ZingTruyen.Top

[Song Huyền] NHẬT KÝ MANG THAI CỦA PHONG SƯ.

Phiên ngoại 1: Mãi mãi là bao xa?

Litre24

Sư Thanh Huyền bệnh rồi.

Thân thể phàm nhân không thể chống trụ được với cơn sốt bất ngờ. Thậm chí, y càng ngày càng yếu, giống như người đang hấp hối trên giường bệnh.

Hạ Huyền đứng kế bên nhìn mà phát hoả, là Tuyệt cảnh Quỷ Vương mà lại không thể làm gì, chỉ có thể đứng nhìn người trong lòng khó khăn nằm trên giường. Hơi thở của Sư Thanh Huyền càng ngày càng nóng, càng ngày càng yếu.

Đám quỷ hầu hạ trong U Minh Thuỷ phủ cũng phát loạn đến nơi, đứa thì im lặng đứng nhìn, đứa thì hét toáng lên. Nhưng đa phần bọn chúng không dâm chọc vào vảy ngược của Hạ Huyền, nên sau một hồi ngẫm nghĩ, chúng cũng im lặng.

Sư Thanh Huyền về U Minh Thuỷ phủ đã bốn năm, mà trong bốn năm đó, chẳng có cái gì bất thường xảy ra. Y hằng ngày đều chăm sóc Hạ Thanh Thiên, vui vẻ bên Hạ Huyền. Vậy mà bây giờ tự nhiên bốc lửa phát sốt.

Hạ Thanh Thiên đứng bên mép giường, hai chân vừa ngắn vừa tròn, nhón nhón lên, khuôn mặt đanh lại, lo lắng. Năm nay tiểu công tử cũng được bốn tuổi rồi, nhưng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hạ Thanh Thiên nói: "Mẫu thân? Người không sao chứ? Người thấy thế nào?"

Sư Thanh Huyền đầu nóng như vòng lửa, thân nhiệt ngày càng tăng cao. Hơn nữa, thần trí mơ hồ, chẳng biết xung quanh đang có chuyện gì. Y cũng không hề nghe Hạ Thanh Thiên nói, chỉ có thể thở nhẹ nhàng, mơ màng nhìn quanh.

Hạ Huyền đứng kế bên, nhìn xuống Hạ Thanh Thiên, rồi nhìn lên Sư Thanh Huyền. Mày hắn nhăn lại, hắn ngồi xổm xuống, ôm lấy Hạ Thanh Thiên, nhìn, rồi cười: "Mẫu thân không sao! Thanh Thiên, ra ngoài đi!"

Hạ Thanh Thiên lắc đầu, nhưng Hạ Huyền vẫn kiên quyết bắt tiểu công tử ra ngoài cho bằng được. Và vì không thể cãi lại lời phụ thân, Hạ Thanh Thiên liền sướt mướt ra ngoài.

Đám cốt long thấy vậy liền vây quanh Hạ Thanh Thiên ngoài cửa phòng. Hết lời khuyên bảo, nhưng tiểu công tử vẫn khóc vì lo cho mẫu thân.

Bên trong phòng, Hạ Huyền đang chật vật, không biết làm thế nào. Hắn biết Sư Thanh Huyền bây giờ không nghe được bất cứ thứ gì, hắn chỉ có thể đứng đó, nhìn người trong lòng đang nguy kịch. Giống hệt bốn năm trước khi y hạ sinh Hạ Thanh Thiên.

Hạ Huyền nắm chặt tay Sư Thanh Huyền, áp lên mặt mình. Nhiệt độ cơ thể của hắn có thể thay đổi theo ý hắn muốn, mặc dù biết cách này không có tác dụng, hắn vẫn cố hạ nhiệt độ cơ thể đến mức tối đa để Sư Thanh Huyền hạ nhiệt.

Sư Thanh Huyền dường như đã cảm nhận được độ lạnh từ tay mình, xoay đầu lại nhìn Hạ Huyền. Hạ Huyền thấy vậy liền vui mừng: "Thanh Huyền, không sao rồi! Ta ở đây!"

Sư Thanh Huyền bây giờ có thể nói là đỡ hơn phần nào, tuy nghe chữ được chữ không, y vẫn biết Hạ Huyền muốn nói gì. Sư Thanh Huyền không trả lời, chỉ nhìn hắn, cười nhẹ.

Hạ Huyền nhìn được nụ cười của Sư Thanh Huyền thì lòng nhẹ hẳn. Hắn thở phào, môi cong lên một đường hoàn mỹ. Rồi hắn xoay ra sau, trong khi tay vẫn giữ chặt tay của Sư Thanh Huyền.

Hạ Huyền lạnh giọng: "Mang thuốc đến đây!"

Một con quỷ đứng hầu nãy giờ, nghe lệnh liền ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Những tiểu quỷ bên trong cũng hiểu ý của Hạ Huyền, bọn chúng nhanh chóng chạy ra ngoài, để hắn và Sư Thanh Huyền lại một mình.

Hạ Huyền xoay mặt ra nhìn bọn quỷ đang chạy ra ngoài, đến khi chắc chắn trong phòng không có ai, hắn mới an tầm xoay lại nhìn Sư Thanh Huyền. Hắn thở dài, hôn lên mái tóc đen đẫm nước.

Sư Thanh Huyền cười: "Hạ huynh đừng quá lo! Ta vẫn ổn!"

Hạ Huyền hết hôn lên tóc, rồi đến trán, mũi, cuối cùng là môi: "Không lo không được!"

Sư Thanh Huyền thở dài: "Ta nằm mấy ngày rồi?"

Hạ Huyền nói: "Khoảng ba ngày!"

Sư Thanh Huyền lo lắng: "Lâu vậy? Thiên nhi, có ai chăm sóc không?"

Hạ Huyền vuốt tóc y: "Thằng nhóc đó mỗi ngày đều đến bên ngươi! Nếu ta không đuổi ra, nó cũng không chịu đi!"

Bấy giờ, một tiểu yêu từ ngoài đi vào, trên tay cầm một chén thuốc màu đen. Hạ Huyền đưa tay lấy chén thuốc, đưa lên miệng thổi, còn tiểu yêu kia chỉ lẵng lặng đi ra.

Từ sáng đến giờ, chẳng có chuyện gì kì lạ xảy ra, mọi thứ đều bình thường. Tuy Sư Thanh Huyền đã khoẻ lên sau ba ngày nằm trên giường, Hạ Thanh Thiên vẫn luôn lo lắng cho y.

Cốt long giáp nói: "Tiểu công tử, đừng lo lắng nữa!"

Cốt long ất nói: "Phải phải! Thanh Huyền phu nhân đã tỉnh rồi! Không sao đâu!"

Hạ Thanh Thiền ngồi chóng cằm ngoài bãi biển, thở một hơi dài. Nó không khóc nữa, nhưng bọng mắt đã đỏ lên, lông mi đen, dài ướt đẫm. Đây là những vết tích lúc nãy để lại.

Cốt long bính nói: "Cậu chủ Thanh Thiên! Cậu mau nhìn xem, cá kìa!"

Hạ Thanh Thiên không thèm để ý, trong khi đó, cốt long bính bị cốt long đinh đánh lên đầu: "Ngươi lại lên cơn à?"

Cốt long bính xoa xoa đầu: "Đau!"

Hạ Thanh Thiên cứ ngồi ngoài biển như thế đến tận tối, rồi đến khuya cũng không về phủ. Mà Hạ Huyền cũng chẳng có ý kiến gì với tiểu hài tử này của hắn, đơn giản mà nói, ai mà điên đi đến địa bàn của hắn gây chuyện?

Ngoại trừ lâu lâu Hoa Thành lại đến, nhưng tiểu tử đó cứ bám lấy Hoa Thành không thôi. Đôi khi còn hắn còn đưa Tạ Liên đi cùng, thế là Hạ Thanh Thiên cứ bám theo bọn họ mãi.

Chung quy, không ai dám đến Hắc Thuỷ Quỷ Vực gây chuyện. Mà nếu có đến, cũng không thể vào, vì không cần Hạ Huyền ra tay, kẻ xấu số đó cũng nhận lấy kết quả thoả đáng.

Hạ Huyền đứng trong bếp, tay cầm một cuốn sách dày, màu xanh. Đó là quyển sách bán năm hào ngoài chợ mà hắn vừa mua về, để học nấu ăn.

Hạ Huyền chưa bao giờ xuống bếp, thật ra lâu lâu lại xuống một lần. Nhưng mỗi lần xuống, Sư Thanh Huyền đều đuổi hắn và Hạ Thanh Thiên ra. Nói chung, hắn chưa bao giờ tự tay nấu thức ăn.

Hôm nay Sư Thanh Huyền bệnh, hắn sẽ tranh thủ cơ hội này xuống bếp, nấu cho y một chút đồ ăn. Tuy không ngon bằng tay nghề của Sư Thanh Huyền, nhưng ít ra có thể giúp y chút gì đó.

Đang nấu cháo, bỗng một tên tiểu quỷ chạy vào, miệng không ngừng kêu: "Hạ công tử! Hạ công tử!"

Hạ Huyền xoay đầu lại: "Chuyện gì?"

Tiểu yêu thở hổn hển: "Phu nhân! Có chuyện!"

Hạ Huyền nghe vậy liền bỏ hết đồ dùng đang cầm trên tay xuống, chạy đến phòng mà Sư Thanh Huyền đang nằm. Hắn chỉ mới rời đi một chút lại có chuyện, không biết xảy ra chuyện gì. Nếu tên tiểu yêu đó hốt hoảng như vậy, hẳn là chuyện lớn.

Đến khi hắn tông cửa chạy vào, trên sàn đã có một vũng máu đỏ. Còn Sư Thanh Huyền, đang ngồi dưới sàn, một tay nắm lấy thành giường, ngồi phịch xuống, ho liên tục.

Mà mỗi lần y ho, máu từ miệng lại liên tục phun ra, không ngừng tuông trào. Trên giường, cũng là một vũng máu đầy, khó có thể lau được.

Mấy nữ hầu lo lắng, hốt hoảng, ngồi xuống đỡ lấy y, người còn lại thì vuốt vuốt lưng y. Hạ Huyền thấy vậy, mặt cắt không còn một giọt máu, chạy đến.

Hạ Huyền hét: "Thanh Huyền, ngươi sao vậy?"

Sư Thanh Huyền liên tục ho ra máu, không thể trả lời Hạ Huyền. Một nữ yêu nói bằng giọng lo lắng, mày đanh lại: "Hạ công tử, phu nhân đang nằm, không hiểu sao lại, lại thế này!"

Hạ Huyền ôm chầm lấy Sư Thanh Huyền, vùi mặt y vào ngực mình, vai hắn run lên. Tình cảnh này, chẳng phải hắn đã gặp rồi sao? Hắn rất sợ mấy người trong lòng này, đã suýt mất, và đã đánh mất một lần. Hắn không thể để Sư Thanh Huyền rời khỏi hắn, Hạ Huyền hắn phải giữ lấy y.

Hắn quát: "Thanh Huyền! Ta ở đây! Không sao, không sao đâu!"

Sư Thanh Huyền đang ngồi trong lồng ngực hắn bỗng ngả ngửa ra sau. Bây giờ, Hạ Huyền đang ôm trọn lấy thân Sư Thanh Huyền, cổ y ngửa ra sau, hai mắt thấm đẫm lệ.

Y biết, đó có nghĩa là gì. Và hắn cũng vậy.

Sư Thanh Huyền là phàm nhân, thân thể không thể chịu nổi cực khổ này. Huống hồ y đã rất yếu sau lần hạ sinh Hạ Thanh Thiên bốn năm trước, e rằng sau chuyện này...

Hạ Huyền cắn môi: "Thanh Huyền, ở lại với ta, ngươi không được đi!"

Sư Thanh Huyền biết Hạ Huyền đang khóc, nhưng tầm mắt y không cho phép y nhìn. Trước mặt Sư Thanh Huyền bây giờ chỉ là một mảng mờ nhạt, nhìn cái gì cũng không rõ.

Y đưa tay mình lên mặt Hạ Huyền, cố cười: "Hạ huynh, đừng khóc!"

Hạ Huyền càng lúc càng ôm chặt Sư Thanh Huyền hơn, giấu mặt trong hõm vai y. Những tiểu quỷ hầu hạ cũng sống đủ lâu để biết đây là chuyện gì, khóc lóc, rời khỏi phòng, để hai người họ một mình.

Một lúc lâu sau, Hạ Thanh Thiên từ ngoài biển trở về, nghe được tin Sư Thanh Huyền đang nguy cấp, vội chạy vào phòng. Nhìn thấy Hạ Huyền và Sư Thanh Huyền đang ôm nhau trong khung cảnh đáng sợ này, nó không kìm được nước mắt.

Hạ Thanh Thiên lao đến, chui vào lòng Sư Thanh Huyền: "Mẫu thân, mẫu thân! Ta không muốn, ta không muốn người đi!"

Hạ Thanh Thiên tuy chỉ mới bốn tuổi, nhưng đã thông minh hơn những đứa trẻ cũng lứa. Nó biết, mẫu thân nó đang phải trải qua cái gì.

Sư Thanh Huyền sờ đầu Hạ Thanh Thiên: "Thiên nhi, không khóc!"

Hạ Thanh Thiên ôm chặt lất Sư Thanh Huyền: "Con, con không khóc! Mẫu thân, mẫu thân ở lại với con!"

Sư Thanh Huyền vỗ vỗ lưng Hạ Huyền, rồi ôm chặt tiểu hài tử trong lòng. Thời gian của y không còn nhiều, nhưng y muốn nói một cái gì đó.

Y cười: "Ta đã rất hạnh phúc!"

Đêm đó, chính là đêm mà Hắc Thuỷ Trầm Chu Hạ Huyền không bao giờ quên được. Người mình thương, hắn lại không giữ được bên mình, lại còn khiến y mất mạng. Tất cả đều là hắn.

Nhưng hắn vẫn nhớ cái cảm giác hồi hộp, hoảng hốt, khi một tiếng sét rất to vang lên ngay trên bầu trời nơi Hắc Thuỷ Quỷ Vực. Một tia sét đánh thẳng vào căn phòng đầy máu, ngay trên người mà hắn cùng con trai đang ôm vào lòng.

____________

"THANH HUYỀN!"

Hạ Huyền mở to hai mắt, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng liên tục chảy xuống, làm ướt tóc hắn. Cái viễn cảnh đó, cái quá khứ đó, hắn sẽ không bao giờ quên. Hắn liền xoay qua, tìm kiếm bóng hình người kia.

Một giọng nói khá mệt mỏi vang lên bên tai Hạ Huyền: "Ta ở đây!"

Hạ Huyền xoay qua nơi phát ra giọng nói, hắn thở phào nhẹ nhõm. Môi nở một nụ cười mãng nguyện, nhưng tâm vẫn lo lắng.

Sư Thanh Huyền nằm trên giường, ngay trong lòng hắn. Những vết hôn ái muội rơi đầy trên người y, nửa thân dưới được che lại bằng một cái chăn.

Y nằm sấp, ngẩn đầu nhìn Hạ Huyền: "Hạ huynh?"

Vừa dứt lời, Hạ Huyền kéo Sư Thanh Huyền vào lòng, siết chặt: "Ta, đừng rời xa ta!"

Sư Thanh Huyền cười nhẹ, di chuyển sao cho hai tay mình ra khỏi vòng tay của Hạ Huyền. Bây giờ, y đang ôm hắn, còn hắn thì ôm chặt người Sư Thanh Huyền, vùi mặt vào ngực y.

Sư Thanh Huyền vươn tay vuốt tóc hắn: "Đã qua mấy trăm năm rồi, ta vẫn còn ở đây! Hạ huynh đừng trách bản thân nữa!"

Hạ Huyền ôm chặt Sư Thanh Huyền hơn: "Ta không cho ngươi rời khỏi ta! Phải mãi mãi ở bên ta!"

Sư Thanh Huyền cười tươi, ôm lấy Hạ Huyền: "Ân!"

Mãi mãi là bao xa?

Mãi mãi chính là mãi mãi, không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top