phu quân mình, không nói tức là giấu giếm, giấu giếm tức là làm chuyện mờ ám.

Y thở dài: "Có chuyện này ta muốn nói!"

Nghe tiếng thở dài của y, Hạ Huyền lo lắng không thôi. Trong đầu hắn đã soạn sẵn bao thiên ngôn vạn ngữ trên đời, lời xin lỗi, lời khẩn cầu, chỉ cần y không giận hắn, không rời xa hắn thì cái gì cũng được.

Cho đến khi Sư Thanh Huyền chủ động đặt tay hắn lên bụng y, tam quan Hạ Huyền đổ nát.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top