ZingTruyen.biz

[Slenderman X Jeff The Killer] Love?

Chap 11

BenBen13579

– –

Khi Toby về được đến biệt thự thì đêm cũng đã rất khuya, cậu rón rén chầm chậm bước từng bước nhẹ nhàng lên trên cầu thang trải thảm, chắc mẩm sẽ chẳng ai phát hiện ra mình đâu. Nhưng bất chợt một bàn tay lạnh như băng đặt nhẹ lên vai cậu từ sau lưng, những ngón tay thon dài và rất trắng, ah.

"Đi đâu mà về khuya vậy?"

"Slenderman à?? Ngài chưa ngủ nữa sao?"

"Ta... không ngủ được."

"Lại nhớ đến Jeff của Ngài chứ gì?"- Toby toe toét, giọng điệu của cậu nhóc vẫn luôn làm toát lên bầu không khí vui vẻ và dễ chịu đủ để xoá tan sự ảm đạm trong bất cứ không gian nào.

Slenderman khẽ cười nhẹ, dù cũng chả ai biết là gã đang mỉm cười.

"Lo mà ngủ sớm đi. Ta sẽ đi dạo một chút."

"Được rồi, Ngài ngủ ngon nhé!"

Toby chạy tót lên trên thật nhanh, hình như cậu cũng hơi ngà ngà say rồi. Slenderman nhìn theo bóng dáng hơi ngiêng vẹo của Toby mà tự hỏi, tại sao trên người tên nhóc này lại có mùi rượu? Từ trước đến nay nó có bao giờ ưa uống rượu đâu?

Gã chầm chậm đút tay vào túi, nhịp bước chân khẽ khàng tiến dần tới cánh cửa dựng sừng sững rồi đẩy ra. Mùi vị của gió đêm lạnh lẽo trong thẳm sâu cánh rừng ùa vào gã, điều đó khiến Slenderman thoải mái hơn một chút, trong lúc vẫn mải miết nghĩ ngợi về những chuyện xưa cũ.

Jeff, cũng rất thích uống rượu. Lần em ấy bị bệnh và gã đã mang em ấy về căn biệt thự cũng là tại rượu. Đó là một tối mùa đông với gió rét buốt giá và mưa to ào ạt, những cành cây đen sẫm không ngừng đung đưa giữa bầu trời bị cơn sét trắng xoá rạch ngang. Gã còn nhớ như in mình đã cảm thấy sợ hãi và rụng rời thế nào khi bắt gặp được Jeff đang khuỵu mình bên gốc cây. Bằng một sự lo lắng đan xen hoảng hốt trước giờ gã chưa từng có, Slenderman đã đi tới bên Jeff, đỡ lấy tên nhóc sát nhân cố chấp rồi hỏi vồn vã:

"Sao?? Em làm sao vậy Jeff?"

Ngày đó, Jeff còn chưa căm ghét gã.

Chưa căm ghét gã, giống như bây giờ.

"Ô, là Slenderman đấy à? Xin chàooooooo."

Jeff bật cười lớn, tay vẫn nắm chặt lấy một bình rượu cổ chẳng biết lấy được từ nơi nào.

"Em uống rượu à? Em có đang tỉnh táo không?"

"Tất nhiên rồi! Ngươi hỏi thừa quá, tửu lượng của ta là nhất đấy."

Gã đánh giá từ trên xuống dưới một lượt sau đó đã tự rút ra kết luận: Jeff đã hoàn toàn say.

Chai rượu trên tay Jeff bỗng lơi lỏng, rồi rơi xuống mặt đất vỡ tan thành những mảnh thuỷ tinh nhỏ sáng láng và sắc bén.  Jeff kêu lên một tiếng đầy tiếc nuối rồi cúi xuống vốn định cứu vớt chút rượu còn lại, nhưng chẳng hiểu sao mà đầu óc cậu bỗng quay vòng vòng và chao đảo, mặt đất cũng không đứng yên như nó vốn có nữa. Và Jeff trượt chân ngã ra trong lúc Slenderman vội vã đỡ lấy cậu.

"Em bị bệnh rồi."

"Bệnh?"- Jeff ngờ nghệch cười.

"Ừ, em phải uống thuốc để hết bệnh. Ta sẽ đưa em đến nơi có thuốc, có được không?"

Jeff nhìn Slenderman rồi im lặng một lúc thật lâu, trước khi khẽ gật đầu:

"Được rồi."

– –

Có lẽ, gã đã sai ngay từ giây phút ấy.

Có lẽ, Jeff đã lựa chọn tin tưởng vào gã, để rồi bị gã làm thất vọng bằng việc ép buộc cậu vào căn biệt thự của mình.

Có lẽ, Jeff vốn thuộc về tự do.

– –

Tiếng ai đó ngêu ngao hát giữa cánh rừng thinh lặng kéo Slenderman trở lại thực tại. Gã quay đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nói để rồi bắt gặp được người gã đã luôn muốn gặp nhất.

"J... Jeff."- giọng gã khẽ run, và trầm khàn, đủ để vang vọng tới tai kẻ kia.

Jeff chầm chậm tiến tới gần phía Slenderman đang đứng, cậu quan sát một lúc trước khi quyết định mở miệng cười:

"Ngươi là ai?"

Slenderman nhìn xuống Jeff nhưng chẳng đáp lời cậu.

"Khuya rồi sao ngươi không về nhà? Ngươi đợi ai à?"

"Ta đợi em."

Jeff vui vẻ nghiêng đầu hiếu kỳ nhìn gã như nhìn thấy một món đồ chơi mới mẻ, rồi cậu lại tiếp tục lặp lại câu hỏi cũ:

"Đợi ta? Sao lại đợi ta? Ngươi là ai?"

Mùi rượu từ Jeff đủ làm Slenderman hiểu được lý do tại sao cậu ta cứ ngờ nghệch thế này. Gã suy nghĩ một chút, rồi bỗng nhớ ra việc Toby cũng có mùi rượu như vậy. Rốt cuộc cả hai đã gặp nhau làm gì? Toby chuốc rượu Jeff sao?

"Ta là Quý Ngài Bí Mật."

"Quý Ngài Bí Mật à? Tên hay đấy. Vậy ta tên là Quý Ngài Sát Nhân nhé? Hahahaha."

Gã lẳng lặng nhìn cậu nhóc với chiếc hoodie trắng đang thoải mái cười đến vui vẻ. Kể ra, Jeff không biết gã là ai thế này cũng thật tốt.

"Em có lạnh không?"

Slenderman hỏi, trong lúc bàn tay đang nhẹ nhàng đặt lên mái tóc đen rối bù mất trật tự của Jeff, nhẹ nhàng xoa nó.

Jeff cũng chẳng phản kháng gã.

"Cũng hơi lạnh đấy, ngươi có lạnh không?"- cậu hỏi ngược lại.

"Ta không lạnh."- Slenderman trả lời trong lúc lấy chiếc áo vest đen của mình ra rồi chầm rãi choàng qua vai Jeff- "Có đỡ lạnh hơn chưa?"

"Ấm lắm!"- Jeff vẫn vui vẻ, thích thú nhìn chiếc áo vest rộng lớn đang ở trên người mình. Hồn nhiên, như một cậu nhóc trẻ con.

Slenderman cúi xuống hôn nhẹ lên trán Jeff, sau đó tự teleport rồi biến mất khỏi khu rừng. Jeff quay đầu nhìn xung quanh, đom đóm đang bay lượn dưới bầu trời đêm êm ả.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz