ZingTruyen.Top

💚 𝐕𝐉'𝐬 𝐇𝐨𝐮𝐬𝐞 🐻🐯

Hoa Anh Đào Của Anh 🌸🥂 phần 2

Veronicasdall

7,
Đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.

Không những đi xem mắt gặp phải kim chủ cũ, mà kim chủ còn cầu hôn tôi ngay tại chỗ!

Tôi chớp chớp mắt nhìn Kim Taehyung.

Anh ấy rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

Nếu là tôi trước kia, có lẽ đã vui c/h/ế/t đi được.

Đáng tiếc, lúc này tôi chỉ thấy buồn cười.

Tôi cố ý nói: "Yêu cầu của tôi rất cao."

"Em nói xem."

"Chồng tương lai phải là người có tiền, không phải người có tiền bình thường, ít nhất tài sản cũng phải có 10 triệu trở lên."

"Anh rất phù hợp."

"Còn phải đẹp trai hơn cả sao nam đỉnh lưu."

"Anh cũng phù hợp."

"Tôi còn muốn quản cả chuyện tiền nong, tiền của chồng đều phải đưa cho tôi, mỗi tháng tôi chỉ cho năm ngàn, à không, hai ngàn sinh hoạt phí hàng tháng."

"Được." Anh bình tĩnh gật đầu, "Anh cũng không cần chi tiêu gì nhiều, bằng đó tiền đủ sống."

Sao cái thằng này lại cứng đầu thế nhỉ?

Tôi ra tuyệt chiêu cuối cùng: "Sau khi cưới, tôi sẽ đưa mẹ về ở cùng, chồng tôi phải cùng tôi chăm sóc mẹ."

"Được, sau này nếu dì có đến bệnh viện kiểm tra, có thể trực tiếp đi qua lối VIP, ở nhà cũng sẽ mời thêm bác sĩ tư nhân."

"Nhưng tôi..."

Kim Taehyung cướp lời: "Em không cần nấu cơm, cũng không cần làm việc nhà, chẳng cần làm gì cả, em muốn đi làm cũng được, không muốn đi làm cũng chẳng sao. Em cũng không cần sống chung với ba mẹ chồng, muốn có con hay không tùy em quyết định, nếu em không muốn sinh, anh có thể nhận con nuôi, còn nếu em sinh con cho anh, anh có thể để đứa nhỏ mang họ của em, anh sẽ thuyết phục người nhà của anh, em không cần lo."

"..."

Đệch!

Trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao!?

"Có thể làm thành hợp đồng không?" Tôi run run hỏi.

"Được, nếu anh không làm được, anh sẽ chịu hết tất cả trách nhiệm, nhẹ thì em có thể phạt anh, nặng thì có thể đuổi anh ra khỏi nhà." Kim Taehyung ngừng lại một chút, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn, "Đương nhiên, anh hi vọng chúng ta sẽ không bao giờ ly hôn."

Tôi khiếp sợ đến mức không gắp nổi đồ ăn.

"Tại sao lại chọn tôi?"

"Chúng ta ở chung với nhau đã lâu, quá quen thuộc với nhau, không mất thời gian làm quen."

Lý do này khá hợp lý.

"Nhưng mà Kim Taehyung, anh hiểu lầm rồi, tôi cũng không phải người ham vật chất như vậy..."

Anh ấy cười: "Anh biết, anh có thể cho em thời gian suy nghĩ."

"Không cần nghĩ nữa, tôi có nguyên tắc của mình..."

"Nguyên tắc của tôi chính là kết, kết, kết hôn, kết hôn ngay lập tức!"

8,
Ai thèm quan tâm trong lòng anh có Kim Jisoo hay không nữa chứ!

Có thì sao!

Cho dù anh ấy có hàng chục bạch nguyệt quang, hàng trăm nốt chu sa thì tôi vẫn có thể bỏ qua cho anh ấy!

Chỉ cần anh ấy thích, mời các cô ấy về dự party trong nhà cũng được!

Mặc dù tôi vui đến mức cả người lâng lâng, nhưng vẫn không quên hỏi một chút.

"Kim Taehyung, anh có thích phụ nữ không?"

"Nói nhảm, em đang nghĩ cái gì thế?"

"Anh có bệnh gì khó nói không?"

"Tuần trước anh vừa khám sức khỏe, nếu em cần anh sẽ gửi cho em một bản. Còn nếu em không tin, anh có thể kiểm tra sức khỏe lại một lần nữa, cho em đi theo giám sát."

"Được rồi, được rồi."

Kim Taehyung lái xe đưa tôi về nhà.

Anh ấy nhìn còn vui hơn tôi, cứ mỉm cười suốt cả đường đi.

Là cái kiểu cười vui vẻ khi dính phải con đ/ĩ tình yêu ấy.

Tôi không biết anh ấy vui vẻ vì điều gì, cưới tôi sẽ khiến Kim Jisoo hối hận sao?

Sao cũng được, cũng không quan trọng.

Khi tôi về đến nhà, TV trong phòng khách vẫn đang bật, còn mẹ tôi thì đang ngủ gà ngủ gật.

Tôi vui vẻ nhào vào lòng mẹ.

"Mẹ ơi, con có thể đưa mẹ đến sống trong một ngôi nhà lớn hơn. Không phải mẹ muốn xem TV màn hình lớn sao, con cũng có thể thực hiện được điều đó."

Mẹ sờ trán tôi, liên tục nói tôi bị ngốc rồi.

Kim Taehyung làm việc rất nhanh.

Ngày hôm sau, chúng tôi đi nhận giấy đăng kí kết hôn.

Kim Taehyung xem đi xem lại quyển sổ đỏ đó.

Lúc thì vuốt phẳng, lúc thì lẩm bẩm gì đó, lúc thì lại xúc động cúi xuống, tóm lại biểu cảm rất đa dạng.

Thật kì lạ.

Giống như... Anh ấy thật sự mong chờ cuộc hôn nhân này.

"Nie Nie, em muốn tổ chức hôn lễ như thế nào?"

"Sao cũng được, anh quyết định đi."

Cho kim chủ định đoạt.

"Hôn lễ cần thời gian để chuẩn bị, em cố gắng đợi chút nhé."

"OK." Tâm trí tôi đang ở chỗ số dư thẻ ngân hàng.

"Đêm nay, em có muốn đến nhà của anh không?"

Kim Taehyung cúi đầu xuống, chờ đợi câu trả lời của tôi.

Gương mặt không có biểu cảm gì, còn có chút lạnh lùng.

Vì khoảng cách quá gần, tôi cảm nhận được sự lo lắng và chút thẹn thùng trong đôi mắt ấy?

Chắc chắn là tôi nhìn nhầm rồi.

"Đêm nay em phải về nhà với mẹ, thu dọn hành lý xong thì tính tiếp."

"Vậy ban ngày thì sao? Em đến xem phòng tân hôn anh trang trí đi, xem xem em có thích không?"

"Ban ngày em muốn đi làm."

"Thôi được rồi."

Anh ấy có vẻ thất vọng.

Tôi không để trong lòng.

Hôm sau, lãnh đạo đột ngột gọi tôi lên văn phòng.

"Tiểu Kim, ở đây có một tập tài liệu, cô mang đến cho khách hàng giúp tôi."

"Vâng ạ. Đưa cho vị khách hàng nào ạ?"

"Kim Taehyung, Kim tổng, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô." Lãnh đạo nghi ngờ hỏi, "Tại sao ngài ấy lại chỉ định cô đi? Hai người quen nhau sao?"

Tôi ngượng ngùng cười.

Trước kia tôi thường xuyên đến biệt thự của Kim Taehyung.

Mật khẩu vẫn là sinh nhật của tôi.

Tôi khá ngạc nhiên vì anh ấy không đổi mật khẩu.

Dường như trong nhà không có ai, bảo mẫu cũng không có.

Cho đến khi tôi mở cánh cửa phòng ngủ chính trên tầng 2...

Kim Taehyung đang nằm trên giường...

Vẻ mặt ngượng ngùng...

Anh đã tự trói mình lại.

10,
Kim Taehyung đúng là có tài.

Ngay cả khi đỏ mặt, nhìn vẫn rất lạnh lùng.

Tôi nói: "Kim tổng, cảm ơn quà cưới của anh, thật đặc biệt."

Không có bất ngờ, chỉ có khiếp sợ.

Đúng là rất đặc biệt.

Kim Taehyung nói, "Lần này không tính, lần sau sẽ đền bù cho em thứ khác."

"Không, không, không cần!" Tôi vội xua tay, "Chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng, không cần nghi thức gì cả."

Kim Taehyung sững người.

Anh còn chưa kịp trả lời, tôi đã nói tiếp, "À đúng rồi, sau này chúng ta chia phòng ngủ, anh muốn tìm ai thì cứ tìm đi, không sao cả, em không để bụng."

"Em thật sự muốn như vậy sao?"

"Vâng."

"Anh là chồng em, anh ra ngoài tìm người khác, em không giận sao?"

"Không cần, anh chỉ cần làm đúng hợp đồng là được."

Tôi cảm thấy bản thân mình thật sự rất lý trí.

Tại sao Kim Taehyung lại có vẻ tức giận nhỉ?

Anh ấy im lặng một lúc lâu, sau đó lại mở miệng lên tiếng: "Nie Nie, em có thể thích anh không?"

"Không thể."

Một lúc sau, khi suy nghĩ kĩ, tôi nhận ra trong giọng nói của anh có một chút gì đó, giống như đang cầu xin.

Nhưng hiện tại, tôi chỉ cảm thấy anh ấy đang muốn kiểm tra tôi thôi.

Cho nên, tôi bổ sung thêm cho câu trả lời của tôi:

"Hoàn toàn không thể!"

11,
Sau đó, Kim Taehyung đi công tác một tuần.

Chúng tôi cũng không liên lạc với nhau.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy Kim Taehyung đang tức giận.

Lòng đàn ông như mò kim đáy bể, thật khó lường.

Một hôm, tôi dọn hành lý đến biệt thự của Kim Taehyung.

Khi mở ngăn kéo, tôi nhìn thấy một lá thư cũ nát.

Bức thư này đã từng bị xé vụn.

Nhưng hiện giờ, có được ghép lại và bảo quản cẩn thận.

Tôi là người viết bức thư này.

Suy nghĩ của tôi quay về một năm trước.

Sinh nhật Kim Taehyung...

Tôi tặng anh một quyển sách, bên trong là lá thư tỏ tình của tôi.

Trong thư, tôi bày tỏ tình yêu của mình.

Và mong muốn được sánh vai cùng anh.

Nhưng mà, Kim Taehyung không hề đọc quyển sách đó.

Anh ấy rất thích đọc sách, ngày nào cũng đọc đi đọc lại một quyển sách.

... Đó là quyển sách Kim Jisoo tặng anh.

Anh đọc rất nghiêm túc, còn ghi chép lại một số chỗ.

Mỗi khi tôi muốn xem thử một chút, anh ấy sẽ giấu quyển sách ở sau lưng, không cho tôi chạm vào.

Ngày tôi rời đi.

Tôi lấy bức thư kẹp trong quyển sách tôi tặng, sau đó xé nát nó để trút giận.

Xé nát nó cũng giống như xé nát những ảo tưởng ngu ngốc của tôi.

Tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của bức thư này.

Nhưng bây giờ, bức thư lại xuất hiện ở trước mặt tôi.

Lúc này, Kim Taehyung gửi cho tôi một tin nhắn.

"Nghe người làm nói em mang hành lý đến rồi, em cứ thoải mái nhờ họ giúp nhé."

"OK, xong hết rồi. Đúng rồi, trong ngăn kéo có một lá thư."

"À, anh nhặt lại nó ở thùng rác sau khi em rời đi."

Tôi thật sự rất ngạc nhiên.

Kim Taehyung là người mắc bệnh sạch sẽ.

Không thể tưởng tượng được người như anh lại đích thân nhặt từng mảnh giấy vụn trong thùng rác.

Đã thế còn dàn từng mảnh lại.

"Nie Nie, thật ra anh..."

Bên kia hiện lên dòng chữ "đang soạn tin".

Tôi biết anh ấy muốn nói gì.

Anh ấy có lẽ muốn nói, thật ra người anh thích là Kim Jisoo, không thể đáp lại tình cảm của em, hoặc là mấy câu tương tự như vậy.

Nhưng tôi không còn thích anh ấy nữa rồi.

Cho nên, tôi nhanh trí trả lời, "Bức thư này em chỉ viết cho vui, là trò đùa ngày cá tháng tư, anh đừng để trong lòng."

Dòng chữ "đang soạn tin" biến mất.

Anh ấy không gửi thêm bất kì tin nhắn nào nữa,

Chắc anh ấy đang rất cảm động vì tôi hiểu chuyện như vậy.

12,
Cuối tuần, tôi đến buổi họp lớp đại học.

Tôi không quá thân quen với các bạn cùng lớp.

Bởi vì khi đó, gia đình tôi nghèo, không có tiền để tham dự các buổi họp mặt.

Tôi chỉ ăn ở căn tin, không có tiền đến nhà hàng.

Dần dần, họ cảm thấy tôi không thích tham gia các buổi họp mặt nên cũng không gọi tôi đi nữa.

Tôi ngồi trong góc nhìn họ rót bia.

Không biết qua bao lâu, có một bạn học nói với tôi.

"Kim Jaehee, trông cậu càng ngày càng xinh nha."

"Tôi tên Kim Jennie, cảm ơn."

"Cậu mù hả? Trước kia bạn ấy cũng rất xinh đẹp, chỉ là không có tiền để ăn diện nên mới trông xấu xí thôi."

Người vừa nói chính là một bạn học nam.

Cậu ta nói với giọng đùa cợt.

Ngay lập tức, bạn học khác lại ồn ào, "Này, sao mày biết? Mày để ý người ta hả, mày yêu thầm bạn ấy đúng không?"

Đùa kiểu này không vui chút nào.

"Tao không có, đừng có nói bậy." Bạn học nam kia nóng nảy nói, "Trước kia bạn ấy vừa nghèo vừa khó ưa như vậy, tao có bị th/ầ/n ki/nh đâu mà thích? Hơn nữa, sau này bạn ấy lại có rất nhiều tiền, cũng không biết kiếm ở đâu ra."

Lời này thật chói tai.

Đáng ra không nên nói ở những dịp này.

Nhưng rượu vào lời ra.

Có vài bạn nữ đứng ra nói giúp tôi, "Câm miệng đi, đừng có nói nhảm nữa."

Nhưng có người không muốn buông tha cho tôi.

"Trước kia Kim Jaehee từng đeo chiếc đồng hồ rất đắt tiền, ít nhất cũng phải 10 vạn, cậu lấy ở đâu? Nói cho tôi nghe được không?"

Người vừa hỏi là Lee Young Ju.

Khi còn học đại học, điểm số của chúng tôi luôn dẫn đầu, chúng tôi cạnh tranh giành học bổng trong cả bốn năm.

Cuối cùng, lần nào tôi cũng thắng.

Tôi được giải nhất, còn cậu ta chỉ được giải nhì.

Vào năm cuối cấp, vì chưa từng đứng nhất lần nào, cho nên cậu ta trượt suất học lên cao học.

Có lẽ là vì vậy nên Lee Young Ju mới ghi hận tôi.

Nhưng bản thân mình không bằng người ta, lại còn trách người ta?

Chiếc đồng hồ cậu ta vừa nói là do Kim Taehyung tặng.

Tôi cũng không biết nhãn hiệu của nó là gì, anh ấy nói nó rẻ, tôi cứ đeo thoải mái.

Không ngờ lại gây ra rắc rối như bây giờ.

Tôi miễn cưỡng nói, "Đó là quà bạn trai tôi tặng, làm sao? Ghen tị à? Ghen tị thì tự kiếm cho mình một người bạn trai đi."

Lee Young Ju tái mặt, "Mẹ nó, tôi từng nhìn thấy cô ngồi cùng một người đàn ông trong một nhà hàng cao cấp, loại bạn trai thế nào mới có thể đưa cô đến một nơi cao cấp như vậy? Chắc chắn là cô làm tình nhân của người ta!"

"Lee Young Ju, cậu đ/i/ê/n à?"

Một cô gái không chịu được nữa, đứng lên mắng.

Tôi bật cười, "Cậu có biết người đàn ông đó là ai không?"

"Tôi để ý chuyện này làm gì? Chắc chắn đó là một ông chú!"

Tôi lại cười, "Lee đại thần, cậu đang làm việc ở đâu vậy?"

Lee Young Ju ưỡn ngực, đắc ý nói tên công ty.

Đó là một công ty lớn...

Tôi khen ngợi, "Thật sự là một công ty lớn..."

"Đúng vậy, không giống như ai đó, giành được học bổng 4 năm đại học nhưng sau khi tốt nghiệp cũng chỉ có thể đi làm việc vặt ở những công ty nhỏ."

Công ty tôi là công ty nghệ thuật, trong mắt những người không có chuyên môn, nó đúng là một công ty nhỏ.

Nhưng người hợp tác với công ty chúng tôi đều là những người giàu có như Kim Taehyung.

Công ty của tôi thuộc loại công ty nhỏ nhưng tốt.

Nhưng tôi lười giải thích cho cậu ta.

Đúng lúc đó, Kim Taehyung gửi tin nhắn cho tôi.

"Họp lớp kết thúc chưa? Anh đến đón em nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top