ZingTruyen.biz

[Shortfic Nejiten] The Dream (FULL)

Chap 3: Hạnh phúc

lotte_charlotte

"Tenten! Đừng ra đó!"

Cô gái vẫn cứ sải bước, và chỉ chốc nữa, cô sẽ rơi xuống vực thẳm. Cô cứ bước, mặc cho chàng trai cố sức đuổi theo.

- Tenten!!! – Và chàng trai cố sức gào thét, khi cô đã rơi xuống vực.

- Tenten!!!

Neji chợt mở mắt. Ra cậu đã ngủ gật. Tay cậu vẫn nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo không còn sức sống của Tenten.

- Sao cậu không tỉnh dậy chứ?

Neji ngắm nhìn gương mặt trắng trẻo của Tenten. Cô chìm sâu vào giấc ngủ, mãi không tỉnh dậy. Neji đã túc trực bên cô hơn 3 ngày rồi, và cậu cũng chẳng còn thiết ăn uống gì nữa.

- Neji-san! – Fubuki bước vào, cô cũng chẳng buồn gõ cửa.

Neji không trả lời, vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Tenten.

- Anh đã túc trực ở đây suốt 3 ngày nay ?

- ...

Sự im lặng trong căn phòng khiến Fubuki cảm thấy ngột ngạt. Dù muốn hay không, Neji vẫn là người có ơn với cô, với đất nước này, nhưng cái cô đáp lại thì không có gì cả.

- Anh yêu cô ấy, đúng không?

- Đúng.

Neji trả lời, giọng cộc lốc, và chẳng có chút gì tôn trong đối với một nữ hoàng. Nhưng Fubuki không coi trọng chuyện đó, cái cô muốn là trả ơn với Neji và Tenten, những người đã giúp cô dẹp loạn.

- Đồ ngốc! – Fubuki ném cho Neji một ánh nhìn đầy khinh bỉ - Anh nghĩ anh làm thế, khi cô ấy tỉnh dậy, cô ấy sẽ vui hay sao! Anh không cảm thấy xấu hổ với người minh yêu hay sao?

- ...

- Tôi và anh, ngay từ đầu gặp nhau, tôi đã có cảm giác là chúng ta rất giống nhau. Từ diện mạo, cho đến tính cách. Nhưng bây giờ thì tôi mới thấy, anh đúng là một kẻ ngốc thật sự, không giống tôi tẹo nào cả!

Fubuki giận dữ, ném một quyển sổ xuống trước mặt cậu, rồi bỏ đi.

- Đọc đi! Nhật kí của Tenten đấy! Cô ấy đưa tôi (lúc nào vậy? ._.) đấy!

Neji vẫn giữ im lặng, Fubuki không nói thêm lời nào, bỏ đi. Hẳn trong đầu cô bây giờ có phần rất thất vọng về cậu Jounin nhạy cảm này.

Đợi mãi đến khi Fubuki đã khuất hẳn, Neji mới mở quyển sổ ra. Những dòng nhật kí, đúng với nét chử ngoằn nghèo của Tenten.

"Ngày.. tháng... năm. Ôi, vui thật! Cuối cùng cũng được tốt nghiệp! Hôm nay mình sẽ tự khao một tô soba mới được! Lại còn đc chung tiểu đội với Neji nữa! Nghe nói cậu ấy giỏi nhất trường cơ đấy! Chỉ tiếc là lại phải cùng đội với tên Lee sâu róm và bắt làm học trò của ông thầy Guy!

Ngày tháng năm. Yeah!! Hôm nay mình đã hoàn thành jutsu mới! Lại còn được tập luyện riêng cùng cái cậu Hyuga Neji gì đó. Hạnh phúc thật!

Ngày tháng năm. Thua Temari của làng Cát, nhục nhã thật! Trước giờ mình chưa bao giờ thua một cách nhục nhã như thế! Huhu! Nhưng mà thôi, cũng vui vì Neji của nhóm mình thắng đẹp cái con nhỏ của Bổn Gia kia."

Neji giờ ra tiếp những trang sau. Và cuối cùng, đôi mắt cậu dán vào một trang giấy:

" Ngày... tháng... năm. Ôi, thật không biết có phải hay không, nhưng mà mình yêu Neji mất rồi. Mình muốn bên cậu ấy mãi mà thôi! Không có người con trai nào có thể thay thế Neji trong tim mình cả! Thật ngượng quá đi!"

Neji tha thiết nhìn Tenten. Rồi bỗng dưng, đôi mắt cậu lại đọng nước.

- Cậu đã đọc rồi, đúng không? – Bỗng dưng Fubuki từ đâu lại bước đến.

-...

Đoán biết rằng Neji sẽ im lặng. Fubuki nhẹ bước đến, vuốt lấy mái tóc của Neji.

- Hãy khóc đi! Tôi nghĩ như thế sẽ nhẹ nhàng cho cậu hơn.

Neji vẫn im lặng, không nói gì. Duy chỉ có những giọt nước trong mắt cậu là tuôn ra như dòng thác. Fubuki lại nói tiếp:

- Tsunade sama đã nói với tôi, muốn Tenten tỉnh dậy thì không hẳn là không có cách.

- Sao?

- Ở trên núi của chúng tôi có một loài rắn hổ mang đầu xanh. Chỉ cần cậu bắt nó về và lấy nọc đã cắn người của nó, cho Ten uống, thế là xong.

- Chỉ thế thôi à? – Neji ngơ ngác, và tự hỏi tại sao mình không làm như thế ngay từ đầu.

Fubuki hơi chau mày lại:

- Nếu thế thì tôi đâu cần phải giấu anh làm gì. Ở đó có rất nhiều cạm bẫy. Ngoài ra, những loài hoa ăn thịt người ở đó có thể giết anh không thương tiếc! Anh có thể chết nếu không cẩn thận! Và.. để cứu được Tenten, anh phải liều cho nó cắn một nhát và lấy nọc ra khỏi cơ thể.

Không để ý đến những lời nói sau đó của Fubuki, Neji đứng phắt dậy, và nhanh chóng đi lên ngọn núi đó, mặc cho sự ngăn cản của Fubuki.

Neji dứt khoát, và cô tự hiểu là mình không tài nào ngăn được chàng trai đó. Nếu là Fubuki, cô cũng sẽ như thế thôi mà! Thôi, thì thay vì ngăn cản, cô nên cho anh một câu chúc tốt lành.

- Neji! Cố lên nhé! Tôi trông chờ vào anh!

- Được, cảm ơn cô. – Neji nói khẽ một câu cảm ơn, và gấp rút cầm ngay chiếc túi đựng vũ khí của mình lên đường.

________oOo__________

Khu rừng mà Fubuki nhắc đến nằm ơ phía Nam cổng thành. Đây có thể nói là một nơi đáng sợ, một khu rừng cấm với biết bao loạiđộng thực vật quí hiếm và đáng sợ. Từ mấy trăm năm nay, không một ai có can đảm bén mảng đến khu rừng này.

Chỉ mới đến gần đã có cảm giác sợ hãi rồi. Khu rừng từ sáng đến tôi không có một ánh sáng nào lọt vào. Những ngọn cây cổ thụ cao chót vót, thòng xuống những con rắn đen đúa với những chiếc nanh nhỏ máu. Tiếng gầm gừ kinh điển của bọn thú này luôn là vũ khí chính để xua đuổi tất cả những ai lại gần.

Neji vượt qua cái rào cản tách biệt khu rừng với thế giới bên ngoài. Anh chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả. Chẳng những vì anh là một shinobi gian hùng, mà còn vì, anh muốn cứu sống Tenten, người mà anh yêu bấy lâu.

- Vì em, tôi sẽ làm tất cả! –Neji tự nhủ thầm, và băng sâu hơn vào khu rừng.

Neji cẩn thận đánh dấu những bước mà anh vừa đi qua bằng những ngọn shuriken 3 cạnh nổi bật nhờ vào ánh sáng kì lạ của nó. Từng bước đi của cậu đều để lại một tiếng vang, khiến cho những loại côn trùng hay động vật nhỏ phải chạy trốn. Riêng những loài rắn, hay sư tử, thì tự hiểu rằng, có con mồi ngon rồi. Ngay lập tức chúng nhảy xổ ra, và những con sư tử thì vồ lấy Neji. Đến vài chục con chứ không ít. Cậu cầm những ngọn kunai, và phóng đến bọn chúng. Cuối cùng, Neji dồn chakra vào tay.

- Hakke Tengeki!

Những ngọn lốc xoáy mạnh mẽ sắc bén bay đến, và chém chết tất cả bọn thú dữ một cách dễ dàng, trong khi chúng chỉ kịp rú lên một tiếng.

Đi sâu vào nữa, những cạm bẫy đầy rẫy càng nguy hiểm hơn. Neji dừng chân trước mặt một con rắn hổ mang khổng lồ, đang nhe ra những cai nanh nhọn hoắt đầy nước. Vừa nhìn thấy con mồi, nó liền dùng đuôi quấn lại, rồi nuốt gọn trong bụng. Cậu không kịp trở tay, bởi cái lớp da ngoài cứng ngắc của nó, và cái thể trọng kinh hồn của nó.

- Không xong rồi. – Neji nghĩ thầm, và có chút gì đó lo lắng hiện lên trên gương mặt cậu.

Cậu trôi tuốt xuống đến cuống họng của con rắn. Xung quanh là những vết nhơ của nó. Chỉ cần trôi tọt xuống bao tử thì cậu sẽ bị tiêu hóa như một món ăn ngon mà nó may mắn nuốt phải. Nhìn những xớ thịt nhớt nhát của nó mà muốn nôn, lại thêm cái mùi khó ngửi trong bụng nó.

Trơn tuột và thiếu không khí đến mất sức. Neji như không thể nào cầm cự được trong này nữa.

Neji nhắm mắt lại. Cậu đã toan để mặc số phận cho trời quyết định. Nhưng bỗng dưng, hình ảnh của Tenten lại hiện trong đầu cậu. Hình ảnh nụ cười của cô, nước mắt của cô,  cứ hiện lên trong đầu Neji. Và nếu như, không phải là anh, thì cô sẽ mãi như một người thực vật, và anh sẽ không bao giờ nhìn thấy nụ cười của Tenten.

Không, anh không muốn thế! Anh không muốn như vậy!

Neji nhẩm trong miệng:

- Hakke dai hasangeki.

Neji dồn tất cả chakra của mình, và phát ra từ cánh tay trai đang đau nhói mà chả biết lí do vì sao. Lượng chakra đó biến thành một cơn lốc thật mạnh, đủ sức đẩy anh ra khỏi qua đường... mũi của con rắn. Cậu phóng lên một cành cây gần đó, rồi nhanh chóng kết liễu con rắn bằng một mũi shuriken anh lấy ra từ trong cuộn ấn thư mà Tenten để lại.

- Không phải là đầu xanh.

Neji nhìn sơ qua con rắn, rồi thất vọng, đi tiếp về phía trước. Bỗng dưng, lại có một cái gì đó quấn quanh. Nhưng không cần nhìn cũng biết, đây là một thân cây họ dây leo. Nhưng sao nó biết cử động?

Neji không thể chống cự lại nó, vì cả hai tay anh đều bị trói lại bởi những cành cây kia. Và anh lại một lần nữa cảm thấy mình đang cận kề cái chết. Thân cây ấy lôi anh đến gần một bông hoa trông vô cùng lộng lẫy, nhưng lại hé dần những chiếc răng nhọn đáng sợ. Cậu cố sức vùng ra, và khi ham răng vừa đóng lại, cậu chỉ bị nó cắn trúng đôi vai gầy của mình.

Sợi dây leo nới lỏng ra, và Neji rút những ngọn kunai nằm trong túi của mình, cắt đứt chúng rồi chạy đi.

Chạy được một quãng, cậu dừng lại. Trước mắt cậu là một cái hang động tuyệt đẹp với những hình chạm khắc bằng vàng, xung quanh là hai cái cột đá bằng kim cương hoàn toàn. Bên trong đó là những loại vàng ngọc quí hiếm, như Emerald (gọc lục bảo), Ruby (hồng ngọc), Saphire (ngọc bích),... và có cả những viên amethyst (thạch anh) lấp lánh.

Neji đi sâu vào cái hang đó. Cậu cảm giác lạnh cóng cả người, rồi đơ ra vì những tảng băng to lớn chắn trước mắt. Neji bật Byakugan, và anh cảm nhận được, con rắn đầu xanh ấy đang ở phía sau tảng băng.

- Hakke Hasangeki!

Neji đưa tay ra phía trước, và một luồng gió mạnh làm vỡ tung tảng đá. Con rắn khổng lồ, với những cái gai mọc đầy trên người, đôi mắt màu đỏ chót như máu tươi sắc bén, bò đến. Cái nanh nhọn hoắc của nó to gần bằng nửa người của cậu, cắn một cái thì có mà chết, chứ đừng nói gì đến việc lấy nọc của nó.

Con rắn quật đuôi thật mạnh vào người cậu, khiến cậu ngã nhào, và túi vũ khí bị đổ ra. Một mảnh giấy. Neji khác ngạc nhiên khi trong túi vũ khí mình có một mảnh giấy nhỏ, và viền bằng những hình con rắn mờ trên trang giấy. Neji giở ra xem. Không có gì, ngoài một nhúm tóc. Vừa chạm vào nhúm tóc ấy, bỗng dưng cậu có cảm giác gì đó rất lạ, nhưng nghe được tiếng của Fubuki.

"Neji! Nghe tôi nói không?"

Neji ngạc nhiên khi tiếng nói đó ngày một rõ trong đầu cậu.

- Có! – Neji trả lời.

"Vậy thì tốt!" – Fubuki cười. – "Đã đến chỗ con rắn, đúng không?"

Neji ngạc nhiên:

- Sao cô biết?

"Tôi đã từng nói, chúng ta có mái tóc giống nhau mà! Tôi có thể thấy được những gì cậu thấy. Được, bây giờ hãy làm theo lời tôi!"

Neji lắng nghe lời của Fubuki, và làm theo.

"Hãy nhổ một cây gai của nó trên lưng!"

Bỗng nhiên, Neji nghe thấy tiếng kêu.

"A..."

- Nữ hoàng, cô có sao không.

"Không sao, chỉ hơi mệt thôi."

Cậu nhảy lên, rồi nắm lấy cây gai mà Fubuki đề cập đến. Hẳn nhiên, anh phải rất khéo léo trong việc di chuyển và đu người tránh những đòn tấn công hiểm hóc của con rắn đó. Neji giật cây gai đó lên.

"Đâm chết con rắn bằng cái gai anh vừa nhổ xong"

Một lần nữa, Neji lại nhún chân và đu người lên cao. Anh đưa cái mũi gai lên cao, và đâm phập xuống một cú trời giáng lên đầu con rắn. Nó thở một cái thật mạnh, khiến cả hang như rugn chuyển. Đất đá đổ xuống như mưa.

"Bắt một con rắn con dưới bụng của rắn mẹ. Dùng nọc của nó là được."

Neji nhanh chóng lấy thân con rắn mẹ là bia đỡ đạn cho lớp đất đá của mình, rồi chuyền người xuống dưới bụng nó. Quả nhiên, một ổ rắn con ở phía dưới. Anh vớ tay lấy con rắn to nhất trong đám, rồi toan đưa tay cho nó cắn, thì một giọng nói lớn làm anh giật mình.

"Đừng, đồ ngốc! Cho nó cắn thì có mà chết! Bắt nó rồi đem cho cắn một loài thú dữ nào ấy."

Neji cẩn thận vớ tay lấy con rắn đó. Gai của chúng đâm vào tay anh đến chảy máu, nhưng anh không ngại gì.

Cậu đi ra khỏi hang động trên tay là con rắn hổ nhỏ đó. Trên đường về, không biết phải gọi là may mắn hay không, Neji gặp đám thủ dữ một lần nữa. Cậu không giết một con nào, mà chỉ dùng đòn Kyuushou nhẹ tênh của mình để khiến chúng ngã.

Neji bước đến gần một con sư tử, rồi cho con rắn hổ màu xanh ấy cắn lên chân nó. Sau khi nó rút mình khỏi con sư tử, Neji mới dùng một chiếc bình, đựng số máu mà cậu nén ra từ người con sư tử.

"Rồi, bây giờ cậu hãy quay về đi"

____________oOo___________

Tenten đã tỉnh lại sau khi uống bình máu của con sư tử. Nhưng khi Tenten tỉnh dậy, Neji không nói lời nào, mà bình thản đi ra ngoài ban công như không có chuyện gì cả.

- Này. – Fubuki đi theo. – Không nói gì hả?

Neji ngoái nhìn lại. Vị nữ hoàng trẻ tuổi lại vận bộ áo ninja như lần trước. Cô cười:

- Rõ ràng là anh rất vui mà? Cảm tưởng thế nào?

Neji im lặng không trả lời. Fubuki lại nói tiếp, như lần Tenten nằm liệt giường, như thể cô hiểu đc tất cả mọi thứ Neji nghĩ:

- Tôi sẽ không nói cho cô ấy đâu! Đừng lo! Chuyện hai người, hai người tự nói thì hơn.

- Thật không? – Neji chợt hỏi.

- Hứa chắc chắn. À, và còn một điều nữa. Tôi đã đáp ứng một nguyện vọng của anh. Còn nguyện vọng thứ hai...

Neji mở to mắt ngạc nhiên. Fubuki cười xòa, và có lẽ, cô cũng hiểu được câu trả lời rồi.

Sáng hôm sau. Fubuki cho thượng triều, và mời cả Neji lẫn Tenten tham dự. Lần đầu tiên họ có cảm giác như bước về thế giới Trung Hoa cổ xưa vậy. Những vị quan thần mang những bộ lễ phục dài đến gót chân, và trước đó là những tên lính gác cổng.

- Tenten-san! Như tôi đã hứa, tôi sẽ đáp ứng hai nguyện vọng của cô. Hãy nói đi!

Tenten giật mình, và nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau. Cô ấp úng:

- Ơ nhưng...

- Tôi là nữ hoàng mà. Tôi biết ơn với hai người nhiều lắm. Hãy nói đ.

- Nguyện vọng thứ nhất của tôi, là muốn Neji trở thàh Đại tướng quân như lúc đầu cô đã nói. Còn nguyện vọng thứ hai... - Tenten chợt dừng lại, và hướng ánh mắt tha thiết về Neji. – Hãy cho tôi ở lại đây như một thần dân và hầu hạ Neji, bởi vì tôi không muốn rời xa anh ấy!

Fubuki cười thầm trước những lời nói tưởng chừng như ngớ ngẩn của Tenten. Nhưng nhìn lại về phía góc trái, cũng có người đang đỏ mặt kìa!

- Còn Neji? Không phải là muốn làm tướng quân đấy chứ?

Neji vẫn còn hơi ửng đỏ mặt sau lời vừa rồi của Tenten. Anh nói:

- Không! Điều tôi muốn... Tôi không muốn làm Tướng Quân, bởi vì tôi...

- Thế nào? – Fubuki lẫn Tenten đều hồi hộp câu trả lời của Neji.

- Không muốn Tenten phải "hầu hạ" tôi. Và trên hết là... - Cũng giống như Tenten, Neji dừng lại, và hướng ánh mắt trắng của mình về phiá cô – Tôi không thể xa cô ấy một lần nữa.

Fubuki hơi nhếch mép:

- Thế thì rốt cuộc hai người trở về tay không à? Tôi đã nói với Tsunade-sama là sẽ không đưa tiền cho bà ấy, và chỉ ban thưởng hai người thôi đấy! Thế thì mất mặt cho quốc gia này quá.

Một vị thần quan già bỗng dưng lên tiếng:

- Sao không phong cho cả hai đều làm tướng quân nhỉ? Cả hai đều là những Jounin bách chiến bách thắng mà?

- Ý hay đấy. Hai người thấy sao?

Neji và Tenten im lặng, không trả lời, lẫn cái gậ đầu hay lắc đầu cũng không.

- Ta coi đó như là lời chấp nhận nhé! Ta sắc phong hai người từ nay là Tướng Quân của Sông Quốc.

- Nhưng còn những bạn bè của chúng tôi tại Konoha... - Tenten hốt hoảng.

- Các ngươi có thể về thăm nếu muốn. – Fubuki nói.

- Vậy thì tốt quá! Tạ ơn nữ hoàng! – Tenten ríu rít mấy tiếng cảm ơn với nữ hoàng.

Fubuki cười thầm, và nhìn chằm chằm vào Neji, đang đắm mình trong dòng suy nghĩ mà cậu không biết là có người đang "nghe lén".

- Hey, Neji!

Tenten chạy về phía Neji đang dạo quanh vườn với những loài hoa xinh đẹp. Quả thực nơi này kì lạ, bời những loài thực động vật có một không hai. Nhưng cái kì lạ hơn chính là, Neji mà cũng có thời gian rỗi để dạo chơi một khung trời đẹp thế này.

- Có chuyện gì không? – Neji hỏi, và cậu có vẻ hơi lúng túng khi gặp tenten, sau những lời vừa nói buổi sáng.

Tenten đỏ mặt, và đan hai tay vào nhau, kiểu điệu bộ hệt như lúc Hinata làm khi gặp Naruto vậy.

- Những... những lời cậu nói... lúc sáng...

- Hả? – Neji hơi giật mình. Điều cậu không muốn Tenten nói ra cuối cùng cũng đến.

- Là thật hả? – Tenten cố gắng lắm mới nói được hết câu.

Một luồng gió thoảng nhẹ qua. Neji nhìn gương mặt đang đỏ ửng của Tenten. Một chút gì đó lạnh và sợ hãi. Cậu không mong muốn gì khi một lần nữa, cô vuột khỏi tay cậu.

- Uh. – Neji thốt lên một cách đầy bất ngờ. – Và tớ... yêu cậu.

Quá đỗi ngạc nhiên. Tenten ngượng chín mặt. Cô tủm tỉm cười. Tim cô đang đập thành những nhịp trống liên hồi. Điều mà trong mơ cô cũng không dám nghĩ tới.

- Tớ cũng thế! – Tenten ôm chầm lấy Neji, và nụ cười cô thật hạnh phúc. – Tớ chờ cậu câu nói này lâu lắm rồi!

Neji nhẹ nhàng đưa bàn tay của cậu lên, và ôm cô trong vòng tay. Cậu có cảm tưởng như mình không thể nào buông cô ra được vậy. Anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn của những cặp tình nhân khó khăn lắm mới có thể đến được với nhau.

- Tenten này. – Neji thì thầm vào tai cô. – Lấy tớ nhé? Tớ sẽ cố hết sức để mang lại hạnh phúc cho cậu. (Phụt máu mũi!)

- Tớ đồng ý.

Tenten nở một nụ cười như thiên thần. Cô tin rằng, chỉ cần là neji, chỉ cần có Neji ở bên là cô sẽ được hạnh phúc. Dù bao gian nan, nguy hiểm, cô vẫn muốn bên cạnh Neji.

Neji hạ người xuống, tay ôm chặt Tenten vào lòng, rồi hôn lên cổ - nụ hôn của một người con trai muốn giữ mãi cô ấy bên mình. Anh nói khẽ, nhưng cũng đủ để cô nghe thấy:

- Hãy bên cạnh tớ mãi mãi nhé.

Tenten choàng tay qua cổ Neji, và đáp lại cậu bằng một nụ hôn nồng thắm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz